Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn vẻ ngoài của nhà họ Cố, bọn họ chắc chắn đều biết chuyện gì đã xảy ra với Cố Đình.

Thế mà vẫn để Cố Đình làm bậy, bắt tôi cứu sống bà ta.

Dù tôi có là thần tiên thì cũng không thể biến đống giun đất thành người sống.

Mà dù là giun đất thì cũng không thể ăn thịt một người chỉ trong mtoj đêm.

Hơn nữa tối qua lúc tôi và Giao Minh rời đi, mẹ Cố không hề xuất hiện.

Chẳng lẽ sau đó đã xảy ra biến cố gì sao?

Nghĩ đến cái bóng vụt qua trước khi chúng tôi rời đi, tôi và Giao Minh nhìn nhau, chỉ sợ trong việc này hàng đầu sư kia đã nhúng tay vào.

Gia đình họ Cố tìm một hàng đầu sư đến để giết tôi.

Nhưng không ngờ lại là dẫn sói vào nhà.

Ngay khi tôi kéo Giao Minh đến cửa biệt thự, bố Cố đột nhiên gọi: "A Thải."

Ông ta vừa có tiền vừa có địa vị, cách nói chuyện xưa nay luôn nhẹ nhàng.

Chỉ nhìn bề ngoài và thái độ ngày thường, không ai nghĩ ông ta có thể dùng kiếm những đồng tiền bất chính dưới danh nghĩa chữa bệnh cứu người.

Có điều ông ta lên tiếng là việc tốt nhất.

Tôi dừng lại nhìn ông ta, khẽ gọi: "Chú Cố."

Bố Cố mỉm cười: "Con và chàng trai này đến phòng làm việc của chú đi."

Đã mời gọi như vậy, ông ta hẳn không định giấu diếm nữa.

Tôi kéo Giao Minh đi theo.

Hai chú nhà họ Cố dường như không quan tâm đến đám giun dưới đất lắm, bọn họ lấy khăn giấy ra che miệng rồi rời đi.

Ngược lại là Liễu Phi Phi muốn đi theo, nhưng đã bị một người phụ nữ trung niên bên cạnh giữ lại, hẳn là mẹ của cô ta.

Đến phòng làm việc, bố Cố chỉ Cố Đình: "Cởi đồ ra."

Cố Đình mặt không đổi sắc, nhưng biểu cảm có hơi xấu hổ, cứ nhìn chằm chằm Giao Minh.

"Cởi ra!" Bố Cố tức giận đập bàn.

Tôi khẽ cười, kéo Giao Minh sang một bên ngồi xuống, thờ ơ nhìn Cố Đình cởi bỏ quần áo.

Theo quần áo cởi ra, nốt thi ban trên người hắn xuất hiện rõ ràng.

Những chỗ được khâu tuy không bị nứt, cũng không để lộ gân rắn nhưng lại có máu tươi rỉ ra ngoài.

"Bị ăn sạch rồi, ngay cả thi thể cũng không duy trì được." Giao Minh cắn tai tôi, cười.

Cố Đình dường như không chú ý tới vết thương trên cơ thể, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, không dám tin vào những đường khâu này.

Nghe Giao Minh nói, hắn trừng mắt nhìn anh, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Hắn dùng quá nhiều lực, đám giun ẩn nấp trong tơ máu cũng căng ra.

Tôi vội xua tay: "Đừng trừng mắt nữa, nhãn cầu sẽ rớt ra ngoài đấy."

Nhãn cầu mong manh, Cố Đình gặp tai nạn thảm khốc, cả hai đều bị dập nát, chỉ tìm được nửa con nguyên vẹn.

Tôi phải dùng trứng cổ nuôi từ đuôi thằn lằn bị đứt để tạo lập nửa nhãn cầu, bên nhãn cầu còn lại được thay bằng mắt cá, cũng cổ hút máu trong người Cố Đình để duy trì.

Cũng chính vì nhãn cầu được nuôi nhờ cổ trùng nên trứng giun mới bám vào đó, không chịu rời đi.

Dù gì những thứ được cấy ghép vào đều không thể tốt như ban đầu.

Cố Đình lộ vẻ không tin, sờ mặt cùng vết thương trên người mình: "Tôi chết rồi, tôi thế mà chết rồi... Rõ ràng cô đã cứu sống tôi, tại sao tôi lại thành thế này? Có phải vì tôi không chịu bái đường thành thân với cô nên cô muốn trả thù tôi đúng không?"

Cố Đình lại trừng mắt nhìn tôi, nhưng lần này vì quá kích động, lại không còn cổ trùng sống, con mắt được nuôi bằng trứng cổ bị rơi hàn toàn ra ngoài.

Nó rơi xuống đất, thậm chí còn chưa kịp lăn đã vỡ tan thành nhiều mảnh.

Bên trong cũng đã không còn trứng cổ, mà là rất nhiều giun đất trông như tơ hồng.

Cố Đình lập tức bịt mắt lại, hét lên.

Tôi bình tĩnh nhìn đám giun đang ngọ nguậy trong chất dịch.

Nếu được thì phải tìm cơ hội cải tiến, biết đâu sẽ có lợi cho mình.

Cố Đình càng la hét càng lớn, theo sự kích động của hắn, dịch xác chết lại chảy ra từ vết khâu, thậm chí chỉ may cũng bắt đầu căng ra.

Mùi hôi thối trong không khí khiến người ta phải buồn nôn.

Thấy chúng tôi không có ý định ngăn cản, bố Cố thở dài, châm điếu thuốc để xua tan cái mùi ghê tởm này rồi đập gõ bàn một cái.

Sau giá sách thế mà có một mật thất, một người đàn ông trung niên người đầy hình xăm từ bên trong bước ra.

Ông ta lẩm bẩm gì đó, Cố Đình lập tức ngã xuống.

"Đây là pháp sư áo đen Đạt Thanh nổi tiếng ở Thái Lan, chính ông ấy đã cứu Liễu Phi Phi." Bố Cố chỉ Đạt Thanh.

Đạt Thanh chắp tay chào tôi, sau đó lấy một pháp khí làm bằng xương to bằng ngón tay ra đặt lên trán Cố Đình, lẩm bẩm gì đó.

Nhãn cầu của Cố Đình vừa rơi ra, trong hốc mắt có thứ đỏ tươi thấm vào dịch xác, từng chút dâng lên.

"Ông ta dùng vũ khí bằng xương để trấn hồn, tránh cho Cố Đình biết mình đã chết, hồn rời khỏi xác. Ông ta còn khuấy động đám giun đất trong người hắn để tái tạo con mắt khác." Giao Minh tò mò chồm người lại nhìn, thấy đám giun nổi lên trong dịch xác, anh thậm chí còn ngoắc tay với tôi, "A Thải, mau xem đi, hàng đầu thuật thần kỳ thật đấy!"

Anh đúng là... Chẳng biết phân biệt địch ta gì cả!

Tôi khác với ông ngoại, không có ý định xóa bỏ thứ không chính thống.

Nếu hàng đầu thuật đã có cùng nguồn gốc với cổ thuật, cũng kết hợp với tà thuật, còn có thể sử dụng giun đất nuốt chửng cổ trùng của tôi, tôi cũng muốn tận mắt xem thử.

Vì thế mặc kệ bố Cố đen mặt, tôi và Giao Minh ngồi xổm xuống đất nhìn giun đất trong tơ máu trong mắt của Cố Đình từ từ tụ lại.

Cuối cùng nó như tan vào dịch xác, đông đặc lại thành nhãn cầu.

Giao Minh còn đổ nước vào nhãn cầu đó, nó thế mà có thể chuyển động.

Có điều nó hoạt động không phải nhờ cơ, mà là nhờ sự liên kết giữa đám giun đất.

Đạt Thanh này đúng là có chút bản lĩnh.

Có điều tôi vẫn không hiểu, hình như ông ta lộ diện hơi sớm thì phải.

Ông ta đứng dậy, mở lời trước: "Thi cổ của nhà họ Long tiến hóa từ bùa trừ tà và cổ trùng. Nó có thể hồi sinh máu người chết, cất chứa linh hồn lang thang. A Thải có thể hồi sinh tứ chi, có thể thấy cổ thuật của A Thải lợi hại hơn ông ngoại cháu."

Tôi chỉ khẽ cười, đảo mắt nhìn bố Cố: "Chú Cố có ý gì đây?"

Bố Cố thậm chí không dám nhìn Cố Đình nằm dưới đất, nói thẳng: "Mấy năm nay tôi đã tìm nhiều người xem tử vi, A Đình năm hai mươi tư tuổi thật sự sẽ gặp kiếp nạn. Mà đoạn tử tuyệt tôn chính là dấu hiệu của một gia tộc bắt đầu suy vong."

Bố Cố đúng là có chút kiến thức, biết một khi Cố Đình chết, nhà họ Cố tất diệt vong.

Tôi chỉ híp mắt, không tiếp lời, để ông ta nói tiếp.

"Thời gian qua chúng tôi vẫn luôn cố gắng tìm cách nhưng mãi vẫn không tìm được. Thế nên khi cô tới tìm, chúng tôi đã nghĩ tới việc bảo vệ A Đình trước, thậm chí nhốt nó trong nhà, nhưng ai biết nó lại nhảy ra khỏi cửa sổ đào hôn, vẫn không tránh khỏi cái chết." Bố Cố thổn thức, hoàn toàn không còn thái độ như ban đầu, cho rằng tôi đem chuyện này ép Cố Đình vào chỗ chết.

Giao Minh khịt mũi khinh thường.

Tôi cười nhẹ.

Đến đây, Đạt Thanh trầm giọng: "Nhà họ Cố không muốn thực hiện hôn ước là vì biết ông ngoại cô muốn mượn âm đức tổ tiên họ tích được để bù đắp ngũ tệ tam khuyết của cô. Bọn họ không muốn chia sẻ âm đức của tổ tiên cho một người ngoài."

"Khụ khụ." Bố Cố vội ho hai tiếng, liếc nhìn Đạt Thanh, có lẽ không ngờ ông ta lại nói thẳng như vậy.

Nhưng nếu đã nói toạc ra, ông ta không cần phải giấu giếm nữa: "Pháp sư nói đúng, thế nên dù cô khâu xác dẫn cố cứu sống A Đình cũng coi như đã giúp nó vượt qua kiếp nạn, chúng tôi không định để hai người bái đường thành thân. Cổ thuật của nhà họ Long cô có thể khởi tử hồi sinh, vi phạm thiên đạo, ngũ tệ tam khuyết của nhà cô quá hung ác, không thể vì A Đình mà ảnh hưởng cả gia tộc họ Cố. Đúng lúc chúng tôi liên lạc được với pháp sư bên Thái Lan, mời được pháp sư giúp chúng tôi vượt qua ải này."

Bố Cố rút điếu thuốc: "Chỉ cần đảm bảo nhà họ Cố không diệt vong, chỉ cần hương khói không đứt. Cố Đình chỉ là một kẻ vô dụng, hơn nữa trong người nó có cổ trùng của cô, chúng tôi không dám động vào. Trùng hợp Liễu Phi Phi mang thai huyết mạch nhà họ Cố, hơn nữa con bé cũng chết rồi. Chúng tôi nhờ pháp sư mượn thai nhi trong bụng con bé nuôi giun đất. Giun đất sinh sản không dứt, đứt đoạn vẫn có thể tái sinh, đồng nghĩa với việc con nối dòng nhà họ Cố sẽ không đứt, chúng tôi đương nhiên cũng không cần con cháu. Nhưng nhược điểm của việc dùng bào thai nuôi giun đất là cơ thể mẹ phải sống. Vì vậy chúng tôi buộc phải hồi sinh Liễu Phi Phi, vốn định mượn cổ trùng của cô đưa vào cơ thể con bé, nhưng cô không chịu. "Dù gì chúng tôi cũng không định để cô và A Đình kết hôn, nó sống cũng không con ý nghĩa, để nó và Liễu Phi Phi... Khụ! Hút cổ trung trong người nó, bảo đảm sự sống của thai nhi trong bụng con bé."

Nói tới đây, bố Cố thở dài: "Kế hoạch vốn chu toàn, nhưng không, không ngờ mẹ của A Đình lo cho nó, nửa đêm chạy tới. Giun đất trong cơ thể Liễu Phi Phi vừa ăn cổ trùng, đang trong giai đoạn hưng phấn, cảm nhận máu của bà nội nên... A, đúng là số mệnh!"

Ngọn lửa xeo xèo, ông ta hút thuốc nhưng không hề phun ra vòng khói.

Hút thuốc không phun khói hệt như ăn thịt mà không nhổ xương vậy, đứa con trai duy nhất như Cố Đình ở trong mắt ông ta lại không có bất kỳ ý nghĩa hay giá trị gì cả.

Tôi bỗng có cảm thấy đồng tình với Cố Đình!

Thảo nào hai người chú kia còn không thèm nhìn hắn một cái.

Chỉ có mẹ của Cố Đình lo cho con trai, tới xem, lại bị giun đất trong cơ thể Liễu Phi Phi ăn luôn, phần còn lại của thi thể cũng biến thành chất dinh dưỡng cho chúng.

Sự thật là vậy sao?

Giao Minh nghe xong, bật cười.

Tôi liếc nhìn Đạp Thanh đang nhắm mắt, ông ta khẽ mở mắt nhìn tôi rồi nhắm mắt lại, không vui cũng không buồn.

Tôi xắn tay áo lên, nắm lấy tay Giao Minh.

Giao Minh nắm chặt tay tôi, búng nhẹ đầu ngón tay.

Hơi nước bắt đầu khuếch tán, nhãn cầu vừa được giun đất kích thích mọc lại dưới đất bỗng giật giật.

Tôi nhìn bố Cố: "Thế bây giờ chú Cố có ý gì đây?"

"Liễu Phi Phi và giun đất được nuôi trong cái thai của con bé nhất định phải sống, nhưng cổ trùng trong người A Đình lại không đủ. Hơn nữa thai nhi hút huyết mạch của người thân rất nguy hiểm. Tôi hy vọng cô và pháp sư hợp tác để bảo đảm thai nhi còn sống, sẽ không ăn luôn chúng tôi như ăn thịt mẹ của A Đình."

Tôi khẽ cười: "Vậy tôi sẽ được gì?"

"Chỉ cần đảm bảo thai nhi sống, nhà họ Cố không diệt vong, A Đình cũng coi như có công với gia tộc. Nó cưới cô xong rồi chết, hồn xuống địa phủ, cô thành quả phụ, ngũ tệ tam khuyết của cô cũng vẫn được bổ sung." Bố Cố nhẹ nhàng dập tắt điếu thuốc.

"Làm sao tôi có thể khẳng định việc này sẽ không bị kéo dài?"

"Cô và A Đình có thể đi đăng ký kết hôn, bái đường thành thân trước, dù gì cổ trùng trong người nó chỉ duy trì được thêm hai ngày. Sau khi kết hôn, cô cũng được xem là người nhà họ Cố, chúng tôi sẽ trả cô năm vạn tệ phí sinh hoạt mỗi tháng." Nói tới đây, bố Cố gằn từng chữ, "Đương nhiên là phải có điều kiện, cô phải cam đoan Liễu Phi Phi và thai nhi trong bụng con bé vẫn còn sống."

Nói cách khác, tặng Cố Đình cho tôi, chỉ cần đảm bảo thai nhi trong bụng Liễu Phi Phi sống, mỗi tháng nhà họ Cố sẽ trả tôi năm vạn tệ.

Điều kiện nghe khá hấp dẫn.

Ngoại trừ Cố Đình, những người khác đều có lợi.

Chẳng trách việc kinh doanh của bố Cố càng ngày càng phát đạt, khai trương hết bệnh viện này đến bệnh viện khác.

Tôi liếc nhìn Cố Đình nằm liệt dưới đất, lại nhìn miếng xương trên trán hắn ta, gật đầu: "Được! Vậy chiều nay đăng ký kết hôn, buổi tối bái đường!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top