Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Vẫn hoàn khốn nạn

Trên phố nhốn nháo. Bọn họ vây quanh xem chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Hạ. Trong một đêm tất cả đều cháy rụi. Nghe nói thiếu gia nhà này bị phỏng đến mức phải đưa lên trạm xá. Còn những người khác vậy nà chẳng hề hấn gì. Nhìn vào, còn không rõ là Thống đốc bọn họ trả thù hay sao, đành dặn nhau quản chặt miệng, không khéo vạ lây.

- Tiểu thư!
- Có chuyện gì?
- Lô hàng vừa nhập vào cảng tối qua bị lấy mất rồi.

Cô thở dài, thỉnh thoảng mới có một buổi ăn sáng đàng hoàng vậy mà giờ lại đúng lúc có chuyện. Đến lúc ra tới nơi thì Thống đốc và một vài người từ bên Sở Điều tra đã xuống.

- Mẫn Hàn. Em xem đi.

Tiểu thư nhíu mày nhìn những vệt bánh xe để lại mà không khỏi chửi thầm một cái. Ngay cả khoá kho cũng bị đập cho tan tành, vậy mà bọn người ở đây chẳng ai phát giác.

- Mất những gì?
- Thưa tiểu thư, mười thùng lá trà xanh thượng hạng và năm thùng rượu trắng.
- Kỳ lạ.

Cô không nói hết, những người xung quanh tỏ ra tò mò. Thiệt hại thì không đáng kể, cũng không phải mất đi vũ khí hay gì đó, chỉ là nếu lấy đi cả hai cùng lúc, chẳng phải sẽ dùng để tạo thuốc khử độc hay sao?

Nhớ lại lúc nhỏ, đã từng nghe anh ba về công dụng của hai thứ này khi kết hợp với nhau có thể tạo nên thuốc giải cho loại trầm hương dùng để kích tình của phương Tây. Nhưng lâu rồi làm gì còn ai sử dụng, thời gian phát tán quá dài mà thời gian tồn tại lại ngắn, hơn nữa giá thành cũng cao. Nếu mà nói từ vài chục năm trước thì những khu ăn chơi còn xài.

- Em gái, nhận ra gì sao?
- Không chắc. Cậu, cử một vài người theo tôi.

Cô nói với người bên cạnh, một lát sau hai chiếc xe rời đi mất. Thống đốc cũng chẳng nghĩ ngợi, trực tiếp kêu người canh giữ hiện trường rồi quay về, đành tin tưởng vào khả năng của em gái. Chỉ là chuyện không ngờ nhất, sau một buổi dài ra ngoài điều tra, con bé lại đột ngột đóng đồ đi sang phía Tây. Người làm anh khó hiểu, nhưng không cản được, chỉ đành cử một toán người đi theo bảo vệ.

- Nhà không có tiểu thư đúng là buồn mà...

Một số người hầu than vãn với nhau. Họ chỉ sợ cô chủ đi rồi, phu nhân sẽ lại lên giọng dạy dỗ, những lúc đó thật là không thích chút nào.

Trời đã tối muộn, Thống đốc vẫn không về nhà. Phu nhân và con trai đã say giấc nồng. Bên ngoài đến người qua lại cũng không có, nhưng nếu lắng nghe thật kỹ, sẽ có tiếng ai đó thở dốc.

- Đau quá...
- Tôi tưởng cậu thích như này?

Chẳng phải là vị Thống đốc đáng kính hay sao, vậy mà lại làm chuyện đáng xấu hổ này ở ngoài đường?

Anh đưa tay mân mê cái cổ trắng nõn của người kia, một cảm giác ghê rợn trào lên trong tâm trí, đôi mắt bắt đầu dâng lên một màn sương.

- Á!

Một tiếng thảng thốt, nhanh chóng tan vào màn đêm. Một người đè một người, cảm giác hưng phấn khi xúc cảm trở nên rõ ràng. Anh cảm thấy như mình đang thực sự sống, có thể tuỳ ý định đoạt mạng sống của người dưới thân, chỉ cần mạnh tay thêm chút nữa, cậu trai này liền về chầu ông bà.

Nghĩ vậy, nhưng anh không ra tay quá độc ác, chỉ là thích mỗi lần nhấp cậu ta đều rên rỉ không thành tiếng, thở đầy khó khăn.

Gương mặt anh ửng đỏ, lọn tóc rớt xuống gương mặt đầy mồ hôi. Rùng mình, ngẩng cổ, bật cười mà phóng ra toàn bộ.

Người kia bị dày vò đến không gượng dậy nổi. Nằm trên mặt cỏ đầy lạnh lẽo, cảm giác châm chích đau đớn, trên da thịt hằn từng lớp đỏ hoen. Vậy mà Thống đốc vẫn không để tâm mà đứng lên rời đi đấy thôi.

Một lúc sau, có một người khác đi vào, lôi xền xệt cậu trai đáng thương về, không quên để lại một cọc tiền vô cùng hậu hĩnh.

Đối với Thống đốc, đây là loại chuyện phát tiết thường nhật. Ban đầu, chỉ là biết một vài người thông qua các buổi tiệc xã giao, quan hệ một chút. Nhưng dần dần, cảm giác trống trải cứ quanh quẩn, khiến anh ám ảnh cùng cực, như thể tim hoắm một chỗ sâu. Và thế là, lừa mình dối người, dùng loại chuyện hành hạ thân thể người khác lấy làm vui.

Anh nói, khi đó, anh tồn tại.

Còn tôi, tôi nói, anh chỉ đang lạc trong ảo mộng, mong muốn nắm quyền sinh sát trong tay, để có thể tàn nhẫn kéo người kia về lại cuộc sống của mình.

Dẫu đau, dẫu có khốn nạn, thì đó là cách duy nhất anh có thể tiếp tục mở mắt vào mỗi buổi sáng. Để khi gặp lại, có thể tự hào mà nói, "Không có em, anh vẫn sống rất tốt!"

Chí ít cũng phải nhìn gương mặt bản thân mỗi khi như vậy, dám cá là Thống đốc sẽ không ngờ, mình cũng có loại biểu cảm tuyệt vọng đến thế.

Suy cho cùng, có tất cả trong tay, ngoảnh lại vẫn chỉ là một Lý Mẫn Hanh nhỏ bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top