Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ĐÊM THỨ CHÍN: ĐỐI TƯỢNG CỦA TRÒ CHƠI LÀ AI?-Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợ lý riêng của bác sĩ Mã Ân đến trước phòng làm việc và lịch sự gõ cửa. "Bác sĩ, có một người phụ nữ tên là Ôn Diên Linh cứ nhất quyết muốn gặp anh vào lúc này."

"Cô ấy có hẹn trước không?"

"Không ạ."

Mã Ân nhìn đồng hồ trên cổ tay. “Vậy thì cô nên nói cho cô ấy biết giờ tan ca và chế độ làm việc của chúng ta.”

"Em nói rồi ạ, nhưng cô ấy cứ không chịu đi. Cô ấy nói khó khăn lắm mới tìm tới đây được, hôm nay bắt buộc phải gặp được anh ạ."

"Ngày nào gần như chúng ta cũng gặp kiểu khách như vậy mà." Mã Ân nhìn nữ trợ lý và nói, "Vậy cô có thể nói cho tôi biết không, điều gì đã khiến cô phá lệ đối với cô ta?"

Nữ trợ lý trẻ cau mày. "Cô ấy có vẻ rất lo lắng, thậm chí có chút hoảng loạn. Cô ấy nói rằng cô ấy đã gặp phải chuyện gì đó rất cấp bách và đáng sợ, phải gặp anh nhờ tư vấn ngay để biết ý kiến ​​của anh. Khi nói những lời này với em, cô ấy gần như là đang van xin. Em hoàn toàn không có cách nào từ chối được."

Mã Ân xoay chiếc bút bi lên bàn: “Có phải cô ấy có biểu hiện hơi loạn chức năng thần kinh không?”

Nữ trợ lý lắc đầu và nói: "Không ạ, thưa bác sĩ, cô ấy không phải loại người bị rối loạn thần kinh đâu. Thực tế thì ngược lại hoàn toàn, cô ấy ăn mặc chỉn chu, phẩm chất trang nhã, nói năng và cư xử cũng rất khéo léo, chỉ là cô ấy có vẻ hơi lo lắng mà thôi. "

Bác sĩ Mã Ân dùng ngón tay gõ lên bàn, một lúc sau liền nói: "Được rồi, để tôi nghe xem rốt cuộc cô ấy có chuyện cấp bách gì. Hãy đi mời cô ấy vào đây."

Nữ trợ lý gật đầu. Chẳng mấy chốc, cô đã dắt vị khách nọ vào phòng làm việc, sau đó lui ra ngoài và đóng cửa lại.

Người phụ nữ bước vào khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một set đồ len chất ​​nhẹ cao cấp, dáng người mảnh khảnh, khí chất tao nhã, toàn thân toát ra khí chất của giới thượng lưu. Cô ngồi xuống chiếc ghế da đối diện và nói bằng một cách rất áy náy: "Chào anh, bác sĩ Mã Ân, tôi tên là Ôn Diên Linh. Tôi thực sự xin lỗi vì đã nhất quyết đòi gặp anh mà không có hẹn trước, hơn nữa còn là vào lúc anh sắp đến giờ nghỉ. Tôi biết, điều này quả thực rất thất lễ... nhưng mà, tôi thực sự hết cách rồi, tôi bắt buộc phải làm vậy.",

"Không sao." Mã Ân mỉm cười một cách chuyên nghiệp. "Chắc chắn phải có lý do rất quan trọng nào đó mới khiến cho một người phụ nữ có trình độ và văn hóa như cô phải làm vậy."

"Phải, đúng là như vậy." Trong nét mặt bất lực của Ôn Diên Linh lộ ra vẻ bất an mãnh liệt, "Bác sĩ, tôi... gặp phải một chuyện rất khủng khiếp."

"Đừng vội, từ từ nói."

"Chuyện này kể ra dài dòng lắm... " Ôn Diên Linh nhẹ nhàng thở dài: "Tôi có một đứa con trai, năm nay nó mười ba tuổi, nó mắc chứng tự kỷ nặng từ khi còn rất nhỏ.”

"Sao cậu bé lại mắc chứng tự kỷ?" Mã Ân hỏi.

"Ôi, đều tại tôi và ba thằng bé hết." Ôn Diên Linh lộ ra vẻ mặt đau khổ, "Khi thằng bé mới ba bốn tuổi, mỗi người chúng tôi đều vì phát triển sự nghiệp cá nhân mà liên tục bận rộn công việc trong một thời gian dài, nên thường xuyên để thằng bé ở nhà một mình và để nó tự chơi một mình. Thật không ngờ sau một thời gian thì nó càng ngày càng trở nên khép kín do thiếu giao tiếp với mọi người. Cho đến khi chúng tôi để ý đến nó hơn thì nó đã mắc chứng tự kỷ rồi."

"Tình trạng này bây giờ rất phổ biến." Mã Ân nói, "Có điều, nếu cô đã sớm phát hiện ra rằng thằng bé đã mắc chứng tự kỷ, vậy thì cô nên nhanh chóng mời bác sĩ tâm lý về chữa trị cho thằng bé đi."

Ôn Diên Linh lắc đầu một cách bất lực và nói: "Đương nhiên là chúng tôi có mời rồi. Cho tới bây giờ thì chúng tôi đã mời được ba vị bác sĩ tâm lý rồi. Nhưng mà vô ích thôi, chứng tự kỷ của con trai tôi đã quá nghiêm trọng rồi, nó hoàn toàn phớt lờ mấy vị bác sĩ tâm lý ấy, bọn họ cũng đành bó tay."

Mã Ân khẽ cau mày: "Nếu là như thế, vậy thì tôi cũng hết cách. Tôi không cho rằng mình giỏi hơn các vị đồng nghiệp trong ngành mấy bậc đâu, con trai cô chưa chắc sẽ chấp nhận tôi."

"Không, thưa bác sĩ!" Giọng điệu của Ôn Diên Linh hơi bị kích thích, giống như là cô ấy sợ rằng bác sĩ sẽ từ chối, "Anh là bác sĩ tâm lý giỏi nhất trong khu vực này! Hơn nữa, lý do khiến cho tôi nhất quyết phải tìm tới anh là vì tôi phát hiện mấy ngày gần đây con trai tôi vậy mà lại thích xem cái chương trình "Phỏng vấn tâm lý" mà anh làm khách mời trên TV. Anh phải biết là trước đây nó chẳng hề có hứng thú gì đối với mấy chương trình kiểu này. Cho nên tôi nghĩ, nó sẽ chịu chấp nhận anh và nghe theo hướng dẫn của anh."

Mã Ân đưa tay chống cằm suy nghĩ một lát: "Nếu vậy thì tôi có thể thử xem sao. Nhưng tôi không hiểu, đây lẽ nào chính là "chuyện đáng sợ" mà cô nói sao?"

Ôn Diên Linh ngẩng đầu lên nhìn Mã Ân một cái và bất giác rùng mình, sắc mặt cô bắt đầu tái nhợt, như thể trong đầu lại hiện lên một hình ảnh kinh khủng nào đó.

Mã Ân nhận thấy được sự biến đổi trên nét mặt Ôn Diên Linh. Anh nhận ra rằng điều cô sắp nói tiếp theo chính là trọng điểm của câu chuyện.

“Vâng, thưa bác sĩ.” Ôn Diên Linh sợ hãi nhìn Mã Ân, "Chứng tự kỷ của con trai tôi chắc chắn không phải là chuyện đáng sợ gì, điều khiến tôi thực sự sợ hãi chính là hành vi bất thường gần đây của nó.”

--------------
P.s: Ngụp lặn hơi lâu hôm nay trồi lên tặng mọi người món quà trung thu hơi muộn, hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi