Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Tường Hồng Vây Chặt Hồng Nhan

Rượu mới ủ màu sắc bắt mắt hương rượu thanh nhã bay xa.

Tây Uyển Nghi thích thú xoa bình rượu nếm thử một ngụm: "Thành công rồi, thật là thơm."

Nhàn tỷ nhìn nàng mấy lần không nhịn được nói: "Muội không sao chứ?"

"Cái gì mà không sao?"

Nhàn tỷ không biết nói gì sáng này Uyển Nghi kích động đào rượu ủ dưới gốc cây lên, ngửi mùi hương đã vui mừng nhảy dựng bắt nàng nếm thử.

Gương mặt nàng dịu dàng không quan tâm đến những lời Nhàn tỷ huyên thuyên ôm bình rượu: "Muội muốn mang đi bán."

Nhàn tỷ hoảng hốt: "Muội muốn đi đến hoàng thành?"

"Không phải, chỉ bán bên dưới chân núi Thượng thôi." Cổ họng nàng lưu lại vị rượu thông thấu: "Phải làm thêm vài món ăn nữa hahaha."

Nhàn tỷ không biết nói sao cho phải, từ khi Uyển Nghi trở về thì đã kỳ quái như thế. Nói là muốn tìm một cơ hội khác, tìm một người thật lòng thật dạ ở bên.

Duyên phận có thể dễ tìm như thế thì mấy ai đau lòng đây?

Tây Uyển Nghi so với thư từ ca phú không giỏi lắm, từ nhỏ đã chạy nhảy khắp nơi học trộm người ta ủ rượu. Nghĩ là làm nàng nhờ người khác dựng nhà sàn bên chân núi, trên nhà sàn đầy ống trúc phong kín rượu bên trong, làm ăn là phụ tìm kiếm nhân duyên mới là chính. 

Ngày ngày ở bên nhà hát khúc đồng dao ríu rít như chim nhỏ, thế nhưng những đêm ngắm sao nàng lại thấy rượu mình uống vào đắng chát, không biết người hữu tình của nàng đang nơi đâu? Trâm cài đã tháo trao tay mà không thể chung thân ước định, lúc này chàng có nhớ đến nàng?

Nàng nhìn trời đêm thăm thẳm ánh trăng xuyên qua kẽ lá rơi xuống đất rải rác như sao.

Chàng có nhớ ta không?

**

Thoáng đó đã hai tháng xa nhau.

Tây Uyển Nghi đang rửa mặt trang điểm bỗng nghe bên ngoài có tiếng sột soạt, thầm đoán là biểu ca đến.

Nàng cẩn thận tô son, ở trước gương thở dài.

"Nghe nói hoàng thượng đã giam cầm Phương Dao, không rõ là vì nguyên nhân gì?"

Nàng ngẩn ra Phương Dao này có phải Phương Dao kia?

"Đúng là có chút việc riêng." Biểu ca thở dài.

"Có thể là chuyện gì chứ? liệu có liên quan đến tướng quân nhà ta?"

"Một lần say rượu làm chuyện hồ đồ với nữ nhân nhà người ta." Biểu ca ngừng lại giây lát: "Nhưng ta thấy bên trong có vấn đề hắn không phải người phong lưu thích gây điều tiếng, Huyền Vân quận chúa còn là người đã đính ước."

Sắc mặt Uyển Nghi tái nhợt.

"Quận chúa đã hạ giá nhưng hắn không chịu cưới, hoàng thượng lại có quy tắc phối hôn rất nghiêm ngặt trong lúc tức giận đã hạ lệnh nhốt y lại."

Giọng điệu người kia hoảng hốt: "Hoàng thượng đương nhiên quan tâm đến danh dự của quận chúa hơn, huống hồ Huyền Vân quận chúa là người của Nạp Lan bộ đang rất được trọng dụng. Lần này Phương Dao thật quá hồ đồ không thích thì cưới về cho ăn sung mặc sướng là được, ai bảo phải cử án tề mi với cô ta đâu?"

Biểu ca làm thinh không nói.

Người kia cười gượng: "Ta hiểu rồi người nói có vấn đề, xem ra Nạp Lan bộ cũng không vừa."

"Ta cũng không thể làm gì." Biểu ca nhìn về cửa phòng của nàng: "Uyển Nghi cũng sắp thành thân rồi."

Ánh nắng xuyên thấu qua màn rèm kiệu, Tây Uyển Nghi mặc giá y ngồi trên kiệu bốn bề rèm sa mỏng manh bay phất phới. Nàng được bộ lạc chọn hòa thân cùng tam hoàng tử nước Tần, với người ngoài đây là vinh hiển tột độ nhưng nàng biết từ nay duyên phận mà nàng mong đợi đã khép cửa.

Đáng ra, tam hoàng tử Nhan Vũ phải đón nàng ngoài thành nhưng đợi cả canh giờ vẫn không thấy người đâu. Qua màn sa mỏng manh nàng thấy rõ biểu ca nhíu mày buồn rầu, cuối cùng một vị công công có thâm niên đành nói: "Quận chúa đi đường xa chắc đã mệt hay là vào phủ quận chúa nghĩ tạm đi ạ."

Khi hòa thân hoàng thượng đã phong nàng thành Nhan Kiều quận chúa, có chữ 'Nhan' địa vị ngang con cái phi tần trong cung. Ban cho phủ quận chúa trong kinh thành, cạnh hồ Sơ Liễu.

"Tam hoàng tử có chuyện quan trọng nô tài lại chậm trễ thật thất trách, mong quận chúa thứ tội."

Nàng cũng không mong đợi nhiều, lạnh nhạt: "Nghe theo lời công công vậy."

Tối đó, nàng theo dẫn dắt bước vào điện đây là lần đầu tiên nàng phải đối diện với khí thế bức người của những con người uy nghiêm xa lạ, chỉ vì một lời nhàn ngôn 'thân càng thêm thân' đã trói buộc hạnh phúc của nàng.

Hòa thân? Chẳng qua là làm con tin mà thôi.

Tây Uyển Nghi hít sâu không dám có động tác dư thừa nào làm xấu mặc người trông tộc, vạt áo thêu chim địch kéo dài trên nền đá cẩm thạch màu sắc rực rỡ sinh động. Hoàng thượng nhìn thấy nàng đội mũ phượng chậm rãi bước vào, không quá xinh đẹp hồ mị thoáng yên tâm.

Dù là con tin hoàng thượng vẫn sợ gặp phải họa thủy quyến rũ hoàng nhi của mình.

Khống chế và kìm chặt trong vỏ bọc hữu nghị là một kế không tồi, Nạp Lan bộ, Bạch Xương bộ, hoàng thượng đều muốn khống chế trong tay.

"Nhan Kiều bái kiến hoàng thượng."

Hoàng thượng cười hào sảng: "Nhan kiều quận chúa diện mạo trong sáng lanh lợi, trẫm vừa thấy đã vô cùng yêu mến." Dừng lại một chút mới nói thêm: "Hôm qua hoàng hậu không khỏe, Vũ nhi ở trong cung tận tình chăm sóc lỡ hẹn với công chúa, chuyện này trẫm thấy vô cùng có lỗi."

"Hôm qua chuẩn bị lễ nghi Nhan Kiều có chút choáng váng không chịu được mà tùy ý nhập phủ, không biết tam hoàng tử bận rộn bên giường bệnh. Nhan Kiều thất trách không thể chia sẽ cùng tam hoàng tử mong hoàng thượng thứ tội.

Hoàng thượng thấy nàng khôn khéo hài lòng, khẽ nhìn công công bên cạnh uy nghiêm ra lệnh: "Còn không mau thông truyền tam hoàng tử đến đây?"

Nhan Vũ mặt mài phờ phạc đi tới, hoàng thượng nói mấy cây rồi để hai người đi ra ngoài nói chuyện với nhau.

Hai người thảnh thơi đi dạo bên hồ, gió êm ái cuốn mây trôi đi ngang qua vườn hoa thấy hươu hạc chạy nhảy, đương lúc sáng nắng còn nhẹ hai người quyết định bên đình ngắm cảnh.

Tây Uyển Nghi cầm chén trà không nói tiếng nào.

Trái tim nàng bị siết chặt dường như sắp không thở nổi, rối bời ruột gan, bầu không khí kéo dài lúng túng, cuối cùng Nhan Vũ nói trước: "Bổn hoàng tử đã có ý trung nhân rồi."

Nàng ngẩn ra không hiểu sao những người đã và sắp liên quan đến cuộc đời nàng đều có ý trung nhân, nàng cứ thế mà đến muộn.

Dù muốn hay không vẫn đến muộn.

"Nhưng hôn lễ này không thể không thực hiện."

"Ta biết." Nàng nhớ loài hoa dại trong sơn cốc, nhớ tiếng côn trùng kêu thê lương đượm buồn: "Uống trà không thoải mái chúng ta đi uống rượu đi, có tâm sự gì cứ việc nói ra, sau này em là chúng ta chỉ có thể nhìn nhau cười gượng, sống trong quy tắc rườm rà."

Nhan Vũ ngẩn ra.

"Rượu do ta ủ mang hương vị núi rừng, không giống rượu nhạt chốn cung điện mất đi mấy phần tự nhiên hào sảng của người lao động bên ngoài."

Nhan Vũ đồng ý cả hai uống đến mặt đỏ bừng say ngất, trốn trong hòn giả sơn hai người kề vai nhau uống rượu, Nhan Vũ nói chuyện trong cung, nàng nói chuyện núi rừng bên ngoài, hai người khi cười khi nói. Nàng cho Nhan Vũ thưởng thức đặc sản quê nhà, thế nhưng không biết nàng nói sai ở đâu đó ánh mắt Nhan Vũ trầm xuống.

Bỗng chốc không còn giống với người vừa rồi cùng nàng uống rượu say sưa, ánh mắt hơi ngang tàng thâm trầm: "Quanh quẩn ở đây đã nửa ngày ngươi cho rằng bổn thái tử không biết hay sao?"

Nàng khó hiểu bỗng thấy sau lưng nàng có người bước ra, nàng bối rối nhìn thấy Phương Dao bước ra kính cẩn.

Nhan Vũ nhíu mày: "Phụ hoàng thả ngươi ra rồi à?"

Sắc mặt Phương Dao hơi tái: "Hoàng thượng đã chọn ngày thành thân, nói là song hỷ lâm môn." Ngừng một lát lại nói: "Là phúc của vi thần."

Tây Uyển Nghi hoảng hốt vội gượng gạo quay đi.

"Không phải ngươi nằn nặc không muốn cưới Tố Nhi sao?"

Nàng chợt nhớ, Huyền Vân quận chúa tên thật là Nạp Lan Tố.

"Thánh lệnh khó cãi."

Nhan Vũ nghẹn lại, không sai, chính mình cũng vị ràng buộc trong hoàng quyền không thoát được.

"Ngươi có thích nàng ấy không?"

Phương Dao hơi nhíu mày hơi tức ngực ho khụ khụ: "Người hoàng thượng chọn có chỗ nào không tốt?"

"Ngươi thử không đối xử tốt với nàng ấy xem." Nhan Vũ nghe thế giận dữ quát.

Phương Dao khách khí mang đầy ý tứ hàm xúc: "Nhan Kiều quận chúa đã say rồi, người cho người đưa quận chúa đi nghỉ ngơi thì hơn."

Lúc này Nhan Vũ mới kinh hoảng nhớ ra, mặt đỏ bừng.

Nàng thản nhiên cất giọng: "Ta tự về được."

Nàng hơi nhìn mặt hắn như muốn moi chút sơ hở nào đó trên gương mặt kia. Hắn không nhìn nàng, khuôn mặt đã mất đi nhiều nét rắn rỏi oai hùng ngày xưa, lại tăng mấy phần ôn hòa. Nàng nhớ đến người cùng mình uống rượu trong đêm, người xem nàng múa khúc chia ly, nhớ đến gương mặt trầm tĩnh.

Hình như, nàng chỉ đang mắc kẹt trong khoảnh khắc ở bên bờ sông, dưới ánh hoàng hôn. Nó thoáng qua trong giây lát và vĩnh viễn không tìm lại được.

Lẽ nào, nàng chẳng yêu hắn mà chỉ yêu hình ảnh đó mà thôi?

Nhan Vũ hổ thẹn: "Ta bảo người đưa muội về."

Nàng hơi nhún gối hòa nhã đáp lời rồi rời đi, ánh mắt trong suốt như tuyết.

Phương Dao bị kiềm hãm, ánh mắt nhìn nền dưới đất có chút lưỡng lự, bỗng nhiên nàng xoay người lại nói: "Ngày đó chia tay vẫn chưa có dịp gặp lại, hay Phương công tử đưa ta về phủ quận chúa hàn huyên chốc lát."

Ánh nắng buổi sáng từng tầng từng tầng chiếu vào khuôn mặt nàng, dung nhan đẹp đẽ thản nhiên, nụ cười rực rỡ hệt như những lần gặp mặt trước đó.

Chưa từng thay đổi.

Tim hắn bỗng đập loạn, nàng không để hắn từ chối tiếp tục nói: "Trà tam hoàng tử chọn rất ngon, Nhan Kiều mạn phép xin mấy cân về phủ dùng dần đi."

Nhan Vũ nhìn nàng như muốn xuyên qua thân thể nhỏ bé nhìn thấu tâm can của nàng, miệng khách sáo: "Nếu muội thích ta sẽ cho người manh đến phủ, trời sắp trưa rồi nên về nghỉ ngơi sớm."

Nói rồi hắn phất áo đi trước, như ngầm ưng thuận để Phương Dao đưa nàng về, hắn sẽ không xen vào. Phương Dao không thể từ chối, vì chẳng ai đưa nàng đang say trở về phủ.

Phương Dao nhìn gò má đỏ bừng của nàng, muốn nói lại thôi.

***

Mặt trời đã lên cao, ra khỏi tường thành nắng càng chói chang hơn. Tây Uyển Nghi ở bên trong kiệu có rèm sa che chắn, chờ ở ngoài đi song song bên cạnh mắt hướng về phía trước không liếc lấy nàng một lần.

Họ không chỉ cách nhau một tấm rèm hoa mà là ngăn cách trái tim.

Hồng Diệp đỡ nàng xuống kiệu, không hiểu sao hôm nay tiểu thư của mình lại dùng nhiều sức nắm lấy mình, bàn tay còn lạnh ngắt đành do dự hỏi: "Tiểu thư?"

Vừa kêu lên người đang bước xuống đã lắc lư, ngã ầm xuống đất. 

Phương Dao giật mình, lần trước bị con búp bê bám chặt, kiểm tra mấy lần không thấy nàng vô cớ phát hỏa, có dấu hiệu bị tà linh xâm nhập mới yên tâm rời đi.

Sắc mặt Phương Dao sầm xuống nhanh chóng đỡ người: "Tẩm điện ở hướng nào? Mau gọi đại phu đi."

Hồng Diệp quắn quýt cả lên, lại nghe hắn liên tục hỏi gần đây buổi đêm quận chúa thế nào? Có đi lung tung ra khỏi phòng hay làm những chuyện gì bất thường?

"Tiểu thư vẫn bình thường, chỉ là tạm thời xa quê nên ăn uống không ngon thôi ạ." Cô ta hơi dừng lại nói: "Gần đây người thường nói hoàng thành tối tăm vẫn phải sống, nhìn về trời biển mênh mang vẫn phải sống. Nô tỳ theo tiểu thư từ khi còn bé chưa từng thấy người rầu rĩ suy tư như thế?"

Trong mắt Phương Dao thoáng qua một ánh lửa phức tạp, thâm trầm khó đoán.

Hồng Diệp sợ xanh mặt: "Có một thời gian tiểu thư mất tích không rõ lý do, lúc về khi thì cao hứng quá đà khi thì buồn bã ủ ê, lẽ nào là bị ma quỷ dụ đi?"

"Đợi đại phu đến đã."

Phương Dao muốn tranh thủ kiểm tra nhưng chợt nhớ đến thân phận của mình, thu lại ánh mắt quan tâm. Vừa rồi bế người vào phòng nơi cánh tay vẫn còn lưu lại chút hơi ấm và mùi hương núi rừng. Căng thẳng khiến mồ hôi trên lưng hắn thấm ướt, hơi lành lạnh: "Cô chăm sóc tiểu thư đi, ta còn phải hồi cung bẩm báo."

Hắn đi rồi Hồng Diệp đang ngồi dưới giường bò dậy, lau mồ hôi trán: "tiểu thư, người muốn làm gì cũng phải báo nô tỳ một tiếng, người cứ như thế nô tỳ ứng phó không nổi đâu."

Tây Uyển Nghi không mở mắt, chẳng rõ vừa rồi hắn vội vã rời đi là vì bận thật hay phát hiện nàng giả vờ. Liệu khi quay đi trong mắt là quan tâm hay khinh thường? Mấy ngày thán thiết ở cạnh nhau e là đã bị chôn vùi trong muôn ngàn cách biệt.

Tin tức công chúa thân thể không khỏe lan ra rất nhanh, người trong cung lục đục gửi thuốc thang đồ bổ tới. Hoàng thượng muốn tam hoàng tử đến nơi hỏi han, nhưng người kia mượn cớ hoàng hậu đang bệnh trốn trong cung, chỉ sai thuộc hạ mang nhân sâm tới bồi bổ.

Huyền Vân quận chúa đích thân mang đồ ăn đến, tự tay tước sợi lấy hoa nấu nước cho nàng gột rửa xui xẻo hàn khí. Trước sự thân tình đột ngột này nàng kinh ngạc đề phòng.

Nàng ta kéo tay Uyển Nghi phẩy phẩy thân thiết nói: "Chúng ta tuy không biết nhưng đều được phong quận chúa đến hoàng thành xa lạ này, sau này chỉ có thể cùng nương tựa. Thứ cho tỷ tự ý quyết định, đồ đạc đã dọn đến ngoài cửa chỉ chờ muội gật đầu tỷ muội chúng ta có thể ở cùng nhau rồi."

Nàng cười khổ đồ đã dọn tới nàng còn đuổi người được sao? 

Tây Uyển Nghi thả lỏng vô lực miệng đắng nghét: "Muội cũng thích náo nhiệt tỷ đến đây thật tốt quá."

Không biết có phải vì Huyền Vân dọn đến hay không mà tạ hoàng tử Nhan Vũ bỗng đối với nàng nhiệt tình, thường xuyên đến phủ thăm hỏi làm hoàng thượng vui sướng cười rung cả râu.

***

Tây Uyển Nghi đang ở phòng bếp rửa rau vừa canh thịt nướng đang ướp không biết đã đủ thấm chưa. Huyền Vân nói phụ nàng thái nấm nhưng đụng cái này cái kia đều không biết, làm mọi thứ nhộn nhạo cả lên. Nàng thấy nàng ta cười hối lỗi chỉ biết đau đầu tống người ra khỏi bếp.

Lúc này rèm trúc được vén lên, nàng không quay lưng đã vội kêu: "Vân tỷ, giúp muội sửa búi tóc với."

Mái tóc của nàng được túm lại người phía sau vẫn không làm gì khác, cũng không buông tay. Nàng ngơ ngác quay đầu mới biết người phía sau là Nhan Vũ, hắn không phải nữ nhân nên chẳng mang theo thứ gì giúp nàng vấn tóc, chỉ đành túm trên tay. Khoảng cách gần thêm mùi hương bạc hà thoang thoảng khiến nàng bối rối.

"Xin lỗi." Thân hình nàng cứng đờ.

"Định xem có gì phụ giúp nhưng xem ra không thể rồi."

Nàng hơi cúi đầu: "Người cứ bỏ tóc ra đi, Nhan Kiều tự sửa được." 

Nhan Vũ thấy nàng khách sáo đành bỏ ra.

Uyển Nghi đành đầu bù tóc rối làm đồ ăn, Nhan Vũ ở phía sau không rời đi mà im lặng. Nàng dần có cảm giác người kia nhìn mình đến ngột ngạt, nàng ngập ngừng: "Tam hoàng tử."

"Nếu không ngại cứ gọi ta một tiếng tam ca là được."

Nàng cười: "Tam ca, trên người muội dính gì sao?"

Nhan Vũ lắc đầu nghĩ đến những lời ước hẹn với Huyền Vân bên sông ngày xưa lại đau lòng cúi đầu cười ảm đạm.

Sau này, hắn phải cùng nữ tử xa lạ trước mặt này chung chăn gối sao?

Nhan Vũ bỗng thu lại nụ cười: "Uyển Nghi, muội có biết vì sao chúng ta phải thành thân không?"

Nhan Vũ nhìn thẳng nàng trong mắt có đao quang kiếm ảnh dò xét: "Có thể muội không biết, muội còn nhỏ và..."

"Muội có gì không biết chứ?" Đầu ngón tay nàng lạnh dần không giải thích thêm.

Nhan Vũ không rõ nàng nói biết cái gì, thấy nàng muốn tiếp tục làm việc môi hơi nhếch lên: "Muội hay Huyền Vân cũng thế, chỉ là những con cờ được sắp đặt, hy sinh. "

"Huynh đang nói về ai? Phụ hoàng của huynh hay bộ lạc của muội. Nếu là phụ hoàng của huynh, người là thánh thượng nhìn xa trông rộng sao có thể sai được? Còn nếu là bộ lạc của muội...từ nhỏ muội đã được nuôi dạy như hòn ngọc quý báu trong tộc, hưởng thụ hết tất cả đặc quyền. Nếu đã sống như người quý trọng trong tộc đương nhiên sẽ vì tộc nhân mà hy sinh!" 

Đột nhiên Uyển Nghi phản ứng gắt như thế, hắn phỏng đoán nàng và Phương Dao có vấn đề mới tìm cách đánh cược. Nhiều lần đến đây hắn một phần muốn gặp Huyền Vân, một phần muốn thăm dò thực hư. Cũng vì thế mà tình cờ bắt gặp người nào đó trong mắt có lệ luôn dõi theo người đi phía xa.

Trong mắt Nhan Vũ lạnh lẽo nhưng nụ cười lại ôn nhuận như gió xuân: "Tức là muội cam tâm tình nguyện gả cho ta."

"Người khí chất như ngọc phong thái cao quý chắc chắn là mơ ước của nhiều nữ tử." Nàng cười nhạt không hứng thú đấu khẩu: "Đến rồi thì phụ mang thịt ra nướng đi, có biết nhóm than lửa không?"

Nhan Vũ "..." trở mặt cũng nhanh thật, vừa rồi nói hắn là mơ ước của nhiều thiếu nữ nghe như lời khen, câu sau đã hỏi với giọng điệu khinh thường rồi. Có ở lại cũng không moi được gì hắn đành nhấc đồ đạc ra ngoài nhóm than. 

Bất quá sao nhóm lên đây? Hắn ngó vô bếp thấy người đang loay hoay lượn tới lượn lui với đống đồ đạc, còn khệ nệ ôm rượu dưới hốc bếp ra. Đúng lúc Phương Dao đến: "Hay để thần phụ nhóm lửa cho."

Nhan Vũ như được đặc xá vội vàng giao lại mọi việc đi tìm Huyền Vân. Lúc Uyển Nghi mang rượu ra chỉ còn thấp Phương Dao đang nhóm than, mặt mày nghiêm túc như làm việc gì đó vô cùng quan trọng.

"Quận chúa cứ để đó đi."

Nàng ưng thuận gật gật đầu chẳng biết nói gì thêm.

Tuy là cơm không có gì đặc sắc nhưng Huyền Vân nghịch ngợm, tiểu công chúa tinh nghịch vui đùa làm mọi thứ trở nên thoải mái. Nhan Vũ dựa cây lớn sau lưng ôm bầu rượu uống nhìn ba nữ tử đang chơi đấu cỏ, chơi đến đầu bù tóc rối chưa phân thắng bại.

Trời đã tối, ba cô nàng bò ra đất tìm cỏ tốt đánh đối phương, tiểu công chúa nhỏ không giỏi chơi trò này bị đánh thua không ngóc đầu lên nổi, luôn miệng xin được phù hộ. Uyển Nghi cười đến ngã tới ngã lui bỗng mò được một thứ gì đó, lém lỉnh nói: "Tiểu Doanh Doanh, lại đây tỷ có ngọn cỏ này tốt lắm nè."

Doanh Doanh mừng rỡ chạy ù tới, Huyền Vân kêu: "Không được ăn gian."

Doanh Doanh kêu: "Ăn gian gì chứ này là Kiều tỷ tìm cho muội."

Hai chân tiểu công chúa như tăng thêm khí lực chạy đến, Uyển Nhi cười trộm ném cho tiểu công chúa mấy hạt hoa quả họ vừa ăn. Tiểu công chúa lập tức trở mặt xem thường: "Muội nhất định có cách thắng hai tỷ."

Nói rồi lại tiếp tục bò rạp tìm cỏ miệng làu bàu, không biết có phải ý niệm quá lớn hay Uyển Nghi bị nghiệp quật, những trận sau nàng liên tiếp thua, thua đến tối tăm mặt mày.

Nhìn thấy rượu ngon bị người khác uống vơi dần, Nhan Vũ xua tay: "Không chơi nữa, không chơi nữa để ta nữa chứ!"

Qua hòn giả sơn, Tây Uyển Nghi ngả nghiêng nước đi.

Nàng không ngủ được nên muốn đi dạo một lát, nhìn vầng trăng non trên cao ẩn sau càng liễu. Nàng hít thở hương cây cỏ chỉ ngửi thấy mùi hoa quý hiếm trong đình viện lấn át, không tìm được mùi hoa dại mà vốn yêu thích.

Bỗng nàng mơ hồ nghe tiếng va chạm của quần áo, hơi giật mình: "Ai đó?"

Phương Dao vội vàng hành lễ: "Quận chúa."

Vì đêm nay ai cũng ngà ngà say nên Nhan Vũ đề nghị nán lại nghỉ ngơi. Nàng mơ màng nhìn hắn ngồi trên núi nhỏ ngóng xa xa lòng bỗng cao hứng giẫm đá leo lên. Trong đêm, hương hoa quý mà không rõ tên mang theo mùi hương rất mị hoặc.

"Quận chúa cẩn thận."

"Chỉ leo lên một chút thôi có gì khó khăn?" Lên cao nàng mơ hồ thấy những khóm hoa đỏ trắng đan xen phía sau mấy cây liễu, hơi mỉm cười: "Phương công tử, ngắm hoa sao?"

Trên phiến đá tựa như tỏa ra hương thơm, giữa ánh trăng yếu ớt nàng nhìn vòng hoa hắn kết, nhã nhặn đẹp đẽ, tỉ mỉ biết bao. Môi nàng nhếch lên nói: "Tặng cho Vân tỷ à?"

"Không tặng cho ai cả." Hắn ngồi cách nàng một khoảng, đáp.

"Vậy." Nàng vỗ tay xuống đá cười vang: "Bổn quận chúa sẽ mua nó, bao nhiêu?"

Phương Dao thở dài: "Quận chúa, người say rồi."

Đôi mắt nàng mơ màng ẩn nước: "Cây trâm này có đủ không?"

Là cây trâm mà nàng đã từng tháo ra muốn hắn đến chỗ nàng cưới hỏi, nàng đột nhiên ngẩng đầu đôi mắt nhìn chằm chằm hắn áp bức: "Đủ không?"

"Đủ rồi." Hắn nhận lấy vòng hoa trao tay.

Nàng đội lên đầu loạng choạng đứng dậy, hắn cũng ngập ngừng muốn đỡ phập phồng lo sợ: "Cẩn thận coi chừng ngã."

Gương mặt nàng đỏ bừng vì rượu nhưng đôi môi khô khóc, gió thổi tóc nàng bay bay, mi mắt run run.

Phương Dao thu tay lại không biết nói gì.

Xuyên qua màn đêm muốn nhìn thấy núi non nối nhau, hoa dại đầy triền cỏ. Người bên cạnh nàng đã từng cùng ngắm hoa, xem nàng múa dưới trăng, tung tăng trên thảo nguyên. Nàng không cam tâm bỏ duyên như thế, không cảm tâm nhập cung điện lạnh lẽo, ở cạnh người nàng không yêu và tranh đấu cùng một đám nữ nhân.

Tay nàng nắm chặt váy.

Nàng không muốn thừa nhận duyên phận đã hết, cái gì mà năm tháng còn dài rồi ngày nào đó mùa xuân của nàng sẽ đến chứ...

Nàng đã vô số lần tưởng tưởng chàng biết nàng nhập cung sẽ ra sao? Dù không thích nhưng chút thương xót cho phận nàng có hay không? Một người ái mộ chàng, ngưỡng vọng trong chờ chàng nhiều như thế?

Bỗng, nàng bất ngờ ôm lấy hắn, có được cái ôm này nàng có bớt tiếc nuối hay không? Nam nhân nàng yêu trong giấc mơ, giấc mơ của riêng nàng. Nghe thật hoang đường làm sao? Môi run rẩy không nói được lời nào.

Bỗng Phương Dao nhếch lên nụ cười mị hoặc khiêu khích, tay vòng qua eo nàng: "Quận chúa, nếu người đã si tình như vậy..."

Nàng ngơ ngác bỗng thấy hắn là lạ.

Vô số hình ảnh ngày trước gặp gỡ hiện qua trong đầu.

Phương Dao tiến đến đỡ thắt lưng nàng, tay còn lại đang vào bàn tay nhỏ mịn: "Nếu nàng đã muốn thì đêm nay..."

Ngữ khí trầm thấp ám muội mang theo phong vị ái tình khó nói.

Nàng đối với sự thân thiết bất ngờ của hắn, nói: "Trong phòng ta có trà ấm, đốt hương, ấm áp dễ chịu vô cùng."

Hắn thở dài buông tay: "Quận chúa à, người thật lạ lùng nếu là người khác e là đã tức giận rồi."

Ánh mắt nàng giản đơn vô cùng, cười sâu.

Hắn nhìn nàng như bất nhẫn rồi lại như mâu thuẫn.

Nàng vén tóc mai nhìn sương đêm như lụa mỏng mịt mờ che đình đài, quay bước: "Ta về phòng đây."

Sau khi đóng cửa phòng nước mắt nàng rơi lã chã, Hồng Diệp đang ngủ gật bên tháp mềm vội vàng chạy lại: "Tiểu thư?"

"Hồng Diệp à, ta chợt nhận ra chàng ấy không phải không có ý với ta, mà là không muốn tiến đến bên ta mà thôi."

Hồng Diệp không hiểu, hai người đã hữu tình cớ sao phải khổ lụy lẫn nhau?


***
"Phương đại ca." Huyền Vân phá tan sự yên tĩnh vốn có, liếc nhìn sắc mặt nhàn nhạt của hắn nghi hoặc: "Huynh thấy trong người không khỏe sao?"

Phương Dao không quên lễ nghi kín cẩn hành lễ, chậm rì rì rót thêm tách trà cho nàng. Huyền Vân hơi dẫu môi: "Ta muốn ra ngoài chơi một lát."

"Ta còn có việc phải làm, hay là để nha hoàn trong phủ dẫn người đi."

Huyền Vân ngã ra ghế biếng nhác: "Đi một lát thôi mà."

"Hay là quận cùng Nhan Kiều quận chúa đi chơi, thần thật sự có việc trong quân."

Huyền Vân thở ra một hơi nhưng ánh mắt nhanh chóng sáng người: "Được, Nhan Kiều muội muội lanh lợi đáng yêu. Ở cùng muội ấy mấy ngày đúng là thú vị vô cùng, cùng thành thân trước điện rồng còn cùng một ngày, thật có duyên."

Hắn hơi cụp mắt không nói, ánh mắt cúi xuống bàn bỗng nhiên mềm mại đi, trà này do nàng ấy khi ở trong phủ mấy ngày đã dành thời gian sao. Không biết do trà thơm hay người sao trà đặc biệt, hắn rất thích mùi vị này.

Hoàng thượng một lòng muốn nuôi trồng thế lực, liên hôn lần này chỉ một phần ban thưởng cho hắn quyền tước, phần còn lại vì muốn củng cố quyền lực, khống chế các bộ lạc. Cảm xúc trong hắn phập phồng nếu hắn thích nàng, đưa nàng về phủ, dù muốn hay không đều biến nàng thành quân cờ

Đường phố huyên náo, hai cô nàng ăn mặc đơn giản ôm mấy sắp lụa gấm hoa đi dọc con đường nhỏ muốn tìm quán ăn đang tỏa ra hương thơm quyến rũ. Đó là quán ăn nhỏ dưới tán cây khi nhìn thấy người nàng kinh ngạc: "Quyên tỷ?"

"Uyển Nghi, là muội à..?"

Nàng cười đáng yêu: "Hóa ra tỷ nói đi nơi khác chính là đến đây."

"Là chàng ấy chọn." Quyên tỷ điềm đạm đáp lại nhanh chóng dọn bàn cho hai nàng.

Mắt nàng sáng như sao vội vàng phụ giúp, thấy sắc mặt Quyên tỷ tốt hơn trước trong lòng vui vẻ. Trong mắt tỷ ấy tràn trề hy vọng như trở thành một con người khác vội vàng mang đến vài món ngon. Chỉ một đĩa đồ ăn được làm rất kỹ càng, thấp giọng: "Đây là món tỷ mới nghĩ ra muội nếm thử xem."

"Ôi thơm quá." Uyển Nghi phấn khởi nhận đĩa đồ ăn: "Mùi vị trơn mềm hòa lẫn cùng rau giòn sần sật. Thịt tan trong nước sốt có vị nấm, nước hầm chân giò, xương tủy, đuôi bò nướng vàng, rau diếp, hành hoa..."

Quyên tỷ nghe thế phấn khích: "Đúng, đúng, chính à các nguyên liệu đó."

Huyền Vân nghe tả miệng ứa nước miếng vội vàng nếm thử, thịt mềm tan như đậu phụ, nước sốt thịt hầm thơm ngon đậm đà không ngờ. Rau trên đĩa vẫn còn xanh giòn, ăn vào đúng là khiến người ta phấn khởi đến mắt lấp lánh.

"Thật tốt, ngày mai tỷ sẽ bán món này."

Uyển Nghi nhìn cửa tiệm đơn sơ, bỗng nhớ nàng ở đây tuy có biểu ca che chở nhưng không thể mặt dày xin tiền mãi, phu quân là người mà nàng không hê yêu thích nói gì đến dựa dẫm. Nhà mẹ xa ngàn dặm ngóng trông nàng có yên ổn không, phủ tam hoàng tử ở bên ngoài đất phong nàng có thể tự do đi lại. Bỗng, nàng cao hứng nói: "Quyên tỷ, tỷ có thuê người bưng bê không?"

Quyên tỷ???

Huyền Vân???

Ngày thành hôn gần kề lại còn diễn ra trong lễ tế đất trời, Uyển Nghi càng trở nên bận rộn hơn. Không phải vì chuẩn bị cho lễ thành thân, những việc đó đã có cung nhân trong phủ chuẩn bị. Nàng là đang bận chuẩn bị thêm thức ăn mới cho quán ăn của mình, cửa tiệm này nàng bỏ vốn một nửa sửa sang lại, đương nhiên phải có trách nhiệm.

Khi hai tiệm vừa mở trời còn chưa sáng, Quyên tỷ đun nước nấu xương, Uyển Nghi phụ lau bàn. Khi hai vị khách quan bước vào không gian đã lặng ngắt như tờ, không dám tin người ăn mặc đẹp đẽ khí chất ngời ngời như họ lại chạy vào chỗ quán nhỏ này dùng bữa.

Quán chỉ có hai nàng chạy đôn chạy đáo, Quyên tỷ đã sợ ngây người bên nồi mì. Uyển Nghi đành đi ra xấu hổ hỏi: "Hai vị muốn ăn gì ạ?"

Vị công tử trẻ tuổi ngẩng đầu thấy nàng liền nổi hứng trêu chọc: "Một chén hoàng kim ngọc lộ trước cho nhuận phổi."

Cô gái bên cạnh liền ho hai tiếng lườm hắn: "Hai bát mì là được."

"Ấy đừng có đi vội, thêm một chén canh 'nhan đàm' một đĩa vũ lâm xuân hạnh nữa."

Uyển Nghi hơi có cảm giác người kia đến gây chuyện. Cô nương bên cạnh liền trừng mắt với hắn, xua tay: "Công tử nhà ta bị điên các người đừng để ý."

"Hai bát mì được rồi."

Uyển Nghi mím môi: "Sẽ mang ra ngay."

Quyên tỷ kéo áo nàng cười khổ: "Mấy món đó là gì vậy?"

"Muội cũng không biết, quán chúng ta nhỏ nhìn họ ăn mặc đẹp đẽ như thế, dù có mở tửu lâu cũng không đến mức xem chúng ta là đối thủ. Chắc là họ chỉ đùa thôi!"

Quyên tỷ gật gật mang ra hai bát mì.

Uyển Nghi nghiên cứu một lát, mang ra một bát canh và đĩa cá sốt tùng thông. Hơi nghênh mặt: "Hai món các vị đã gọi, vì là vị khách đầu tiên vào quán tặng thêm hai chén rượu."

Vị công tử kia sửng sốt, không nghĩ hai món ăn mình vô cớ bịa ra lại có thật trên đời. Giọng điệu của nàng trong sáng lanh lợi như rất đắc ý vì giải được bài toán của hắn, nhưng thật ra hắn cũng không biết đáp án.

Nàng hơi liếc hắn: "Nước sương trên lá non đem nấu với cá ánh trăng. Đun lửa nhỏ cách thủy đến khi thịt cá mềm hòa tan, bỏ xương, giữ lại nước canh nấu cùng đậu phụ, lòng trắng trứng. Nhìn từ trên xuống chỉ thấy một màu trắng tĩnh lặng như hồ, nếm vào vị thơm béo trôi tụt khiến người ta quyến luyến không thôi. Gọi là nhan đàm!"

"Vũ lâm hạnh xuân, đem cá mềm thịt trắng làm sạch, khía từng khoanh trước bụng đem hấp cùng gừng nướng cho bớt tanh. Đem thịt xào cùng nhiều loại gia vị đặc trưng đến khi thơm nồng đậm vị, chọn thêm hạt thông ướp chua ngọt xào giòn. Cá được bày trên đĩa tròn nhìn như đang uốn người nhảy múa, rưới thêm sốt và hạt thông lên trên. Cuối cùng rắc thêm một chút hoa hạnh lên trên.

Hai người ngồi trên bàn kinh ngạc, không biết nàng có giải thích có đúng không nhưng nhìn món ăn thơm phức trước mặt, gia vị đặc trưng tỏa mùi hương rất riêng không khỏi nuốt nước bọt. Nhìn cách bày trí ai dám nói đây chỉ cá hấp rưới sốt chứ?

Người kia gắp một miếng bỏ vào miệng tinh tế nhai: "Ngon quá! Còn ngon hơn là..." hắn hơi dừng lại: "Ngon hơi người ở nhà ta nấu."

Cô gái bên cạnh gắp mấy miếng hứng khởi vô cùng.

Vị công tử bỗng nói: "Hoàng kim ngọc lộ của ta đâu?

"Trà hoa cúc không thích hợp với món ăn này, hay là uống rượu đi."

"Rượu thơm quá."

"Do ta tự tay nấu, nguyên liệu bên trong đều mang từ quê nhà xa xôi tới, không phải ai ta cũng tặng đâu."

Vị công tử kia ngửi mùi hương trong chén rượu có phong vị núi rừng liền nếm thử, trố mắt: "Ồ, lẽ nào cô nương là người trong tộc..."

Chưa nói xong cô nương bên cạnh đã đạp hắn một cái đau đến nhảy dựng, cô nàng cười khanh khách: " Ta tên Mộ Lam, chỉ tình cờ đến thành du ngoạn." Nàng ta cười xấu hổ: "Không biết bữa ăn này bao nhiêu, thật ra chúng tôi không mang nhiều tiền lắm, nếu rơi vào tình huống khó xử chỉ có thể bán quần áo trả."

Vị công tử bên cạnh liền tỏ thái độ bất mãn.

"Chỉ cần trả hai bát mì là được, còn lại tôi mời." Uyển Nghi cười ha hả: "Nếu hai vị thấy ngon thì giới thiệu khách cho chúng tôi là được."

Mộ Lam nếm thêm một ngụm rượu gật đầu cảm kích. Uyển Nghi quay đầu nháy mắt với Quyên tỷ.

Danh tiếng tiệm ăn nhỏ ngày càng tăng, hai vị khách ăn mặc đẹp đẽ kia đúng là dữ lời đem hai cô nương trong quán mì trở thành chủ đề bàn tán nổi nhất trong thành. Quyên tỷ nghe tin không nhịn được vỗ trán: "Ôi thứ ta cần là tiệm mì được nhiều được biết đến không phải là 'câu chuyện hai cô nương dưới tán cây hòe.' nghe ly kỳ như như truyện ma vậy. "

Uyển Nghi cười ha hả chuẩn bị thêm nguyên liệu, gia vị, tâm tư đều dồn vào món ăn.

Quyên tỷ nhiều lần muốn hỏi về người trong mộng kia nhưng ngại mở lời, thấy nha đầu kia vui vẻ chắc là đã ổn hết, nên duyên là tốt, không kết duyên thì cũng đã buông tay rồi.

Còn nàng, nàng cũng an ổn vui vẻ rồi.

Quán ăn nhỏ của hai người ngày càng phát đạt, cả phu quân của Quyên tỷ cũng dần chịu phụ giúp không đi lung tung lêu lỏng nữa. Cận ngày thành hôn một ngày nàng xin nghỉ nhà có việc, Quyên tỷ vui vẻ đồng ý. Nàng định về phủ chuẩn bị lên kiệu hoa, không ngờ lại xảy ra chuyện.

Trong đồ ăn có độc, quan phủ vây quanh quán ăn đông nghẹt, nàng đối đáp một hồi mới biết người trúng độc là sứ giả nước Liêu. Dù có hay không họ cũng phải mang hai người về điều tra cẩn thận, nhanh chóng có câu trả lời cho bề trên.

***

Hai nàng cứ thế bị đưa đến nhà lao, bên trong toàn dụng cụ tàn khốc khác gì bức cung đâu. Nàng vừa vào một lát Hồng Diệp đã chạy đến khóc lóc: "Tiểu thư, tiểu thư xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì đừng có lo quá."

Hồng Diệp lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói quán ăn đã bị niêm phong lúc nàng măng vừa đào trên núi xuống thấy cảnh tượng kia sợ ngây người.

Đôi mắt trong sáng của nàng trấn định: "Chỉ là chút chuyện nhỏ đừng vội làm lớn, người ta sứ giả không tùy tiện vu oan cho quán ăn bé tẹo này được. Sợ là có đối thủ hãm hại, Hồng Diệp muội thay ta điều tra cẩn thận." Nàng nhỏ giọng: "Nhớ là không được nói ra thân phận của ta, vì bộ là vì lễ thành thân sắp đến chúng ta phải cẩn thận hành sự mới được. Không để người khác có cơ họ mượn gió bẻ măng."

"Nô tỳ hiểu."

Nhà lao không khí âm u ẩm ướt, tản ra một cổ mùi mốc cơm canh không nuốt được, hàn khí khắp nơi. Càng về đêm thân thể nàng lạnh run, quay đầu thấy Quyên tỷ cuộn người ngủ không dám làm phiền. Đến nửa đêm bỗng bị người ta gọi dậy dẫn đến phòng hỏi cung, Uyển Nghi tưởng có thể đối chất với người trúng độc, hóa ra cai ngục chỉ ném cho nàng một tờ khẩu cung.

"Mau điểm chỉ đi."

"Đây là có ý gì?"

Cai ngục hơi hất mặt: "Nghĩ xem là có ý gì?"

Nói rồi cầm cây sắt đã nung nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top