Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước sinh tử, tình yêu không đáng một đồng.

Cố Đình bóp cổ Liễu Phi Phi nhưng vô ích, thế nên hắn trực tiếp kéo cô ta xuống cầu thang, chạy đến trước mặt tôi: "Long Húc Thải, không phải cô đã bái đường với tôi sao? Nhỏ máu hôn thư vẫn chưa hoàn thành thì hôn ước vẫn không tính đúng không? Nếu tôi bị ăn luôn, cô không thể làm quả phụ, sau này ở chung với tiểu bạch kiểm này, anh ta bất tử, con cái của hai người cũng sẽ chết, dính ngũ tệ tam khuyết, cô sẽ phải cô độc cả quãng đời còn lại!"

Giao Minh khẽ cười, nhìn Cố Đình bằng ánh mắt thương cảm, với tay vào túi của tôi lấy tờ hôn thư ra, sau đó lấy ra một con đỉa trong lọ đựng cổ, bóp nhẹ, máu lập tức bắn lên hôn thư.

"Nhìn cho kỹ đây!" Giao Minh quơ quơ hôn ước trước mặt Cố Đình.

Nó lập tức bốc cháy.

"Đó là gì?" Cố Đình vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Cô ấy khâu xác dẫn cổ trùng vào người cậu, còn dùng máu của cậu nuôi cổ trùng, đám đỉa đương nhiên sẽ hút máu của cậu. Hai người đã đi đăng ký kết hôn, được chính phủ công nhận, cũng đã bái thiên địa cao đường, đốt hôn thư là bước cuối cùng, cậu nghĩ cô ấy không có sự chuẩn bị nếu cậu không nhỏ máu à?" Đạt Phát từ chỗ ngồi đứng dậy.

Ông ta bình tĩnh nhìn mọi thứ trong lễ đường, còn cả Liễu Phi Phi đang giằng co trong máu chó: "Mấy đời nhà họ Cố làm việc thiện, tích được rất nhiều âm đức, nếu người ngoài hại nhà họ Cố sẽ tự hại chính mình, không bằng cứ để gia tộc của họ tự diệt vong."

Nói tới đây, ông ta chắp tay với tôi và Giao Minh: "Cảm ơn hai người không ngăn cản, Đạt Thanh thật lòng cảm ơn."

Sau đó ông ta xoay người, mặc kệ bố Cố ở phía sau la hét, bước đến trước cửa lễ đường, ngồi xếp bằng.

"Đạt Thanh, số tiền ông muốn, tôi trả gắp đôi! Loại bỏ cái thai này trước đi!" Bố Cố thấy Liễu Phi Phi đứng dậy, vừa hất máu chó vào người cô ta vừa kêu la, "Mọi người chạy trước đi! Báo cảnh sát, mau!"

Nhưng Đạt Thanh đang ngồi ngay cửa, ngưỡng cổ, cả cái đầu trực tiếp bị kéo ra, rút ruột, treo ngay giữa cửa, trừng mắt nhìn người nhà họ Cố bên trong.

Khi hàng đầu bay ra nghĩa là cần tìm thức ăn.

Hơn nữa nhìn cảnh này, người nhà họ Cố cũng không có gan chạy qua ông ta.

Chính vì thế bọn họ không có cách nào bỏ trốn.

Đứng trước dáng vẻ đáng sợ của Liễu Phi Phi, mọi người bất chấp tất cả, không ngừng đổ máu chó lên người cô ta, cố gắng đuổi cô ta đi để đám giun đất không ăn thịt họ như mẹ của Cố Đình.

Bọn họ vừa hất vừa chạy về phía cầu thang, muốn chạy lên tầng hai tìm đường bỏ trốn.

Tình cảnh cực kỳ chật vật.

Cố Đình vốn đang ngơ ngác đứng ở góc cầu thang nhìn bọn họ xua đuổi Liễu Phi Phi, thế mà bật cười. Hắn quay đầu nhìn tôi, nói: "Con nối dòng, con cháu gì chứ, thật ra không quan trọng! Cái bọn họ quan tâm là con cái mang lại lợi ích gì cho họ mà thôi!"

Vì máu chó quá nhiều, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối.

Cơ thể của Liễu Phi Phi như bị hút cạn máu, cộng thêm dính máu chó mực, cổ trùng bên trong bị máu chó áp chế, linh hồn bị mắc kẹt trong thể xác gần như bị trục xuất ra ngoài.

Thế nên cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất, chỉ còn lũ giun từ rốn bò ra đuổi theo người nhà họ Cố.

Có lẽ vì phải kéo theo Liễu Phi Phi, chúng bò rất chậm.

Lúc đến cầu thang, cơ thể của Liễu Phi Phi bị mắc kẹt, không thể bò lên.

Đám giun vặn vẹo một hồi, sau đó quấn lấy nhau như biến thành một con rắn.

Bào thai được nuôi trong bụng Liễu Phi Phi mấy ngày, tối qua còn mới ăn một người, ăn nhiều sức nhiều.

Với lực kéo của giun đất, lấy phần bụng làm tâm, toàn bộ cơ thể Liễu Phi Phi gần như bị xé toạc.

Đám người bố Cố sợ hãi, vội ném xô đựng máu chó đi rồi vội chạy lên lầu. Ông ta hét vào mặt tôi: "A Thải, A Thải, mau cứu người! Cô muốn gì chúng tôi đều cho cô. A Thải, coi như tôi cầu xin cô, A Thải!"

Trong khi ông ta giơ tín hiệu đầu hàng, chú hai nhà họ Cố và bố mẹ của Liễu Phi Phi đã chạy tới đi trước. Cũng không biết do ông ta bực bội mẹ của Liễu Phi Phi leo chậm hay do cầu thang dính má chó trơn trượt, ông ta nắm lấy váy mẹ của Liễu Phi Phi, kéo bà ta xuống.

Mẹ của Liễu Phi Phi trượt chân, trực tiếp ngã xuống.

Bà ta vừa kêu lên, chân đã đụng trúng bào thai đầy giun.

Đám giun không còn chỗ tựa, lập tức quấn quanh mắt cá chân bà ta, bám vào bò lên.

Bà ta đang mặc váy, lũ giun trực tiếp chui vào trong làn da của bà ta.

Cứ như đây không phải giun mà là giò bọ có gai.

Bà ta hét lên trong sự đau đớn.

Thấy vậy, bố của Liễu Phi Phi mắng chú hai, duỗi tay muốn kéo bà ta.

Bố Cố và chú ba ở bên nhìn nhau, hợp sức đá ông ta xuống, còn anh em họ tận dụng cơ hội này bắt lấy lan can leo lên.

Tôi nhìn ra ý của bố Cố, dù gì khi ăn bào thai cũng cần thời gian.

Bố mẹ Liễu Phi Phi là ông bà ngoại của nó, ăn bọn họ có thể kéo dài thời gian cho ba anh em nhà họ Cố.

Hơn nữa Liễu Phi Phi chết rồi, mẹ Liễu xảy ra chuyện, nếu bố Liễu còn sống, nói không chừng sẽ báo thù họ, thế nên chết là tốt nhất.

Giao Minh khịt mũi, liếc nhìn Đạt Thanh đang canh cửa, kéo tôi đi: "Kết hôn xong rồi, chúng ta đi thôi."

Nếu Liễu Phi Phi dựa vào cổ thai để sống, cổ thai chính là thai nhi trong bụng cô ta, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn. Nhưng vừa rồi nhà họ Cố quá sợ hãi, không ngừng đổ máu chó lên người Liễu Phi Phi, giết Liễu Phi Phi, hại chết thi thể khó khăn lắm mới cứu ống lại.

Bây giờ cổ thai mất mẹ còn bị máu chó thiêu đốt, chỉ muốn nuốt chửng những người cùng huyết thống này.

Dù đêm nay người nhà họ Cố bỏ trốn thành công, bằng huyết mạch chí thân, nó cũng sẽ tìm được họ.

Hơn nữa có khả năng Đạt Thanh sẽ giúp nó.

Từ đầu đến cuối tôi chưa từng có ý định để tay mình dính máu, tôi thoáng nhìn vợ chồng nhà họ Liễu đã bị giun đất bao trùm lấy, chớp mắt mẹ Liễu đã như một động giun hình người, bố Liễu bị giun đất khoan vào người, không ngừng la hét.

Tôi không còn tâm trạng để chứng kiến tiếp, định kéo Giao Minh rời đi.

Chợt nghe bố Cố gọi: "A Thải, cô không muốn biết bố cô là ai sao? Cô vừa chào đời miệng đã mọc đầy răng, cô không muốn biết lý do à? Còn cả bà ngoại và mẹ của cô, cô không muốn biết họ chết thế nào sao?"

Tôi cứng đờ, quay đầu nhìn ông ta.

Bố Cố giẫm lên máu chó, leo đến góc cầu thang, muốn thương lượng với tôi: "Chỉ cần cô đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ nói cho cô biết."

Tôi liếc nhìn Cố Đình bên cạnh, khẽ cười: "Tôi không muốn biết."

Gia đình họ Cố toàn những kẻ lừa gạt, chẳng có lương tâm hay đạo đức.

Hôn ước giữa tôi và Cố Đình, bọn họ vi phạm hết lần này tới lần khác.

Cố Đình thậm chí còn lợi dụng việc bái đường, một hồi ép tôi cứu Liễu Phi Phi, một hồi buộc tôi cứu mẹ hắn, một hồi ép tôi cứu hắn.

Lễ đường này là trò lừa đảo của bố Cố.

Cho dù ông ta nói, chuyện đó có mấy phần là thật?

Hơn nữa tôi bây giờ rất ổn, ông ngoại cũng đã gắng hết sức giúp tôi tránh ngũ tệ tam khuyết.

Ông không dạy tôi tướng thuật phê mệnh là vì không muốn tôi biết quá nhiều.

Thế thì tôi không biết!

Trong mấy giây tôi do dự, cổ thai đã hoàn toàn chui ra khỏi người Liễu Phi Phi.

Hơn nữa nó đã không còn một đống giun đất, chúng bắt đầu phân tán, như rắn bò lên cầu thang.

Vừa bò, chúng vừa kêu chít chít như đứa bé bị bỏ đói khóc nức nở.

"Đi thôi!" Tôi không muốn nhìn những thứ ghê tởm này nữa, kéo tay Giao Minh.

"Nếu cô không tin, tôi có thể nói vài việc cho cô biết trước. Bố ruột của cô là..." Thấy giun đất bò lên, bố Cố vội gọi tôi lại.

Từ đầu đến cuối ông ta không hề quan tâm Cố Đình đang đứng ở mép cầu thang, hắn lao tới đẩy ông ta xuống như ông ta vừa đẩy bố Liễu.

"A Đình!" Bố Cố không dám tin vào mắt mình.

Nhưng giun đất đã bò lên nhấn chìm ông ta.

Trong lễ đường tràn ngập tiếng khóc thét của bố Cố.

Hai người chú còn lại thấy thế, sợ tới mức trẹo chân, chưa kịp nói gì.

Mỗi tay Cố Đình giữ một người, cười khổ: "A Thải, nếu ngay từ đầu tôi ngoan ngoãn kết hôn với cô, có phải sẽ không cần như vậy không?"

Tôi muốn trả lời, nhưng Giao Minh lại che mắt tôi lại, ôm tôi bay ra khỏi biệt thự.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.

Đạt Thanh cố thủ cửa lễ đường dùng hàng đầu thuật hướng đầu nhìn về phía xa, sau đó rụt lại, nói: "Đi theo tôi."

Tôi nháy mắt ra hiệu với Giao Minh, anh khẽ cười, phất tay.

Một luồng khí lạnh bay về phía biệt thự nhà họ Cố, mọi âm thanh lập tức dừng lại.

Long khí khử độc, nếu có hàn khí của Giao Minh, đám giun đất kia sẽ chết.

Lúc cảnh sát tới, Giao Minh, Đạt Thanh và tôi đang ở công viên.

Đạt Thanh vẫn vô cùng bình tĩnh, nhẹ giọng nói với tôi: "Những người luyện hàng đầu thuật đều sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, để sống, bọn họ buộc phải rời xa bố mẹ để đi học. Tôi bị đưa đi học hàng đầu thuật cũng vì mình nhạy cảm với mấy thứ này, thôn làng coi tôi là kẻ lập dị, bố mẹ hết cách, chỉ đành đuổi tôi đi. Tôi ở Malaysia mấy năm, không ngừng nghĩ cách liên lạc với gia đình, mãi đến mấy năm trước, tôi mới biết bố mẹ đã qua đời, vì thế tôi chỉ liên lạc được với em gái tôi và hai đứa cháu trai."

Đạt Thanh lấy một tấm ảnh từ trong lòng ra, đưa cho tôi: "Rất đáng yêu."

Trong ảnh là một nhà bốn người, một người phụ nữ diện mạo bình thường nở nụ cười nhẹ nhàng, hai tay bế hai đứa cháu trai, đằng sau ba người là một người đàn ông trông rất hiền hậu.

"Con bé gửi ảnh cho tôi, nói sau khi hoàn thành thủ tục sẽ đến tìm tôi. Nhưng tôi đợi rất lâu vẫn không thấy nó, gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy, hoàn toàn mất liên lạc." 

Đạt Thanh vuốt ve khuôn mặt trong tấm ảnh, cười khổ, "Tôi về quê đi tìm thì nghe tin sau khi em gái tôi nhập viện, cả nhà họ đã ra nước ngoài tìm người thân. Nhưng bọn họ không phải đi tìm tôi, tôi hỏi rất nhiều người, không ai biết cả. Cuối cùng tôi chỉ đành dùng hàng đầu thuật, nhờ huyết mạch tương liên tìm được họ. Linh hồn của họ đã xuống địa phủ, ngay cả thi thể cả họ tôi cũng không tìm được... Tôi điều tra thì biết vấn đề nằm ở bệnh viện của nhà họ Cố. Thế nên tôi dùng hàng đầu thuật khống chế nhân viên bệnh viện thì mới biết em gái tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, rõ ràng không sao nhưng vì nhóm máu của nó phù hợp với một khách hàng của nhà họ Cố, bệnh viện nói nó bị bệnh nặng, yêu cầu nó đến bệnh viện kiểm tra. Nhóm máu của nó phù hợp, nhóm máu của hai đứa cháu trai của tôi cũng thế, nhà họ Cố lấy lý do thuốc quý hiện không có ở bệnh viện, lừa cả nhà họ đến vùng biển quốc tế, sau đó chính là... Chẳng còn xác. Nhưng những bộ phận của họ vẫn đang sống tốt trên cơ thể của người khác."

Đạt Thanh lẩm bẩm: "Lúc ấy tôi đã nghĩ trực tiếp dùng hàng đầu thuật xử lý nhà họ Cố. Nhưng âm đức của nhà họ Cố quá dày, hàng đầu thuật căn bản không thể đụng vào họ. Vì vậy tôi dựa vào hôn ước của Cố Đình và cô tìm đến ông ngoại của cô. Ông ấy nói Cố Đình có kiếp nạn, cũng nói tôi biết tại sao tôi phải kết hôn với Cố Đình. Chỉ cần cô và Cố Đình bái đường thành thân, nhà họ Cố sẽ gánh ngũ tệ tam khuyết của cô, âm đức tiêu hết, hàng đầu thuật sẽ có tác dụng. Hơn nữa cổ thai nuốt chửng bọn họ cũng là kết quả tốt nhất."

Nói xong, ông ta đặt bức ảnh xuống bên cạnh, chắp tay: "Mọi việc đã xong, tôi cũng nên trở về tu hành rồi. Lần này giết chóc quá nặng, quãng đời còn lại tôi sẽ phải tự chuộc lỗi."

Nói xong, ông ta xoay người bỏ đi.

Giao Minh đẩy tôi: "Em không hỏi ông ta xem bố em là ai à?"

Tôi cười nhạo: "Không muốn biết."

Lời bố Cố nói tôi không tin, lời Đạt Thanh nói tôi sẽ tin sao?

Đạt Thanh nói với bố Cố ông ta đến từ Thái Lan, bây giờ lại thành đến từ Malaysia.

Giao Minh nắm tay tôi, nhìn về hướng biệt thự nhà họ Cố: "Thảo nào em dám khẳng định bọn họ đã làm chuyện cực tổn hại đến âm đức, thì ra là làm ăn kiểu này."

Cách kinh doanh vô nhân đạo này chắc chắn mang lại khoản lợi nhuận khổng lồ cho nhà họ Cố.

Chỉ tiếc khi biết chuyện Đạt Thanh không lập tức ra tay, không biết trong mấy năm nay đã có bao nhiêu người bị họ hại chết.

Nhà họ Cố đoạn tử tuyệt tôn, đáng đời!

Đạt Thanh nói đây là giết chóc, thật ra ông ta đang tích công đức, thay trời hành đạo!

"Đi thôi, đi xem một tổ tiên nhà hắn, sau đó về thôn Cổ, làm cô vợ nhỏ của tôi!" Giao Minh vui vẻ kéo tôi bay thẳng lên mây.

[Hết bộ 23]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top