Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi nín thở. Anh vẫn đang khép mắt. Tôi chỉ do dự trong một khoảnh khắc trước khi áp môi mình vào môi anh. Anh không một cử động, chỉ nằm yên, hoàn toàn để tôi hôn mình. Cả không gian là mùi hương của anh. Ánh sáng lấp lánh của hàng trăm ngọn nến trong căn phòng. Tiếng gió và mưa bên ngoài.

Tôi hôn anh rất nhẹ. Rất nhẹ nhàng. Để anh có thể yên tĩnh chìm tiếp được vào giấc ngủ.

"Anh yêu em, Vender"

"Em cũng yêu anh" – Tôi đáp mà không để anh biết mình đang sụt sịt.

Kể từ hôm nay, chuỗi ngày hạnh phúc nhất thế gian của tôi bắt đầu.

————

Chiếc xe ở đó. Dưới ánh nắng rực rỡ.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên Andrew nhìn thấy nó, anh đã vô cùng thích thú:

"Thật điên rồ!" – Anh phấn khích nói – "Thật điên rồ, James!" – Anh bước ra ngoài trời, đến gần chiếc xe, nhìn ngắm sự hoàn hảo của nó trong mắt mình. Từ những chiếc bánh "hầm hố" cho đến khung xe, kiểu dáng, màu sơn.

Tôi do dự khi bước ra theo anh, trước ranh giới giữa bóng râm tôi đang đứng với một biển ánh nắng rực rỡ bên ngoài.

"Trên cả hoàn hảo!" – Andrew nhận định

James – đang đứng khoanh tay kế bên tôi – nhếch môi lên cười kiểu "còn phải nói".

Andrew mở thử cửa xe. Độ cao của cái bệ thép khi anh đặt chân bước lên khá cao. Chúng tôi thú vị nhìn phản ứng của anh với chiếc xe. Theo một nghĩa nào đó, phong thái của anh cũng to lớn như kiểu xe thật "hầm hố" mà anh yêu thích vậy.

Sau cùng tôi hết do dự, và cũng bước ra khỏi bóng râm.

"Cẩn thận đừng làm cậu ta sốc chết nhé!" – James ma mãnh bảo tôi.

Tôi mím môi, đấm khẽ vào ngực hắn ta một cái. Tên đáng ghét cười khùng khục, chụp lấy tay tôi. Tôi cố đấm không được đành rút tay mình ra khỏi ngực hắn. Khi tiếp tục tiến ra giữa vùng ánh sáng rực rỡ, tôi biết rằng làn da mình đang phản ứng thế nào với ánh sáng đó.

Andrew có vẻ đã thử nghiệm xong mọi thứ bên trong chiếc xe. Anh sắp sửa mở cửa bước ra trở lại. Tim tôi hơi nhói lại. Hít vào một hơi, tôi dừng lại giữa khoảng sân đầy nắng, cách anh và chiếc xe một đoạn dài.

Anh đang hứng thú với những gì mà mình vừa thấy trong xe. Khi nhìn đến tôi. Lập tức bất động trong tư thế chuẩn bị leo xuống. Ánh mắt sững sờ.

"Anh đã bảo mà!" – James còn chọc ghẹo tôi đằng sau.

Andrew không có dấu hiệu sẽ cử động vì vậy tôi từ từ bước tới chỗ anh. Tôi bước từng bước từng bước một. Ánh mắt anh không rời. Cho đến khi tôi đứng trước mặt anh rồi, anh vẫn bất động nhìn tôi như thế. Tôi thấy gương mặt ma-cà-rồng hoàn hảo của mình phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt anh. Lấp lánh. Rất lấp lánh. Và tôi không nghe thấy hơi thở của anh đâu cả. Vẻ sững sờ của anh khoảnh khắc đó quyến rũ đến kì lạ. Tôi không thể cưỡng lại, liền hôn vào môi anh một cái.

Đến đây, anh (một cách đầy đấu tranh) cười, chân mày cau, đôi mắt nhìn tôi đầy ngỡ ngàng:

"Vender...Anh đến nghẹn thở vì em..."

Tôi mím môi:

"Đó là vì anh chưa nhìn thấy bản chất khát máu mà cái vẻ ngoài này của em che đậy thôi."

"Thế ư?" – Mặc dù vẫn đang sững sờ, anh vẫn có thể tỏ ra đầy tinh quái nói với tôi- "Anh lại khao khát được thấy em những lúc như thế đấy!"

Anh bất động nhìn tôi như thôi miên. Và sau cùng anh hít một hơi sâu đầy dứt khoát, vào lại trong xe, nắm tay tôi và đưa lên.

Một tay anh cầm chùm chìa khoá, giơ ra ngoài cửa sổ xe vẫy vẫy.

"Cám ơn nhé, James"

Xong rồi anh tra chìa khóa vào xe, khởi động xe bằng một tay. Thế giới xung quanh tôi đẹp đến lạ thường. Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình. Cảm giác trong lồng ngực – nơi con tim tôi, bên anh – mênh mông, bồng bềnh, mê đắm.

Khi ngước nhìn đôi mắt anh, tôi biết anh cũng đang giống như tôi.

Andrew cho xe chạy vòng quanh thành phố. Khi chiều xuống, chúng tôi quay lại đỉnh Lavender.

Vừa bước xuống khỏi xe, Rone đã ùa đến, tóm lấy tay tôi.

"Đi với chị"

Rone nói trong khi James bước một cách uể oải về phía Andrew, kéo anh vào trong nhà và ấn anh ngồi xuống trước bàn ăn. Hai người đang toan tính gì đây?

"Em và Andrew sẽ không được gặp nhau cho đến bảy giờ tối nay bé con ạ!"- Rone thì thầm vào tai tôi.

"Chị nói gì cơ?" Tôi ngơ ngác.

Rone tống tôi vào phòng thay đồ, là cái phòng xa xỉ toàn những bộ váy áo giá bạc tỉ.

" Nào, để chị xem..."- Rone lướt qua lướt lại giữa các giá đồ.

" Rone! Dừng lại! Chị đang làm gì vậy?"

" Suỵt!".

Rone đưa tay lên môi rồi kéo tôi ngồi xuống bàn trang điểm. Đầu óc tôi bắt đầu vất vưởng khi chị ta sắp sửa làm đủ trò với mái tóc nâu và gương mặt của mình. Rone đã tháo toàn bộ gương trong căn phòng đó.

" Vender! Phiền em đứng lên được không?"- Rone hỏi tôi, miệng cười tủm tỉm- " Đến gần chị nào"- Chị ta ngoắc ngoắc tôi, và ngay khi tôi đến gần, chị ta liền nhếch miệng lên một cách ma mãnh khiến tôi không kịp phản ứng, đưa tay như tia chớp...xé toạc bộ đồ quần Jin áo thun yêu dấu của tôi!

" Chị...làm...cái...gì...vậy!!!"- Tôi ức đến nghẹn cả giọng.

" Nào, giờ thì mặc cái này vào nhé!"- Chị ta tỉnh bơ đưa cho tôi chiếc váy màu xanh dương.

" Em không..."- Tôi la lên.

" Bé con ơi, em không còn lựa chọn nào khác nếu không muốn đứng trước mặt Andrew với bộ bikini duy nhất còn sót lại trên người em giờ này đâu!"

Mặt tôi đỏ như trái cà chua chín rục phần vì tức giận phần vì ngượng ngùng. Vậy là tôi phải mặc chiếc váy đó. Cũng may Rone còn "thương tình", nhân nhượng đưa cho tôi chiếc váy không quá ngắn.

" Xong rồi!"- Rone cười mãn nguyện nhìn tác phẩm của chị ta trên người tôi- " Bây giờ em phải ở đây chờ cho đến 7h tối . Chị phải qua chỗ James đã. Em yên tâm vì bây giờ Andrew đang tắm nhé, bọn chị chưa "ăn thịt" cậu ta đâu. Và đừng cố đạp gãy cửa vì chị sẽ khóa em từ bên ngoài !"

Nói rồi chị ta chạy vụt ra bên ngoài, tôi còn nghe tiếng ổ khóa bị chốt lại nữa. Thật ...là ...bực ...mình ...mà! Tôi cảm thấy mình nên bắt đầu biết cảnh giác với những lúc Rone trở nên nguy hiểm một cách bất thình lình như vậy. Chẳng biết họ sẽ làm gì Andrew nữa.

" Andrew! Bây giờ nhiệm vụ của em là vào đây!"

" Chuyện gì vậy Rone? Vender đâu..."

" Không sao cả, Vender đang bị nhốt. Chút nữa em sẽ được gặp con bé!"

Andrew, làm ơn hãy hiểu theo nghĩa đen! Chị ta nhốt em thật đấy! – Tôi lầm rầm cầu khẩn. Hẳn nhiên là không rồi. Rone thật nguy hiểm. Tôi xác định rõ bước chân Andrew và Rone tiến về phòng quay phim và đã lờ mờ đoán ra kế hoạch của Rone. Thật thiếu thông minh nếu thực sự không nghĩ ra đó là gì. Rone lại muốn dành cho chúng tôi một đêm khác những đêm còn lại của cuộc đời. Khác là bởi vì ngày mai ta không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

" James giúp em!"

" Em bắt đầu làm anh bận rộn rồi đấy Rone."- James làu bàu.- " Anh còn chưa làm xong tóc của Kathy đây này!"

" Thật bất công nếu hôm nay chúng ta không được bù đắp lại buổi vũ hội đã bị bỏ lỡ!"- Rone đáp một cách ranh mãnh- " Bố mẹ có cần con giúp gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top