Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Ván Cờ Của Nam Nhân

Nàng nhìn thanh sắc nóng hổi tàn lửa bay khắp nơi, không dám tin những người miệng luôn treo câu: 'Cho sứ giả một câu trả lời' lại dùng cách này.

Tâm trạng nàng chưa định bàn tay đã dần ướt đẫm: "Các người không thể hành sự như thế được."

"Chỉ cần ngươi điểm chỉ mọi chuyện đều xong xui cả."

Ánh mắt nàng không khỏi chấn động bỗng cảm thấy mình không sử dụng thân phận công chúa là đều đúng đắn. Lỡ như sứ giả có mệnh hệ gì bọn họ sẽ khép tội bộ lạc nàng cố ý tạo hiềm khích hai nước cũng nên. Xem nàng như một con tốt tùy tiện bỏ đi mà có thể an định giang sơn, ai mà không muốn?

Lao ngục thấy ánh mắt nàng lộ ra sợ hãi, nôn nóng càng đắc ý: "Ta khuyên cô nên điểm chỉ đi có thể bớt mấy phần nhục hình đau đớn."

Nàng đè nén luống cuống hỏi ngược lại: "Tại sao sứ giả lại tùy tiện đến chỗ bọn ta dùng cơm? Với thân phận của người không đến hành quán cũng vào tửu lâu. Muốn tìm đặc sản cũng không đến nơi nghèo hèn đạm bạc như thế!"

Lao ngục không hiểu nàng hỏi làm gì, nhíu mày: "Chớ có lôi thôi."

"Chỉ sợ sứ giả chỉ muốn thử nước ta mà thôi. Những chuyện  như hạ độc này đều có bằng chứng rõ ràng tại chỗ, bát nước mì còn đó, người chưa khỏi quán đã phát độc. Bọn ta không chối cãi được những việc điểm chỉ như này chỉ là phụ, nếu muốn đã rút kiếm hành hình tại đó." Nàng hít sâu: "Bọn ta chỉ là dân chúng bình thường cần gì đến các vị quan sai vận lòng hao tâm tổn sức."

Ánh mắt lao ngục âm ngoan túm tóc nàng: "Vậy ngươi nghĩ xem mình là ai khiến sứ giả phải tốn công dồn vào ngục? Không sai có thể rút kiếm ra một cái là xong, sao người tin chắc ngươi có thể sống tới khi bọn ta tra hỏi? Nếu không nể tình ban giao hai nước sứ giả để ngươi sống tới giờ."

Lời này là có dụng ý khác, chỉ sợ là trên đường áp giải nàng vô cớ chết đi không cần điểm chỉ làm gì cả! Trong giây lát nàng không khỏi thần tình hoảng hốt, suy nghĩ phức tạp. Nhưng nàng lớn lên ở núi rừng chưa từng trải qua tranh đấu nội loạn, tạm thời không có đáp án.

Nhưng tên cai ngục này nói cũng không sai, nàng ngẩng đầu nhìn mặt hắn một hồi: "Mặc kệ thế nào cũng nên cẩn thận ngẫm lại, trong chuyện này quá nhiều nghi vấn. Lỡ như có người ném đá giấu tay...người giết ta cũng không sao, chỉ sợ sứ giả nước Liêu thấy các người giải quyết qua quýt cho xong."

"Thì đã làm sao, có người chịu tội rồi họ cũng không tiện làm lớn."

Nàng sửng sốt, môi hơi mím lại.

Cai ngục không muốn vòng vo sai người ép nàng ấn tay xuống, đè chặt đầu gối trên vai nàng không cho giãy giụa. Dấu vân tay đỏ như máu in hằn trên giấy lồng ngực nghẹn một cỗ tức giận.

Nên nói ra thân phận hay chờ chết oan?

Cai ngục hài lòng buông tay, nàng liền vùng dậy quát: "Ta muốn gặp một người."

"Ngươi nghĩ mình mình là ai."

***

Trong lòng Uyển Nghi biến hóa không ngừng, sợ là không thể gặp được người. Nếu đến bước đường cùng cô có tiết lộ thân phận không? Lỡ ảnh hưởng đến bộ lạc thì sao? Càng nghĩ nàng đau đầu.

Lòng nàng không ngừng hoang mang, tại sao lại là mình chứ? 

Quán ăn nhỏ có gì thu hút đến mức sứ giả nước khác phải ghé vào ăn. Không cho hạ  nhân dùng đồ bạc đã dùng rồi? Đến giờ cô vẫn chưa biết vị sứ giả kia tròn méo ra sao! Quyên tỷ quá hoảng loạn nàng một câu cũng không hỏi được.

"Ai dám cản bổn quận chúa hả? Các ngươi gan cùng mình rồi hừ! Tránh ra!!!" Ngay sau đó Huyền Vân chạy ù đến cửa ngục đập cửa kịch liệt: "Uyển Nghi không sao chứ?"

Tây Uyển Nghi ra khỏi nhà lao mới thấy Phương Dao đứng bên ngoài. Nàng đứng im không cử động, Huyền Vân chạy vọt đến cạnh chàng huyên thuyên không ngừng: "Bọn họ là cái đồ có mắt như mù, chuyện chưa ngã ngũ đã ép người khác điểm chỉ. Muội nhất định tố cáo lên hoàng thượng cắt chức bọn chúng."

Phương Dao thở dài giải thích mấy câu Huyền Vân mới cười trở lại vẫy tay với nàng: "Sao thế, bị thương ở đâu đi không nổi à?"

Nàng dời tầm mắt nhìn bầu trời xa xa, lại quay đầu nhìn họ đang sóng vai vui vẻ mỉm cười với mình. Nàng bật cười: "Không sao cả, đang nghĩ sao Tam hoàng tử không thấy đâu, còn Quyên tỷ nữa không thể để họ giữ người mãi được."

"Chuyện đó huynh ấy đang giải quyết rồi. Chúng ta nên tìm nơi nào đó ăn một bữa lớn gột rửa xui xẻo thôi."

Phương Dao cười với Huyền Vân tựa hồ vẫn như cũ cẩn thận, ấm áp. Nhưng Uyển Nghi nhận thấy trong nụ cười đó lộ ra vài phần lạnh nhạt: "Ta còn có việc phải làm muội muốn thì đi cùng Nhan Kiều quận chúa đi."

Tay Uyển Nghi thả lỏng dần ra, miệng đăng đắng: "Muội cũng thấy mệt muốn về phủ nghỉ ngơi."

"Xe ngựa đang ở bên ngoài đường lớn."

Uyển Nghi bước lên xe hơi vén màn nhìn theo bóng người cưỡi ngựa khuất xa. Muôn ngàn cách biệt hóa ra chính là như thế!

Lúc cô về tới phủ Hồng Diệp đang tiếp khách.

Uống được hai ngụm trà người kia không nhịn được hỏi: "Ta cố ý thặ dò cô hai lần vẫn không nhận ra cô có ý đồ gì, quận chúa sao lại cố ý tiếp cận ta."

Tây Uyển Nghi sửng sốt một hồi, cười giễu: "Người nói ngược rồi đúng không? Không biết quán ăn nhỏ của ta có gì khiến người đến thăm, gây khó dễ, đã thế còn trúng độc."

Nàng không nghĩ tới người trúng độc chính là kẻ đã lan truyền câu chuyện 'quán ăn bên gốc cây đa' hôm nọ.

Cát Hàn ngồi đối diện với nàng, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu qua ánh mắt nhìn thấy được tâm tư của nàng: "Ta đã từng gặp cô ở sườn núi. Buổi sáng khi vừa bước chân đến thành cô cứ đi theo ta không rời, mắt nhìn chằm chằm."

Ánh mắt của hắn sâu mơ hồ lộ ra đao ảnh: "Đừng tưởng đóng giả cô gái hiền lành ngây thơ là ta không nghi ngờ. Quận chúa, người không ngừng thay đổi thân phận của mình để làm gì? Cho dù muốn dùng mỹ nhân kế...ít nhất cũng phải chọn người có cái gọi là 'mỹ nhân' chứ!"

Nàng ngẩn ra không nhớ gặp hắn trên núi khi nào, nàng đi theo hắn sao? Đầu ngón tay nàng chạm má không ngừng lục lại ký ức: "Aa người chính là kẻ cầm kẹo chong chóng đi vòng quanh các thanh lâu lớn trong thành."

Cát Hàn nghe thế ho khụ khụ, người bên cạnh lập tức lườm hắn rách mắt.

Nàng khinh bỉ bĩu môi: "Ta chỉ là tò mò cây kẹo đó làm sao tạo hình như thế thôi."

Ánh mắt và thần thái từ khi hắn nhắc đến chuyện này không hề giống giả bộ. Nhưng hắn chỉ cầm chừng phán đoán không hề muốn trở mặt phá hủy tình hòa hảo hai nước. Vì thế nhanh chóng cười rạng rỡ: "Thì ra là hiểu lầm."

Uyển Nghi nhìn ánh mắt lạnh lẽo dần chuyển sang ôn hòa, mang theo chút hàm ý xin lỗi. Thầm nghĩ người này trở mặt cũng quá nhanh, chỉ cười không đáp.

**
Tiệc tối để đón khách được tổ chức trên đài, lần đầu Uyển Nghi đi đến nơi cao như thế cảm giác cực kỳ mới lạ. Bên cạnh đó để vỗ về nàng hoàng thượng còn chuẩn bị thêm các món ăn từ thú rừng, rau dại quê nàng.

Đằng xa Phương Dao và Huyền Vân cưỡi ngựa xông tới, nhiều người bị khí thế hiên ngang của Huyền Vân làm chấn động, vỗ tay khen: "Nhìn họ kìa xứng đôi quá đi mất."

Huyền Vân cưỡi ngựa hồi lâu gương mặt rỉ ra những giọt mồ hôi, gò má đỏ ửng hồng đào. Váy áo thêu đầy hoa hồng nở rộ nhìn từ xa như được dệt nên từ hoàng hôn, nối liền đất trời. Cặp mắt nàng ta lộ ra vẻ vui sướng hừng hực, vẻ đẹp của hạnh phúc này nhiều người muốn có cũng không được.

Cả hai kéo cương ngựa hít một hơi: "Mùi thịt khô ướp hoa dại và rễ tranh đây rồi. Xem ta nhờ phúc Uyển Nghi muội muội mà mình có phúc ăn nha."

Uyển Nghi cũng rất thích ăn món này nhưng ở trước mặt người khác dùng tay xé đồ ăn không tiện. Nàng định lát nữa ôm cái đùi lén đi nơi khác ăn cho đã.

Hoàng thượng và Cát Hàn nói chuyện với nhau, không phải chuyện phiếm cũng không phải chuyện lớn. Ở đây nhiều nữ nhân không bàn chuyện nước cũng phải thôi.

Đang nói bỗng Cát Hàn quay sang liếc nhìn nàng một cái, cười đầy thâm ý. 

"Thánh thượng ở quê nhà biết được hoàng thượng có chuyện vui đã đích thân chuẩn bị quà cáp cho đôi tân nhân."

Dứt lời liền vỗ tay hai cái.

Chừng một lát, mọi người dõi mắt ra chiếc lồng nhìn con bạch hổ ở trong lồng, tứ chi hùng dũng có lực đang cố giẫm lên khung sắt. Ánh mắt hung tàn lăm le nuốt chửng con mồi, thấy đông người liền rầm gừ rung cửa.

Hoàng thượng nhìn thứ quấn quanh cửa đều là dây thép gai, sắc mặt không đổi: "Mang hổ đến làm quà tặng đúng là đặc biệt." 

"Những con thú như thế này ở quê nhà thần rất nhiều, đều là loài dũng mãnh, tính khí cương liệt chịu được huấn luyện tàn khốc. Rất nhiều người thuần thú dữ phải bó tay với nó." Cát Hàn nâng chén rượu cười hào sảng: "Được biết hai quận chúa đều là người của bộ lạc anh dũng, lập nhiều chiến công. Thần nghe nói họ đều tập luyện giao đấu với thú rừng để rèn luyện sức chịu đựng, chắc là sẽ thích món quà này. Đến khi sinh hạ con cái, con thú này coi như có phúc chơi cùng các vị thế tử rồi.

Huyền Vân nhăn mặt môi cười gượng gạo. Không phải sợ mà nghe lời của sứ giả cứ như các nàng chỉ sống và giao tiếp với thú rừng, liền nói: "Nước Liêu cũng keo kiệt quá đi, chỉ có một con bảo ta và Uyển Nghi làm sao chia? Nếu mang đến mấy căn thịt còn có ý nghĩa hơn đấy. "

Phương Dao ở cạnh Huyền Vân bỗng ho hai tiếng.

"Huyền Vân quận chúa nói đùa rồi, con hổ này đã được chọn lựa kỹ vượt qua hàng ngàn con hổ khác trong Sư Uyển mà sinh tồn. Khắp nước Liêu chỉ có một con, nếu thích quận chúa có thể dựng một nơi chăm nuôi, cùng Nhan Kiều quận chúa san sớt niềm vui."

Hoàng thượng nhìn con hổ hung tợn kia một lát, lắc đầu: "Tính của hai vị quận chúa tuy phóng khoáng nhưng nói sao cũng là nữ nhi liễu yếu đào tơ. Con hổ này chi bằng ban cho Lan cẩm y vệ đi, trẫm nhớ hắn có nuôi một con gấu đen rất lớn, chắc là sẽ thích." Nói rồi liền hơi ngưỡng mặt, công  công bên cạnh hiểu ý đi một lát rồi mang nhiều tảng thịt tươi roi rói đến cho hổ ăn.

Con hổ kia ngửi thấy mùi máu tanh hai mắt liền đỏ ngầu, cửa sắt không ngừng phát ra âm thanh dữ dội. Chỉ trong chốc lát hai chân tráng kiện của nó cậy hai thanh sắt rộng ra. Đầu không ngừng húc mạnh, mọi người thấy thế bật dậy nhốn nháo ầm ĩ.

Cát Hàn lúng ta lúng túng trấn an mọi người: "Không sao, không sao, Ngô Thước, mau, mau ngăn nó lại"

Con hổ không ngừng cậy, húc, nhảy bật trong lòng. Những người ở gần đó nhất thời sợ sững người, mở to mắt đứng ngây ngốc ở đó.

Không biết ai ré lên một tiếng kinh người, lúc này những kẻ đang hồn phi phách lạc mới vội vàng sực tỉnh. Nghe tiếng phóng vọt liền chạy như ong vỡ tổ. Sự việc xảy ra quá đột ngột dọa tim người khác muốn rách toạc ra. 

Trong khoảnh khắc mùi máu tanh nồng ập tới, máu bắn lên mặt, chảy theo gấu váy lan đầy đất. Uyển Nghi nhìn vai mình rồi lại nhìn con hổ trước mặt, chưa kịp đau đớn đầu óc đã trống rỗng. Mọi thứ trước mắt nhòe dần, âm thanh huyên náo như là sóng nước đang lùi dần, xa xôi, không hề chân thật. Với khoảng cách này của nàng và con hổ không thị vệ nào xông đến kịp, dù có dùng tên bắn, nàng khó tránh biến thành tấm bia dính đầy tên. 

Tâm trí của nàng đã không còn âm thanh.

Yên tĩnh quá...

Nàng thậm chí không nghe thấy tiếng máu mình rơi dưới nền đá, chỉ thấy người thông thấu mặc gió lạnh thổi qua.


***

"Mau gọi thái y đi." Như có ai đó bọc lấy nàng, giọng nói quen thuộc biết bao. Uyển Nghi muốn hé mắt nhưng không được, tay nàng ong ong mọi âm thanh đều vang vọng như tiếng chuông. Nàng bỗng trở nên sợ hãi, nàng còn rất trẻ, tuổi xuân của nàng tình yêu của nàng đều còn đang dang dở.

Khoảnh khắc sống chết này nàng cùng hắn bầu bạn ở bên, trái tim phiền muộn như muốn nứt ra nghe tiếng máu trong người chảy ròng ròng. Phương Dao nín thở đỡ lưng nàng dịu dàng hiếm lạ: "Đừng sợ."

Nàng cười yếu ớt người bỗng nhẹ bẫng.

Phương Dao ôm người đi vội vã, trên người bỗng rơi ra thứ gì đó phản chiếu ánh sáng. Một chiếc trâm cài hình hoa trạm trổ mộc mạc, nhìn rất quen mắt. Mẫn quý phi nhặt nó lên hơi chấn động: "Trâm cài này không phải Nhan Kiều quận chúa hay cài trên tóc sao?"

Thú dữ vừa được dẹp yên hoàng thượng vẫn đang thở hổn hển. Nghe thế ánh mắt như biến thành ngân châm bén nhọn nhìn chằm chằm vật thể bàn tay tay trắng nõn của Mẫn quý phi: "Thường thì khi đến lễ cài trâm người trong bộ lạc sẽ lên núi bên thác núi thiên tìm vật liệu hiếm làm trâm cài. Uyển Nghi thân phận khác biệt, từ nhỏ đã được chọn đưa vào tộc đường. Trâm cài này là vu lão tự tay làm nên, chỉ tặng cho người bên gối."

Thần sắc hoàng đế như sương lạnh, Mẫn quý phi biết chuyện trọng đại vội giấu đi vào tay áo. Không dám để người khác thấy kẻo lớn chuyện.

Hoàng thượng suy tính, vốn muốn để Uyển Nghi gả cho Nhan Vũ kiềm chế thế lực bộ lạc. Biến cố này tuy không lớn, quận chúa không muốn cũng phải gả. Nhưng hoàng thượng không muốn Phương Dao có tư tâm khác.

"Hoàng thượng, chuyện này là thần có tội." Sứ giả liếc nhìn súc sinh lần nữa bị giam trong lồng sắt, sắc mặt biến hóa vô cùng khó coi.

Hoàng thượng không tiện phát tác chỉ xua tay.

Lúc Phương Dao nhận ra trâm cài đã mất sắc mặt tái mét vội vã đi kiếm. Lục phủ ngũ tạng như bị đông cứng lại, hít thở không thông.

"Phương tướng quân đang vội vàng gì mà cả y phục dính máu cũng chưa thay." Cát Hàn không biết đứng phía sau bao giờ, tay phất phơ quạt: "Chúc mừng nhé sắp có được giai nhân."

"Không phải chúc mừng rồi sao?" Phương Dao đang vội chỉ muốn nói qua loa cho xong.

Cát Hàn cười như phát hiện vật báu: "Ta đang nói Nhan Kiều quận chúa, biết hai người tình ý sâu nặng vừa rồi trước điện đã nói giúp mấy câu."

Phương Dao nhíu mày nhìn Cát Hàn, Cát Hàn cũng nhìn lại đầy ý vị.

Tên sứ giả này tìm đến quán ăn gây sóng gió, ít nhiều gì cũng đã điều tra ra gì đó. Hôn lễ đã định đều là mưu đồ trong tiền triều, nước Liêu nhân cơ hội chọc bị gạo không có gì lạ.

Phương Dao chỉ không nghĩ hắn dùng cách này: "Nàng ấy không đắc tội gì ngươi."

Cát Hàn nhún vai: "Ta đây không phải tác hợp uyên ương sao?"

***
Hoàng thượng triệu kiến Phương Dao vào buổi chiều.

Trong điện tĩnh mịch lạ thường công công đang đứng canh cửa bỗng nghe một tiếng cự tuyệt đầy dứt khoát: "Thứ cho thần không thể cười Nhan Kiều quận chúa về được. Trong lòng thần vốn đã có ý trung nhân tuy xa cách nhiều năm, chưa từng gặp lại nhưng thần tin ngày nào đó duyên trời se lối. Nếu thần cưới nữ tử khác sẽ khiến nàng ấy đau lòng cũng phụ tấm chân tình của nàng ấy."

Hoàng thượng trầm ngâm: "Còn Huyền Vân thì sao?"

Mí mắt Phương Dao hơi co giật.

"Cưới về cho ăn ngon mặc ấm được rồi." Hoàng thượng đặt trâm cài lên bàn cũng rất khó xử: "Tâm ý công chúa đã vậy, Nhan Vũ vẫn còn không nên thân. Trẫm suýt nữa nối nhầm nhân duyên vẫn may còn có thể chữa kịp. Công chúa đã một dạ si tình khanh không đồng ý lỡ như nghĩ quẩn hoặc kiên quyết ở giá không lấy ai. Đây cũng là phụ tấm chân tình của người khác."

Đẩy đưa một hồi hoàng thượng cũng trầm giọng nói thêm: "Mẫu tộc quận chúa lập nhiều chiến công, cũng không thể để chịu uỷ khuất. Chi bằng để hai nàng nạp phủ làm phu nhân trước, muốn nâng ai làm chính về sau khanh tự quyết định."

Phương Dao sao không hiểu được ý tứ của hoàng thượng, nếu để quận chúa làm hoàng tử phi. Về sau Nhan Vũ trở thành vua, mẫu tộc quận chúa càng thêm hiển hách, đứa bé do quận chúa sinh ra cũng tôn quý hơn người. Chỉ nói lỡ như... họ phế vua lập ấu tử lên ngôi, che màn nhiếp chính. Giang sơn này trở thành của người khác.

"Thần đã hiểu rồi."

Hoàng thượng gật đầu hài lòng: "Khanh cũng không cần quá lo lắng, đợi thêm vài năm cưới người khanh thích về là được. Còn về phía Huyền Vân, trẫm đã nhờ hoàng hậu nói giúp."

Hoàng thượng nghĩ đến mối hôn sự giữa nàng và Nhan Vũ cũng vô cùng đắn đo. Không thể để những lời đồn Nhan Vũ không thể trở thành thái tử truyền ra, làm người mất đi cố gắng, làm kẻ ỷ lại chẳng chịu tranh đua. Thậm chí ông đã nghĩ đến việc để quận chúa không thể sinh con, chế thuốc thật khéo không để ai sinh nghi.

Hôm Huyền Vân được truyền triệu vào cung hoàng hậu ngồi nghe nửa ngày, người tung kẻ hứng. Hoàng hậu cười ngọt nhạt khuyên nhủ nàng, Huyền Vân cười trừ: "Muội ấy chưa chắc thích Phương đại ca đâu."

Hoàng hậu thở dài than: "Bổn cung cũng đâu đã hồ đồ, quận chúa tuổi trẻ phơi phới biết đâu đã đem lòng trao ai. Nhưng, chúng ta đều là người không thể quyết định, kể cả khóc cười đều là do nam nhân bên cạnh mang lại."

Huyền Vân cười gượng: "Nương nương nói phải."

Hoàng hậu giữ nàng lại dùng bữa rồi mới về.

Biến cố này xảy ra, bất ngờ đó rồi cũng tan, người người kéo nhau bàn Phương Dao có phúc. Chỉ có hắn ngày càng ảm đạm, buồn bã không thôi. Họ phải kéo hắn đi uống rượu khuyên hắn chớ bị khủng hoảng trước ngày cưới.

**
Khi Uyển Nghi gặp lại Phương Dao là lúc nàng đi dâng hương, Phương Dao hòa vào dòng người hầu bên kiệu thong thả theo nàng. Hắn không mở lời mà lòng đầu tâm sự, cách một lớp rèm sa nàng cảm nhận được phiền não của hắn.

Nàng thích hắn, hết lòng theo đổi là muốn hắn có ngày cảm động mềm lòng. Không phải là như thế này, một đạo thánh chỉ, vài nét mực đã chôn những con người không cùng nhịp đập trái tim lại với nhau.

"Huynh hẳn đang rất khó chịu, ta còn khó chịu hơn huynh. Ở nơi xa lạ này chỉ có thể như con rối sắp đâu ngồi đó, mặt lúc nào cũng mỉm cười, u thương không được lộ ra. Hiền hòa nhìn thế gian, không nghe không hỏi làm đúng bổn phận, hệt như thánh mẫu vậy, mệt quá chừng."

"Vết thương chưa khỏi chớ nên nghĩ nhiều."

"Huynh có gặp Huyền Quân không?"

Hắn im lặng.

Nàng áy náy: "Xin lỗi."

Gió trời lồng lộng, mây cuồn cuộn, tình ý của nàng có vượt trời cao. Đi đến chân trời góc biển đi nữa cũng không thể là chuyển một người không yêu mình. Nàng nhắm mắt lại khi mở ra đã đến chùa chiền thanh tịnh, cố nén những tâm phàm tục trong lòng bước vào trong.

Mẫu thân nói trước khi thành thân cùng lang quân như ý đi cầu bình an, mong gia cảnh thuận hòa sớm sinh con cái. Nhưng nàng lại đi một mình, không phải là do hắn không phải lang quân như ý của nàng, mà là không không miễn cưỡng hắn.

Ngày thành thân, mặc hỉ phục đeo nhiều châu ngọc khiến nàng không thoải mái. Tuy đã thử từ trước vẫn thấy mệt mỏi nặng nề. Mấy ngày trời nội vụ phủ bận cuống cuồng cuối cùng cũng tạo ra lễ thành thân náo nhiệt hoành tráng. Nàng và Huyền Vân được xem là một nửa con gái, tạ ơn trời bể.

Phương Dao ở lại bên đông viện chỗ Huyền Vân, nơi đó hoa lệ đãi ngộ cực cao. Mọi việc trong phủ đều do Huyền Vân chủ trì xử lý đâu ra đấy đối xử với mọi người vô cùng khách sáo, hạ nhân trong ngoài yêu quý. Còn Uyển Nghi xin đến nơi thanh tịnh cạnh vườn, phần lớn thời gian đi ra ngoài phụ Quyên tỷ nấu nướng, ủ rượu.

Có lẽ nàng sẽ sống ở chốn này làm bạn với hoa cỏ thư thả như thế đến già.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top