Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Hi không hiểu nổi, mới sáng sớm tới trường, không biết sao mà lại bị cô Tống kêu lên văn phòng nữa. Hơn nữa lần này càng kỳ quặc hơn là không ngờ Khổng Vi cũng đi chung với cô. Lẽ nào cô Tống cuối cùng đã phát hiện ra chuyện mình và Khổng Vi đang quen nhau? Trên đường lên văn phòng, Du Hi bất an lo sợ mà suy đoán. Nhưng khi cô đẩy cửa văn phòng ra, trong lòng bèn lập tức lạnh tanh. Điều này còn tồi tệ hơn bị phanh khui việc yêu đương. Cô lần nữa lại phải đối mặt với hai vị "bạn cũ".

Cảnh sát Lỗ chẳng thèm chào hỏi Du Hi gì cả, giống như người quen đã quen biết từ lâu, ông đi thẳng tới trước mặt Khổng Vi và hỏi: "Cháu là Khổng Vi?"

Khổng Vi không tình nguyện trả lời cho lắm: "Dạ."

Lỗ Tân Vũ đưa giấy chứng nhận ra và nói với bọn họ: "Mời hai đứa theo chú lên cục cảnh sát một chuyến, phối hợp điều tra một vụ án mạng."

Trong giọng nói của cảnh sát Lỗ pha lẫn giọng điệu ra lệnh, không có chỗ nào cho sự thương lượng. Du Hi và Khổng Vi hoàn toàn không dám mở miệng từ chối.

Cô Tống đang tổ chức một tiết tự học trong lớp, trong văn phòng bây giờ chỉ có mình thầy Hà. Thầy ấy tháo kính xuống và nói với Lỗ Tân Vũ: "Thưa cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại phải đem hai em học sinh đi?"

Lần này Lỗ Tân Vũ không khách sáo mà nói: "Thầy à, cảnh sát chúng tôi phá án không cần thiết phải giải thích với những người xung quanh, tất cả mọi việc mà chúng tôi làm đều là vì để làm tròn trách nhiệm đối với sự an toàn của nhân dân." Ông ra lệnh lần nữa đối với Du Hi và Khổng Vi: "Đi thôi."

Khổng Vi và Du Hi đành phải bất lực đi theo hai vị cảnh sát ra khỏi trường, leo lên xe cảnh sát ở trước cổng và bị dẫn tới cục cảnh sát.

Lỗ Tân Vũ không hề đưa Du Hi và Khổng Vi tới phòng thẩm vấn, mà là dẫn bọn họ tới ngồi trong phòng làm việc của mình. Ông và vị cảnh sát to con ngồi đối diện với Du Hi và Khổng Vi. Lỗ Tân Vũ nhìn hai người họ và nói thẳng vào vấn đề chính: "Hai cháu biết có biết bạn Quý Hiểu Nghiên tối hôm qua đã bị sát hại tại nhà không?"

"Cái gì?" Du Hi và Khổng Vi cùng hét lên, "Quý Hiểu Nghiên cũng bị giết hại rồi ư!"

"Bạn ấy bị giết như thế nào vậy?" Du Hi gấp gáp hỏi.

"Y hệt như cách Lương Tịnh Chi bị giết." Lỗ Tân Vũ nói.

Du Hi kinh hoàng bịt miệng lại, đồng thời nhìn Khổng Vi một cái, cậu ta mặt mày cũng sửng sốt.

"Bây giờ, hai đứa lần lượt trình bày xem tối hôm qua trong khoảng thời gian từ lúc 9 giờ 30 đến 10 giờ đã làm những gì."

Du Hi nói: "Sau khi cháu tan học tiết tự học buổi tối thì bắt xe về thẳng nhà, tầm 9 giờ 20 về tới nhà, sau đó thì ở trong nhà suốt với mẹ. Người gác cổng trong tiểu khu của cháu có thể làm chứng ạ."

Lỗ Tân Vũ hỏi Khổng Vi: "Còn cháu thì sao?"

Khổng Vi nói: "Sau khi tan học tiết tự học buổi tối thì cháu về nhà, chắc cũng cỡ 9 giờ rưỡi là tới nhà, sau đó không đi đâu nữa hết."

"Ai làm chứng cho cháu?"

Khổng Vi cau mày, khó xử nói: "Hình như không có ai làm chứng cho cháu được cả... Tối hôm qua ba mẹ cháu qua nhà bạn chơi, rất muộn mới về. Trước đó chỉ có mình cháu ở nhà thôi."

Du Hi nhanh chóng liếc nhìn Khổng Vi một cái, không biết vì sao, trong đầu cô lại hiện lên ánh mắt âm u lạnh lẽo lúc Khổng Vi nhìn chằm chằm vào Quý Hiểu Nghiên ngày hôm qua, khiến cô không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Lỗ Tân Vũ dùng ngón tay gõ vào đầu gối và nói: "Không ai làm chứng được cho hành tung vào tối hôm qua của cháu. Vậy e là hơi phiền phức cho cháu rồi đấy."

Khổng Vi hỏi: "Thưa chú cảnh sát, ý chú là sao? Chuyện Quý Hiểu Nghiên bị sát hại có liên quan gì tới cháu chứ? Tại sao chú phải thẩm vấn cháu và Du Hi?"

Du Hi cũng cảm thấy khó hiểu: "Cảnh sát Lỗ, có phải vì vào cái đêm Lương Tịnh Chi bị sát hại cháu đã gọi điện thoại báo cảnh sát, cho nên sau này chỉ cần có án mạng xảy ra là cháu đều bị tình nghi à?"

"Lớp các cháu có tận mấy chục người, đương nhiên chú sẽ không tuỳ tiện nghi ngờ ai cả." Cảnh sát Lỗ nghiêng đầu chỉ về phía Khổng Vi, "Cháu hỏi bạn trai cháu xem, tại sao chú lại kiếm hai đứa."

Du Hi quay đầu qua nhìn Khổng Vi. Khổng Vi mặt mày khổ sở nói: "Ý gì đây! Liên quan gì tới cháu?"

Cảnh sát Lỗ nói: "Cháu có mối quan hệ gì với hai nạn nhân, có cần chú nhắc nhở một chút không?"

Khuôn mặt Khổng Vi hơi co giật: "Tụi cháu... đương nhiên là bạn bè rồi."

"Chỉ là quan hệ bạn bè thôi sao? Có phải cháu cho rằng cảnh sát chúng tôi trước khi phá án đều không cần tìm hiểu tình hình đúng không?" Lỗ Tân Vũ nhướn một bên mày nói, "Cháu vô tình thật đấy, mới chia tay với mấy cô bạn gái cũ không bao lâu mà dường như đã không thèm quan tâm chút nào tới bọn họ rồi."

"Cái gì?" Du Hi sửng sốt tới há hốc miệng nhìn Khổng Vi, "Mấy cô bạn gái cũ? Hai người bọn họ đều là bạn gái cũ của anh sao?"

Khổng Vi ngượng ngùng cúi đầu không đáp lại.

Lỗ Tân Vũ hỏi Du Hi: "Sao, trước đó cháu không biết chuyện này sao?"

Du Hi không trả lời cảnh sát Lỗ, nhưng câu chất vấn bạn trai của cô cũng được coi như câu trả lời: "Khổng Vi, trước khi mình yêu nhau chẳng phải anh nói đây là "mối tình đầu" của anh sao? Chẳng phải anh nói với em trước đây anh chưa từng thích ai sao? Anh nhìn em đây nè, nói cho em biết chuyện này là sao?"

Lỗ Tân Vũ ở kế bên lạnh lùng nói: "Có gì lạ đâu. Loại công tử mang cái mác đẹp trai như thế này với đứa bạn gái nào mà chẳng nói mấy lời kiểu này."

"Không phải như thế!" Khổng Vi đột nhiên phẫn nộ hét lớn lên, "Cháu với những người trước đây đều không phải nghiêm túc, nhưng còn với Du Hi thì chính là yêu thật lòng, bạn ấy khác với mấy con nhỏ nông cạn kia!"

"Cho nên, vì để bọn họ không cản trở được nữa, cháu bèn giết bọn họ!"

Khổng Vi mặt đỏ tía tai đứng dậy khỏi ghế: "Thưa chú cảnh sát, chú đừng tưởng tôi chỉ là học sinh cấp ba mà hù doạ tôi, hòng gán tội danh bừa bãi cho tôi nhé. Nếu chú cảm thấy tôi là hung thủ, vậy thì mời chú đi thu thập cho ra chứng cứ định tội tôi nhé. Bằng không, mong chú đừng ăn nói hàm hồ. Cảnh sát thì cũng không thể tuỳ tiện vu cáo hãm hại người khác đâu!"

Lỗ Tân Vũ nhìn cậu ta chằm chằm: "Nếu cháu thực sự là hung thủ, chú nhất định sẽ tìm ra chứng cứ để trị tội cháu."

"Vậy chú đi tìm đi." Khổng Vi nói, "Bây giờ, tôi phải về trường đi học rồi, chú chẳng có lí do gì mà giữ bọn tôi ở lại đây cả!"

Lỗ Tân Vũ dựa người vào ghế, chẳng nói gì nữa.

Khổng Vi nói với Du Hi: "Du Hi, chúng ta đi thôi."

Du Hi hơi do dự một lát, rồi cũng đứng dậy cùng Khổng Vi rời khỏi văn phòng của cảnh sát Lỗ.

Vị cảnh sát to con nhìn theo bóng lưng của bọn họ và nói: "Đội trưởng, thực sự để tụi nó đi vậy sao?"

"Chứ không thì cậu định làm gì? Giam giữ tụi nó bất hợp pháp sao?"

"Tính khí cái thằng nhóc kia kiêu căng như thế, để tụi nó đi như vậy thực sự hơi uất giận."

Lỗ Tân Vũ cười mà nói: "Cậu đấy, đúng là còn hơi non. Cậu nhìn cái bộ dạng khí thế hừng hực của cái thằng nhóc Khổng Vi đó lúc nói chuyện đi, thêm cái giọng điệu tự cao tự đại ngông cuồng kia nữa, nhiêu đó cũng đủ đoán ra nó chắc chắn có chống lưng hoặc nhà có gia cảnh lớn gì đó rồi. Nếu chúng ta không có chứng cứ mà bắt giam nó bừa bãi, nói không chừng sẽ tự chuốc lấy những rắc rối không đáng có đấy."

Vị cảnh sát to con tuổi trẻ năng nổ đáp: "Đội trưởng, lẽ nào vì vậy mà chúng ta không truy vấn nó nữa sao?"

Lỗ Tân Vũ khẽ vẫy tay nói: "Bình tĩnh nào, đừng trúng kế của hung thủ thật sự. Bây giờ chúng ta chỉ xác nhận được hai nạn nhân đúng là bạn gái cũ của Khổng Vi, chỉ với điều này không thể nói lên rằng người là do cậu ta giết được. Nói không chừng, hung thủ đã cố ý gọi điện thoại cho chúng ta để tiết lộ điều này, nhằm dẫn chúng ta đi sai hướng. Chúng ta không được dễ dàng mắc mưu."

Vị cảnh sát to con kịp thời lấy lại bình tĩnh và nói: "Đúng vậy, đội trưởng, anh nói đúng lắm. Vậy bước tiếp theo chúng ta làm gì đây?"

Lỗ Tân Vũ nói một cách thâm sâu khó lường: "Chờ mà xem thôi."

Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Du Hi ngay lập tức giơ tay lên vẫy một chiếc taxi, nhưng Khổng Vi nhanh hơn một bước đi về phía trước, giành nói chuyện với tài xế: "Xin lỗi, tụi cháu còn có chút việc, tạm thời chưa đi được."

Chiếc taxi bỏ đi mất, Du Hi nhìn Khổng Vi nói: "Anh làm gì đó? Tại sao không cho em lên xe?"

Khổng Vi nói: "Du Hi, khoan hẵn về trường, chúng ta nói chuyện chút đi, được không?"

Du Hi hất mặt sang một bên: "Có gì để nói sao? Bây giờ em còn dám tin tưởng anh sao? Em thực sự không biết anh còn giấu em bao nhiêu chuyện và đã nói những lời giả tạo gì nữa."

Khổng Vi đặt cả hai tay lên vai Du Hi và nói: "Hãy để anh giải thích mọi chuyện cho em nghe, anh sẽ kể cho em biết nguyên do của tất cả mọi thứ."

Du Hi gạt tay Khổng Vi ra khỏi vai cô và bước về phía trước. Khổng Vi vội vàng đuổi theo và nói với cô: "Du Hi, anh xin lỗi mà, trước đây anh có quen Lương Tịnh Chi và Quý Hiểu Nghiên, chuyện này quả thật là anh có giấu em. Nhưng lúc nãy anh có nói đó, với bọn họ anh chỉ là quen chơi cho vui thôi, không phải là yêu đương đúng nghĩa. Kể từ khi em chuyển đến lớp mình, sau khi quen biết em, anh mới hiểu ra cái gì mới gọi là 'tình yêu' thực sự!"

Du Hi thờ ơ nhìn về con đường phía trước: "Chú cảnh sát lúc nãy cũng có nói rồi đó, mấy lời kiểu này với ai anh cũng nói được hết. Có trời mới biết về sau anh có nói mấy lời thế này với cô bạn gái kế tiếp hay không."

"Du Hi!" Khổng Vi kéo giữ cánh tay cô lại, "Anh sẽ không có cô bạn gái kế tiếp nào nữa! Anh đã nói với em rồi mà, đời này em chỉ có mình em thôi!"

Du Hi ngừng bước, hơi buồn bã nhìn cậu bạn trai: "Khổng Vi, em thực sự rất muốn tin những gì anh nói. Nhưng mà, nếu anh thật lòng thật dạ muốn mãi mãi bên cạnh em, vậy thì tại sao cứ phải giấu giếm em những chuyện trước kia? Nếu ngay từ đầu anh thành thật nói với em những điều đó, ngược lại em sẽ càng cảm nhận được tâm ý và sự chân thành của anh nhiều hơn!"

Khổng Vi cúi đầu thở dài, rồi lại ngẩng đầu lên:" Em nói phải đó, Du Hi, quả thật anh nên nói với em ngay từ đầu. Nhưng em biết không, lúc đó thời niên thiếu anh hồ đồ, hoàn toàn không hiểu được yêu thật lòng là gì. Chỉ cảm thấy Lương Tịnh Chi và Quý Hiểu Nghiên trông xinh xắn, quen bọn họ sẽ oai lắm cho mà xem, vậy nên mới qua lại với bọn họ. Cũng vì vậy mà trong mắt mọi người anh bèn trở thành công tử đào hoa nói năng tuỳ tiện. Mãi cho đến học kì một năm lớp 12, em chuyển tới lớp mình, vẻ ngoài duyên dáng và cử chỉ nhã nhặn của em đã thu hút anh một cách sâu sắc, rồi anh mới phát hiện ra em hoàn toàn khác biệt so với mấy đứa con gái nông cạn kia, mà lúc này anh cũng đã trưởng thành hơn một chút rồi, đã biết được rằng tình cảm không thể chỉ dùng để thoả mãn hư vinh. Cho nên, anh dùng thái độ chân thành để theo đuổi em, để em trở thành bạn gái anh. Anh không muốn để em biết thái độ phù hoa trước đây của anh trong phương diện tình cảm, cũng bởi vì anh quá quan tâm tới em, anh sợ em sau khi nghe được những lời đồn đại thị phi của người khác thì sẽ coi anh như là một tên công tử đào hoa giống như trước kia, cho nên mới giấu em!"

Sau khi nghe được một tràng dài những lời bộc bạch chân thành, tha thiết của Khổng Vi, ánh nhìn của cô bèn trở nên dịu dàng, cô nói: "Khổng Vi, thực sự là vậy sao?"

Khổng Vi nắm lấy tay Du Hi và nói: "Đương nhiên là thật rồi, anh dám thề với trời, nếu anh nửa lời gian dối thì sẽ... "

Du Hi bịt miệng cậu ta lại, "Đừng nói nữa, em tin anh."

Khổng Vi lộ rõ vẻ vui mừng và phấn khích, nếu bây giờ không phải đang ở ngoài đường, cậu ta thực sự rất muốn ngay lập tức ôm Du Hi vào lòng.

Du Hi suy tư một lúc rồi nói: "Anh giấu em thì cũng thôi đi, nhưng em không hiểu nổi, anh làm sao mà khiến cả lớp đều giấu em được hay vậy? Nhất là mấy đứa không có lửa cũng tạo ra khói như Thư Đan và Quý Hiểu Nghiên, bọn họ sẽ nhịn nổi mà không kể ra sao? Rõ ràng ngày nào cũng nói chuyện với em, nhưng lại không kể mấy chuyện này ư?"

Khổng Vi nhếch môi nói: "Là do trước đây anh đã đánh tiếng trong lớp, nói rằng không ai được kể với em về mấy chuyện trước kia. Nhất là với Lương Tịnh Chi và Quý Hiểu Nghiên, anh càng đặc biệt nhấn mạnh với bọn họ hơn."

Du Hi kinh ngạc hỏi: "Rồi bọn họ cũng ngoan ngoãn nghe lời vậy sao? Anh nói sao là bọn họ đều làm vậy hả?"

Khổng Vi do dự vài giây rồi nói: "Du Hi, thực ra còn có một chuyện nữa anh vẫn chưa kể với em."

"Chuyện gì?"

"Ba anh là Khổng Chí Phương, nghe thấy quen chứ?" Khổng Vi nói.

Nghe thấy cái tên "Khổng Chí Phương", Du Hi không khỏi ngây người ra. Đây là cái tên mà gần như người người nhà nhà trong thành phố này đều biết, đại diện cho một nhân vật huyền thoại. Câu chuyện về người này thường xuyên xuất hiện trên báo chí và truyền hình. Ông ta mười mấy tuổi đã lăn lộn trên thương trường, qua mấy chục năm, từ một người học việc nhỏ bé trở thành chủ tịch của mấy công ty thuộc tập đoàn niêm yết (*), với khối tài sản hàng chục tỷ đồng, ông ta là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen lẫn giới làm ăn chân chính. Trước đây Du Hi dù có thế nào cũng không ngờ rằng, cậu bạn trai tuấn tú của mình ấy vậy mà lại là đại thiếu gia nhà giàu của tập đoàn tài chính nhà họ Khổng.

(*) Cho những ai chưa biết thì công ty niêm yết là công ty có các cổ phần được ghi trên thị trường chính của sở giao dịch chứng khoán.

Du Hi đơ người ra một lúc lâu, rồi nói với Khổng Vi: "Có phải anh đã lợi dụng thế lực trong gia đình để uy hiếp bọn họ, bắt bọn họ không được kể với em về chuyện anh lúc trước có qua lại với bọn họ, đúng không?"

Khổng Vi bĩu môi nói: "Không thể tính là uy hiếp được, chỉ là... cảnh cáo bọn họ chút thôi."

"Em thấy cũng đều chỉ có một ý thôi."

Khổng Vi bất lực nhún vai: "Nếu anh không nói mấy lời ác độc một chút, em cảm thấy mấy đứa như Thư Đan có thể giữ mồm giữ miệng được mấy bữa?"

Du Hi hỏi: "Tại sao anh mãi không nói cho em biết anh là đại thiếu gia của tập đoàn tài chính nhà họ Khổng?"

Khổng Vi nói: "Anh sợ khi em quen anh sẽ bị áp lực. Hơn nữa... em nghĩ đi, lúc đầu anh cũng đâu dễ phán đoán được một đứa con gái chịu quen mình có phải vì cái gia thế giàu có đồ sộ của mình không."

Những thứ hiện lên trong đầu Du Hi là hàng chục tòa cao ốc chọc trời cao chót vót của tập đoàn tài chính nhà họ Khổng, cô nói: "Phải, em có thể tưởng tượng ra được."

Khổng Vi nói: "Du Hi, bây giờ em hiểu ra rồi đó. Cái gọi là "bí mật" giữa anh với Lương Tịnh Chi và Quý Hiểu Nghiên, thực ra là chính là mấy chuyện này. Hôm đó Quý Hiểu Nghiên không biết có phải là bị doạ sợ tới nỗi ngốc luôn rồi hay không, sau khi Lương Tịnh Chi chết, cậu ta vậy mà tới tìm anh giải thích này nọ, dường như cho rằng do Lương Tịnh Chi tiết lộ mấy chuyện trước đây của anh mới dẫn đến hoạ sát thân. Điều này quả thật buồn cười ghê! Lúc đầu anh chỉ vì để bọn họ coi trọng việc này mới nói vài câu độc ác một chút. Cứ cho là bọn họ thực sự không kiểm soát nổi cái miệng, đem chuyện này kể ra hết, thì anh cũng đâu thể vì chút chuyện nhỏ xíu như vậy mà giết người."

Du Hi khẽ thở dài: "Bây giờ, Quý Hiểu Nghiên cũng bị giết rồi... rốt cuộc là do ai làm đây? Tại sao tên hung thủ này cứ luôn nhắm vào con gái lớp mình mà ra tay chứ?"

Du Hi trầm tư một lúc lâu, rồi quay mặt qua hỏi cậu bạn trai: "Khổng Vi, chuyện này thật sự chẳng liên quan chút nào tới anh ư?"

"Đương nhiên là không rồi!" Khổng Vi mặt mày khổ sở nói, "Du Hi, rốt cuộc em coi anh là loại người gì? Sao anh lại bị tiêm nhiễm cái thói giết người này được!"

Du Hi cau chặt mày và nói: "Nhưng mà, tên hung thủ này cứ nhắm vào con gái lớp mình mà ra tay hoài, em nghi ngờ hắn chính là kẻ nào đó ngay xung quanh chúng ta."

Khổng Vi nói: "Du Hi, có phải em đã quên mất kẻ đó rồi không?"

Du Hi ngẩng đầu lên: "Anh nói Lư Ưng Trì ấy hả? Đương nhiên là không rồi. Mấy ngày nay em vẫn luôn âm thầm chú ý tới cậu ta, nhưng mọi hành vi của cậu ta vẫn như cũ thôi, chẳng mấy khi nói chuyện, cả ngày đều im hơi lặng tiếng. Em hoàn toàn chẳng nhìn ra cậu ta có chỗ nào sai sai cả. Hơn nữa, trước đây cậu ta cũng chẳng mấy khi nói chuyện với Lương Tịnh Chi và Quý Hiểu Nghiên, quả thật em không nghĩ ra nổi cậu ta vì lý do gì mà phải hại bọn họ."

"Nhưng mà, hôm ấy chẳng phải em đã nói rằng Lư Ưng Trì đã nói dối trước mặt cảnh sát, phủ nhận hết sạch những lời mà cậu ta đã nói với em vào tối hôm đó sao? Hơn nữa trước khi vụ án xảy ra, làm sao mà cậu ta biết được sắp xảy ra chuyện như vậy? Điểm này vốn đã rất đáng nghi ngờ rồi."

"Ừ, cậu ta quả thật rất đáng nghi." Du Hi suy nghĩ, "Nhưng em thì tin tưởng, ngay cả cảnh sát cũng chưa phát hiện ra được sơ hở của cậu ta nằm ở đâu mà. Cho nên hôm nay mới chỉ kiếm hai chúng ta tới hỏi chuyện, mà hoàn toàn không tìm tới Lư Ưng Trì."

Khổng Vi "hừ" một tiếng: "Anh thấy hai ông cảnh sát đó còn hồ đồ hơn chúng ta nhiều, chỉ biết kiếm người ta hỏi linh ta linh tinh. Anh thấy trong lòng bọn họ chẳng nắm chắc được rốt cuộc ai mới là hung thủ thật sự!"

Du Hi thở dài một tiếng và nói: "Bỏ đi, bây giờ chúng ta ở đây đoán mò cũng vô ích, cứ về trường trước đã, lỡ mất hai tiết học rồi."

Khổng Vi gật đầu và nói: "Được rồi." Bọn họ bắt một chiếc taxi bên lề đường, vội vàng về trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi