Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bảy quy tắc tại dinh thự Rulnymous - p1


Xin chúc mừng mọi người đã trở thành gia nhân chính thức của dinh thự Rulnymus. Dù là ở đâu, nơi đó sẽ có quy tắc riêng của nó, và dinh thự này cũng tương tự

Người hầu như chúng ta là một thể thống nhất, không có tên riêng, không có cái tôi của mình. Không còn là Rose, Maria, Julie hay Daisy, tất cả đều được gọi bằng một từ duy nhất: Fermalin.

Tất nhiên, các chủ nhân có tên riêng, nhưng từ chung để gọi họ là 'Ruln', tên của chính dòng họ sở hữu dinh thự này. Các bạn là hầu gái, còn họ là chủ nhân, vai vế khác biệt nên cư xử thế nào chắc tôi sẽ không cần nhắc nhở.

Nào, chúng ta đi vào vấn đề chính thôi. Sau đây, tôi xin được lưu ý vài điều với mọi người, yêu cầu sự tập trung cao độ và chú ý lắng nghe. Bởi nếu bạn làm sai, cái giá phải trả sẽ còn đắt hơn gấp nhiều tính mạng của chính bạn.


----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nội quy dinh thự Rulnymus

Điều 1. Tuyệt đối không được trò chuyện với chủ nhân.

Kể cả khi họ chủ động bắt chuyện, hỏi hoặc sai bảo bất cứ thứ gì, hãy cứ làm công việc của bạn theo lịch phân công và lui đi. Không được có bất kì tương tác/hội thoại nào với các Rulny.

Điều 2. Tuyệt đối không được chạm vào người chủ nhân.

Dù có chuyện gì xảy ra, thậm chí trong trường hợp chủ nhân gặp nguy hiểm, đều không được phép có tương tác vật lý với cơ thể các Ruln.

Điều 3. Luôn luôn khóa cửa phòng trước khi ngủ hoặc đi ra khỏi phòng.

Để đảm bảo an toàn cho tính mạng của bạn và tài sản cá nhân, phải nhớ kĩ điều trên và thực hiện. Giữ chìa khóa phòng thật cẩn thận, bởi thời gian đánh lại chìa rất lâu và chúng tôi sẽ chỉ phát cho mỗi người một chìa duy nhất.

Điều 4. Không được rời khỏi phòng từ 12 giờ đêm đến 4 giờ sáng.

Mọi hành vi rời khỏi phòng của mình trong khung giờ này đều được xem là vi phạm với bất cứ lý do gì đi nữa. Nếu bạn gặp vấn đề sức khỏe hoặc có khó khăn không thể tự giải quyết, hãy bấm phím #666 vào điện thoại bàn trong phòng và gọi hỗ trợ, sẽ có người đến xử lý giúp bạn.

Điều 5. Trong trường hợp bạn ấn phím #666 và có ai đó đến, chỉ cho phép người mặc áo trắng cùng quần xanh dương đi vào phòng.

Đó là đặc điểm nhận dạng của nhân viên hỗ trợ khẩn cấp của chúng tôi. Trừ họ ra thì dù có là ai đi nữa, bạn đều không được phép cho vào trong phòng trong khoảng thời gian này. Chúng tôi sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào nếu bạn để thứ gì đó khác lọt vào bên trong.

Điều 6. Hãy trả lời Jelf.

Thỉnh thoảng lúc nửa đêm, có ai đó gõ cửa phòng bạn và hỏi vài câu khó hiểu. Vâng, chuyện này có vẻ kì lạ, nhưng chỉ cần trả lời chính xác những câu hỏi đó, bạn sẽ được an toàn. Đây là cách để trả lời:

Jelf có thứ gì đó rất đặc biệt? - Jelf có một hàm răng rất đặc biệt.

Răng của Jelf để làm gì? - Để nhai thịt và ăn tươi.

Răng của Jelf sẽ ăn ai? - Ăn ... (kể một cái tên bạn biết)

Điều 7. Cấm tuyệt đối mọi hành vi rời khỏi dinh thự khi không có sự cho phép của người quản lí.

Điều này đã được ghi rõ trong hợp đồng, thời hạn các bạn làm việc ở đây là sáu tháng. Trong vòng nửa năm, không ai được rời đi trừ các trường hợp đặc biệt. Bạn có thể gửi thư cho người thân, nhưng sẽ do nhân viên hỗ trợ khẩn cấp đến tận phòng và lấy. Đến cuối mỗi tuần chúng tôi sẽ phát lương, bạn có thể dùng số tiền để nhờ người quản lí mua hộ đồ. Họ sẽ tập hợp chúng lại thành một danh sách và mua một thể theo yêu cầu của từng cá nhân.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------


Đó là tất cả những điều mà tôi muốn lưu ý. Nội quy sẽ được dán trên sảnh chính của tòa nhà này để nhắc nhở các bạn không được quên.

Đến đây là kết thúc, rất hân hạnh được đồng hành cùng mọi người trong sáu tháng tiếp theo. Chúc các bạn có khoảng thời gian làm việc thật vui vẻ và hiệu quả. Xin cảm ơn.

Hãy cố sống sót qua tuần đầu tiên.




Hồi 1

"Cái quái gì thế này?"

Đó là cảm xúc đầu tiên khi tôi nhìn vào bảng quy tắc dán trên tường sảnh chính. Dù đã nghe giải thích kĩ lưởng và đọc lại lần thứ hai, có nhiều chổ tôi vẫn không tài nào hiểu nổi?

Tôi vén lọn tóc ra sau thành một chùm rồi buộc kiểu đuôi ngựa. Bàn tay đeo găng trắng quệt đi những giọt mồ hôi lạnh đang chảy ròng trên trán, mắt tôi chậm rãi lướt qua từng dòng chữ trên tấm bảng, nghiền nghẫm nó lại lần thứ ba.

Tại sao không được nói chuyện hay chạm vào các chủ nhân? Họ bị bệnh truyền nhiễm gì à, chỉ cần há miệng hay chạm nhẹ sẽ lập tức làm đối phương dính bệnh? Hay họ bị một dạng khuyết tật nào đó mà muốn giấu? Trời, nếu vậy thì quy tắc này không thể nào áp dụng cho tất cả được? Ruốt cuộc có bí mật gì mà họ muốn giấu ở đây?

Tôi tự hỏi chính mình nhưng tất nhiên, không hề có câu trả lời hay giải thích nào chính xác cả. Tôi chỉ là một hầu gái, loại chuyên đi dọn dẹp nhà cửa thuê và phục vụ cho người ta để đổi lấy vài đồng bạc nhỏ. Nếu hỏi sâu vào sẽ bị xem là nhiều chuyện, mà đã là bí mật họ muốn giấu thì tại sao lại đi khui móc chuyện cá nhân của người ta ra làm chi?

Nói chung là các nội quy "khá" kì lạ, nhưng chủ thuê đã quy định thế rồi thì đành mặc kệ và làm theo, nó cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến bọn tôi.

Tôi quay mặt đi, hướng về phía nhà bếp để lấy phần thức ăn của Rulny mà tôi phục vụ rồi mang lên phòng cho người đó ăn trưa.

Tôi chỉ vừa đến đây sáng hôm nay, là người mới nên còn nhiều điều bở ngỡ. Lần đầu bước vào hành lang tầng hai, tôi lại một lần nữa bị choáng ngợp trước độ giàu có và sang trọng của dinh thự.

Nơi này là một sự khác biệt hoàn toàn so với tầng một dành cho các Fermalin nghỉ ngơi. Sàn trải thảm nhung, tường lót giấy dán cao cấp, những ngọn đèn tỏa sáng vàng nhẹ với thiết kế cổ điển của thời Victoria...

"Đ-đến rồi."

Tim tôi đập thình thịch trong hồi hộp. Đứng trước cánh cửa to vệ bóng loáng làm từ gỗ nhung tùng, tôi bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé làm sao.

Bên kia cánh cửa, chính là vị chủ nhân mà tôi sẽ phục vụ trong sáu tháng tới. Đó là người như thế nào? Một quý ông giàu có, lịch lãm với gu ăn mặc thời thượng hay một quý bà đeo lỉnh kỉnh các trang sức bằng đá quý đắt tiền trên người?

Cảm giác này là sao đây? Thật sợ hãi... thật phấn khích. Vừa muốn bước vào trong để diện kiến nhưng cũng vừa tự ti, xấu hổ trước vẻ nghèo hèn của mình mà không dám đi vào.

"Thứ cảm xúc này, thật hỗn loạn nhỉ?"

Tôi dồn hết can đảm và quyết tâm, chỉnh trang đầu tóc và y phục, phủi bụi trên bộ quần áo hầu gái gồm váy đen và tạp dề trắng của mình rồi thu hết mà xoay nắm cửa, chậm rãi tiến vào.

Két két...

Tiếng xe đẩy thức ăn kêu nhè nhẹ, bánh xe thì tiến tới, nhưng tim tôi đột ngột bị chùn lại phía sau. Một cảm giác ngột ngạt thật khó tả?

Căn phòng được bài trí hòa quyện giữa tông màu nâu gỗ và đỏ rượu vang. Vẫn sự trang trọng đó, vẫn vẻ đẹp lộng lẫy đó, ấy vậy mà lại có thứ gì đó khiến lòng tôi bồn chồn bất an?

Kia là chủ nhân của mình à?

Bóng người đen kịt nằm trên giường bị khuất sau lớp mành trắng mỏng. Mái tóc dài xõa xuống anh ánh màu vàng óng, bộ quần áo ngủ vẫn còn mặc trên người dù bây giờ đã là giữa trưa. Lưng cô ấy tựa vào thành giường, nửa thân dưới đắp chăn dày cộm, hình thể mảnh khảnh và ốm yếu tựa như con búp bê sứ đang nằm yên trong chiếc hộp pha lê. Mỏng mảnh đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ, cô sẽ lập tức tan vỡ, nát bươm thành hàng nghìn mảnh thủy tinh lấp lánh.

Riêng khuôn mặt quả là một bí ẩn? Ánh đèn vàng bị cản lại bởi lớp mành, vài tia sáng yếu ớt xuyên qua chỉ đủ để tôi nhìn thấy một góc bên trong. Cả khuôn mặt bị bóng đêm che phủ, không biết là đang ngủ hay đang thức?

Chỉ nghĩ đến việc cô ấy đang chằm chằm theo dõi mọi cử động của tôi từ sâu trong bóng tối câm lặng, đã đủ khiến tôi sởn cả tóc gáy mà cẩn trọng chú ý lại tác phong của mình. Tránh gây phật lòng vị chủ nhân mà mình phục vụ ngay trong ngày đầu làm việc.

Cô ta có đang nhìn mình không? Tối quá, liếc mãi cũng chẳng thấy được gì? Cổ đang ngủ hay đang thức thế? Mình có nên gọi và nói câu "xin mời phu nhân dùng bữa" cho lịch sự không?... Nhưng người quản lí dặn là không được trò chuyện, làm xong việc thì rời đi? Haizz, có lẽ đành im lặng vậy.

Dọn thức ăn ra dĩa và bày trí xong, tôi liền lặng lẽ rời đi. Trong suốt khoảng thời gian đó, đừng nói là nói chuyện, đến cả việc chuyển động hay phát ra âm thanh đều không hề có.

Căn phòng đẹp đẽ lặng im như tờ... như một nhà ngục trong dáng hình của lâu đài bánh kẹo.

"Thật khó hiểu?"

Tôi tự lẩm bẩm với chính mình, tiến về phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới nơi đang xôn xao âm thanh của các hầu gái khác đang vui vẻ trò chuyện trong khi ăn trưa. Đó cũng là lúc mà tôi để ý, không chỉ cả căn phòng đó, mà dường như nguyên cả tầng hai này dành riêng cho các Ruln này... đều chìm trong sự câm lặng chết chóc kì lạ?

- - -

"Bethy, tụi tớ chờ cậu mãi đó!"

Tôi mang trên tay khay thức ăn gồm một cốc sữa, khoai tây pho mát nghiền ăn kèm xúc xích rồi đặt xuống vị trí ngồi giữa hai người bạn vừa quen.

Người vừa nói là Cinder, tóc cắt ngắn, khuôn mặt ưa nhìn, cô có tính cách năng động hoạt bát và cực kỳ thân thiện. Trái ngược hẳn với người bạn ngồi bên, Kate trầm tính và rất im ắng. Ngay cả ngoai

Cô gái đeo kính, mặt chấm tàn nhang với mái tóc nâu ngồi bên phải là Kate. Một người trầm tính, im lặng và ít khi nói chuyện nhưng vô cùng nhiệt trình trong việc giúp đỡ bạn bè.

Còn người vừa nói bay nãy là Cinder, có tính cách trái ngược hoàn toàn với Kate. Cô ấy năng động và hoạt bát, cực kỳ thích tán gẫu với bạn bè. Ngay cả ngoại hình cũng ưa nhìn hơn hắn, tóc cô cắt ngắn, đính kèm kẹp tóc trông có vẻ dễ thương, đôi mắt xanh láy cùng nước da trắng trẻo. Có thể miêu tả rằng Cinder mang một vẻ đẹp tươi trẻ tràn đầy sức sống.

Tuổi của chúng tôi đều trong khoảng ba mươi, không ai lớn hơn ai nhiều quá nên rất hợp làm bạn bè của nhau.

"Lần đầu vào làm cho mấy dinh thự lớn thế này nên tớ có hơi bỡ ngỡ. Lo ngắm nhìn mấy món đồ đẹp đẽ nơi đây nên bị chậm một tí thôi."

Cinder cằn nhằn, "Một tí thôi ư? Mọi người ăn gần xong hết rồi kìa, tụi tớ đợi cậu mà khoai tây nguội ngắc hết trơn luôn."

"K-không sao đâu, tớ ăn đồ nguội cũng quen rồi.", Kate lí nhí nói giúp tôi.

"Rồi rồi, xin lỗi hai người, lần sau tớ sẽ làm sớm để các cậu không phải chờ lâu."

Tôi đành xin lỗi cho qua chuyện này, bảo họ mau mau hoàn thành bữa ăn để kịp cho lịch làm việc buổi chiều.

Cả ba nhanh chóng thưởng thức bữa ăn trong vui vẻ. Đến khi tôi ăn gần hết thì Cinder bổng hỏi một câu khá là thú vị.

"Ê, các cậu nghĩ sao về dinh thự này hả?"

"N-nó thật đẹp và lộng lẫy."

Kate ấp úng trả lời như thể chưa từng trông thấy thứ gì đẹp đến thế trước đây. Hình như trước đây cô ấy từng kể mình có ước mơ được làm một công chúa trong câu chuyện cổ tích nhỉ? Và dinh thự này khá giống một lâu đài dành cho các nàng công chúa yêu kiều.

Khoan, cả hai chỉ mới quen nhau sáng nay thôi, làm gì có "trước đây" được nhỉ?

"Hm, khá lạ, ba cái mớ quy tắc rắc rối. Nó làm tớ cảm thấy xa cách với người mà mình phục vụ."

Cinder phì cười, tạo thành một biểu cảm hả hê trên khuôn mặt.

"Trời, cậu thực sự tuân theo chúng à? Làm trái với nó thì có hại ai đâu? Này nhé, hồi nãy tớ đã lén trò chuyện với chủ nhân của mình khi dọn phòng, vui lắm luôn. Cô ấy y hệt như một quý tộc thực thụ, từ cách ăn nói, tác phong dến trò chuyện. Mỗi cử chỉ hành động đều toát ra một phong thái cao quý, trang nhã đến mức khiến người ta phải trầm trồ ngưỡng mộ."

Tôi nhíu mày lo lắng.

"Cậu làm thật à?"

"Tất nhiên rồi, chẳng lẽ tớ lại đi nói xạo chuyện này?"

Mặc dù các điều luật ở đây khá quái gở, nhưng dù gì thì đó cũng là quy định của chổ thuê đưa ra, ắt hẳn đây không phải là lần đầu tiên họ làm thế. Nếu chuyện này bị lộ ra thì rất có khả năng gặp rắc rối.

"Tớ thực lòng khuyên cậu nên hạn chế mấy hành động... nghịch ngơm đó lại? Người quản lí mà biết được sẽ không vui đâu, có khi bị kỉ luật hoặc trừ lượng đó."

"Ôi Bethy ơi là Bethy, cậu quá nghiêm túc rồi. Thử nghĩ xem, ở đây tận nửa năm mà còn không được thoải mái làm việc mình thích, có khác gì bị cầm tù đâu?"

"Tùy cậu, tớ khuyên thế thôi."

Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện và hoàn thành bữa ăn. Cinder và tôi được phân công đi dọn dẹp phòng của các chủ nhân. Còn Kate thì nằm trong nhóm mười người phụ trách việc nấu ăn.

Đây là một dinh thự khá rộng gồm 4 dãy nhà nối kết với nhau, ở giữa là một vườn hoa rộng lớn có chổ nghỉ chân và đài phun nước, chúng tôi làm việc ở khu Đông. Dựa theo quan sát của bản thân, khu này có 40 hầu gái, 5 quản lí cùng 10 căn phòng ở tầng hai (tương ứng với 10 Ruln?).

Thông thường thì 10 Fermalin sẽ phân đều cho 10 Ruln, bọn họ là các nhân vật bí ẩn nhất nơi này. Dường như không bao giờ ra khỏi phòng, ngay cả người tôi phục vụ dù đã đến sát cạnh một bên nhưng ngay cả khuôn mặt còn chẳng biết.

Y hệt như hồi trưa, trong suốt khoảng thời gian tôi quét bụi trong phòng buổi chiều, con người đó vẫn không nói một lời nào. Tư thế đã thay đổi, chuyển từ ngồi sang nằm, chăn kéo lên quá ngực, tựa như đang say giấc nồng.

Tôi làm việc trong im lặng, cố gắng hoàn thành thật sớm để rời đi. Bóng tối mịt mù sau lớp mành vẫn chặn đứng ánh nhìn tò mò của tôi. Còn bầu không khí lại ngột ngát đến tức ngực.

Thật không thể tin nổi có người nằm cả ngày trên giường mà không thấy chán hay buồn phiền? Có lẽ thế giới này vẫn còn nhiều điều kì lạ mà mình chưa biết chăng?

Buổi tối đến, tầm tám giờ mọi hoạt đồng đều dừng lại, mọi người trở về phòng của mình. Khoảng 9 giờ thì đèn lần lượt tắt, chỉ còn mỗi hành lang được soi rọi bởi ánh trăng bạc lạnh lẽo.

"Chúc cậu ngủ ngon nhé, Beth."

Kate vẫy tay tạm biệt với ánh mặt ngái ngủ rồi bước vào phòng. Tôi liền đáp lại lời chúc của cô ấy.

"Cậu cũng vậy, ngủ ngon, Kate."

Đột nhiên, ngay khi tôi định bước vào phòng của mình thì bất thình lình bị ai đó siết chặt cổ tay giữ lại, buộc phải quay ra kiểm tra trong cơn ú tim.

"Cinder? Cậu làm tớ giật cả mình đấy? Có chuyện gì sao trong cậu hốt hoảng thế?"

Vẻ mặt vui tươi năng động của Cinder biến mất, bị thay thế thành một biểu cảm hoảng loạn bối rối, không biết nên nói gì, làm gì lúc này?

"B-Bethy, cậu... cậu nhất định phải... tớ sợ lắm... hồi nãy... lúc chiều... chủ nhân đã kể cho tớ nghe... aaa... Bethy, sáng mai... nhất định sáng mai cậu phải gặp tớ... bây giờ tớ chưa sẵn sàng... Ngày mai, ngày mai hãy đến gặp tớ thật sớm. Tớ có một chuyện cực kỳ quan trọng cần phải kể?"

Nhìn mái tóc rối bù cùng biểm cảm sợ hãi kia, tôi không khỏi lo lắng cho Cinder mà dịu dàng nắm lấy hai tay cô ấy, hỏi cho rõ sự tình.

"Nào, bình tĩnh đã, có việc gì quan trọng? Cậu có thể kể cho tớ nghe bây giờ luôn được không?"

Cúc cu!

Cúc cu!

Đồng hồ điểm mười giờ khuya, con chim cúc cu bằng gỗ liền phát ra tiếng kêu thảm thiết như đang bị ai đó bóp chết nghẹt. Có thể do chiếc đồng hồ treo tường kia đã quá cũ nên âm thanh mới tệ đến thế chăng?

"AAA! H-Họ đang nghe, họ đang theo dõi cuộc trò chuyện này!!!"

Cinder kinh hãi rú lên rồi chạy vụt đi, tim tôi lệch mất một nhịp. Từ đó tới giờ tôi chưa từng được nghe tiếng thét nào hãi hùng đến thế bao giờ? Chính vì giật mình và sợ hãi trước phản ứng dữ dội của Cinder, tôi đã không kịp chặn cô ấy lại và hỏi cho ra nhẽ.

Có lẽ cậu ấy cần thời gian để bình tĩnh chăng? Hm, đành để sáng mai hỏi lại vậy.

Cứ thế tôi đi ngủ với tâm trạng bồn chồn, bất an. Đêm đầu tiên ở đây trôi qua khá yên tĩnh và nhẹ nhàng, nhờ đó tôi đã đánh được một giấc ngon lành đến tận lúc mặt trời thức giấc.

Kì lạ thay, sáng hôm sau, Cinder đã biến mất hoàn toàn khỏi dinh thự này.

?ư iồr uậc aóx ãđ iA



HỒI 2

"Anh nói sao cơ? Không có ai tên Cinder chuyển đi tối qua à?"

Tôi nhăn nhó trước điệu bộ thản nhiên của người quản lí. Anh ta khẽ nhún vai, lướt qua vài dòng ghi chép trong cuốn sổ nhỏ màu đỏ cầm trên tay rồi khẳng định chắc nịch.

"Đúng thế, tối hôm qua không hề có hầu gái nào được điều sang tòa nhà khác làm việc hay rời đi cả. Vả lại, ngay từ khi bắt đầu chưa từng có người nào mang tên Cinder như cô nói."

"Hả!? C-chắc chắn có nhầm lẫn gì đó rồi? Cinder Brown, tìm kĩ lại đi, bất cứ ai có họ và tên là Cinder Brown đấy."

Người quản lí gấp cuốn sổ lại, nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng.

"Thưa cô, tôi biết rất rõ mình quản lí những ai và họ tên của họ là gì. Nếu như có bất kỳ người nào mang cái tên Cinder Brown đó thì ắt hẳn đã phải được ghi lại trong cuốn sổ này.Thay vì bận tâm cho ai đó không tồn tại, tốt hơn hết cô nên nhanh chóng quay trở lại làm việc của mình đi. Đã đến giờ ăn sáng của các Ruln, chủ nhân của cô bây giờ chắc hẳn đang đói meo và chờ đợi người hầu mang thức ăn đến."

Vừa dứt câu, anh ta thẳng thùng bỏ đi, tỏ thái độ giận dỗi vì bị tôi nghi ngờ là một kẻ nói dối.

Trong tình huống kì lạ này, tôi không còn quan tâm người khác nghĩ sao về mình nữa. Mọi thứ thật hết sức khó hiểu, tại sao một người bạn mà tôi đã làm quen, trò chuyện và thậm chí ăn trưa cùng nhau vừa mới hôm qua lại không hề tồn tại được chứ? Chắc chắn có uẩn khúc gì đó ở đây?

Phải rồi, mình sẽ đi hỏi Kate thử xem, rất có thể cậu ấy biết được điều gì đó?

Do Cinder đột ngột biến mất mà suýt tí nữa tôi đã quên đi Kate. Phòng ngủ của cô ấy gần như đối diện phòng tôi, chắc lúc này cổ đang làm việc trong nhà bếp nhỉ?

Tôi hài lòng với ý tưởng của mình rồi lập tức chạy đi tìm Kate. Đáp lại câu hỏi của tôi về Cinder, cô ấy chỉ tròn mắt nhìn một cách ngạc nhiên.

"Cậu nói ai cơ?"

"HẢ??? Cả cậu cũng vậy luôn ư? Hoàn toàn không nhớ Cinder là ai hết à?"

Kate nhè nhẹ lắc đầu, "Không, tớ mới nghe cái tên này lần đầu luôn?"

"Cậu... Tớ hỏi nhé, ngày hôm qua lúc ăn trưa, tụi mình đã ngồi chung bàn với một người nữa phải không?"

Dù cho tôi đã cố gợi nhắc đến hình ảnh của Cinder đến cỡ nào, Kate vẫn hoàn toàn ngơ ngác không hề biết.

"Hôm qua ngồi ăn chỉ có mỗi hai chúng ta thôi mà? Tớ với cậu còn say sưa trò chuyện về mấy quy tắc kì lạ của nơi này cả buổi luôn ấy."

Tôi thở dài bất lực, chào tạm biệt Kate rồi quay lưng bỏ đi. Mọi người đều bình thường như thế, chỉ có mỗi mình tôi là hoang mang, nghi ngờ.

Có lẽ tôi đã bị điên rồi chăng? Rất có khả năng Cinder chỉ là một người bạn tôi tự tưởng tượng ra do quá mệt mỏi trước áp lực công việc? Nhưng... cái quái gì thế, từng cảm giác, từng kí ức đều rất chân thực, không thể nào là giả được?

Không lẽ nơi nay có vấn đề?

Cuối cùng đành phải bỏ cuộc, có hỏi bao nhiêu người nữa thì kết quả vẫn là hai chữ "không biết" mà thôi. Tôi nhanh nhẹn soạn ra một phần Full English vào dĩa kèm ấm trà Darjeeling, đặt tất cả lên xe đẩy thức ăn rồi hướng đến tầng hai, tiến tới căn phòng có vị chủ nhân mà tôi phục vụ.

(Một lúc sau)

Cửa phòng bung mở, tiếng xe đẩy cót két tiến vào trong. Bầu không khí ngột ngạt của căn phòng vẫn y như hôm qua, cửa sổ đóng kín, không một tia sáng tự nhiên nào lọt vào trong. Tất cả đều được thắp sáng bởi bóng đèn nhân tạo. Thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, như thôi miên thị quan của con người, dẫn họ vào nhưng lại không để họ thoát ra.

Tôi rót trà vào tách, chỉnh lại vị trí dao nĩa cho ngay ngắn rồi xếp hoa trang trí bằng khăn giấy. Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ và bình thường cho đến khi tôi hoàn thành và ngơi tay. Đó chính là lúc sự câm lặng ở nơi này bị phá vỡ bằng một tông giọng ngọt ngào.

"Dạ Lan Hương, một loài hoa thật đẹp. Khi xưa, hoàng tử Hyacinth là một thiếu niên mang vẻ đẹp tuyệt trần, chính vì vẻ đẹp đó mà chàng đã làm phải lòng hai vị thần Apollo và Zephyrus. Nhưng chỉ vì muốn chàng là của riêng mình, nên khi thấy Hyacinth thân mật bên Apollo, Zephyrus đã sinh lòng ghen tức mà oán hận.

Lợi dụng lúc chàng chơi trò ném dĩa cùng Apollo. Zephyrus đã nổi lên cơn gió, điều khiển chiếc dĩa của Apollo phi trúng đầu của Hyacinth. Chàng chết ngay tức khắc, máu chảy xuống được vị thần đang đau khổ, luyến tiếc kia hóa phép biến thành loài hoa dạ lan. Loài hoa tượng trưng cho ảo mộng ngọt ngào của tuổi trẻ.

Cô nói xem, liệu chúng ta có đang sống trong một giấc mộng hay không?"

Tim tôi đập thình thịch, tâm trí thì rối bời và choáng ngộp trước giọng nói dịu dàng tựa như thiên sứ kia. Tôi có nên đáp lại hay không? Sẽ rất bất lịch sự nếu người mà mình phục vụ hỏi nhưng lại không nhận được câu trả lời. Và đây còn là lần đầu tiên cô ấy chủ động bắt chuyện với tôi nữa?

Thế còn cái quy định kia thì sao? Liệu mình có nên mặc kệ nó và trò chuyện cùng vị phu nhân cao quý này hay không? Ôi, rối quá, thật nhức đầu, chẳng biết nên làm sao cho phải nữa?

Trong lúc tôi còn đang phân vân lưỡng lự thì người kia đã tiếp lời thay, một cảm xúc trầm buồn phảng phất đâu đó trong câu nói.

"Phải rồi, chắc họ đã dặn cô không được trò chuyện với ta nhỉ? Ta thật lòng xin lỗi vì suýt tí nữa đã kéo cô vào rắc rối không hay. Dẫu biết thời gian là hữu hạn nhưng ta vẫn không thể nào sống được với chính mình. Tất cả đều chỉ là một giấc mộng thoáng quá, như cánh hoa bừng nở trong đêm trăng, và rồi lụi tàn khi một ngày đã kết thúc."

Tôi không hiểu nổi những lời cô ấy nói? Cứ như đang ngâm thơ vậy, một bài thơ chất chứa nhiều ý nghĩa sâu xa mà một kẻ chán ghét việc đọc sách như tôi sẽ không tài nào hiểu nổi.

Tôi chỉ vỏn vẹn gật đầu, tỏ ra ý tứ trong cách di chuyển rồi khẽ khàng rời đi. Bức mành vẫn được giăng quanh giường từ ngày này sang ngày khác, bên trong hoàn toàn là bóng tối mịt mù, dù có cố nhìn đến đâu đi nữa cũng chỉ có thể nhìn thấy các đường nét cơ bản của một dáng người đang nằm ở đó.

"Sự tồn tại của 'ta' quá ngắn ngủi, không khác gì vòng luân phiên của ngày và đêm. Nhưng cô thì khác, họ ở bên cô, cô vẫn còn nhiều thời gian và cơ hội cho bản thân mình. Xem như món quà cuối cùng của 'ta' dành cho cô trước khi kết thúc, liệu cô có muốn biết bí mật về nơi này không hả?"

Tôi đứng sững lại, trong lòng tràn ngập băn khăn.

Câu của vị phu nhân vừa nói làm mình nhớ đến Cinder, hình như cô ấy cũng bảo được chủ nhân cho điều gì đó bí ẩn lắm và hẹn mình ra để kể?

Nhưng Cinder có thật sự tồn tại không? Hay tất cả đều do mình tưởng tượng ra? Chưa kể, đã là bí mật thì phải giấu kín và không được cho người ngoài biết. Tại sao vị phụ nhân này lại muốn tiết lộ với một đứa người hầu như hầu? Ngay sau lần trò chuyện đầu tiên?

Liệu cô ấy còn có mục đích nào khác không?

Thật tức chết đi được! Ai lại ra cái quy định cấm không được nói chuyện với các Ruln thế? Có bao nhiêu điều tôi muốn hỏi ngay lúc này mà lại e dè không dám, lo lắng sẽ bị phát hiện rồi bị phạt vì vi phạm nội quy.

"Nếu cô thực sự muốn biết thì 0 giờ đêm nay hãy đến căn phòng này, đó là lúc mọi bí mật sẽ được vạch trần trong thời khắc định mệnh. Phải thật lén lút, thật cẩn trọng, không được được để ai phát hiện và ghi nhớ thật kỹ: Sự thật này sẽ thay đổi toàn bộ thế giới quan mà cô có về mọi thứ xung quanh."

Két...

Cạch!

Cửa phòng khép lại, tôi chạy vụt đi trong cơn phấn khích và lo âu. Lúc này đây, tâm trí tôi thật sự vô cùng bối rối.

Một nửa muốn nhận lời, nửa còn lại thì chỉ muốn mặc kệ và bỏ qua để tránh các phiền phức về sau. Tuy nhiên, sự biến mất đột ngột của Cinder cùng những quy tắc quái lạ ở nơi này đã kích thích sự tò mò của tôi đến mức cực hạn.

"Sự thật rốt cuộc là gì?"

Đây chính là câu hỏi tôi cần được giải đáp ngay tức khắc. Sau một hồi đắn đo cân nhắc, tôi quyết định thực hiện một bước đi táo bạo của đời mình.

Đêm nay tôi nhất định phải đến.

- - -

0 giờ đêm.

Tiếng đồng hồ cúc cu ngân vang trong đại sảnh vắng người. Hành lang u ám dẫn thẳng vào vùng bóng tối đen đặc tưởng như kéo dài đến vô tận. Mọi ngọn nến đều đã tắt sau vài tiếng thắp sáng, đến cả ánh trăng bạc cũng biến mất trên nền trời đêm nay.

Trống ngực tôi đập thình thịch liên hồi. Hơi thở bị cái lạnh của buổi đêm bóp méo, đến cả việc hô hấp thông thường còn khó khăn hơi mọi khi. Sau một lúc đứng chần chừ nhìn bâng quơ vào cửa phòng, tôi đã dồn hết can đảm để mở cửa và bước ra ngoài.

4. Không được rời khỏi phòng từ 12 giờ đêm đến 4 giờ sáng.

"Ôi chết tiệt, mình đã thật sự phá luật rồi."

Tôi tự lẩm bẩm với chính mình khi nhớ về các quy tắc. Ít ra thì tôi sẽ khóa cửa trước rời đi để không phạm cùng lúc cả hai nội quy.

Lần đầu tiên cố tình vi phạm một quy định nào đó trong đời, tôi cảm thấy bản thân y như một tên tội phạm. Vừa phấn khích trước hành động sai trái, vừa ăn nan và sợ hãi trước việc mình đã làm.

Không dùng nến hay đèn pin, tôi rón rén bước đi trong hành lang thật khẽ để không bị phát hiện. Khi nhận ra rằng mình phạm luật nhưng chẳng ai biết, chẳng ai thấy, tôi bỗng tự tin thái quá vào bản thân. Rằng đã lỡ phạm phải một điều rồi thì dù vi phạm hai ba cái nữa cũng có sao đâu? Chỉ cần tôi cẩn trọng và kỹ lưỡng, sẽ không một ai có thể phát hiện ra được.

Thứ xúc cảm khoái trá này thật là cám dỗ biết bao!

Bao nhiêu người phải gò mình theo quy định, ước mong có được sự tự do như tôi lúc này? Phải chăng tôi là người đặc biệt? Một người sinh ra không thể bị ràng buộc bởi luật pháp hay bất cứ thứ gì?

"Ah, không không, tôi ơi là tôi, sao lại đi thích thú với thứ khoái cảm này chứ? Tự nhắc nhở bản thân nào, vi phạm là xấu, đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng của mình. Đúng thế, phải vậy, mình là một người tốt đẹp về cả bên trong lẫn bên ngoài."

Bóng tối là một thứ đáng sợ khủng khiếp!

Chính vì thế tôi phải liên tục suy nghĩ vẩn vơ, về bản thân hoặc về cuộc sống, bạn bè. Để quên đi nỗi sợ đang bao trùm trước mắt kia.

Hai chân tôi vẫn không ngừng run rẩy trong lúc bước đi, da gà đã nổi khắp nơi, thậm chí đến cả việc nhìn tôi còn không dám. Chỉ dám mở mắt hé hé, đủ để biết mình nên đi hướng nào.

Với tốc độ di chuyển của một kẻ chết nhát, cuối cùng tôi đã đến được phòng cô chủ sau mười lăm phút trôi qua. Khác với tầng một, hành lang tầng này tràn ngập trong ánh đèn ma mị. Loại bóng đèn vàng mù mờ, không đủ sáng nhưng cũng không quá tối. Hòa cùng hơi thở giá rét và sự câm lặng của đêm đen, cho người ta một cảm giác rờn rợn trên từng đốt xương sống.

Tôi cứ nghĩ mọi thứ sẽ thật bình thường, rằng tôi sẽ yên ổn quay về sau chuyến đi bí mật. Nhưng không, ngay từ đầu đã không có gì là bình thường ở nơi này.

Vào thời khắc đó, khung giờ khuya nhất của màn đêm, bi kịch đã bắt đầu.

.

.

.

Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!

Hàng loạt tiếng la thét kêu gào trong điên cuồng, hỗn loạn dậy lên như sấm rền. Âm thanh ám ảnh mà ai oán, không khác gì tiếng kêu bi thương đầy đau đớn của kẻ tội nhân bị tra tấn trong hỏa ngục.

Nhưng điều kinh khủng nhất không chỉ dừng lại ở tiếng thét thất thanh giữa đêm khuya. Mà là tính chất quái dị của không gian và thời gian. Những tiếng thét thống khổ, vô cùng thê thảm cùng lúc phát ra từ tất cả những cánh cửa trên hành lang tầng hai.

Nhưng đây là tầng đặc biệt, mười căn phòng rộng lớn chỉ dành riêng cho mười vị chủ nhân đáng kính. Điều gì đã khiến họ kêu gào thảm thiết đến thế ngay lúc nửa đêm này?

Thật kinh hãi khi tưởng tượng đến cảnh tất cả bọn họ đều mắc bệnh tâm thần và đồng loạt phát tán. Bên kia cánh cửa, những kẻ quý tộc đã đánh rơi lớp mặt nạ danh giá, trưng ra sự trần trụi bẩn thỉu của bản thân trong lúc bò tứ tung bằng bốn chi trong cơn điên loạn.

Họ cào cấu, họ đập phá, họ tự hủy hoại bản thân bằng những hàm răng nhọn và móng tay sắc bén. Đến khi da bị cào rách, máu ứa ra ngoài, dịch nhầy thấm đẫm trên lớp da nhớp nháp. Cơn điên vẫn không dừng lại, tiếp tục thúc đẩy họ chạm đến cực hạn của cả thể chất và tinh thần. Từng ngã rẽ hay góc khuất của hành lang tăm tối, giờ đây đều vang vọng âm thanh của tiếng rú điên rồ.

K-không thể tin được, lẽ nào đây chính là bí mật mà cô chủ muốn tiết lộ? Nếu đúng thật là thế, các quy tắc kì lạ, sự biến mất của Cinder, bầu không khí ngột ngạt của nơi này... mọi thứ đều đã gắn kết và tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh!

Tôi chôn chân tại chổ vì quá sợ hãi, cơ thể vẫn đang trong tư thế chạm tay vào nắm cửa, giờ đây đã đông cứng và tê liệt như một bộ xương khô.

Tôi rất muốn di chuyển, tôi muốn chạy khỏi đây ngay, nhưng nỗi sợ đã chiến thắng và giành quyền kiểm soát, nó khóa chặt tứ chi lại không khác gì bị trói bởi hàng trăm sợi xích vô hình, đến cả một cử động nhỏ nhất cũng không thể nào thực hiện được.

Á á á á á á á...

Bất thình lình, tiếng thét ngưng bặt, bóng tốt trở về trạng thái câm lặng rùng rợn như vài phút trước kia. Mọi thứ chuyển biến quá đột ngột, tôi bị ném từ bất ngờ kinh sợ này đến bất ngờ tồi tệ khác.

Thứ gì đã khiến âm thanh thảm thiết kia dừng lại? Như thể cổ họng đang gào thét đột ngột bị một bàn tay vạm vỡ lao đến siết chặt, bóp nghẹn cả tiếng thét khi chỉ mới hình thành trong thanh quản.

Cơ thể tôi run giật một cách mất kiểm soát, tuy thứ khiến bản thân sợ hãi đã không còn, nhưng lồng ngực của tôi lúc này đây lại đang đập thình thịch liên hồi, to đến mức tưởng như vượt qua cả tiếng thét kia.

Tạm thời bỏ qua tình trạng hoảng loạn của cơ thể, có một thứ đáng quan ngại hơn cần phải bàn đến. Nhân lúc tâm trí còn giữ được chút bĩnh tĩnh, tôi lập tức xem xét "bí mật" vừa được khám phá.

Tất cả mọi thứ diễn ra bên kia bức tường đều là do tôi tự tưởng tượng sau khi nghe hàng loạt các tiếng thét đau đớn. Ngay cả sự thật về bí mật của dinh thự này cũng là do tôi kết nối các chi tiết kì quái lại mà tạo thành. Dù chỉ là giải thuyết của bản thân, nhưng nó lại khá hợp lí và rất đáng để suy nghẫm.

Dinh thự Rulny là một nhà tù trá hình và các Ruln là những tội nhân.

Vì một lý do nào đó, những thành viên trong dòng họ Ruln đã bị nguyền rủa mắc phải một loại bệnh tâm thần không có thuốc điều trị, khiến cho họ có những hành động kì quái và la thét giữa đêm khuya.

Chính vì lo sợ cho danh dự gia tộc và nỗi ô nhục đối với người quen, họ hàng mà những ai không mắc bệnh đã lập ra một kế hoạch nhằm giấu tất cả bọn họ đi. Người đứng đầu đã cho cho xây cơ ngơi khang trang, rộng lớn này tại vùng rừng núi hẻo lánh. Đưa tất cả những người mắc bệnh vào để nghĩ ngơi và chăm sóc giam cầm vĩnh viễn cho đến giây phút cuối đời.

Chính vì biết căn bệnh có thể bị phát hiện hoặc lây lan như thế nào, nên mới có quy định dành cho người hầu cấm không được trò chuyện, tiếp xúc với chủ nhân mà họ phục vụ (cũng như không ra ngoài vào khung giờ lời nguyền phát tác phát bệnh lúc đêm khuya).

Bất cứ ai vi phạm hoặc phát hiện ra bí mật này đều sẽ bị thủ tiêu ngay lập tức. Như Cinder vậy, nhưng nếu nói vậy thì không lẽ cậu ta đã chết ...

Tuy nhiên, nếu như không có bằng chứng rõ rằng thì tất cả đều chỉ là suy đoán. Nhưng khổ nỗi, tôi đang sợ muốn chết! Mặc dù đêm đen lạnh đến rét da rét thịt, ấy vậy mà mồ hôi hột vẫn không ngừng túa ra, ướt đẫm cả bộ đồ ngủ mà tôi đang mặc.

Không, không, không! Như vậy là không được. Tôi muốn vạch trần bí mật, đào sâu vào sự thật của nơi này. Và cứu Cinder nếu có thể...

Chính vì thế, tôi không thể bỏ cuộc ở đây được. Càng không thể ngoảnh mặt làm ngơ và giả vơ như không biết gì về những thứ kinh khủng đêm nay!

"À, thì ra là thế, đây chính là mục đích của cô sao, cô chủ? Cô muốn tôi tự mình khám phá và mang sự thật ra ánh sáng ư? Có lẽ tôi không thể phụ lòng cô và để sự hy sinh của Cinder trở nên vô ích rồi."

Tôi chợt nhớ về nụ cười buồn rầu của cô ấy trong buổi sáng hôm nay. Một vẻ đẹp dịu dàng, rạng ngời đến thế... liệu sẽ trở nên ghê tởm đến mức nào khi căn bệnh kia phát tác?

Không, tôi quyết định rồi. Tôi phải bảo vệ nụ cười đó, tôi phải cho cô hưởng thụ sự tự do trong giây phút cuối đời.

Đứng trước cảnh cửa to vệ của căn phòng cô chủ. Bóng tối ảm đạm dường như còn ngự trị dày dặc hơn hẳn phía bên kia.

Tôi nuốt ực nước bọt, dùng hết sức để kìm hãm nỗi sợ đang giày vò tâm trí tôi. Con tim đập liên hồi, từng nhịp, từng nhịp tùng hoành trong sự hồi hộp, lo lắng. Tay phải đặt lên nắm cửa, tôi chậm rãi xoay nó một đúng 180 độ.

Và rồi nhẹ nhàng mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top