Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sống." Tần Tố vui vẻ nghiêng người, "Nếu còn sống, nó sẽ quấn lấy ngón tay và thè lưỡi, rất vui. Côn tôi mới đưa cho cô thì sao? Chơi vui không?"

"Vậy tôi tặng cô vài con con sống." Tôi nở nụ cười, vỗ về đuôi rắn.

Bọn họ đều nói tôi là chuyển thế của rắn thật ra sai rồi.

Tôi không phải chuyển thế, mà là linh hồn được gửi từ ngọn núi này.

Chuyển thế và gửi hồn người sống hoàn toàn khác nhau. Chuyển thế là trở về vòng luân hồi, quên đi quá khứ. Còn gửi hồn người sống là vì bản thân không có thể xác, phải gửi hồn vào thai nhi của người phàm.

Cả ngọn núi này tích tụ linh khí ngàn năm mới sinh ra một linh hồn có chút năng lượng như tôi.

Tôi ngây ngốc ở ngọn núi này, tưởng mình cứ mãi nửa mê nửa tỉnh như vậy, qua không biết bao nhiêu năm mới có thể lấy khí biến thành hình, từ hình thành chất, biến thành con rắn bò ra ngoài.

Uống nước suối, hít gió sương, ăn chút đồ sống.

Đó từng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Đáng tiếc, để chiếm lấy long khí, nhà họ Viên đã phá núi chuyển nước với lý do nơi đây có hang báu vật.

Với người lấy trời làm cha mẹ, lấy đất làm nhà, tôi không muốn tiêu tan, mà tất cả những gì tôi muốn chỉ là được ăn, được uống, được chạy nhảy.

Nếu họ có thể cho cơ hội gửi hồn vào người sống, tôi sẽ không bỏ qua.

Nhưng quá đáng hơn là ông Viên chỉ muốn long khí trong tôi chứ không phải chút linh trí này, còn muốn làm nhiều chuyện hơn.

Sao có thể để ông ta đạt được tất cả mục đích?

Thế nên tôi khiến gà chó nhà ông ta không yên, heo sinh ra trứng, vợ ông ta cắt cổ tự sát để răn đe.

Tôi vốn tưởng mình đã gửi hồn sống vào người nhà họ Viên, chỉ cần bọn họ không động đến tôi là được.

Có thể từ rắn biến thành người tôi còn phải cảm ơn họ, vui vẻ sống một đời, chỉ cần họ không động đến tôi, tôi sẽ diễn vai con gái ngoan đến nơi đến chốn.

Nhưng...

Ông ta thế mà cho rằng tôi là con gái không thể kéo dài hương khói cho nhà họ Viên, còn mưu toan lấy thân mình vào hang để tiếp tục hấp thu long khí, giúp thế hệ sau hưng thịnh.

Chỉ tiếc khi đó tôi đã trở thành một đứa bé, không thể thay đổi được gì.

Đây có lẽ là kiếp số của tôi.

Nhưng tôi đã nằm yên trong núi ngàn năm, trước giờ luôn bằng lòng với số mệnh của mình, làm người tốt hơn làm rắn.

Nhất là sau này khi nhà họ Tần chu cấp đầy đủ phí sinh hoạt cho tôi, tôi hoàn toàn có thể không lo vấn đề cơm áo, tài chính tự do, là một người bình thường.

Nhưng vòng luẩn quẩn này cũng là kiếp số của tôi.

Hai mươi bốn năm trước tôi bị họ ép đến mức không thể không gửi hồn vào thai nhi để hóa thành người.

Mấy năm nay, long khí trong người tôi càng ngày càng yếu, cơ thể ngày càng khó chịu, chế độ ăn uống từ nhẹ nhàng trở nên rất nặng.

Nhiều khi nhìn thấy máu, rắn sống hoặc mùi tanh, tôi đều không nhịn được mà chảy nước miếng.

Giống như khi nãy nhìn thấy mấy con rắn chết, tôi liền muốn nuốt chửng chúng.

Nếu còn không trở về hấp thu long khí, không chỉ không thể tiếp tục làm người, chỉ sợ tôi còn biến thành yêu quái uống máu.

Thật ra tôi đã từng nghĩ sống như vậy đã đủ lâu rồi, có lẽ quay trở về làm rắn cũng tốt.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ Tần Minh Vũ lại đến yêu cầu hủy hôn, còn nắm tay một cô gái.

Từ trên người cô gái đó tôi cảm nhận được luồng long khí quen thuộc.

Cũng tại khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra ông Viên đã tự chôn mình trong hang báu vật để con cháu mình hấp thu long khí vốn thuộc về tôi.

Nhưng cơ thể người phàm sao có thể chịu nổi, e rằng từng người bọn họ đều sẽ biến thành quái vật trước tôi.

Tôi chỉ mới thở hắt ra lên người vợ chồng son Tần Minh Vũ, khơi dậy long khí trong người họ.

Bọn họ liền phát bệnh...

Còn về chuyện trước đó, tôi thật sự không biết.

Điều mà tôi càng không biết chính là sau bao nhiêu năm, bố Viên vẫn muốn tiêu diệt con rắn là tôi.

Nếu đã đi đến bước này, tôi cũng nên đạt được chút gì đó.

Làm người thật tốt, tôi cũng thích làm người, ít nhất bản sẽ không bị mắc kẹt trong ngọn núi này.

Tôi có thể đi dạo phố, có thể uống trà sữa, đi ăn thịt nước, du lịch vòng quanh thế giới...

Hai mươi năm qua tôi sống một cuộc sống không lo không nghĩ, dù phải gã vào nhà họ Tần, để bố Tần phải tiếp tục chu cấp cho tôi, tôi cũng không muốn có dính dán tới cả gia tộc của họ.

Huống chi tôi là Viên Mộng Xà, bọn họ đều biết tôi là ai.

Đến khi đó họ lại mắng tôi là chuyển thế của rắn ác, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi hoặc chỉ trỏ tôi.

Trước đây tôi chỉ muốn làm một người bình thường, tôi không quan tâm đến những điều đó, tôi cũng không muốn ra tay vì sợ bị nhìn ra sự khác thường.

Bây giờ lúc nào tôi cũng muốn ăn mấy món lạ nhưng lại không dám ăn, tính cách cũng theo đó mà ngày càng tệ.

Có điều thanh tịnh vẫn tốt hơn...

Tay nhẹ nhàng vuốt ve đuôi rắn, đuôi con rắn vốn đã chết cuộn lại từng chút, chậm rãi cử động.

Có những con rắn đã chết khác cũng từ từ ngẩng đầu, rít lên.

Có con trong túi của Tần Tố phấn khích rít lên.

Tần Tố tò mò bắt rắn sống, cười ha ha, lại mở cái túi, thấy có rắn sống bò ra ngoài, liền cười khoe với tôi: "Thật sự sống lại rồi, sống rồi..."

Tôi phất tay, đám rắn đó rít lên một tiếng rồi bò về phía từ đường nhà họ Tần.

Nếu tôi đã muốn sống, thân phận bây giờ khá ổn, gả cho Tần Minh Tiêu cũng tốt.

Nhưng những người còn lại của nhà họ Tần cũng muốn chiếm dụng ngọn núi này để hấp thu long khí của tôi thì không được.

Có điều nếu bọn họ tự muốn chôn mình, tôi sẵn sàng giúp.

Tần Tố thấy bầy rắn dọc sườn đồi bò lên trên, cười ha ha, còn thả mấy con còn ở trong túi tiền ra, giục chúng bò nhanh lên.

Tôi nhặt một con rắn chết bị đập nát đầu, bóp nhẹ đầu nó, chơi đùa trong tay.

Tần Tố tươi cười chạy tới, cũng muốn chơi.

Tôi thuận tay đưa, thấy cô ta chơi với con rắn mà không chút sợ hãi.

Cô ta còn chưa chơi đã ghiền, từ đường gần đó đã truyền tới tiếng hét xen lẫn tiếng nổ máy của ô tô.

"Nó quấn lấy tay tôi, liếm tôi..." Tần Tố lại phớt lờ, chỉ tập trung chơi với rắn.

Tôi nhìn chằm chằm Tần Tố, phát hiện cô ta như vậy cũng tốt.

Thật ra sau khi làm người, tôi đã trải nghiệm rất nhiều niệm vui, thế giới ở bên ngoài khác hẳn nơi đây, đối với tôi mọi thứ đều mới mẻ.

Tôi thậm chí không có thời gian để ý nhà họ Tần và nhà họ Viên thì sao có thời gian trả thù họ!

Nhà họ Viên gặp chuyện hoàn toàn là vì bố con họ quá tham lam, con cháu không chịu nổi long xà nên mới biến thành rắn.

Còn nhà họ Tần...

Tôi nhìn Tần Tố, cười lắc đầu.

Chẳng ai biết những việc đó là do ma hay làm.

Tôi giúp Tần Tố đeo đuôi rắn lên cổ tay, cô ta tươi cười hạnh phúc.

Chợt nghe Tần Minh Tiêu hét to: "Viên Mộng Xà! Tần Tố! Viên Mộng Xà!"

"Anh! Rắn..." Tần Tố cười hì hì khoe con rắn trên cổ tay.

Theo tiếng bước chân vội vàng, Tần Minh Tiêu trực tiếp lao xuống.

Thấy tôi không sao, anh ta thở phào, vội lấy hai lọ thuốc đưa cho tôi: "Núi này đang có nạn rắn, cô xịt thuốc đuổi rắn lên người đi, tôi lập tức lái xe đưa cô xuống núi."

Anh ta đưa một lọ cho tôi, lọ còn lại định cầm phun lên người Tần Tố.

Vừa quay đầu lại thì thấy con rắn quấn quanh cổ tay Tần Tố đã trở nên mơ mơ màng màng.

Lúc này Tần Minh Tiêu mới phát hiện, anh ta sực tỉnh, liếc nhìn tôi.

Tôi mở lọ thuốc đuổi rắn anh ta đưa cho, xịt lên người, nói: "Đi thôi."

Hai mắt Tần Minh Tiêu tối sầm, quát Tần Tố: "Ném đi!"

"Anh!" Tần Tố uất ức gọi.

Tôi thấy cô ta ném con rắn đi, ngoan ngoãn xịt thuốc đuổi rắn rồi theo chúng tôi đi về phía bãi đổ xe.

Dọc đường, Tần Minh Tiêu thế mà cầm nhánh cây vừa che chở tôi và Tần Tố vừa dẫn chúng tôi chạy đến linh đường.

Đợi tôi và Tần Tố lên xe, anh ta lập tức nổ máy, lao thẳng xuống núi.

Những chiếc xe khác đã cố gắng khởi động nhưng không thể.

Ngay khi xe của chúng tôi đang di chuyển, bố Tần chạy tới dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ.

Tần Minh Tiêu vội đạp phanh: "Mau lên xe!"

Thấy tôi ở đây, có lẽ ông ta đã biết tôi đã thả đám rắn ra ngoài, sợ tới mức cửa xe đã mở vẫn không dám lên.

Nhưng đang có mấy con rắn hổ mang dài hơn hai mét bò tới.

Ông ta cắn răng, nhanh chóng bước vào.

Xe nổ máy, phía sau toàn là tiếng la hét chói tai.

Có vẻ Tần Tố bị dọa sợ, tôi vòng tay qua an ủi cô ta như cách nữ cảnh sát đã an ủi tôi tối qua.

Bố Tần nhìn chúng tôi, ánh mắt lập lòe, vẻ sợ hãi trên gương mặt dần phai nhạt.

Đến lưng chừng núi thì gặp xe cứu hỏa tới.

Bố Tần bảo dừng xe, hít thở sâu, dường như đang nghĩ cách thương lượng.

Ngay trước khi xuống xe, ông ta quay đầu nhìn tôi, lại nói với Tần Minh Tiêu: "Chăm sóc Mộng Xà, đừng dọa cô ấy."

Tôi thầm cười lạnh, vẫn ôm Tần Tố, không nói gì.

Thảo nào ông ta là người duy nhất có công danh sự nghiệp trong gia tộc, quả nhiên năng lực và khả năng ứng biến rất mạnh.

Tần Minh Tiêu sợ ông ta muốn quay về từ đường, vội gọi: "Bố..."

"Ông ta không sao đâu, về thôi, tôi mệt rồi." Tôi vuốt ve Tần Tố đã ngủ gà ngủ gật.

Tần Minh Tiêu nhìn tôi, mặt mày dịu lại, tiếp tục lái xe xuống núi.

Sau khi tới khách sạn, anh ta không hỏi gì cả, bế Tần Tố lên, gọi cho tôi vài món, dặn tôi phải cẩn thận, anh ta phải quay về từ đường xe.

Tuy lòng đầy vấn đề nghi ngờ và biết tôi khác người nhưng anh ta vẫn cho rằng tôi chỉ là một cô gái yếu đuối nên không ép đến đường cùng.

Tôi ăn cháo, tắm rửa, giúp Tần Tố thay bộ đồ đầy mùi rắn ra, chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay tôi ngủ rất sâu.

Hình như tôi trở về khoảng thời gian nửa tỉnh nửa mê khi còn ở trên núi hơn hai mươi năm trước.

Ngây ngô, nhưng lại rất thỏa mãn.

Tôi bị Tần Tố đánh thức, cô ta quấn chăn, hào hứng nhảy trên giường bên cạnh.

Tần Minh Tiêu gọi điện bảo sẽ mang quần áo tới cho chúng tôi, nói chúng tôi dậy rồi thì xuống lầu ăn sáng.

Quần áo tuy đơn giản nhưng rất đẹp, Tần Tố và tôi đều thích.

Hiện tại cô ta rất bám lấy tôi, cứ kéo cánh tay tôi.

Tần Minh Tiêu thức cả đêm, trông rất phờ phạc.

Đêm qua bố Tần cùng cứu hỏa lên núi, nhưng lúc tới, lũ rắn đã chạy mất tiêu.

Tất cả mọi người trong linh đường đều bị cắn nhưng vì có nhiều loại rắn, có con có độc, có con không.

Điều kỳ lạ là người nhà họ Tần đều bị rắn có độc cắn, có người chết ngay tại chỗ.

Những người khác đều chết trên đường đưa tới bệnh viện.

Tần Minh Vũ thì ngược lại, anh ta được tiêm thuốc an thần nên nằm bất động trên giường, không bị rắn cắn.

Nhưng anh ta điên rồi, e là không chữa khỏi.

Còn mấy đứa nhỏ đang đi học, phụ nữ đi làm hoặc mấy người không muốn tranh đoạt tài sản mà chạy đến linh đường đều không sao.

Nếu không, họ Tần sẽ bị xóa sổ.

Còn mấy ông thầy pháp, vệ sĩ, y tá, người giúp việc đều không bị rắn độc cắn, cho dù có vài vết thương thì đều không có vấn đề to tát.

Chẳng qua để đảm bảo an toàn, tất cả đều được đưa đến bệnh viện để theo dõi.

Bên ngoài đồn rằng ngôi mộ đó là một ổ rắn, do buổi tối linh đường ồn ào, còn đốt vàng mã nên thu hút rắn tới.

Nhưng người trong cuộc thì nói với nhau rằng nhà họ Tần và nhà họ Viên giết rắn thần để chiếm lấy hang báu vật, giúp gia tộc hưng thịnh, bây giờ rắn quay lại trả thù, bắt nhà họ Tần đền mạng.

Vì vậy để tránh việc trả thù tiếp tục, những người còn sống của nhà họ Tần đều giục Tần Minh Tiêu mau kết hôn với tôi, để con rắn này chính thức trở thành người nhà họ Tần.

Do vậy Tần Minh Tiêu bảo tôi ăn xong thì đi đăng ký kết hôn với anh ta.

Bố Tần nói trước khi ông Tần chết bản thân đã biết việc đụng đến hang báu vật sẽ làm âm đức bị tổn hại, do vậy mới mời thầy pháp đến, dời mộ nhà họ Viên đi, sau đó khôi phục nguyên trạng.

Tôi và Tần Minh Tiêu đi đăng ký kết hôn, vì nhà họ Tần gặp liên tiếp chuyện không may, cho nên chờ tôi tốt nghiệp xong mới thảo luận đến việc tổ chức đám cưới.

Tần Minh Tiêu đưa tôi về trường, Tần Tố khóc lóc đòi đi theo nhưng bị bố Tần kéo lại.

Tôi mỉm cười: "Sau này cứ để cô ấy đi theo tôi đi." Rồi tôi lấy một quả trứng rắn trong túi đưa cho ông ta, "Ông phải cố gắng làm việc đấy."

Hiện giờ ông ta là người thành công nhất gia tộc, ông ta không cố gắng làm ăn, tôi lấy đâu ra tiền để ăn uống và đi du lịch!

Nhìn trứng rắn, bố Tần kích động đến run rẩy.

Tôi cười nói: "Tôi biết ông muốn gì, do vậy ông cũng nên biết tôi muốn gì."

"Đúng!" Bố Tần nhận lấy, nuốt xuống không chút nghĩ ngợi."

Trên đường đưa tôi về, Tần Minh Tiêu không nhịn được mà hỏi: "Trứng rắn kia..."

"Bố anh bị ung thư, anh không biết à?" Tôi dựa vào cửa kính xe, cười nói, "Nếu không sao ông ta lại hạ quyết tâm lớn lấy lòng tôi như vậy?"

Mọi người ai cũng có điều mình mong muốn, nếu không hơn hai mươi năm không mơ hồ sẽ không đột nhiên tỉnh ngộ.

Tôi mở cửa kính, hưởng thụ gió nhẹ lướt qua mặt.

Làm người đúng là tốt hơn làm rắn, tốt hơn cứ mãi mắc kẹt trong núi.

Bố Tần và Tần Minh Tiêu đều phải sống thật lâu, cố gắng kiếm tiền.

Còn tôi thì sẽ dẫn Tần Tố đi du lịch khắp thế giới, ăn tất cả món ngon.

Đúng vậy!

Tôi chỉ là Viên Mộng Xà, một Viên Mộng Xà xuất thân tồi tệ, bị gia đình hắt hủi, bị mê tín dị đoan ép gả vào nhà giàu, làm người vợ bị mọi người khinh bỉ!

[Hết bộ 17]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top