Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài phút sau, một tiếng hét phát ra từ phòng của Lôi Mông. Ôn Diên Linh và Lôi Minh đang đứng ngồi không yên trong phòng ngủ cũng giật thót tim, họ lập tức lao ra khỏi phòng ngủ và đi tới cửa phòng Lôi Mông.
Lúc này, Dư Phương vừa mở cửa bước ra ngoài, đầu anh mồ hôi đầm đìa, trên nét mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ôn Diên Linh khẩn trương hỏi, đồng thời cô nhìn vào phòng Lôi Mông, lúc này Lôi Mông đang ngồi trên giường, trông có vẻ chẳng có gì bất thường.
Dư Phương nói với vợ chồng Lôi Minh: "Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi."
“Vậy qua phòng đọc sách nhé.” Lôi Minh dùng tay chỉ hướng.
Sau khi ba người ngồi vào phòng đọc sách, Ôn Diên Linh sốt ruột hỏi: "Lúc nãy rốt cuộc là sao? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Dư Phương lắc đầu với vẻ mặt phức tạp khó tả, anh đáp với nhã ý xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi thực sự không ngờ rằng tình hình đã hoàn toàn vượt quá tầm kiểm soát."
"Vượt quá tầm kiểm soát?" Lôi Minh kinh ngạc hỏi: "Ý của anh là lần này thôi miên thất bại rồi sao?"
“Không, ngược lại, thôi miên khá thành công, nhưng không ngờ…” Dư Phương cau mày với vẻ mặt khó hiểu.
"Bác sĩ, xin hãy nói rõ đi ạ." Ôn Diên Linh sốt ruột.
Dư Phương nghiêm túc nói: "Thôi miên là một phương pháp điều trị tâm lý cao cấp. Thông thường, chúng ta có thể hỏi được từ bệnh nhân một số bí mật về nội tâm của người đó sau khi bệnh nhân bước vào trạng thái thôi miên. Bởi vì, ở trạng thái này, mọi người sẽ trả lời câu hỏi theo tiềm thức, hoàn toàn không thể nói dối. Vừa rồi, tôi đã thành công đưa Lôi Mông vào trạng thái thôi miên. Sau đó, tôi bắt đầu hỏi cậu bé…”
Anh ngập ngừng rồi nói tiếp:
"Câu đầu tiên tôi hỏi cậu bé là: “Em làm gì mỗi tối vậy?” Cậu bé trả lời tôi rằng, “Chơi game.” Tôi tiếp tục hỏi, “Em chơi game một mình à?”, rồi cậu bé nói, “Không, hai người.”. Tôi hỏi tiếp: “Vậy người kia là ai?”. Sau khi nghe câu hỏi này, Lôi Mông trở nên lo lắng, cậu bé nhắm nghiền mắt và tay bắt đầu túm lấy tấm trải giường, cậu bé thở dốc cứ như là đang rất đau khổ.
“Tôi không hiểu vì sao tiềm thức của cậu bé lại chống lại câu hỏi này. Vì vậy, tôi đã đổi một cách hỏi khác và hỏi lại: “Vậy em kể cho anh nghe, các em đang chơi trò chơi gì vậy?”. Không ngờ, sau khi cậu bé nghe thấy câu hỏi này thì bắt đầu hét lên lớn! Thành thật mà nói, tôi hiếm khi gặp phải tình huống như vậy, thế nên tôi hơi hoảng sợ, đành phải nhanh chóng đưa cậu bé ra khỏi trạng thái thôi miên, toàn bộ quá trình là vậy đấy." Nói xong, anh ta vẫn mồ hôi đầm đìa, như thể cảnh tượng vài phút trước lại xảy ra lần nữa.
“Khoan đã!”
Nghe đến đây, Mã Ân ngắt lời Ôn Diên Linh và kinh ngạc nhìn cô.
"Cô vừa nói là vị bác sĩ thôi miên kia đã nói với cô rằng con trai cô, Lôi Mông, tối nào cũng chơi game với một người không thực sự tồn tại sao?"
Ôn Diên Linh cau mày gật đầu: "Bác sĩ Mã Ân, từ phản ứng của anh tôi có thể thấy rằng anh cũng đã đọc được những bài báo gần đây."
"Đương nhiên! Chuyện lớn như vậy sao tôi có thể không biết!" Mã Ân đứng dậy khỏi ghế da một cách quá khích, "Gần đây, ở thành phố chúng ta thường xuyên xảy ra tình trạng trẻ vị thành niên tầm 10 mấy tuổi tử vong do tai nạn, hơn nữa...”
"Hơn nữa sau đó hầu như người thân của mỗi nạn nhân đều phát hiện ra một điểm chung, đó là con cái của họ trước khi chết đều đã từng chơi một “trò chơi” với ai đó!". Ôn Diên Linh hét lên một cách mất kiểm soát: "Trời ơi, bác sĩ, giờ thì anh đã biết tại sao tôi lại lo lắng và sợ hãi như vậy rồi đó!"
Mã Ân rời khỏi bàn làm việc, xoa cằm và đi đi lại lại trong phòng. Hai phút sau, anh dừng lại, nhìn thẳng vào Ôn Diên Linh và nói: “Thưa cô, thành thật mà nói, tôi vẫn luôn quan tâm mật thiết đến vụ án này, tôi nghĩ những vụ án này tuyệt đối không phải là “sự trùng hợp đơn thuần” như báo chí nói, hơn nữa chắc chắn phải có một mối liên hệ chung nào đó! Tôi đã muốn bắt tay điều tra từ lâu, nhưng vì tôi không thể biết được ai sẽ là nạn nhân tiếp theo nên chưa làm được..."
Nghe thấy lời của Mã Ân, Ôn Diên Linh lấy tay bịt miệng và toàn thân run rẩy kịch liệt, cô gần như không kiềm chế được mà vừa khóc vừa hét lên: "Trời ơi! Bác sĩ... anh cũng cho rằng con trai tôi sẽ là nạn nhân tiếp theo à?"
Mã Ân ý thức được mình vừa lỡ lời, anh liền an ủi Ôn Diên Linh: "Xin lỗi, tôi đã quên cân nhắc đến cảm giác của cô, thực tế thì đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, cũng không nhất định chuyện sẽ là như vậy."
“Vậy thì… tôi nên làm gì đây? Phải làm sao đây!”
“Đừng lo, thưa cô, trước tiên cô hãy thả lỏng đã. Dù gì thì hiện tại con trai cô vẫn đang ổn, vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.  Cho nên, vẫn chưa tính là quá muộn, đúng không?”
“Bác sĩ, anh có cách gì không?” Ôn Diên Linh cất lời hỏi với giọng van xin, trong ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.
Mã Ân nhìn đồng hồ: “Đã sáu giờ bốn mươi rồi, chúng ta hãy đến nhà cô ngay đi, đừng chậm trễ dù chỉ một phút!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi