Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn con chó trắng đứng ở đầu xe, ánh mắt rơi vào cái đuôi sư tư của nó, cảm thấy rất quen.

Con chó trắng kia quay đầu nói với tôi: "Đi đi!"

Tôi không khỏi quay đầu nhìn pháp sư già ngồi ở hàng ghế sau.

Ông nói với tôi: "Dưới vương tọa của Địa Tạng có một thần thú tên Đế Thính."

Thế nên con chó được tôi bế vào miếu kia căn bản không phải chó, người ta là thần thú!

Tôi nhất thời không biết phải nói gì.

Trầm Thính đã quay lại chui vào xe, biến thành tiểu hòa thượng với gương mặt thánh thiện.

Thảo nào anh nói tôi từng bế anh một lần.

Trầm Thính lộ nguyên hình, nhóm Lý Hồng Trung đương nhiên không dám cản đường nữa.

Xe của chúng tôi chạy thẳng đến trước phần mộ của ba người họ, mộ của Lý Hồng Trung đã bị đào ra.

Có mấy tiểu hòa thượng của miếu Địa Tàng Bồ Tát cầm xẻng đợi sẵn, bên cạnh còn có ba hình nhân giấy, rõ ràng là đang đợi tôi.

Trầm Thính chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, tôi vội mặc quần áo của ba bà mối vào hình nhân giấy, dán tóc và máu của họ lên.

Tôi không kịp chuẩn bị ảnh, ngày tháng năm sinh tôi cũng lười hỏi.

Tôi ném ba hình nhân giấy vào quan tài đựng tro cốt của Lý Hồng Trung, nhờ mấy tiểu hòa thượng giúp mình niêm phong lại.

Quay đầu thì thấy ba người gia đình Lý Hồng Trung đang vây quanh mộ.

Lý Hồng Trung buồn bã nhìn tôi, trên gương mặt lộ rõ sự không nỡ.

Tôi sợ tới mức vội lùi hai bước, trượt chân suýt ngã nhào.

May có Trầm Thính đỡ lấy.

Tôi lấy di động của thím ba ra đưa cho Lý Hồng Trung: "Tự anh xem đi, bọn họ lừa anh đấy, trên đời này căn bản không có Đỗ Mặc Hương."

Lý Hồng Trung vươn cánh tay giấy ra nhận lấy di động, lướt lướt, sau đó nhìn tôi, còn muốn nói gì nữa.

Sau khi đỡ tôi, Trầm Thính xoay người ra hiệu bảo pháp sư trông chừng tôi, sau đó chắp tay hướng về phía gia đình ba người kia.

Bọn họ lập tức cung kính hành lễ.

Pháp sư già dẫn tôi ra ngoài đợi, nói với tôi: "Cô có biết tại sao nhà Lý Hồng Trung nghèo vậy không?"

Tôi lắc đầu.

Theo lý thuyết, những người kinh doanh đồ tang lễ, dù chỉ bán nhang đèn vàng mã cũng không nghèo đến như vậy.

"Bởi vì vàng mã nhà họ bán là đồ tốt. Bọn họ kinh doanh lại không biết cách gian lận thì làm sao có tiền?" Pháp sư lại niệm A di đà Phật, "Nhưng cái nhà họ tích là âm đức, sau khi chết, bọn họ chỉ có một chấp niệm, mãi không siêu thoát. Địa Tạng Bồ Tát không đành lòng nên mới bảo Đế Thính hạ thế, siêu độ cho ba người họ."

Tôi sửng sốt, thảo nào lúc mới đến miếu tôi đã gặp Trầm Thính.

Anh cũng nói đang chờ thời cơ.

Tôi tưởng anh tới để cứu tôi, không ngờ lại là siêu độ cho Lý Hồng Trung.

Trái tim không hiểu sao lại cảm thấy chua xót.

Đúng lúc này Trầm Thính đi ra, gật đầu với tôi: "Đi thôi."

Tôi nhìn qua bên kia, phát hiện ba người nhà họ Lý đang sửa sang quần áo. Tôi giật mình nhìn Trầm Thính.

Anh tới để siêu độ cho linh hồn chưa siêu thoát, không phải cứu tôi.

Lỡ Lý Hồng Trung khăng khăng muốn cưới tôi thì sao?

Trầm Thính khẽ cười: "Oan có đầu, nợ có chủ. Chấp niệm của gia đình họ là cưới được một cô gái xinh đẹp, có học thức, trẻ tuổi như cô, nên mới nhận lầm là cô, khăng khăng muốn cưới cô. Bây giờ họ đã biết ma và người không chung đường, cũng biết những bà mối kia lừa dối họ, đương nhiên sẽ đi tìm chủ nợ."

Trầm Thính nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi quay lại xe.

Tôi thấy ba người nhà họ Lý bay lướt qua, đội người giấy bị Trầm Thính chặn giữa đường cũng sửa sang lại kiệu đón dâu, thổi kèn, chuẩn bị đi rước tân nương.

Có điều kiệu đón dâu đó không phải rước một người, mà là ba người.

Tôi giật mình nhìn Trầm Thính: "Làm vậy hình như không tốt cho anh hay gia đình Lý Hồng Trung đúng không?"

Nếu không nhờ sự thuyết phục của anh, có lẽ Lý Hồng Trung sẽ không chấp nhận cưới bà cô già kia.

Làm vậy có ảnh hưởng tới âm đức hay thiên đạo gì không? Trầm Thính làm vậy có tổn hại gì cho anh không?

Lý Hồng Trung cưới một lần ba người sẽ không gặp báo ứng gì chứ?

Gia đình bọn họ đều là người tốt, không đáng phải trả giá vì ba kẻ lừa đảo kia.

Anh chỉ khẽ cười: "Thím ba lập mưu gả cô cho người âm, thù của cô cô cũng báo rồi. Ngày xưa bọn họ lừa Lý Hồng Trung đương nhiên phải gặp báo ứng. Hơn nữa ba đời nhà Lý Hồng Trung buôn bán nhang đèn vàng mã, tính tình trung hậu, tích nhiều âm đức, sau khi chết chỉ có một chấp niệm đón dâu, hơn nữa là tự bọn họ đẩy mình vào âm hôn, đương nhiên cũng sẽ không sao."

Tuy nghe có vẻ hợp lý nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nhưng tôi không nghĩ nữa.

Ngoại trừ gia đình Lý Hồng Trung, trong thị trấn này còn bao nhiêu nhà bị đám bà mối lừa gạt?

Như tôi đi, chẳng qua tạm thời chưa muốn kết hôn đã bị bọn họ sỉ nhục, cứ như không nghe họ sắp xếp, tôi sẽ chết già trong nhà vậy.

Rồi có bao nhiêu người bị họ ghép đôi bậy bạ?

Nỗi bất hạnh của rất nhiều nhà đều do đám bà mai này thổi phồng lên.

Thím ba còn muốn tôi chết, muốn nhà tôi tuyệt hậu.

Đây là báo ứng!

Tôi lái xe đưa Trầm Thính về miếu Địa Tạng Bồ Tát.

Người như tôi ban đầu bị ma đu bám còn ngủ được, bây giờ đến khi ba bà mai kia chuẩn bị được ma giấy rước dâu, tôi lại không thể vào giấc.

Trầm Thính ngồi trên đệm bồ đoàn đọc kinh cho tôi nghe.

Đang niệm Phật, anh bỗng nói: "Từ đầu đến cuối hình như em chưa từng nghĩ tới việc khiến gia đình Lý Hồng Trung hồn phi phách tán.

Đây không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.

Tôi sững sờ, hình như đúng là chưa từng nghĩ đến.

Nhưng tại sao lại không nghĩ đến chứ?

Tôi cũng không thể giải thích được.

Có lẽ ban đầu tôi chỉ nghĩ việc kết hôn với người âm quá hoang đường. Sau này có Trầm Thính ở bên, anh bình tĩnh lại tự nhiên khiến tôi cực kỳ an tâm, cảm thấy sự việc không thành vấn đề. Kế đến lại thấy ba người nhà họ Lý cũng thật đáng thương.

Trầm Thính mở mắt, mỉm cười với tôi, thì thầm nói gì đó.

Giọng anh vốn đã trầm, còn nói nhỏ, tôi hoàn toàn không nghe thấy.

Theo bản năng nghiêng người tới, tôi chỉ nghe được: "Thảo nào em có thể nhìn tôi, thảo nào tôi không nghe được tạp niệm trong lòng em."

Tôi nhíu mày, muốn hỏi cho rõ.

Anh lại bịt mắt tôi lại, thô bạo nói: "Ngủ đi."

Chắc chắn anh lại làm phép, tôi lập tức thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, chuông buổi sáng bên ngoài dã vang.

Trầm Thính không còn ngồi trên đệm bồ đoàn mà đang nằm trong lòng tôi.

Đương nhiên anh không còn trong bộ dáng tiểu hòa thượng nữa, mà là một con chó trắng.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt ấy chứa quá nhiều cảm xúc không thuộc về loài chỏ bình thường, tôi đỏ mặt, vội buông tay, sau đó chạy đi như bỏ trốn.

Lúc xuống dưới lầu súc miệng rửa mặt, tôi nhận được điện thoại của bố mẹ.

Trong điện thoại bố tôi có vẻ rất phấn khích: "Đỗ Nhiễm, mọi người trong thôn tối qua đều thấy ma giấy đón dâu, thím ba của con bị ma giấy đưa đi rồi, bây giờ đã biến thành tên ngốc. Hai bà mối kia cũng vậy. Lý Hồng Trung đưa cho chú ba của con và nhà hai bà mối kia rất nhiều sính lễ, tổng cộng hơn một trăm mâm! Chú ba của con chắc là vui lắm."

Tôi ngây ra, thở dài.

Bên cạnh bỗng truyền tới tiếng của Trầm Thính: "Ma giấy đón dâu nghĩa là bắt linh hồn đi. Dương thọ của ba người kia chưa tận, cơ thể đương nhiên chưa chết."

Thế này cũng giảm gánh nặng tâm lý của tôi.

Tôi cảm ơn Trầm Thính, định mau chóng về nhà để bố mẹ yên lòng.

Ai ngờ xe vừa dừng trước cửa nhà liền thấy chú ba cùng một đám người đang la hét chửi rủa, mắng bố tôi hại vợ ông ta biến thành kẻ ngốc.

Thấy tôi về, ông ta kéo thím ba cản trước xe tôi.

Tôi phanh gấp, hạ cửa sổ xe xuống, cười lạnh: "Trước đây chú ham ăn biếng làm, cả nhà đều phải dựa vào công việc mai mối của thím ba. Khi thím ba giả vờ gái chưa chồng để lừa gạt Lý Hồng Trung, chú không ngăn cản, còn lấy tiền thím ba gạt được đi đánh bài hút thuốc đúng không? Bây giờ đến lượt chú chăm sóc thím ba rồi! Chẳng lẽ thấy bà ta trở nên ngốc nghếch, chú định đẩy bà ta ra trước ô tô cho chết luôn sao? Sau đó cưới người khác?"

Nói xong, tôi bóp còi inh ỏi.

Chú ba còn muốn mắng, bố tôi đã cầm chổi đuổi đi.

Việc này quá lớn, còn có hai bà mai khác trở nên ngốc nghếch, cộng thêm việc bọn họ ép tôi gả cho người âm, người trong thôn dần tỉnh ngộ.

Trước đây bọn họ giúp đỡ chú thím ba là vì sợ ba người kia chết sẽ chẳng còn ai mai mối.

Bây giờ không có ai chết, thím ba chỉ ngu muội, vẫn có thể tiếp tục mai mối.

Vì thế bọn họ quay sang khuyên chú ba thím ba thế này vẫn tốt hơn chết, sau này bà ta sẽ không dây dưa với những người đàn ông khác nữa.

Chú ba không nói lại nhiều người, tức giận bỏ đi.

Mẹ tôi nấu một nồi nước lá bưởi, bảo tôi đi tắm xua đuổi vận xui.

Bà lần nữa xin lỗi tôi nếu không phải nể tình thím ba, muốn tìm mối cho tôi thì đã không xảy ra việc này.

Tôi chỉ cười cười, thật ra cũng tại tôi không quyết liệt từ chối.

Cả nhà tôi đã có một ngày nghỉ vui vẻ.

Trước khi về thành phố đi làm lại, tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lái xe đến miếu Địa Tạng Bồ Tát, có điều chỉ gặp mỗi pháp sư già.

Tôi muốn hỏi thăm về Trầm Thính, nhưng nhìn Địa Tạng Bồ Tát uy nghiêm lại từ bi trong đại điện, trái tim tôi chùng xuống.

Anh ấy xuống đây vốn để giải quyết chuyện của Lý Hồng Trung, bây giờ mọi việc đã được giải quyết, anh cũng nên về rồi.

Thần thú Đế Thính nhìn vạn vật, nghe lòng người.

Có anh, Địa Tạng Bồ Tát mới có thể độ ma quỷ, biết lòng người hiểm ác.

Tôi vốn muốn để lại ít tiền cúng dường, nhưng nghĩ tới chiếc siêu xe của pháp sư già, tôi quyết định lấy lại.

Tiền khó kiếm, tôi phải suy nghĩ cho chính mình, hơn nữa pháp sư già cũng có tiền mà.

Thấy tôi lấy tiền lại, ánh mắt pháp sư già lập lòe, cuối cùng chỉ mím môi.

Tôi bực bội mở cửa xe, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, ném túi xách lên ghế phụ, định lên xe.

Thì nghe thấy tiếng la!

Cẩn thận nhìn lại mới thấy có một con chó trắng đang nằm trên ghế phụ, đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự khó hiểu nhìn tôi chằm chằm.

 Tôi theo xác con chó nhìn xuống, Baidu nói rằng Đế Thính vốn là một con chó trắng đầu hổ,một sừng, tai chó, mình rồng, đuôi sư tử, chân kỳ lân.

Tôi vội đóng cửa xe lại, định duỗi tay xoa đầu anh, nhưng lại nghĩ lúc anh biến thành người là một tiểu hòa thượng, sờ đầu không tốt lắm.

Vì thế tôi rụt tay về, hỏi: "Anh không... Về à?"

"Tôi xuống đây để nghe lòng người, nhưng tôi không nghe được tiếng lòng cô, cho nên định ở với cô một thời gian, xem tại sao không nghe được." Trầm Thính còn chui vào lòng tôi, nhắm mắt lại.

Tự tiện thật đấy! Tôi không nhịn được mà giơ tay muốn xoa đầu anh.

Nhưng chính lúc này, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh anh là một tiểu hòa thượng.

Cuối cùng tay tôi chuyển sang vuốt ve mặt anh.

Anh vẫn hoàn toàn không biết gì cả, cứ thoải mái cọ vào đùi tôi.

Trái tim tôi muốn bốc lửa!

Nhìn khuôn mặt đó, tôi nghiến răng.

Còn nhiều thời gian mà, không phải anh muốn nghe tiếng lòng của tôi sao, tôi sẽ để anh nghe thấy.

Một ngày nào đó, tôi sẽ hạ gục được anh!

[Hết bộ 22]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top