Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18.8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không rành đường trên núi, nhưng con người khi phải chạy trối chết, bản năng sinh tồn sẽ được đánh thức.

Ngay khi tôi vừa chạy qua triền núi, tôi nghe tiếng Hồ đạo trưởng đuổi theo: "Nguy rồi! Khổng Vũ Hiên đã bị trả thù như sư phụ của tôi, Khổng Vũ Miên trấn giữ quan tài chạy rồi, sản phụ cũng theo cô ta đang chạy loạn khắp thôn. Mau đi tìm cô ta, nếu không đêm nay mọi người đều phải chết!"

Sau đó không biết ai gõ chiêng, kêu la: "Cô ta chạy lên núi rồi, mau lên núi!"

Lòng tôi như lửa đốt, nhưng trong núi không phải địa bàn của tôi.

Theo lời dì Tần, thôn dân không muốn để các bé gái qua cầu.

Nhưng kẻ hại chúng không thể chào đời đã chết, dù không tham gia trực tiếp nhưng chủ mưu là người thân của chúng. Hơn nữa đã có bốn người chết, không ai muốn bản thân hoặc người nhà phải chết thảm, điều này chẳng khác nào tự công khai nói rằng trong gia đình từng có người ngày xưa làm việc ác này.

Thôn dân thế mà đồng tâm hiệp lực chia nhau ra tìm kiếm, muốn bắt tôi.

Tôi làm sao có thể chạy thoát được, nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định trốn vào một cái hố được bụi cây che khuất, định đợi đến trời tối sẽ chạy lên thị trấn, bắt một chiếc taxi, báo cảnh sát.

Cái hố quá nhỏ, tôi mới nằm sấp một lúc cả người đã cứng đờ, thỉnh thoảng có mấy con bọ bò lên.

Không lâu sau, có hai ba người cầm gậy gộc chọc vào bụi cây, tìm kiếm bên này.

Bọn họ vừa tìm vừa tán gẫu: "Chôn sống con gái lão Khổng thật sự có tác dụng sao?"

"Đây là cách Hồ đạo trưởng nói, phải thử thôi."

"Có chuyện này tôi không hiểu, bà Bảy đựng thi thể bé gái sơ sinh trong bình đúng không? Vậy những sản phụ này bà Bảy xử lý thế nào? Dùng cái gì để trấn áp sản phụ?"

"Dùng nước ối và máu thai nhi nhuộm tóc!" Một người đàn ông giọng khàn hừ lạnh, "Sau đó cắt bỏ vào một cái bình. Nếu không sao cậu Trần biết đâu là trẻ sơ sinh, đâu là sản phụ? Nghe bảo bà Tư nhét mấy bộ tóc đó vào áo tơi làm áo liệm cho bà Bảy, khiến họ bám lấy thi thể bà Bảy. Chỉ cần chôn đứa cháu gái làm thế thân xuống mồ thì sẽ không xảy ra chuyện."

"Đúng là tội lỗi. Ở nơi khác lỡ sinh con gái rồi bỏ thật ra cũng không sao. Muốn trách thì phải trách bà Bảy sợ gặp báo ứng, cứ muốn làm ra chuyện không cho người ta sơ sinh. Đã tạo nghiệt còn sợ chết rồi phải gánh trách nhiệm."

"Mấy sản phụ này đúng là tội nghiệp, đang lâm bồn đau đớn mà bà ta còn đẩy đứa bé vào, một xác hai mạng, bà ta thế mà cũng làm được." Người khác thở dài.

"Con gái của lão Khổng có phải cháu gái ruột của bà ta không vậy thì sao? Bọn họ thế mà..."

Tôi nằm dưới cố tự nhủ đừng nghĩ nhiều, chỉ cần trốn khỏi thôn là có thể sống.

Nhưng những người kia càng nói càng lộ sự bất bình, mỗi cú vung gậy mỗi lúc một nặng.

Tôi không dám động đậy, chỉ mong họ đừng tìm thấy mình.

Nhưng ngay lúc này có hương nhang dâng lên.

Tôi lập tức cảm thấy không ổn, theo đó mấy người cầm gậy chọc vào bụi cây không còn cử động nữa.

Nhưng hương nhang kia cứ như một sợi dây đi về phía tôi.

Trước đây khi bà nội thắp hương lễ Phật, bà kể rằng có vài người sẽ dùng máu của người thân ruột thịt để làm thành nhang, sau đó quấn tóc vào là có thể tìm được người thân của mình.

Trong hương nhang này thoang thoảng còn mùi tóc cháy.

Những người kia không cử động nữa, khẳng định là đã liên lạc được người có thể đến bắt tôi!

Tôi nằm dưới hố, không dám nhúc nhích.

Lần này nếu bị bắt, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội trốn thoát.

Chính lúc này có một bàn tay nhỏ bé lành lạnh vỗ vào mu bàn tay của tôi đang chống dưới đất.

Nhìn bàn tay trắng xanh kia, tôi khiếp sợ hãi hùng.

Quay đầu thì thấy là cô bé ngồi trên quan tài đút nước cho tôi.

Cô bé ngồi xổm bên cạnh mỉm cười, đưa tay cho tôi: "Hà bá nói cô không thể chạy thoát, bảo tôi đến đưa cô đi."

Không biết vì sao, tôi lại mềm lòng.

So với con người, tôi thế mà đi tin con ma này.

Cô bé nắm tay tôi, kéo tôi đứng dậy.

Một hơi thở thanh mát từ bàn tay bé nhỏ ấy truyền sang tôi.

Bên ngoài có ba người cầm gậy gộc, một người cầm di động nhắn tin, ra hiệu bảo những người còn lại không được cử động.

Một người cầm cây nhang, làn khói từ đó bay thẳng vào bụi cây nơi tôi ẩn nấp.

Nhưng khi tôi từ bên dưới đi ra, bọn họ lại có vẻ không nhìn thấy tôi.

Cô bé mỉm cười: "Cô uống nước sông rồi đúng không? Hà bá sẽ bảo vệ cô, bọn họ không nhìn thấy cô đâu. Hà bá đúng là lợi hại, ngài ấy chắc đã lên sẵn kế hoạch rồi."

Thế nên Quảng Trạch bảo uống thứ nước kia ma quỷ sẽ không thể hại tôi chẳng qua là để tôi yên tâm uống hết.

Với sự dẫn dắt của cô bé, tôi dường như trở nên vô hình, ngay cả bụi cỏ cũng không lay động.

Chúng tôi lặng lẽ đi vòng qua ba người kia, vào thôn.

Cô bé giải thích: "Ý của hà bá là muốn cô chạy qua cây cầu, nếu ngài ấy đã hứa giúp cô thì chắc chắn sẽ giúp đỡ. Ai ngờ cô lại chạy lên núi, hà bá chỉ đành bảo tôi tới."

Điều này tôi thật sự không nghĩ tới.

Chúng tôi chưa đi được bao xa lại gặp một nhóm lên núi, trong tay ai nấy đều cầm một cây nhang tương tự.

Nhang làm từ máu và tóc của người có quan hệ huyết thống.

Khổng Vũ Hiên đã chết, người có quan hệ ruột rà với tôi chỉ còn bố mẹ.

Bọn họ sợ không tìm thấy tôi, thật sự muốn dồn tôi vào chỗ chết sao?

Lòng tôi quặn thắt, nắm chặt tay cô bé, cùng về thôn.

Thỉnh thoảng có tiếng khóc thét cứ như nhà ai đó lại có người chết.

Cứ thế đi đến đầu cầu đưa tang bà nội.

Trên đường tôi gặp rất nhiều người hốt hoảng muốn rời khỏi thôn, nhưng dường như không ai có thể nhìn thấy tôi và cô bé.

Chỗ rơi quan tài đã được dựng lều che nắng, Hồ đạo trưởng và cái người đốt vàng mã kia đang làm hình nhân.

Thì ra ông ta là thợ làm giấy, thảo nào biết nhiều như vậy!

Ngay khi chúng tôi đi ngang qua cái lều, quan tài vốn được niêm phong thế mà mở ra.

Tôi chỉ liếc nhìn một cái thì thấy thi thể của bà nội nằm trần truồng bên trong, các đường chỉ khâu đều đã bị cắt.

Hồ đạo trưởng lấy cái áo tơi được đồn là cất giấu tóc của các sản phụ đưa cho lão Tương bên cạnh.

Lão Tương mặc áo cho hình nhân, sau đó dùng bút lông vẽ mắt miệng lên.

Hồ đạo trưởng rút một ống máu từ thi thể của bà nội, dùng bút lông tẩm mực vẽ lên ngực và lưng của hình nhân.

Lão Tương thấy vậy, nói: "Chỉ cần bắt được con gái lão Khổng, chôn cô ta cùng hình nhân giấy này, mọi việc sẽ kết thúc."

"Ừ. Còn phải đổ máu chó lên khóa bọn họ ở dưới, khiến họ mãi mãi cũng không thể ra ngoài." Sắc mặt Hồ đạo trưởng âm trầm, "Lão Tương, làm vậy bọn họ sẽ không thể được siêu sinh, quá độc ác, chúng ta..."

"Nghĩ lại cái chết của sư phụ cậu đi, cậu muốn một người chết hay cả thôn đều phải chết. Chúng ta cũng hết cách rồi." Lão Tương hút thuốc phả khói vào hình nhân giấy, "Bà Tư cũng vì muốn cứu mọi người mà nhét tóc vào cái áo tơi này. Đều tại Khổng Vũ Miên không trấn giữ quan tài tử tế, bà ấy mới là người đầu tiên phải chết."

Hồ đạo trưởng nhìn ngọn núi sau thôn, thở dài: "Nghe nói trưởng thôn cũng chết thảm như bà Bảy, những linh hồn kia sẽ không tha cho ông ta. Vợ chồng nhà họ Lưu cũng đã chết, nghe bảo bọn họ nhờ bà Bảy hại chết con dâu thứ tư của mình, một xác hai mạng, lúc chết bọn họ cũng trừng mắt há mồm như bà Bảy."

"Nhang đèn cháy dẫn lối đến hoàng tuyền. Mọi người qua cầu đều đạp lên bọn họ ở dưới gầm cầu, oán hận chất chứa càng sâu, sự trả thù càng lớn. Nếu còn kéo dài, cả hai chúng ta cũng đều phải chết." Lão Tương ném gạt tàn xuống đất, cười khổ, "Nếu cậu nghĩ như vậy, giết một mình Khổng Vũ Miên rất đáng. Nếu không phải để tiêu trừ oán hận của những linh hồn này, Khổng Vũ Miên vừa chào đời đã qua cầu giống chị gái mình, chết rồi. Đến hiện giờ, lão Khổng thà nuôi một đứa con trai lười biếng còn hơn nuôi một cô con gái đậu đại học, dù sao thì con trai mới là con của mình, con gái là con nhà khác. Tiểu Hồ, cậu cứ coi Khổng Tiểu Vũ đã chết từ lâu đi."

Tôi nghe mà giật mình, thì ra trước tôi còn có một người chị đã chết.

Không biết vì sao, cô bé đang nắm tay tôi thoáng lộ sự tức giận trên khuôn mặt vốn cười hì hì.

Cô bé kéo tôi chạy về phía đầu cầu, bảo tôi đi mau.

Cây cầu đá ở ngay phía trước tôi đã đi qua vô số lần nhưng chưa từng thấy nó lạnh lẽo đến vậy.

Rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết dưới cây cầu này đây?

Ngay khoảnh khắc tôi bước lên, di động của Hồ đạo trưởng đổ chuông.

Mới nghe mấy câu, sắc mặt hắn ta đã trở nên nặng nề, lập tức quay đầu nói với lão Tương: "Khổng Vũ Miên chạy rồi!"

Lão Tương liền đốt hình nhân giấy: "Nếu đã vậy thì chỉ có thể dùng chiêu này rồi."

Tôi còn chưa biết họ định làm gì thì sắc mặt cô bé nắm tay tôi đã thay đổi. Nó kéo tôi chạy lên cầu: "Mau, nhảy xuống sông, mau lên!"

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe Hồ đạo trưởng thở dài một tiếng, sau đó lấy ra một tờ giấy màu vàng và một tấm ảnh dán lên hình nhân giấy.

Trên tờ giấy màu vàng viết ngày tháng năm sinh của tôi, bức ảnh cũng là của tôi.

Hồ đạo trưởng hét lớn: "Oan có đầu, nợ có chủ. Oan hồn khắp nơi nghe đây, bà Bảy đến rồi!"

Thấy tôi còn ngay ra, cô bé kéo tôi chạy về phía trước.

Nhưng ngay lúc này, bố mẹ tôi từ hai bên cầu lao ra.

Bọn họ dường như có thể nhìn thấy tôi, cả hai từ trái phải lao ra, trực tiếp quật ngã tôi.

Cô bé kia sợ hãi hét lên.

Tôi hoàn toàn không có sự phòng bị, bố tôi xô ngã tôi xuống đất, đấm tôi hai cái: "Cho mày chạy! Cho mày chạy này! Mày hại chết anh trai mày, mày còn muốn giết cả cái thôn này hả!"

Cô bé kia còn ở bên kêu la, nhưng cô bé chỉ là một con ma, căn bản không thể giúp gì.

Tôi bị đánh mạnh đến mức đầu óc chẳng suy nghĩ được gì.

May mà Hồ đạo trưởng lên tiếng: "Đừng đánh nữa."

Lão Tương kéo bố tôi ra, nhìn tôi thở dài.

Mẹ tôi ở bên chỉ thút thít: "Sao mày có thể hại anh trai mày chứ? Mày hại chết anh trai mày, mày phải đền mạng."

Chỉ vì tôi không muốn chết nên tôi là kẻ hại chết anh trai sao?

Nhưng chính anh ta mới là kẻ làm những việc tồi tệ!

Tôi ngồi bệt dưới đất, cười khổ, mặc cho máu mũi chạy ròng ròng.

Ngay cả lão Tương cũng nói Khổng Vũ Hiên chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi, nhưng trong mắt họ đứa con trai kia mới là báu vật.

Khi quay đầu, tôi thấy Hồ đạo trưởng và lão Tương đang nhìn chằm chằm cô bé đang ở bên tôi.

Tôi vội đứng dậy đẩy cô bé đi, hét lớn: "Chạy đi!"

Cô ấy cũng đã nghe lời Hồ đạo trưởng nói, muốn chúng tôi trọn đời không được siêu sinh.

Bọn họ phải cứu người dân của cái thôn này, mạng của tôi và bọn họ không phải mạng người!

"Mày còn muốn chạy hả, chạy này!" Bố tôi vừa nói vừa muốn đấm tôi.

Tôi coi như đã chết hai lần, chút quan hệ huyết thống này sớm đã không còn nữa.

Ngay khi ông ta vung nắm đấm, tôi đá một cái vào người ông ta, sau đó dắt cô gái nhỏ chạy về phía cây cầu, vừa chạy vừa gọi: "Quảng Trạch! Quảng Trạch!"

Nhưng cô bé kia lại sững sờ đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm bố mẹ tôi, lẩm bẩm: "Đây là bố mẹ, thì ra là vậy..."

Tôi giật mình, quay đầu nhìn cô bé, lúc này mới phát hiện cô bé trông rất giống tôi lúc bé.

Lúc này, Quảng Trạch từ dưới cầu bay lên.

Anh nhìn tôi, dang tay ôm cô bé vào lòng, gật đầu với tôi: "Cô ấy là chị của cô."

Cô bé vẫn cứ nhìn bố mẹ, vẻ mặt không dám tin.

Tôi hoàn toàn choáng váng, hóa ra mình thật sự có một người chị.

Lúc này, người dân trong thôn la hét chạy tới: "Đây, bắt lấy thế thân của bà Bảy, mọi người sẽ được cứu!"

Quảng Trạch vội đưa cô bé xuống gầm cầu, sau đó quay lại đón tôi.

Nhưng Hồ đạo trưởng trực tiếp ném cái áo tơi lên người tôi: "Mau mặc vào cho ta!"

Bố mẹ tôi ba chân bốn cẳng quấn đai quanh áo tơi, vừa làm vừa mắng: "Đồ vô lương tâm! Mày trả con trai lại cho tao! Trả con trai lại cho tao!"

Vừa đánh, vừa véo, vừa đá tôi..

Quảng Trạch kéo tôi, ra hiệu bảo tôi đi theo anh.

Tôi nhìn thôn dân người cầm gây gộc người cầm dây thừng.

So với mẹ đang đánh đập tôi, trông bọn họ như hận thể bâm tôi thành ngàn mảnh.

Hóa ra dùng mạng một người cứu mọi người, không cứu là sai.

Nhưng những sản phụ kia bọn họ đã làm sai gì chứ?

Những đứa bé bị đẩy về lại cơ thể mẹ, bị ngạt thở chết, còn bị phong ấn trong một cái xác, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng, chúng đã làm gì sai?

Những bé gái này, bọn họ được sinh ra nhưng lại không được nuôi nấng, gia đình lại sợ bẩn tay nên bày ra trò qua cầu rồi trách chúng tự chết đuối.

Đúng là nực cười!

Tôi mặc cho bản thân bị trói lại, cũng mặc cho người ta cột hình nhân giấy lên lưng.

Tôi nhìn Quảng Trạch, người đang vươn tay kéo lấy tôi: "Làm thế nào mới thả tất cả sản phụ kia ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top