Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài trừ người trong gia tộc và bên nhà ngoại cùng một số người khác biết bí mật tôi là con gái, thậm chí để tránh bị lộ, phụ hoàng nói với các em nhỏ tôi là anh trai của chúng khiến chúng luôn nghĩ tôi là một người anh vĩ đại (Empera cực hãnh diện).

Bát Vương tử Empera Van Diggs, người thừa kế của lục địa thiên đường, vị Vương thứ 2, Hoàng Đế kế nhiệm xứ OZ thứ XX, 7 tuổi trở thành kẻ quyền lực đứng sau Hoàng Đế hiện tại Trypon Van Diggs, chỉ với một cái liếc mắt cũng khiến kẻ khác cúi mình thủ phục. Cũng bởi vì vậy mà từ khi còn nhỏ tôi lại chẳng có một mống bạn nào. Càng trưởng thành tôi càng nhận ra ngoại trừ các anh chị em, những đứa trẻ xung quanh theo lời cha mẹ chúng tiếp cận tôi hòng lấy lòng. Đằng sau vẻ mặt ngây thơ tươi cười đó chính là sự ganh ghét và sợ hãi, tôi có thể nhìn thấy thứ mục ruỗng ẩn kín sau những chiếc mặt nạ xinh đẹp. Chúng khiến tôi ghê tởm, thật đấy, chóp mũi thậm chí còn ngửi được mùi thối nát thoát ra từ chúng khiến tôi buồn nôn. Từ đấy tôi cũng chẳng còn hứng thú gì cái gọi là "tình bạn". Trong một cuộc ngoại giao, lý trí và lợi ích luôn phải đặt hàng đầu, tình cảm chính là thứ dư thừa, nếu ngươi giao động, ngươi sẽ chết.

Niềm tin là thứ mong manh nhất, kể từ khi nhận thức được điều đó tôi không bao giờ dễ dàng tin tưởng kẻ khác kể cho đó là cận thần của phụ hoàng. Tham gia các bữa tiệc, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh yếu nhớt của lũ con gái quý tộc, thì thầm lời mật ngọt dối trá bên tai chúng. Vì lợi ích của gia tộc, của OZ và cả lục địa thiên đường, tôi loại bỏ đi khía cạnh thật sự của mình, chấp nhận lý do phụ hoàng nói dối với cả thế giới tôi là con trai. Tất cả cũng chỉ để bảo vệ tôi.

Cho đến một ngày của 3 năm trước, trong một lá thư Castor gửi về gia đình từ trường phép thuật anh ấy theo học cùng Henry và Asahi có nhắc đến một vài người bạn anh mới quen. Thậm chí trong thư, Castor còn nhấn mạnh đó là những người bạn đầu tiên thật sự, hoàn toàn không giống với mối quan hệ xã giao giữa hoàng gia và quý tộc.

Giống như thứ gì đó đang xâm chiếm, che mờ đi lý trí mà mình luôn tự nhủ phải thật vững vàng. Khi tôi nhận ra nó là gì tôi lại thấy ghê tởm bản thân hơn cả lũ ruồi bọ mình xem thường.

【Ghen tị!】

[...]

"Grim, ngươi thua rồi, kẻ thua phải đi lấy đồ ăn vặt."

"Nhớ mang thêm vài ly sữa nóng!"

"Grrr!" Grim gầm một tiếng bất mãn xong vẫn lết chân đi vào gian bếp. Một con chồn lười biếng ngạo mạn như nó lại chấp nhận nghe sai bảo từ người mà nó không ưa, Ace Trappola? Nhìn thấy cái bóng đen thù lù ở một góc đằng kia chứ? Galldo dùng đôi mắt vàng kim trừng nó, hàm răng trắng nhọn hướng đến nó nhăm nhe kiểu "mi không lết xác đi, ta cắn chết!". Dù nó không muốn, nhưng vì bảo toàn mạng sống, không muốn cũng phải đi!

Gì chứ, Grim nó ớn con chó đen đó lắm!

Trong khi chờ con chồn Grim vận lộn với bánh và sữa bằng hai cái móng vuốt, chúng tôi tám chuyện phiếm. Từ mấy chuyện như bài giảng trên lớp đến chuyện gia đình, bạn bè, và tôi phải thừa nhận chuyện về mình nhạt như nước ốc đóng chai.

"Nhà ta cũng chẳng có gì đáng nói cả. Một người cha, 13 bà mẹ, 40 anh chị em và ta là đứa con thứ 16. Ngoài gia đình sống trong lâu đài thì vẫn còn người hầu, gia nhân với lính canh tầm cỡ vài nghìn người. Ta có quen biết quý tộc và hoàng gia nước khác nhưng chỉ ở mức xã giao."

Ace: "..."

Deuce: "..."

Yuu: "..."

Phát ngôn của con ông cháu cha nhà có điều kiện.

Không chịu được cái không khí lặng thinh gượng gạo, giám sát viên chuyển hướng câu chuyện bằng cách nói sang một chủ đề khác.

"Nơi Empera sống như thế nào vậy? Lục địa thiên đường có đẹp không?"

Tôi cao hứng hẳn: "Đương nhiên lục địa thiên đường rất đẹp, không chỉ có thực vật phong phú, các tảng đá nổi trên không mà OZ còn là quốc gia đa chủng loài sinh sống."

"Quốc gia đa chủng loài? Giống như những người từ các vùng khác đến sống sao?"

"Gần giống vậy." Dừng lại để Galldo thay tôi giải thích rõ hơn.

"Từ thời xưa, lục địa thiên đường vốn chỉ là một mảnh đất vô chủ rộng lớn được bao quanh bởi thảm thực vật trù phú, rừng già và biển. Các sinh vật như tiên và phù thủy rừng sâu chung sống với nhau hòa hợp cho đến khi nhân loài phát hiện ra nơi này và chiến tranh bùng nổ. Dù cho giống loài ra sức bảo vệ vùng đất nhưng vẫn yếu thế trước con người đông hơn cả trăm lần. Rồi một ngày, vị Vương đầu tiên đứng lên lãnh đạo đội quân của ngài đánh đuổi nhân loài khỏi mảnh đất và giải phóng giống loài khỏi kiếp nô lệ. Để tránh vùng đất lại bị xâm chiếm, ngài thành lập nên vương quốc OZ cũng là quốc gia duy nhất trên lục địa thiên đường có nhiệm vụ canh phòng và bảo vệ mọi sinh vật trú ngụ tại mảnh đất quê hương. Cứ vậy hàng nghìn năm, con cháu của ngài vẫn luôn cai trị và bảo vệ đất nước, dần dà OZ thành vương quốc đa chủng loài chấp nhận bất cứ ai miễn họ không gây hại đến đất nước và lục địa."

"..."

Tôi vuốt lọn tóc bạc. Lịch sử về OZ tôi thuộc lòng từ năm 10 tuổi lận, vị Vương trong lời nói của Galldo đích xác là tổ tiên của tôi, gia đình tôi theo truyền thống cha truyền con nối, nữ vương lên ngôi cũng không phải trường hợp hiếm gặp nhưng giả trai như tôi thì là đầu tiên. Nhìn cả đám giám sát viên trầm trồ như vậy không khỏi khiến tôi và con chó cảm thấy tự hào, tôi hất tóc ra sau.

"Ma~, các ngươi có thể hiểu rõ hơn về OZ trong giờ sử của thầy Trein vào lần tới."

Phút sau con chồn Grim vào cùng những con ma sống trong ký túc xá Onboro, họ chính là lý do khiến nơi này bị bỏ hoang. Tôi lại nghĩ lũ học viên nhát gan thì có, thế quái nào ai lại sợ mấy con ma tốt bụng vui tính như vậy chứ?

Thói quen ăn đêm chẳng có gì tốt ngoài khiến vòng hai tăng vài xen ti, đôi khi phá lệ chắc không sao.

"Cái này..."

Nhướn mi về phía Ace, tay hắn cầm cái bánh ăn mất một nửa, cả người cúi lại hai vai run run. Sao vậy? Chẳng lẽ bánh không hợp khẩu vị? Nhưng nó rất ngon mà.

"Ngon quá!"

Thiếu niên tóc cam đột nhiên ngẩng đầu reo lên, hai mắt cũng mở lớn giống như một đứa trẻ phát hiện ra thứ gì đó vĩ đại.

"Lần đầu tiên tôi được ăn loại bánh ngon như vậy. Trong mấy tiệm bánh kẹo cũng không có bán loại này." Deuce kinh ngạc lẩm bẩm, trước đây hắn từng ăn nhiều loại bánh khác nhau nhưng thứ này thì chưa từng và cũng không thấy bán ở đâu.

"Vỏ bánh giòn rụm nhưng bên trong lại mềm mại như bông lan, độ ngọt vừa phải, nhân của mỗi cái bánh còn có một vị hoa quả khác không những giảm vị ngấy mà còn khiến cho ta tò mò muốn ăn thêm nữa!" Grim vừa nói vừa nhai ngồm ngoàm, hai cái móng vuốt bốc bánh liên tục nhồi vào mồm.

"Ngươi thích là được." Tôi nghiêng đầu vén tóc ra sau mang tai tiện nhón một miếng lên miệng. "Bánh từ nhà ngoại ta gửi lên đấy. Thành phần chính gồm lúa mạch, trứng của quái điểu, sữa tươi và hoa quả. Thường thì loại bánh này chỉ dành cho những ngày trọng đại hoặc tiếp đãi khách quý, không được phép tùy tiện ăn đâu."

"Như vậy liệu ổn chứ? Món ăn quý như vậy..." Deuce có thể nhận ra nhà ngoại ở đây nghĩa là dark elf.

Tôi cá chắc hắn không biết các elf thường rất coi trọng và tuân thủ luật lệ của làng, gì thì tôi cũng là một trong số họ dù chỉ mang nửa dòng máu tiên. Tiếc thay Empera tôi lại là người tùy hứng và không thích tuân theo bất cứ một quy tắc mà mình không công nhận, điều may mắn là nhà ngoại tôi lại nuông chiều con cháu và đôi khi họ còn gửi cho tôi nhiều món khác ngoài bánh.

"Không sao đâu. Có khi họ còn mừng cũng nên." Thậm chí là mừng phát khóc luôn ấy chứ, haha.

Nghiêng người để trọng lượng cơ thể đổ lên con chó đen, một tay ôm ghì cái gối trước ngực, tôi vén mấy lọn tóc phiền phức lòa xòa bên má. Tóc tôi rất dài và luôn được chăm sóc kĩ lưỡng, từ dầu dưỡng đến thắt tóc luôn phải tự tay mẫu thân hoặc một người anh chị em nào đó làm cho tôi. Không phải tôi không biết cách thắt tóc, cho dù có vụng đến mức nào thì ít nhất tôi vẫn biết cách thắt bím và vài kiểu phổ biến khác, chỉ là xuất mấy năm liền luôn được họ thắt cho thành ra quen luôn, khi ngủ cũng để xõa ra như vậy.

"Tớ giúp cậu thắt tóc nhé?"

Tôi ngẩng đầu nhìn lên nàng giám sát viên hai tay cầm cây lược và kẹp tóc, khuôn mặt tỏa sáng hiện ra dòng chữ "muốn chạm vào".

Con gái thường không thể cưỡng lại ham muốn được chạm vào thứ gì đó ấm áp mềm mại. Giám sát viên dù đang là giả trai đi nữa thì cô nàng vẫn là con gái, và đương nhiên tôi cũng vậy. Do dự một hồi mới quay lưng về phía cô nàng, vẫy vẫy.

"Nhanh lên, mớ này vướng quá."

"Ừ!"

Tôi nhắm mắt để bàn tay của giám sát viên nhẹ nhàng luồn vào, cảm nhận từng lọn từng lọn được cô nàng bắt chéo lại nhau sau đó vén một bên mái kẹp lại.

"Xong rồi!"

Tôi mở mắt nhìn bản thân trong gương cầm tay được Galldo đưa đến trước mặt, khó hiểu bỏ qua vẻ mặt nín nhịn của nó. Nhìn bản thân mình trong gương, hai mắt tôi đỏ lên, tức giận ném gối vào mặt cô ta.

"Sao lại thắt hai bím?! Nhìn ta giờ chẳng khác gì lũ con gái ẻo lả!!" Thực ra tôi đã là con gái sẵn rồi.

Cô ta đem gối trên mặt bỏ qua một bên, cười lấy lòng hòng vơi bớt cơn giận của tôi: "Nhưng nhìn đẹp mà, rất hợp với cậu!"

"Phụt! Nhìn như mỹ nữ liễu yếu đào tơ, quả thật rất "đáng yêu'!"

Ace cười ngả ngớn thêm dầu vào lửa chính thức khiến tôi lộn ruột.

Vơ lấy cái gối bên cạnh nhắm vào mặt hắn mà ném.

"Đi chết đi, Ace Trappola!!"

Mắt thấy "hung khí" sắp đập thẳng mặt mình, Ace vội né qua một bên khiến cái gối mất mục tiêu và trúng vào mặt người đằng sau hắn, Deuce Spade.

Thiếu niên tóc đen cũng không vừa. Hắn giật lấy cái gối trên mặt ném đáp trả, tôi nghiêng người để con chồn Grim thay tôi hứng trọn.

"Nyaaa!! Dám tấn công đại nhân ta, nhận lấy!!"

Galldo nằm gác đầu trên hai chân trước, ngao ngán nhìn 4 đứa nhóc và 1 con chồn ném gối tứ tung đến xổ cả lông vũ khắp phòng.

"Đúng là tuổi trẻ năng động."

Con chó lười biếng liếc mắt về phía mấy con ma mới bay vào với khay đựng vài ly sữa nóng, chúng bất đắc dĩ nhìn căn phòng loạn thành một đoàn đầy lông vũ tứ tung, kiểu gì cũng phải mệt mỏi một phen đây. Đặt khay sữa qua một bên, chúng ngồi cạnh cùng Galldo nhìn mấy đứa nhóc đùa giỡn.

"Chà, lâu lắm rồi Onboro mới lại náo loạn như vậy."

Galldo không trả lời điều đó cũng không khiến các con ma cảm thấy khó chịu. Theo lý mà nói, Chruch Grim có nhiệm vụ đánh đuổi kẻ tội đồ mạo phạm thánh địa và dẫn lối cho các linh hồn đến nơi họ thuộc về. Galldo đã ở bên Empera 8 năm. 8 năm ngắn ngủi bên nhau chuyện gì về cô nó cũng đều biết, kể cả cảm xúc và điều cô mong muốn.

Đôi con ngươi vàng kim sáng rực của con chó dịu lại, thu hồi biểu cảm tươi cười của chủ nhân nó. Ánh mắt mơ hồ nhìn về phía xa xăm như đang tưởng niệm quá khứ đã phủ bụi.

Lần cuối cùng con nhóc Empera cười vui vẻ như vậy là khi nào nhỉ?

Mà, không quan trọng nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top