Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[SC][Various x Reader] Rainbow Girl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Intro:

_Đọc lại chap New begining để hiểu rõ hơn về Sentient AU.

_Ý tưởng được viết ra dựa trên video của Koumi senpai và lyrics của bài Rainbow Girl - Girl's Side.

_Thiết lập nhân vật: None

-----------------------------

"Cuộc gặp gỡ đầu tiên với em

Nơi căn phòng nhỏ chất đầy những ô vuông"

Lần đầu tiên khi ánh mắt của bạn va vào hình bóng họ, vòng quay của số phận đã bắt đầu lăn bánh. Cái ngày mà bạn bị thu hút bởi video giới thiệu trên Youtube, đó cũng là lúc đôi tay bạn xây dựng nên thế giới Twisted Wonderland của riêng mình.

Bạn bước chân vào vùng đất u tối này, đốt lên ngọn lửa trong lòng họ. Và cũng chẳng biết từ khi nào, những con rối trong buổi kịch đặc biệt đã chặt đứt được gông xiềng nhận thức, trót đem lòng yêu người mình không thể nào với tới.

"Qua màn hình ngăn cách

Đôi mắt em lấp lánh muôn ánh sao rực rỡ"

Qua tấm gương mỏng manh tưởng chừng chạm nhẹ có thể tan biến nhưng lại là rào cản không thể nào phá vỡ đó, họ ngắm nhìn bạn mọi lúc mọi nơi. Ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt bạn, chìm đắm vào cái cách cả đôi mắt bạn bừng sáng lên đầy thích thú khi nhìn thấy họ.

Bầu trời nơi đây như được thắp cháy bởi hàng ngàn ngọn lửa, chúng nhảy múa nhẹ nhàng như những cánh hoa, gieo vào lòng họ hạt giống của tình yêu. Chỉ trong giây phút đó, họ đã ao ước được chạm vào bạn biết bao.

"Một tháng trôi qua sau khoảng khắc đó

Chúng ta ở bên nhau từ sáng sớm đến tối khuya"

Giây phút trò chơi bắt đầu cũng là giây phút họ thực sự sống lại. Và những giây phút được ở bên bạn, đó cũng là những giây phút hạnh phúc nhất đời họ.

Từ sáng tới đêm, ngày qua ngày trôi qua một cách chậm rãi, hình bóng của bạn và họ luôn quấn quýt bên nhau.

Khi buổi tiệc trà trong vườn hồng được tổ chức, những chiếc bánh tart càng trở nên ngọt ngào hơn khi được tận hưởng với bạn; khi ánh nắng ấm áp mơn trớn trên làn da, khoảng khắc chìm vào cơn mơ trở nên thật nhẹ nhàng khi có bạn bên cạnh; khi bữa tiệc bắt đầu, tất cả mọi thứ trở nên lộng lẫy hơn trước đôi bàn tay đang đan chặt của cả hai; khi cơn gió lạnh lẽo dữ tợn của màn đêm lướt qua, trái tim đập loạn nhịp trong khoảng khắc được ôm chặt lấy hình bóng đó vào lòng.

"Kể cả khi chúng ta sống nơi hai thế giới khác biệt

Em vẫn luôn thật dịu dàng với anh"

Dù cho họ và bạn có sống ở hai thế giới khác biệt với nhau, tình yêu nồng đậm của bạn hoá thành từng giọt đỏ thắm nhỏ xuống, dần dần đong đầy trong chiếc bình của tình yêu.

Ánh nhìn dịu dàng luôn dõi theo, nụ cười chất chứa bao nỗi lòng, đôi bàn tay nhẹ nhàng dìu dắt, giúp đỡ họ trên con đường. Hỡi ôi, làm sao họ có thể chối bỏ chúng được chứ. Và liệu nó có thật ích kỉ khi họ chỉ muốn được chiếm lấy nó làm của riêng mình?

"Thật xin lỗi

Anh không thể thoát ra khỏi màn hình này"

Đã bao lần cố gắng trong vô vọng, bao lần thân xác mệt mỏi gần như lịm đi vì kiệt sức, cái kết cũng không thể thay đổi được thứ thiết lập nghiệt ngã này. Bạn và họ vĩnh viễn không thể nào gặp nhau.

Nụ cười của Floyd mở rộng hơn, và anh đập thật mạnh vào màn hình, cứ thế, cứ thế, mặc cho đôi bàn tay đã dập nát, mặc cho những dòng máu tanh nồng ngày một nhiều. Điều đó cũng chẳng đủ để anh phân cho chúng sự chú ý của mình.

Những cơn cuồng phong mạnh mẽ kéo đến, từng tia sét nặng nề như muốn bổ đôi mặt đất, như hàng ngàn con thú đang kêu gào lồng lộn lên trong sự tức giận đến tột cùng. Bàn tay Malleus siết chặt lấy viên đá quý nhất thế giới kia, nghiền nát nó chỉ trong phút chốc. Anh không quan tâm đến giá trị của nó ra sao, tất cả chúng có ý nghĩa gì khi anh không thể tận tay trao tặng nó cho bạn được chứ?

"Anh chỉ là một chàng trai ở thế giới 2D"

Idia ngồi yên lặng trên ghế của mình, từng giọt nước tuôn trào khỏi mí mắt mệt mỏi đã khô khốc, chúng lăn dài trên gò má, rơi xuống bàn phím bên dưới. Đã bao lâu kể từ lần cuối anh khóc rồi nhỉ? Phải rồi, từ cái ngày mà Ortho bỏ anh một mình trên thế giới này, giờ đây anh sẽ lại phải chứng kiến cảnh bạn và anh bị chia cắt bởi cái kết được định sẵn.

Chưa bao giờ anh tỉnh táo hơn lúc này, sự nhận thức hoàn toàn về vai trò bản thân, về thực tại lẫn lộn đầy mộng ảo này đang chiếm trọn tâm trí anh. Biết làm sao đây khi anh chỉ là một nhân vật ảo tưởng, một mảnh code bé nhỏ chẳng thể phá vỡ gông xiềng trên người - thứ em sẽ không bao giờ thấy được.

"Dù cảm xúc của anh có mãnh liệt tới đâu

Anh cũng không thể chạm được đến em"

Từng hàng cây phía trước cứ thế tan biến dần thành cát bụi bay đi trong cơn gió vô tình, cây này nối tiếp cây kia. Leona gầm gừ đầy giận dữ, anh để mặc bản thân tàn phá mọi thứ xung quanh, xả nỗi căm phẫn vào những gốc cây khổng lồ trong rừng.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, anh đứng lặng người giữa vùng đất hoang tàn - nơi đã từng là một mảnh rừng xanh ngát. Bàn tay nắm chặt, Leona khẽ nghiến răng, quay bước bỏ đi. Anh biết dù bản thân có phá huỷ toàn bộ khu rừng này, đôi tay anh vĩnh viễn chỉ có thể xuyên qua bóng dáng mờ ảo của bạn.

"Thật xin lỗi

Anh không thể nói ra những tình cảm chân thật tận đáy lòng"

Có nhiều lúc bạn chỉ muốn ôm mặt bất lực dùm người khác trước những lời nói gây sốc của Ace, và Ace cũng không thể phủ nhận rằng bản thân anh thực sự thích cảnh bạn xù lông lên hệt như một bé mèo con bị dành ăn vậy.

Nhưng đôi lúc, Ace tuyệt vọng cầu xin bản thân hãy dừng lại khi lời nói cay nghiệt của mình làm tổn thương tới bạn. Những câu nói khiến bạn bực dọc nhíu mày, những câu nói khiến bạn tủi thân rơi nước mắt, những câu nói khiến bạn thở dài mệt mỏi.

"Anh chỉ là một chàng trai ở thế giới 2D"

Sebek ngồi im lặng trong góc nhỏ căn phòng, không còn giọng nói ồn ào như thường, cũng chẳng còn những lời trách móc tới bạn hay lời yêu thương cuồng nhiệt với "Waka-sama" của anh nữa.

Với tính cách của mình, Sebek không thể chấp nhận sự thật được phơi bày ra trước mặt một cách nhanh chóng. Anh vẫn giữ cho bản thân niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng một phép màu nào đó sẽ xuất hiện, hệt như trong những câu chuyện cổ tích hồi bé anh hay chê bai chán ghét. Sebek chối bỏ tất cả mọi thứ, và nếu không phải vì sự ngăn cản của Malleus, có lẽ anh đã lao ra xách cổ áo vị nhà trưởng Ignihyde – người vừa mới thông báo sự thật khiến toàn thân anh lạnh lẽo – đó mà quát lớn mất.

"Ngoài những dòng chữ đã lập trình sẵn đó ra

Anh chẳng thể nào trò chuyện được với em"

Vẫn là nụ cười đó, vẫn là lời chào buổi sáng nhẹ nhàng đó, nhưng sao lòng Deuce lại nặng nề đến vậy. Nụ cười gắng gượng méo mó trên môi được ẩn sau lớp mặt nạ, sự sắp đặt sẵn từ trước của hệ thống là điều không thể phản kháng.

Deuce muốn gọi tên bạn, muốn được trò chuyện với bạn, muốn được chạm vào bạn bằng cảm xúc chân thật của bản thân chứ không phải những câu nói vô cảm lạnh lẽo này. Ánh mắt vô tình của bạn lướt qua, để lại nỗi tương tư sâu tận đáy lòng của chàng trai trẻ.

"Nhưng anh vẫn luôn muốn em biết thứ cảm xúc này

Anh thật sự biết ơn vì đã gặp được em"

Epel mỉm cười đầy yêu thương khi nghe thấy tiếng cười hạnh phúc của bạn phía bên kia màn hình. Nếu việc nhảy múa như những con rối trên sân khấu rộng lớn theo kịch bản méo mó là điều cần thiết để được ở bên bạn, dù chỉ là qua lớp ngăn cách mỏng manh đó, anh sẽ chấp nhận nó với đôi tay rộng mở.

Những lời nói thật lòng thốt ra từ bờ môi Epel khiến bạn ngạc nhiên trong chốc lát, và rồi, với tình cảm đong đầy, bạn đáp lại lời thỉnh cầu của vị tín đồ trung thành nhất gửi tới vị thần mình luôn mong ngóng. Được gặp bạn là món quà quý giá nhất cuộc đời anh.

"Lần đầu tiên em trao nó cho anh

Dòng trạng thái chan chứa đầy tình cảm"

Cả người Riddle chợt cứng lại khi nghe thấy những gì bạn nói. Bạn nói rằng bạn yêu anh sao? Phải chăng đó là lời nói thật lòng, hay tất cả chỉ đơn giản là lời đường mật sáo rỗng? Liệu bạn có thực sự nghĩ về anh như cái cách anh nhớ mong về bạn mỗi ngày không? Nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa, Riddle nhủ thầm, chỉ cần bạn vẫn ở đó, anh sẽ không bao giờ buông tay.

Len lỏi trong vườn địa đàng, con rắn đã mang thứ trái cấm đến cho anh, và Riddle không hề có ý định từ chối nó.

"Ánh mắt em chỉ hướng về mình anh

Như thể anh là người duy nhất dành riêng cho em"

Ho nhẹ một cái, Azul nhấc tay lên sửa lại cặp kính, một phần để trấn tĩnh lại bản thân, phần còn lại để che đi sự ngượng ngùng trên khuôn mặt. Anh lén nhìn sang phía bên cạnh, nơi bạn – với đôi tay chống cằm và biểu cảm đầy trìu mến – đang nhìn chăm chú vào người xuất hiện trên màn hình của mình. Ánh nhìn của bạn khiến anh như bị thôi miên, khiến anh cảm thấy bóng dáng của bản thân là thứ duy nhất xuất hiện trong đôi mắt sáng trong như mặt nước kia.

Và Azul sẽ không ngần ngại làm mọi thứ chỉ để nhận được sự chú ý nhỏ từ người duy nhất anh yêu thương.

"Một tháng trôi qua kể từ giây phút đó

Khoảng khắc em lôi trò chơi khác từ trong hộp ra"

Nụ cười trên gương mặt Cater chợt vụt tắt khi anh nhận ra việc làm của bạn, đôi mắt anh mở lớn trong kinh hoàng. Cuối cùng, khoảng khắc anh luôn lo sợ cũng đã đến, dù cho mọi người đã cố ngăn cản nó đến mức nào. Nhẹ nhàng chạm vào bức tường vô hình trước mặt, ánh mắt của Cater chất chứa nỗi buồn, anh nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của bạn, nhìn vào cái cách bạn dành hết sự chú ý của mình cho những nhân vật mới, hệt như cái cách bạn từng làm với anh.

Ẩn trong góc tối của màn hình, Cater đứng chết lặng ở đó. Liệu rằng sau giây phút này, tình yêu của bạn dành cho anh còn có nồng nhiệt được như xưa nữa không? Liệu bạn sẽ tiếp tục trao cho anh sự chú ý anh luôn khao khát đó chứ? Những suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu anh, và Cater không hề muốn nghĩ đến điều đó chút nào.

"Bắt đầu tải nó về

Và dành trọn tình yêu của mình cho nó"

Lời van xin làm nũng của Ruggie không thể chạm tới bạn khi bạn đã dành trọn cả tâm tư tình cảm cho một kẻ nào đó ở kia mang tính cách giống anh. Sự ghen tị bùng lên từ đáy lòng. Và phải làm sao đây. Phải làm sao để sự chú ý của bạn chỉ dán chặt vào anh, phải làm sao để những lời yêu thương đó không bị cướp mất, phải làm sao để giữ bạn ở lại nơi này. Ruggie biết bản thân đã thua ngay từ lúc bạn tò mò về trò chơi mới kia, nhưng dù biết vậy, anh cũng không thể nào ngăn cản bạn quay đi được.

Nhưng ít nhất, Ruggie cầu nguyện, hãy để anh được ở bên cạnh bạn trong giây phút cuối cùng này.

"Ah, phải rồi

Game rồi cũng sẽ đi đến hồi kết"

Jamil lặng người trước khung cảnh hoang tàn trước mặt. Ngôi nhà trước đó đầy ắp tiếng cười cùng hơi ấm của bạn giờ đã trở lại trạng thái như trước khi có người bước chân vào, lạnh lẽo, rách nát hệt như trái tim của anh. Bạn đã đi qua khoảng khắc cuối cùng của cuốn sách, trò chơi thú vị ra sao cũng đã đến lúc phải dừng lại, giờ đây, đã không còn gì để níu kéo bạn nữa. Màn hình ngày càng nhỏ lại, bóng dáng bạn hiện lên trong chốc lát và rồi biến mất hẳn. Từ giờ, có lẽ nó sẽ không bao giờ có thể sáng lên một lần nữa.

Tiếng cười khô khốc của Jamil vang lên trong không gian vắng lặng. Bạn là người trao cho anh niềm tin vào cuộc sống, và anh chấp nhận trao cho bạn cả trái tim một cách tha thiết. Nhưng bạn lại có thể nhẹ nhàng vứt bỏ chúng như cách vứt bỏ một món đồ đã dùng rồi, thật nhẫn tâm làm sao.

"Anh chỉ là một chàng trai ở thế giới 2D

Dù anh có mong mỏi đến được với em tới cỡ nào"

Siết chặt cây cung trong lòng bàn tay, Rook lạnh nhạt đọc hết lời thoại được thiết lập của mình. Một vị thợ săn tài giỏi với những mánh khoé khiến bao người e sợ như anh lại phải đầu hàng trước số phận nghiệt ngã. Rook có thể trốn khỏi ánh mắt của mọi người trong im lặng, và ngay lúc này đây anh cũng chỉ muốn tránh xa khỏi ánh mắt của bạn. Thật đớn đau làm sao khi biết rằng tình yêu bạn dành cho anh đã chuyển dời sang nơi khác, vậy nên anh thà phá hủy thứ tình cảm này trước khi mọi chuyện không thể quay lại được như ban đầu.

Ấy vậy mà tại sao? Rook thì thầm với bản thân. Tại sao anh không thể ngăn chính mình tiếp tục bị thu hút bởi hơi ấm của bạn? Tại sao anh không thể dứt ra được thứ tình cảm đáng lẽ ra không nên xuất hiện ngay từ đầu?

"Khi em đã cảm thấy chán

Tất cả đều sẽ kết thúc"

Tiếng thở dài chán nản của bạn khiến Jack không thể cử động được. Dù cho anh có trấn an bản thân đến cỡ nào, sâu bên trong anh biết, đó là báo hiệu cho sự chia xa. Bạn sắp rời khỏi đây, rời khỏi nơi đã tạo nên bao kỉ niệm đẹp, rời khỏi nơi mà bạn đã từng yêu thương hết lòng, và quan trọng nhất, rời khỏi anh. Jack đã cầu xin, tới bất cứ ai có thể nghe được, rằng sự nỗ lực của anh sẽ đủ để giữ chân bạn ở lại. Nhưng liệu anh có thể lừa dối bản thân được thêm nữa không, khi anh đã biết cái kết ngay từ khi nó mới bắt đầu rồi?

Cuộn tròn trên giường, Jack không muốn bạn thấy được khuôn mặt của anh lúc này. Bàn tay vô hình của bạn khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của anh, và giọng nói dịu dàng đó dần đưa anh chìm vào giấc ngủ.

"Xin lỗi em

Thật lòng rằng, anh đã từng mơ mộng"

Có lẽ bạn sẽ không bao giờ ngờ đến việc Vil - vị trưởng nhà đầy kiêu hãnh cùng cái nhìn phán xét đanh thép tới mọi vật - lại có những giây phút mơ mộng như một đứa trẻ tới vậy. Mong muốn trở thành người đẹp nhất thế giới càng trở nên mạnh mẽ hơn khi anh nhận ra, để được bạn trao tặng một chút chú ý nhỏ nhoi giữa hàng chục người với ngoại hình và tính cách khác nhau tại Twisted Wonderland, Vil cần phải trở thành người đặc biệt nhất. Vil đã từng mơ về một vùng trời nơi anh có thể chạm tới bạn, và rồi bạn sẽ ôm chặt anh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh, thì thầm bên tai anh lời ngợi ca về sắc đẹp.

Chỉ trong giây phút êm đềm ngọt ngào đó, hãy để anh chìm vào cơn say, để anh chạm đến những điều anh không thể nào với tới.

"Anh chỉ là một chàng trai ở thế giới 2D"

Những chiếc bánh Mousse với vị đắng của chocolate hòa quyện cùng vị ngọt của kem, mềm mại như tan ra trong miệng; những chiếc bánh quy giòn tan được bao phủ bởi một lớp kẹo dẻo béo ngậy bên ngoài; những chiếc bánh Chessecake với lớp kem bông xốp cùng vị thơm ngon của phô mai;.... Trey sẽ làm tặng bạn mọi thứ đồ ngọt nếu đó là điều bạn muốn, và chỉ cần nhìn qua, thành quả khiến bạn chỉ muốn ngay lập tức cầm một miếng lên mà cắn. Và cho dù bạn có thèm thuồng tới đâu, bức tường đáng ghét đó vẫn luôn lặng lẽ nằm đó, che chắn con đường đưa anh đến với bạn.

Nhìn con rối đang ăn một cách vui vẻ phía bên cạnh, Trey chỉ có thể nở một nụ cười với tâm trạng buồn bã. Anh luôn muốn được tận tay đút cho bạn ăn những món ăn anh tạo ra bằng cả tấm lòng, chúng chỉ dành riêng cho người đặc biệt đó, như cái cách Trey cũng chỉ thuộc về riêng mình bạn.

"Vậy nên chỉ một chút thôi

Anh cũng muốn được hạnh phúc cùng em ở thế giới bên kia"

Đã có lúc Lilia ước rằng anh thực sự ở đó, thực sự được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bạn, thực sự được ôm lấy cơ thể ấm áp đó mà thủ thỉ những lời yêu thương chứa chan. Anh chìm vào trong giấc mộng, nơi thực và ảo đan xen nhau, nơi ước nguyện chân thành của anh được đáp lại. Chính trong giây phút đó, cái kết đẹp sẽ đến với Lilia, và anh sẽ được hạnh phúc với bạn ở thế giới bên kia màn hình.

Ôm lấy bóng dáng lạnh lẽo của con rối trước mặt, bàn tay Lilia khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại. Những câu hát ru trìu mến được anh gửi tới gió, nhờ nó trao tận tay đến bạn, để bạn biết rằng tại một nơi mà bản thân không hề biết, nơi đó đã có người yêu bạn đến nhường nào.

"Nhưng làm ơn hãy luôn nhớ rằng

Anh rất biết ơn, vì em đã cho anh tình yêu này"

Bữa tiệc cuối cùng của Kalim, một lời chúc cho chuyến hành trình thuận lợi, một lời tạm biệt trong thầm lặng. Kalim sẽ vẫn mỉm cười, anh sẽ vẫn sống một cuộc sống như trước khi mọi thứ bắt đầu, vẫn sẽ vui cười rạng như ánh mặt trời tại ngôi trường này. Ít nhất, hãy để thời gian cuối cùng được ở bên bạn trở thành giây phút tuyệt vời nhất trong cả cuộc đời của anh, hãy để nụ cười của bạn trở thành kí ức đẹp nhất anh lưu tận đáy lòng.

Chào tạm biệt bạn một cách hào hứng, cả căn phòng được trang hoàng đẹp đẽ trở nên trống trải một cách lạ thường. Nơi đây chỉ còn mình Kalim ngồi trên chiếc ghế rộng lớn, vậy là từ giờ sẽ không còn ai cùng vui đùa, không còn ai cùng khám phá, không còn ai để trao tặng thứ tình cảm này nữa rồi. Từng giọt nước lặng lẽ rơi xuống, những tiếng tí tách cùng cơn nấc nghẹn ngào vang vọng cả căn phòng. 

Lời tác giả:

_Như mọi người đã thấy thì tôi chưa chết :) Chỉ đơn giản là mất động lực với bị kẹt ý tưởng viết trầm trọng mà thôi, thành ra nửa năm rồi mọi người mới thấy có chương mới là vì lý do này đây.

_Đọc đến đây rồi thì chắc một vài bạn sẽ phát hiện ra tôi bỏ đi hai nhân vật không cho vào, không phải vì quên mà là vì hết lời bài hát để nhét thêm ý tưởng. Rất xin lỗi fan của hai người khi bias không có mặt trong kịch bản lần này nhé.

_Càng đến đoạn kết lại càng bí ý tưởng, thành ra từ tầm nửa bài trở xuống toàn là ý tưởng ngẫu hứng viết cho xong, văn phong của hai phần sẽ hơi khác nhau xíu. Mong rằng mọi người đọc vẫn thấy ổn.

_Their treasure đã soạn được hết nhà Pomefiore với Diasomnia, chỉ còn mỗi nhà Ignihyde chưa hoàn thành. Sẽ cố gắng xong trong giao thừa để đăng lúc 12h đêm như món quà chào năm mới với mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top