Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần dẫn - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra lúc đó tôi không cần nghe anh ta nói cũng có thể đoán ra được đã xảy ra chuyện gì. Những con người hốt hoảng tột độ ấy chẳng qua là giúp tôi xác nhận cái suy nghĩ đáng sợ ấy trong lòng tôi là đúng mà thôi. Những người chưa từng trải qua chuyện như vậy rất khó miêu tả và tưởng tượng ra được những người ở trong tình huống này sẽ kinh hãi cùng cực như thế nào, rất nhanh tôi liền trở thành một phần tử trong số những kẻ đang hốt hoảng ấy. Chúng tôi cùng hét toáng lên, cảm nhận được con tàu đang chìm nhanh xuống dưới trong nỗi sợ hãi ngập tràn. Lúc đầu tôi vẫn ôm chút suy nghĩ ngây thơ và lạc quan, cho rằng cho dù tàu có chìm thì cũng mất cả tiếng đồng hồ. Giờ đây tôi mới biết cái suy nghĩ này thật nực cười biết bao, lúc đó tôi đã hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán một cách bình tĩnh, nghĩ rằng con tàu này đã biến thành con tàu Titanic.

Lúc này, một thuyền viên xông ra từ trong buồng lái của thuyền trưởng, trong tay cầm một con dao, lao nhanh về phía đuôi tàu, dùng dao cắt đứt sợi dây thừng đang cột phao cứu sinh. Nhưng anh ta không ngờ rằng ngay lúc này con tàu lại bắt đầu nghiêng về bên trái, anh ta vừa cắt mấy sợi dây thừng xong, tất cả phao cứu sinh liền lăn lông lốc xuống biển hết, chỉ đành nhướn mắt nhìn chúng bị sóng đánh trôi đi mất.

Toàn bộ người trên tàu đều thẫn thờ. Những cơn sóng không chỉ cuốn trôi mấy chiếc phao cứu sinh, mà còn có cả hi vọng được cứu sống của bọn họ. Một người phụ nữ Hy Lạp ôm đầu gào lên: "Không!". Tất cả mọi người đều trừng trừng đôi mắt mang vẻ tuyệt vọng, sợ sệt, tôi nghĩ tôi cũng giống như bọn họ thôi.

Sau vài giây, có vài người Đức phản ứng trước, bọn họ bắt đầu tìm áo phao trên boong tàu. Lúc này tàu đã nghiêng càng ngày càng dữ dội hơn, chẳng ai dám quay lại khoang tàu nữa, vì điều đó đồng nghĩa với tự tìm đường chết. Mọi người đều bắt buộc phải nắm chặt lấy vài thứ thì mới có thể đứng vững được. Hơn nữa còn bắt đầu liều mạng tìm kiếm áo phao và vòng tay cứu sinh còn sót lại trên boong tàu.

Hai thuyền viên nữa lại chạy ra từ trong buồng lái của thuyền trưởng, bọn họ ai nấy đều ôm một đống áo phao to đùng, rồi phân phát cho mọi người. Bởi vì tôi đứng gần bọn họ nên may mắn cũng được phát một chiếc, sau đó tôi vội vàng mặc nó lên người. Sau khi hai thuyền viên đó phát xong một đợt, hiển nhiên họ cũng ý thức được số lượng áo phao không tỉ lệ thuận với số lượng người, cho nên đổi thành chỉ phát cho phụ nữ, trẻ em và người già. Nhưng với lượng áo phao ít ỏi đến đáng thương như thế này thì ngay cả chỉ phát cho người già, kẻ yếu, phụ nữ và trẻ em thì cũng còn lâu mới đủ.

Lúc này rất nhiều người đều nhảy xuống biển. Tôi ngay lập tức hiểu ra rằng tại sao bọn họ lại làm vậy, bởi vì thân tàu đã nghiêng hẳn 45 độ rồi. Tôi đoán cùng lắm là 2 phút nữa thì cả con tàu sẽ hoàn toàn lật qua, do đó sẽ úp luôn những người ở trên tàu xuống nước, cùng nó chìm xuống đáy biển, trở thành vật tuẫn táng theo con tàu Hierophant Green.

Rõ ràng, không chỉ có mình tôi ý thức được vấn đề này. Lúc này, tất cả mọi người trên tàu dù có mặc áo phao hay không thì cũng đều nhảy xuống biển. Vốn dĩ vì thân tàu bị nghiêng nên tôi bị trượt qua mạn tàu, do đó cũng không cần nhảy, chỉ lật người qua một cái là rớt xuống biển luôn.

Sau khi rớt xuống nước, tôi bắt đầu cảm thấy biết ơn con tàu mình đi không phải là tàu Titanic, bởi vì tôi đã rơi xuống biển Địa Trung Hải ấm áp chứ không phải là Bắc Đại Tây Dương lạnh thấu xương, ít nhất tôi không cần lo lắng về vấn đề sẽ bị chết cóng.

Sau vài phút, con tàu thực sự đã hoàn toàn lật qua, sau đó nhanh chóng chìm xuống. Tôi nhẩm đếm thử, số người đang trôi lềnh bềnh trên mặt biển còn không tới một nửa tổng số người trên tàu.
    
Tôi nên miêu tả tâm trạng lúc đó của tôi như thế nào nhỉ? Lần đầu tiên tôi đi du lịch bằng đường biển đã gặp phải một vụ đắm tàu thế này; nhưng tôi lại may mắn vô cùng khi được phát một chiếc áo phao, cho dù thế nào thì tôi vẫn đang còn sống, bấy nhiêu đây thôi cũng đủ khiến người ta thấy yên tâm rồi. Tôi đoán bây giờ những người đang trôi nổi trên biển phần lớn cũng nghĩ giống như tôi thôi. Tốt xấu gì chúng tôi cũng vẫn còn có thể ngâm mình trong làn nước biển ấm áp mà chờ đợi cứu viện, điều này đã là trong cái rủi có cái may rồi.

Sau khoảng một tiếng lênh đênh trên biển, tôi nhìn thấy vẻ lo sợ trong ánh mắt mọi người, tôi hiểu rằng mọi người đều nghĩ giống tôi, vụ đắm tàu xảy ra nhanh quá, có trời mới biết các thuyền viên có phát tín hiệu cầu cứu hay không. Nếu bọn họ chưa kịp phát tín hiệu cầu cứu mà thuyền đã chìm mất thì... tôi mới nghĩ tới vấn đề này thôi mà đã sởn hết gai ốc rồi. Điều này đồng nghĩa với, chúng tôi không biết còn phải lênh đênh trên biển bao lâu nữa đây! Trời ơi! Đây là đại dương rộng mênh mông, không phải là trạm xe buýt nào đó đâu, cho dù mười mấy ngày hay cả tháng mà không có tàu bè qua lại thì cũng là chuyện rất bình thường thôi.
    
Hơn nữa, tôi lại nghĩ tới, trong mùa này nước biển ấm áp thoải mái, hiển nhiên ngoài con người ra thì cá mập cũng muốn đi chơi cho khuây khoả. Bên cạnh đó, trời tiết trên biển có lẽ cũng khó nói, giờ thì trời nắng đẹp đấy, nhưng trong chớp mắt cuồng phong lại nổi lên không chừng. Nếu mà gặp bão lớn trên biển, tôi nghĩ mấy người chúng tôi đừng hòng sống nổi.
    
Đương nhiên, bây giờ nhớ lại, những việc mà tôi lo lắng đều không xảy ra. Chúng tôi vừa không gặp cá mập tấn công, cũng chẳng gặp bão lớn, nhưng điều này không có nghĩa là tình huống của tôi rất ổn đâu nhé. Tôi và những người khác để mặc cho sóng vỗ mà cùng nhau trôi dạt trên biển tận hai ngày hai đêm, thể lực hao mòn, thân xác kiệt quệ, hơn nữa còn không có lấy một giọt nước để uống, cơ thể đã mất nước nghiêm trọng. Ngay cả cái bóng của tàu thuyền chúng tôi cũng chẳng thấy. Lúc đó, tôi biết chúng tôi đã sắp gắng gượng không được bao lâu nữa rồi.

Khi lênh đênh đến ngày thứ ba, cuối cùng tôi vì đói bụng và mất nước nên hôn mê luôn. Sau đó xảy ra chuyện gì thì tôi đều không nhớ nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi