Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Đau đớn

Một hôm như mọi hôm. Thiếu gia mở mắt, bên cạnh là  gương mặt dù đã nhìn bao lần vẫn thấy thật xa lạ. Người cũng đã dần quen với việc không còn nghe giọng một đứa nhỏ đánh thức buổi sáng.

Đã 3 năm rồi, kể từ đám cưới, cũng là từ khi tình cảm giữa người và nó rạn nứt một cách đột ngột. Bọn họ vẫn ngồi ăn chung, đôi khi lướt qua nhau trên hành lang, vậy mà ngoài câu chào hỏi cũng chả có gì hơn.

Rất muốn gọi cái tên "Đông Hách" nhưng ngẫm lại lấy tư cách gì để gọi nó, anh trai sao? Mà cho dù có gọi rồi thì khi nó quay đầu lại, đôi mắt ngổn ngang cảm xúc xoáy vào tận tim can, biết nói gì cho phải.

Chính người đã buông câu hẹn thề, trêu chọc tình tứ, lấy đi lần đầu của nó, rồi cũng chính người, phản bội lại mọi thứ.

- Anh dậy sớm thế... Không ngủ thêm sao?
- Không cần. Em cứ ngủ đi.

Thiếu gia hờ hững, vén chăn bước xuống khỏi giường, đi một mạch vào nhà vệ sinh. Mỗi ngày người đều nhìn mình trong gương rất lâu, sợ rằng sẽ quên mất dáng vẻ thực của bản thân, sợ cứ diễn một vai mãi, sau này sẽ không thoát ra nổi.

Bên ngoài trời buổi sáng vẫn nhộn nhịp như bao ngày. Đứng từ cửa sổ phòng ăn sẽ thấy tiểu thiếu gia và tiểu thư đều đặn tưới cây ngoài vườn. Những hạt giống năm nào đều đã lên thành cây, nở biết bao mùa hoa, không bao giờ ngơi nghỉ. Nụ cười của bọn họ rực rỡ, ấm áp, cũng là thứ người không cách nào chạm vào được nữa.

- Mau đi gọi tiểu thiếu gia và tiểu thư vào ăn sáng.
- Vâng thưa thiếu gia.

Người quản gia ra vườn, nhẹ giọng gọi, rất nhanh trên bàn ăn đã lấp kín 3 ghế. Thiếu gia tay cầm bánh mì, tay còn lại bất giác khuấy vào dĩa nước súp.

- Hôm nay hai đứa sẽ làm gì?
- Không gì nhiều ạ. Đi dạo, đọc sách rồi chơi cờ. Ngày nào cũng như thế.
- Ra thế. Vài ngày trước anh đã gặp thầy, thầy ấy khen hai đứa học rất tốt...

Lời còn chưa nói hết đã bị giọng của quản gia cắt ngang, "Chào buổi sáng thiếu phu nhân"

- Chà, mọi người đang nói gì thế?

Giọng cô gái vang lên thảnh thót. Kể ra trong nhà chỉ có mỗi vị thiếu phu nhân này ăn vận vô cùng sặc sỡ và hoành tráng, cứ ngỡ như ngày nào cũng là đại tiệc. Chắc hẳn do cô quen với lối sống ở phương Tây, được nuông chiều và cung phụng.

- Không có gì. Tán gẫu tí thôi. Sao em dậy sớm thế?
- Em bị khó ngủ nếu không có anh.

Nói rồi cô đi vòng qua, cúi đầu hôn lên má chồng mình một cái rồi mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Đứa nhỏ ngồi đối diện bị người ta nhìn chòng chọc đến cúi đầu, cái dằm trong tim bao ngày cũng vẫn nhói như thường.

Tiểu thư ngược lại, tính tình trầm ổn, thẳng thắn đến mức khiến đối phương luôn cảm giác như bị nhìn thấu. Cũng chỉ mới mười mấy nhưng sắc sảo thua kém ai. Cô bé cười cười gọi quản gia, nói đoạn rồi kéo tay anh ba mình đi mất.

- Những chuyện không phù hợp thì không nên phô ra cho thiên hạ. Chỉ có kẻ thiếu thốn mới tỏ ra mình đủ đầy.

Người kia đương nhiên giận đến tím người. Từ khi về ngôi nhà này, chẳng ai dành cho cô một phần mười sự cung kính như trước đây. Ngay cả chồng cô, cũng chỉ là tên quan tâm đến công việc hơn tình cảm vợ chồng.

- Hôm nay anh ba sẽ đến bến cảng à?
- Ừ. Thống đốc đã giao việc rồi mà.
- Vậy em đi theo được không?

Nó chẳng từ chối nổi tiểu thư xinh đẹp của mình, cười cười rồi nắm tay nhau rời đi. Ngoài cửa xe chờ sẵn, rất nhanh đã tới nơi.

Ngoài bến cảng tấp nập tàu thuyền. Những thùng hàng lần lượt được bê xuống. Có cả một toán binh đang đứng canh gác.

- Đông Hách. Mau đến đây.

Thống đốc ngồi trong một cái chòi được dựng tạm. Ông đưa tay đón lấy con gái, ánh mắt rộ lên vẻ dịu dàng, yêu thương nhưng lời nói ra cũng thật khắt khe.

- Mau đến làm việc đi. Tất cả đều phải kiểm tra. Cẩn thận có thứ không nên có.
- Vâng.

Toán binh nhìn thấy tiểu thiếu gia đến, đồng loạt nghiêm chào rồi dẹp đường. Con tàu lớn nhất đến từ phía Nam, giao đến hơn 200 thùng lá trà.

Lá trà của bọn họ có mùi đặc trưng, sẽ không dễ bị lẫn vào những thứ khác. Nhưng gần đây, có nhiều kẻ buôn lậu đem rắc bột của lá trà tươi lên một thứ lá khác dùng để điều chế thuốc cấm, đánh lừa bao nhiêu quan viên.

Đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, bọn họ mới hoàn tất nhập tất cả hàng hoá vào, đều đã mệt rã rời, riêng Đông Hách cảm thấy thân thể đứng không vững, sắp gục ngã đến nơi. Tiểu thư chạy đến, nắm chặt tay anh ba mình, lo lắng hỏi

- Anh ba sao thế?
- Không có gì, chỉ là sử dụng cái mũi này hơi nhiều.

Nó nói, cảm giác như bị quá tải, dù sao cũng chỉ có sử dụng thứ khứu giác đầy nhạy cảm này mới có thể xong việc nhanh như vậy. Thêm một giây, nó loạng choạng, đôi mắt mơ màng mà ngã vật ra sau.

- Tiểu thiếu gia bị thiếu chất trầm trọng, hôm nay lại làm việc quá sức nên mới ngất. Chỉ cần nghỉ ngơi trong 3 ngày, ăn uống bồi bổ thì sẽ khoẻ trở lại.

Tiểu thư ngồi bên cạnh giường, lo lắng nắm chặt tay anh ba mình. Đôi mắt cô trách móc nhìn về phía Thống đốc, ông cũng thấy sốt ruột mà đi đi lại lại.

- Đông Hách!

Đại thiếu gia đột ngột lao vào phòng, chạy ào đến. Gương mặt người tràn lên nỗi sợ hãi, mồ hôi chảy không ngừng. Rõ ràng lo đến chết đi sống lại, nên mới vội vã chạy từ thao trường về nhà.

- Không sao cả. Chỉ là làm việc quá sức.
- Làm việc quá sức? Bao năm con không dám để em ấy làm việc gì nặng, sao ba có thể cứ hở ra lại gọi em ấy đến bến cảng?
- Anh hai. Cứ ồn ào như vậy cũng chả giải quyết được gì. Chi bằng để anh ba nghỉ ngơi.

Thiếu gia biết mình đã bị cảm xúc chi phối, cố gắng bình tĩnh, chỉ là nhìn gương mặt phờ phạc đó, không thể ngừng tự trách mình.

"Chỉ là ngất thôi mà. Có cần phải làm quá như vậy không?"

Thiếu phu nhân đứng ngoài cửa, nhìn cảnh lộn xộn này bất chợt thấy vô cùng khinh bỉ. Nụ cười nửa miệng treo lên rồi cũng chả buông xuống được, quay người bước đi dùng buổi tối. Một thằng nhóc nhặt về vậy mà có thể làm cả nhà bỏ bữa, hay thật.

Đến khi nó mở mắt, đã là tối khuya. Trong phòng không có ai, cảm thấy hơi khát nước, nó loạng choạng bước xuống giường. Bước chân tập tễnh lọ mọ xuống phòng ăn.

- Đông Hách, em tỉnh rồi?

Nó chưa kịp uống nước đã bị ai đó kéo một cái thật mạnh vào lòng. Đương nhiên dù màn đêm có tối tăm, tĩnh mịch nó cũng vẫn sẽ nhận ra đây là ai.

Đứa nhỏ đưa tay đẩy eo của người kia ra, bình ổn quay đầu rót nước. Từ phía sau, một giọng nói đầy trầm ấm vang lên, tỏ ra rất xót xa cho tình trạng của nó.

- Em làm anh lo lắng đấy. Sao lại bỏ mặc bản thân đến như thế?

Nó nuốt từng ngụm nước, quay người đi lướt qua, chỉ khi đã khuất bóng, mới bỏ lại một câu vừa đủ nghe.

- Em chưa từng quan tâm đến bản thân mình. Chỉ là trước đây, đã từng có người yêu thương em vô cùng, đến mức em quên đi mất mình của những năm tháng cũ mạnh mẽ ra sao.

Ánh trăng vằng vặc, cứ sợ người ta không nhìn thấy được mình.

Một người rơi nước mắt, cũng chỉ là cách để biểu đạt cảm xúc cho người khác xem, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top