Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi người đàn ông lịch thiệp mặc áo sơ mi trắng quần soóc xanh bước vào nhà, Ôn Diên Linh không thể kết hợp hình ảnh của anh với nghề “bác sĩ tâm thần” - dù ở góc độ nào, cô đều cảm thấy anh giống một ngôi sao quần vợt hơn.
“À… giới thiệu một chút.” Người đàn ông nho nhã hơi đỏ mặt nói: “Tôi nghe chồng cô nói rằng tôi cần gặp đứa con trai mười ba tuổi của cô, cho nên tôi cố ý ăn mặc như thế này, hy vọng có thể rút ngắn khoảng cách giữa tôi và con trai cô.”
“Ồ, anh cũng tận tâm vì công việc ghê.” Ôn Diên Linh cảm kích nói.
“Công việc đòi hỏi phải như vậy mà, đây là điều nên làm.” Người đàn ông trẻ trung đưa tay ra. “Tôi là Dư Phương.”
“Nghe danh đã lâu, bác sĩ Dư.” Ôn Diên Linh bắt tay Dư Phương.
“Vậy con trai cô đâu rồi?”
Lôi Minh đứng kế bên liền hỏi vợ: “Lôi Mông lại vào phòng rồi à?”
Ôn Diên Linh bất lực gật đầu.
Lôi Minh nhún vai nói với Dư Phương: “Anh xem, y hệt như những gì tôi đã nói với anh trước đây.”
Dư Phương gật đầu: “Để tôi đi gặp cậu bé một lát nhé.”
“Bên này, mời bác sĩ.” Lôi Minh làm động tác mời.
Ba người đi tới cửa phòng Lôi Mông, Lôi Minh đang định gõ cửa thì Ôn Diên Linh đột nhiên hỏi: “Bác sĩ, lát nữa anh định thôi miên thằng bé sao?”
“Nếu cô muốn mở rộng trái tim của một bệnh nhân tự kỷ và biết được cậu bé đang nghĩ gì thì đây là cách tốt nhất.” Dư Phương nói.
“…Có khi nào, ý tôi là…”
“Cô đừng lo.” Dư Phương mỉm cười nói, “Tôi biết nỗi lo lắng của cô, nhưng mong cô hãy yên tâm, việc này tuyệt đối an toàn, không có bất kì vấn đề gì đâu.”
“Vậy thì được, bác sĩ, tôi tin anh.”
Dư Phương nói: “Ngoài ra, chút nữa tôi cần gặp riêng con trai anh chị, mời anh chị tạm thời tránh mặt một lát nhé.”
Ôn Diên Linh và Lôi Minh nhìn nhau và cùng gật đầu.
Ôn Diên Linh gõ cửa phòng con trai, vài phút sau Lôi Mông mới mở cửa.
“Lôi Mông, đây là chú Dư, một người bạn của ba mẹ, chú ấy tới đây để trò chuyện với con một lát, có được không con?” Ôn Diên Linh nói với con trai mình với vẻ mặt hiền dịu.
Lôi Mông nhìn Dư Phương một lượt từ trên xuống dưới, sau đó không nói lời nào mà xoay người đi rồi ngồi trên chiếc ghế trong phòng, như thể biết rất rõ thân phận của đối phương.
Dư Phương nói với ba mẹ của Lôi Mông: “Được rồi, mời anh chị tạm thời tránh đi một lát nhé.”
Sau khi đóng cửa phòng, Dư Phương ngồi trước mặt Lôi Mông với nụ cười ấm áp trên môi. Anh nháy mắt với Lôi Mông và dùng dáng vẻ hoạt bát nói: “Ê nhóc, tuy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhưng em có thể coi anh như bạn cùng hội nhé – giờ chúng ta hãy làm vài thứ gì đó mà em thấy hứng thú nhé?”
Lôi Mông đưa mắt nhìn đi chỗ khác, không có chút phản ứng nào.
Dư Phương giơ hai ngón tay ra ra dấu chỉ về phía Môi Mông: “Để anh đoán xem em thích trò chơi điện tử hay lính đồ chơi?”
Lôi Mông vẫn phớt lờ Dư Phương, như thể người ngồi trước mặt mình là một diễn viên hài độc thoại, và màn trình diễn của anh ta rõ ràng là rất nhàm chán.
Vu Phương thở dài trong lòng. Ban đầu, anh định sử dụng những chủ đề thoải mái và vui vẻ để tiếp cận Lôi Mông. Nhưng anh nhận ra rằng phương pháp này không hiệu quả, Lôi Mông chẳng có chút hứng thú nào với những chủ đề bắt chuyện của anh.
Dư Phương nhìn chằm chằm vào đứa trẻ mười ba tuổi trước mặt, xem ra phải xài tới tuyệt chiêu rồi.
Anh thở hắt ra một hơi, sau đó cố ý khẽ nhún vai. “Lôi Mông này, em không thấy chúng ta ngồi đối diện nhau nói chuyện như thế này có hơi nghiêm túc quá hay sao? Hay là như vầy nhé, em đổi một tư thế thoải mái hơn đi. Ví dụ như nằm trên giường chẳng hạn?”
“Vừa hay em cũng định làm vậy” Cuối cùng Lôi Mông cũng chịu mở miệng. Nói xong, cậu bé bước đến bên giường rồi ngồi xuống, nửa người tựa vào thành giường.
Dư Phương cũng ngồi ở mép giường, anh lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng kim loại rất tinh xảo từ trong túi quần ra. “Nhìn nhé, anh có thứ này thú vị lắm nè.” Anh mở nắp đồng hồ, quấn một đầu dây đồng hồ quanh ngón tay rồi thả đồng hồ xuống.
Chiếc đồng hồ bỏ túi lắc lư nhè nhẹ qua lại. Lôi Mông nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ.
Giọng nói của Dư Phương lúc này trở nên chậm rãi và tinh tế. Anh nhìn chằm chằm vào mắt Lôi Mông và nói: “Lôi Mông, em có thể cho anh biết bây giờ là mấy giờ không?”
Lôi Mông nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi một lúc rồi nói: “Mười một giờ năm mươi.”
“Mười một giờ năm mươi... Bình thường vào giờ này em đang làm gì?”
“Ngủ.” Lôi Mông đáp.
“Vậy thì, hôm nay chúng ta cũng nên đi ngủ thôi.” Giọng của Dư Phương càng trở nên nhẹ nhàng hơn. “Em nhìn xem, có phải có mấy vòng tròn nhỏ ở chính giữa chiếc đồng hồ này không? Em đếm thử xem tổng cộng có bao nhiêu vòng tròn nha...”
Lôi Mông nhìn chằm chằm vào chính giữa đồng hồ và dần dần nhắm mắt lại.
“Được rồi, toàn thân thả lỏng, đã muộn rồi, em nên đi ngủ thôi.” Dư Phương vươn tay đỡ lấy lưng Lôi Mông, sau đó từ từ hạ người cậu bé xuống để cậu nằm thẳng ra.
Sau khi Lôi Mông nằm xuống, Dư Phương cất chiếc đồng hồ bỏ túi đi, sau đó anh cúi đầu nói nhỏ vào tai Lôi Mông: “Được rồi, bây giờ hãy trả lời anh một câu hỏi nhé – Mỗi tối em đã làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi