Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Twoshot] Vết Mưa ( EunYeon )

Au: Mon

Raiting: G

Pairing: EunYeon

" Tôi...là mưa "

Tôi là mưa, một cơn mưa mà ai cũng ghét bỏ, trừ những cặp tình nhân, hay những người luôn mang theo mình những tâm sự khó nói, và đem nó cùng mình hòa vào tôi

Nhưng đôi khi họ lại chuyển sang ghét tôi, đơn giản, vì tôi xuất hiện quá nhiều, khi ấy, những cặp tình nhân sẽ không thể gặp nhau, và những người cô đơn, sẽ luôn mãi cô đơn. Và họ nói rằng, tất cả là vì mưa

Họ chỉ giỏi biện hộ!

Nếu họ nói vậy, có nghĩa là nếu tôi không tồn tại, thì họ sẽ được gặp nhau nhiều hơn, sẽ bên nhau nhiều hơn và sẽ có nhiều thời gian ân ái nhau hơn? Họ sẽ không còn phải suốt ngày buồn bả ngắm mưa mà không có việc gì để làm, sẽ càng cô đơn hơn khi tôi cứ suốt ngày lãng vãng trước mặt họ? Nực cười thật!

Con người là một loài vật ngu xuẩn và mâu thuẩn

Ở mỗi lớp học, các thiên sứ đều nói như thế. Một vài ví dụ nhé, vào mùa hè, nắng gắt, họ lại tỏ ra cáu gắt, ghét bỏ và chửi rủa tại sao trên đời này lại có nắng làm gì? Mưa có phải mát mẻ hơn không! Rồi khi đến mùa mưa, họ lại lật lọng, lại cáu gắt, ghét bỏ và chửi rủa rằng mưa làm họ khó đi làm, mưa làm họ không thể phơi kịp những bộ đồ, mưa làm họ suốt ngày chỉ biết lẫn quẩn trong nhà, mưa thế này thế nọ... Nhiều khi tôi và chị nắng chỉ muốn nghỉ làm, để xem xem loài người kia sẽ làm gì khi thấy nắng và mưa không còn tồn tại nữa. Chắc lúc ấy họ lại khổ sở và cầu xin hãy cho họ những tia nắng và những giọt mưa chứ gì! Tôi quá rõ họ mà

Vì thế, tôi ghét con người, thứ cảm tính mà Thượng đế cấm tuyệt với tất cả mọi thần dân trên đây. Ganh ghét là thứ có thể khiến một người nào đó có thể làm bất cứ điều gì xấu xa để thỏa lòng ganh ghét của mình, dù biết là phạm tội, nhưng họ vẫn làm. Tôi cũng vậy, dù biết rằng Thượng đế sẽ đày những ai có tính cách của con người trong mình xuống sống chung với loài người kia, nhưng tôi vẫn không phủ nhận rằng, tôi ghét loài người!

Mang trong mình cái bực tức kia mà xả xuống nơi bọn loài người đang sống kia, tôi trút xuống họ những hạt mưa nặng hạt, những đợt mưa mạnh đến nỗi như muốn quất ngã mọi thứ cản đường nó. Hả hê nhìn những gì mình đã và đang làm, tôi chợt thấy ai đó đang đi trên đường, không dù, không áo mưa, tất cả những gì người đó có, chỉ là bộ đồ đang mặc trên người

Làm sao mà người đó có thể đi một cách....thảnh thơi? Gọi là gì nhỉ...nói chung là....như chẳng có gì xảy ra xung quanh như thế chứ?

Cơn mưa hôm nay tôi làm dường như dồn hế tất cả bực tức, những căm ghét đối với loài người mà xả xuống, ai nấy đều sợ hãi trốn vào nhà, những cái cây ở hai bên đường trông như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. Thế mà người đó vẫn dửng dưng đi như thế cơ đấy

Tò mò, tôi bay gần xuống, đến nơi có thể nhìn rõ mặt người kia, tôi lại bất ngờ hơn khi thấy đó là một cô gái, một cô gái rất xinh đẹp

Những đường nét trên gương mặt ấy, thậm chí còn hơn cả những thiên thần trên đây, tôi không đùa đâu, thật đấy!

Nhưng... sao nó lại buồn thế nhỉ?

Ngồi nhìn cô ấy một lúc lâu, tôi mới quyết định, một việc làm tôi chưa bao giờ làm, chưa bao giờ muốn làm, và nó lại một điều cấm kị đối với những thần dân trên đây: giả làm người trần

Nếu Thượng đế biết, chắc chắn tôi sẽ mang tội lớn. Dù biết vậy, nhưng cô gái kia, lại mang cho tôi cảm giác, tôi muốn ở gần và muốn biết về cô ấy nhiều hơn là gương mặt xinh đẹp kia

Làm phép để mưa có thể tự hoạt động. Sau khi đã chắc chắn mình đã trở nên giống loài người rồi, tôi từ từ bay xuống gần sau lưng cô ấy, hóa phép để có 1 cây dù trên tay, thứ mà tôi thường thấy con người sử dụng để tránh mưa, tôi đi đến gần, để chiếc dù trên đầu cô ấy và đứng ra xa làm người ướt nhèm...ơh...ướt? Sao tôi lại có thể ướt được hay vậy? Tôi là mưa mà?

- Cảm ơn chị, nhưng tôi không sao - Cô ta quay sang nhìn tôi ra vẻ dè chừng, có vẻ sau khi nhìn thấy bộ dạng của tôi, cô ấy nói tiếp - Người chị ướt hết rồi kìa

- À, tôi không sao, em dùng đi, mưa lớn lắm, không biết khi nào mới tạnh đâu - Tôi nói, chắc chắn thôi, tôi muốn chừng nào tạnh nó mới tạnh được chứ

- Vậy đứng xích vào đây - Nắm tay tôi kéo sát vào mình, tôi bỗng giật mình khi bàn tay mềm mại ấy chạm vào người, như có một dòng điện chạy ngang người tôi rồi....

*Xoẹt....ĐOÀNG*

Giật mình bởi tiếng sấm...à...ừm....do tôi tạo ra, em nép sát vào người tôi, mắt nhắm chặt lại và tay thì nắm chặt áo tôi, như thể nếu thả lỏng ra một chút thôi, em ấy sẽ tan biến theo cơn sấm ấy vật

- Em...em...xin lỗi... - Như nhận ra vấn đề, em thả tôi ra - Chị....không sợ sấm à? Nó rất lớn đấy - Vừa nói, em vừa chỉ lên trời

- À...không...không sợ lắm - Tôi cười gượng gạo, làm sao tôi có thể sợ nó trong khi tôi là người tạo ra nó chứ

.....

.....

- Chị đi đâu vậy? - Em bắt chuyện

- Đi....đi.....

Đi đâu bây giờ nhỉ, dưới đây có những nơi nào mà mọi người thường đến không?

- Vậy em đang đi đâu? Trời mưa thế này mà em dám đi vòng vòng vậy hay thật

- Em mới chia tay người yêu

Em nói, môi nở một nụ cười nhạt

- Một chàng trai không biết hưởng thụ, em xinh thế này...

- Em là người đồng tính

Đồng tính?

Đồng tính?

Đó là gì thế?

- Đồng tính á? - Hỏi lại, tôi tỏ vẻ khó hiểu, hình như em cũng vậy khi thấy biểu hiện của tôi

- Chị không hiểu đồng tính là gì?

Quả thật là tôi chẳng hiểu nó là gì

- Ngốc thật - Khẽ bật cười, em nhìn tôi - Chị như trên trời rớt xuống ấy

Ờ thì, tôi trên trời thật, nhưng bay xuống chứ không phải rớt xuống

- Em kể chị nghe về người ấy nhé - Mĩm cười nhìn tôi, em nói

- Khoang!

- Em thậm chí chỉ mới gặp chị vài phút, em không sợ sao?

- Sợ gì? - Em ngạc nhiên hỏi lại

- Đại loại như sẽ đi kể người này người nọ, rồi làm hại em, nói chung là...làm gì đó....không tốt cho em

- Em tin là chị sẽ không làm vậy mà - Lại nhìn tôi cười. Dừng lại đi, tôi không chịu nổi nụ cười đó đâu

- Đó là một cô gái xinh đẹp, xinh đẹp nhất mà em từng biết, một cô gái chu đáo, biết quan tâm, lo lắng cho người khác, một cô gái đảm đang, vui vẻ, hòa đồng. Nói chung là quy tụ tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này - Em kể, mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc, nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt long lang nước kia, nó như có vẻ sẽ chực trào bất cứ lúc nào mà không cần báo trước - Hai chúng em đã hạnh phúc, đã vui vẻ, quan tâm nhau, chăm sóc nhau, như sẽ chẳng bao giờ có ngày hai đứa sẽ xa nhau vậy

- Nhưng em đã lầm, vì chị ấy có tất cả những điểm tốt trên đời này, nên em đã không thể giữ được chị ấy bên mình

Nó cũng giống như tình yêu bình thường mà? Sao lại gọi là đồng tính đồng tình gì chi cho mệt vậy?

- Thôi bỏ đi, em lạ thật, tự dưng lại kể lể với chị - Em khẽ lấy tay quẹt mắt, quay sang nhìn tôi mỉm cười

- Mưa mãi thế nhỉ - Em nhìn lên trời, làu bàu

- Em ghét mưa à?

- Không, chỉ là mưa mãi như thế, thần mưa không biết mệt hay sao mà cứ cho mưa triền miên thế chứ

- Vậy là em ghét mưa...

- Một chút

- Ơ, hết mưa rồi - Em ngạc nhiên, lại nhìn lên trời, đưa tay ra ngoài để chắc chắn rằng trời đã hết mưa

- Em về đi, không lại bệnh

- Chị về hả?

- Ừm

- Chị tên gì?

- Tên? À......Eunjung

- Em là Jiyeon

- Chị cho em số điện thoại đi, bữa nào hai mình hẹn hò - Em đùa

Số điện thoại?

Là gì vậy?

- À...không nhớ nữa...

Em bỗng tỏ vẻ buồn, tôi liền nói

- Rồi sẽ gặp lại mà - Xoa xoa đầu em, tôi mỉm cười, quay đi, trước khi đi có đưa cho em cây dù lúc nảy - Nhớ chị thì nhìn nó kêu tên chị

Nhìn em mỉm cười, tôi quay đi, tạo ra một cơn gió mạnh, tôi biến mất trong cơn gió ấy, nhẹ nhàng và không một dấu vết

- TBC -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top