Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về lớp, vừa đúng lúc đang tập thể dục giữa giờ, mọi người đều đang nghỉ ngơi. Thư Đan nhìn thấy Du Hi trở về, vội vàng đi tới trước hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Sao mà trễ như vậy mới về lớp?"

Du Hi kể lại: "Không có gì, trong nhà có chút chuyện thôi."

Thư Đan nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt không tin cho lắm: "Nhà cậu và Khổng Vi cùng lúc có chuyện à? Còn Quý Hiểu Nghiên đâu? Bây giờ nó còn chưa tới trường nữa."

Du Hi không biết nên trả lời sao, bây giờ trong lớp trừ cô và Khổng Vi ra, chẳng ai biết được Quý Hiểu Nghiên đã chết cả. Trong lúc đang khó xử trí, cô Tống chủ nhiệm đi vào lớp và gọi lớn: "Du Hi, Khổng Vi, hai em lên văn phòng."

Du Hi vội vã luồn qua bên hông Thư Đan đi ra, cùng Khổng Vi đi theo cô Tống lên văn phòng.

Sau khi khép cửa lại, cô Tống bèn chỉ vào băng ghế dài trong văn phòng và nói: "Hai em ngồi đi." Sau đó, cô giáo cũng ngồi lên chiếc ghế mây của mình. Thầy Hà, người ngồi ở cạnh còn lại của chiếc bàn, lúc này vốn đang sửa bài tập mà cũng ngừng lại, tháo kính xuống và nhìn hai người bọn họ.

Du Hi và Khổng Vi ngồi ngay ngắn, cảm giác cứ như là họ đã trở lại cục cảnh sát.

Cô Tống nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Thầy cô đã biết về chuyện của Quý Hiểu Nghiên rồi. Hồi nãy bên phía cục cảnh sát đã gọi điện cho thầy cô rồi, gần đây liên tiếp xảy ra án mạng, hơn nữa tất cả nạn nhân đều là học sinh lớp mình, phía nhà trường và thầy cô đều vô cùng buồn bã và lo lắng. "

Du Hi và Khổng Vi nhìn nhau, tự hỏi cô Tống đang muốn biểu đạt điều gì.

Cô Tống nói tiếp: "Bây giờ nhà trường cho rằng, mặc dù trước mắt không thể phán đoán được việc hai nạn nhân đều là học sinh trong lớp mình rốt cuộc là do trùng hợp ngẫu nhiên hay là do hung thủ rắp tâm sát hại, nhưng có một điều có thể chắc chắn: Học sinh lớp mình bây giờ đang trong tình huống nguy hiểm hơn tất cả những người khác. Vì vậy, chiều nay, vốn dĩ cô định chính thức thông báo cho các bạn trong lớp về việc Lương Tịnh Chi bị giết, đồng thời nhắc nhở mọi người phải đặc biệt chú ý an toàn trong thời gian sắp tới để đề phòng thảm kịch tương tự lại xảy ra ”.

Cô Tống ngừng lại một lát, rồi lại nói tiếp: "Nhưng mà, hiện tại phía nhà trường đang lên kế hoạch chặn hoàn toàn tin tức Quý Hiểu Nghiên bị giết, bởi vì một khi mà học sinh trong trường đều biết trong vỏn vẹn có mấy ngày mà đã có hai người bị giết, như vậy sẽ gây nên sự hoang mang vô cùng lớn. Ảnh hưởng tới thi đại học thì khỏi phải bàn rồi, nhưng đồng thời còn tổn hại rất lớn đến danh tiếng của nhà trường nữa. Cho nên, hai đứa đã hiểu chưa. Bây giờ chỉ có hai đứa biết việc Quý Hiểu Nghiên bị giết thôi, tuyệt đối không thể kể chuyện này ra nhé."

Khổng Vi nói: "Nhưng mà, bộ hai đứa em không nói ra thì chuyện của Quý Hiểu Nghiên sẽ không bị lộ ra hay sao? Ba mẹ bạn ấy, người nhà bạn ấy chẳng phải cũng sẽ nhắc tới chuyện này trước bàn dân thiên hạ đó thôi, cuối cùng thì tin tức vẫn tới tai cả trường mình mà. Vụ của Lương Tịnh Chi chẳng phải là một ví dụ hay sao? Em thấy trường mình làm vậy là giấu đầu lòi đuôi rồi."

"Lần này khác." Cô Tống do dự một lát, "Nói thật với các em vậy. Quý Hiểu Nghiên là bị giết ở nhà, chuyện này vốn dĩ không liên quan tới nhà trường, nhưng nhà trường cân nhắc tới vấn đề bị liên lụy, vẫn là đưa một số tiền lớn cho gia đình Quý Hiểu Nghiên, coi như là... "

"Phí bịt miệng." Khổng Vi hiểu ra rồi, "Lấy thứ này làm điều kiện trao đổi để người nhà của Quý Hiểu Nghiên không tiết lộ chuyện này ra ngoài."

Cô Tống cũng là người thẳng thắn, cô thừa nhận luôn: "Thì chuyện là vậy đó."

Thầy Hà ở kế bên nói: "Cho nên hai em đã biết chưa hả. Bây giờ mấu chốt là nằm ở hai em đó, chỉ cần các em không nói chuyện này ra, trong thời gian ngắn có lẽ không có ai biết chuyện Quý Hiểu Nghiên bị giết đâu."

"Không công bằng gì hết, tụi em đâu có phí bịt miệng đâu." Khổng Vi nói.

Du Hi khều cậu ta một cái và liếc nhìn cậu ta mà nói: "Đã là lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng giỡn nữa!" Cô nói với giáo viên chủ nhiệm, "Cô Tống, Quý Hiểu Nghiên cứ mãi không đi học, các bạn rồi sẽ nghi ngờ cho mà xem. Cô định giải thích với các bạn như thế nào?"

Cô Tống thở dài: "Hết cách rồi, chỉ đành nói dối thôi, nếu có người hỏi tới thì nói là Quý Hiểu Nghiên bị bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi."

Du Hi nói: "Em hiểu rồi ạ, thưa cô, em sẽ không nói ra chuyện này đâu."

"Còn em thì sao, Khổng Vi?" Cô Tống hỏi.

"Chắc chắn em cũng sẽ không nói ra đâu." Khổng Vi đáp.

"Ừ, vậy thì tốt." Cô Tống gật đầu, "Cô tin tưởng các em, các em về lớp học đi."

Du Hi chần chừ một lát rồi hỏi: "Cô Tống, cô không muốn biết cảnh sát kiếm bọn em hỏi về những gì ạ? Hay là bọn họ đã kể cho cô nghe rồi à?"

"Không, cảnh sát không nói mấy chuyện đó cho cô nghe. Nhưng cô nghĩ, chuyện phá án bọn họ sẽ cố gắng hết sức, không cần cô phải can dự đến đâu. Cô chỉ biết là, các em là học trò của cô, việc cô cần làm là dạy dỗ các em học hành thật tốt, đồng thời cố gắng đảm bảo sự an toàn cho các em, đây là trách nhiệm của cô."

"Em biết rồi ạ, thưa cô." Du Hi và Khổng Vi cùng đứng dậy khỏi băng ghế dài.

Hai người đang định đi ra khỏi văn phòng thì thầy Hà kêu lên: "Du Hi, em ở lại một lát, thầy có chuyện cần nói với em."

Khổng Vi nhìn Du Hi một cái rồi nói với cô: "Anh về lớp trước nha." Du Hi gật đầu với cậu, sau đó đi tới trước mặt giáo viên môn hoá và hỏi: "Thầy Hà, có việc gì không ạ?"

Thầy Hà buông cây bút đỏ trong tay xuống và đi tới trước mặt Du Hi. Xem ra vị giáo viên này còn thấp hơn Du Hi cả nửa cái đầu. Thầy Hà nói một cách sâu xa và chân thành: "Du Hi, thầy vừa sửa bộ đề mà gần đây em làm, sai khá nhiều đấy nhé. Trước đây em đâu có làm sai nhiều như vậy."

Du Hi cuối đầu và hơi nóng mặt.

Thầy Hà an ủi: "Thực ra chuyện này cũng không trách em được. Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, cảnh sát lại bắt các em phối hợp điều tra, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng một chút tới các em. Nhưng mà Du Hi à, em phải lấy lại phong độ đi nào, cố gắng hết sức loại bỏ những thứ gây phiền nhiễu nhé. Còn không tới ba tháng nữa là đến kì thi đại học rồi, em không thể khiến sự nỗ lực của bản thân đổ sông đổ bể hết được."

Du Hi khẽ gật đầu.

Thầy Hà nói với ngữ khí nhấn mạnh: "Hoá vốn dĩ là môn em học giỏi nhất, là chìa khoá then chốt để em gặt hái được thành tích tốt trong kì thi đại học, nhưng mà gần đây thành tích môn hoá của em lại giảm sút rất nhiều, em cần phải chuyên tâm hơn nữa."

Thầy Hà vừa nói vừa xé một tờ giấy từ trong quyển sổ ở trên bàn làm việc, rồi viết lên đó một dãy số, sau đó đưa nó cho Du Hi, "Đây là số điện thoại của thầy, nếu lúc em ở nhà học bài hoặc giải đề mà có gặp khó khăn gì thì cứ gọi cho thầy, thầy có thể giảng qua điện thoại cho em."

Du Hi nhận lấy tờ giấy đó và cảm kích nói: "Thầy Hà, cám ơn thầy ạ!"

"Được rồi, lên lớp học đi." Thầy Hà vỗ vai Du Hi một cái. Du Hi cúi người chào thầy Hà, sau đó chạy về lớp.

----------------------------------
P.s: Ngâm nửa năm rồi mới dịch tiếp huhu. Ai đó hãy hối tui để tui có động lực làm full đi trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi