Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 01 - Pam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có thể cảm nhận được thời gian đang trôi qua theo từng tiếng "tích tắc, tích tắc" của chiếc đồng hồ. Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng cùng với giọng nói của một cô gái xinh đẹp đang chăm chú giải thích về một bài toán, xen lẫn vào đó là mùi hương vani nhẹ nhàng, càng làm tôi khó có thể tập trung. Đó là giọng nói ngọt ngào của Pam - bạn gái của anh trai tôi, Kawee. Chị ấy đang giúp tôi giải một bài toán mà tôi nghĩ là mình sẽ không thể tự tìm được câu trả lời từ bây giờ cho đến cuối đời. Tôi không biết làm sao mà cô gái xinh đẹp này chỉ cần nhìn lướt qua là có thể giải ra, như thể đó là một câu đố vui hết sức đơn giản.

"Chổ này em có hiểu không"

"..."

"Dokrak?"

"Dạ. Dokrak đây ạ."

"Chị đã gọi em đó."

Nụ cười quyến rũ cùng tiếng cười đầy ngọt ngào của chị ấy đã đánh thức tôi khỏi sự mơ màng. Thật là xấu hổ quá đi mất. Mỗi khi ở cạnh chị ấy, tôi luôn mơ mộng. Tôi quên mất cả việc là cả hai đang làm bài cùng nhau.

"Em xin lỗi. Em không nghĩ là em có thể vượt qua kỳ thi lần này. Em không giỏi và có lẽ là em sẽ vào một trường đại học tư mà bố mẹ đã chọn cho em." - Tôi nằm nghiêng, với một tay đỡ lấy đầu. Không phải ai cũng đủ giỏi để có thể giải những bài toán một cách thật dễ dàng.

"Chị là một gia sư tệ đến vậy sao?"

Pam nhìn tôi như thể chị ấy đang tổn thương vì những gì tôi đã nói, nhưng vẫn dành cho tôi một nụ cười ngọt ngào. Tôi nhanh chóng giải thích.

"Không phải, ý em không phải như vậy đâu chị Pam. Em không thông minh. Trong đầu em chỉ nghĩ đến việc ngủ thôi, còn tính toán hả - nó không phải dành cho em. Sao mà bố mẹ chị có thể nuôi chị lớn lên vừa giỏi mà cũng vừa xinh đẹp được vậy?"

"Chị đọc sách mỗi ngày đó. Không ai có thể thành công nếu như chẳng cố gắng đâu."

Chị ấy đóng quyển sách lại sau khi nhận ra tôi chẳng chịu tập trung vào những gì chị ấy đang giải thích. Tôi cảm thấy có một chút cảm giác tội lỗi khi làm cho chị ấy nghi ngờ vào khả năng dạy kèm của mình. Tôi chạm vào cổ tay chị ấy và nở một nụ cười.

"Chị đừng giận nha. Đối với Rak thì chị là một gia sư giỏi mà."

"Sao chị lại giận em hả, Rak?"

Chị ấy thật thanh lịch, bất kể là chị ấy làm gì đi chăng nữa. Điều đó làm tôi luôn so sánh mình với chị ấy mỗi khi nhìn vào gương. Tôi cảm thấy giận bố mẹ vì đã không sinh ra tôi với một ngoại hình ưa nhìn hơn. Anh trai tôi là một chàng trai ưa nhìn. Trong khi đó, tôi giống như một con vịt xấu xí, lại còn không được thông minh nữa. Ahhhh, xấu hổ quá đi.

"Có gì dính trên mặt chị à? Sao em cứ nhìn chị vậy?" Pam cảm thấy không thoải mái khi tôi cứ nhìn chị ấy và cái gương gần đó. Tôi mím môi và thú nhận với chị ấy.

"Em chỉ ghen tị với chị, vì chị trông rất xinh đẹp...miệng nè, cổ nè, chân mày, và cả cằm nữa...nhìn chị cứ như Xi Shi vậy đó, một người phụ nữ Trung Quốc rất xinh đẹp ở thời cổ đại."

"Oh! Nghe hãnh diện quá đi." Nụ cười của chị ấy ngọt ngào và trong trẻo như mật hoa vậy.

"Ngay cả tiếng cười của chị cũng rất "xinh" nữa."

"Vậy có điều gì mà em không thích ở chị không?"

"Em thích mọi thứ ở chị."

Tôi trả lời chị ấy một cách thẳng thắn. Pam có chút sửng sốt, rồi bật cười.

"Giờ chị nên nói gì nữa đây nhỉ?"

Còn rất nhiều suy nghĩ khác mà tôi đã nghĩ về Pam nhưng tôi không thể nói với chị ấy. Những suy nghĩ đó hơi lập dị và không được trong sáng cho lắm. Tôi và đám bạn của mình đều hơi ngổ ngáo, nghịch ngợm và cởi mở khi nói về những chuyện 18+ (tình dục). Giọng nói của chị Pam là một trong những điều mà tôi luôn nghĩ đến.

Giống như, nếu chúng tôi âu yếm và làm tình, chị ấy sẽ rên rỉ như thế nào ?

"Dokrak?"

"Dạ!" Tôi giật mình như thể chị ấy đọc được những suy nghĩ của tôi. Pam chạm nhẹ vào cánh tay tôi và nhìn tôi đầy tò mò.

"Có chuyện gì sao?."

"Em đang cười một mình kìa."

"Em xin lỗi. Chỉ là em đang suy nghĩ một chút thôi."

"Vậy em đang nghĩ về điều gì đó?"

Tôi vội vàng lắc đầu. Nếu Pam biết những gì tôi đang nghĩ, chị ấy sẽ giận tôi mất. Và tôi vẫn còn muốn nhìn thấy lúm đồng tiền dễ thương của Pam mỗi khi chị ấy cười. Phải đổi chủ đề thôi, tôi nghĩ.

"Điều mà em đang bận tâm đó, nó là gì vậy.?"

"Em chỉ đang suy nghĩ về mùi nước hoa của chị Pam thôi. Mùi hương đó làm em phân tâm."

Chị ấy vuốt tóc tôi một cách trìu mến.

"Chị tò mò không biết em đang nghĩ gì."

Xí mê, để tôi kể cho bạn nghe về mối quan hệ giữa tôi và Pam. Chị ấy đang hẹn hò cùng anh trai tôi. Đó là lý do vì sao chúng tôi lại thân thiết với nhau. Tôi biết chị ấy khi còn học cấp 2, vì chúng tôi học cùng trường với nhau. Chị ấy chuyển đến vào năm lớp 10. Chị ấy cực kì quyến rũ và thông minh, và đó là lí do vì sao tụi con trai cảm thấy thiếu tự tin khi đối diện với Pam. Có rất nhiều học sinh nữ không thích chị ấy, hoặc nói chính xác hơn là thấy ghen tị. Họ không thích chị ấy chẳng vì một lý do nào cả. Tuy nhiên, cũng có một người dũng cảm. Đó là anh trai của tôi.

Để có được một cô gái đặc biệt, bạn cần phải có một chiếc thuật đặc biệt. Anh ấy nhờ tôi tìm hiểu về sở thích của Pam, và cả những điều chị ấy không thích nữa. Sau khi tôi và đám bạn của mình điều tra, chúng tôi biết được chị ấy thích những chàng trai có mục tiêu, thích đọc sách, không thích nhưng cũng không ghét mèo, dị ứng với tôm và rất yêu âm nhạc. Tôi đã cho đưa những thông tin đó cho Kawee. Anh trai tôi không phải là một con mọt sách, vì vậy anh ấy đã dành hết tâm huyết cho việc học guitar, mặc dù Kawee không thích bị đau các đầu ngón tay. Anh trai tôi đã nỗ lực hết sức để gây ấn tượng với Pam, hơn nữa anh ấy còn là một chàng trai ưa nhìn, và cuối cùng, điều đó đã thành công. Tôi đóng một vai trò lớn trong câu chuyện tình yêu của hai người họ.

Người viết bức thư tỏ tình giúp cho Kawee là tôi, và tôi cũng kiêm luôn việc gửi nó cho Pam. Đó là một nỗ lực mạnh mẽ và cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng.

Cô gái nào cũng thích nhận được những bức thư tình. Ngay cả tôi cũng thích.

Nhưng việc tôi chính là người viết bức thư đó vẫn còn là bí mật. Pam không biết gì về chuyện đó. Còn anh trai tôi thì rất tự hào khi nói chính mình là người đã viết nó. Nhưng mà thôi, không sao cả. Tôi ủng hộ việc hai người họ ở bên cạnh nhau. Vì nếu không thì tôi đã không viết lá thư đó rồi. Tôi rất tâm đắc với ý tưởng của mình, mặc dù nó hơi sến một tẹo.

"Xin lỗi đã để em phải đợi. Anh đã thay quần áo xong rồi đây." Kawee ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng trong khi Pam thì lại rất giản dị. Tôi ngạc nhiên trước phong cách trang phục trái ngược nhau.

"Hai người đi đâu đó?" Tôi hỏi. "Nhìn không giống như hai người sẽ đi chơi chung."

"Bọn anh chuẩn bị đi đến hộp đêm. Anh đã bảo em hãy chọn một bộ trang phục thật nổi bậc, nhưng em thật sự không cần nó đâu. Bởi vì trông em lúc nào cũng thật xinh đẹp." Kawee nói trước khi đi đến chổ của Pam và đặt tay lên vai chị ấy. Pam nhanh chóng bước sang một bên như muốn từ chối.

Tôi cảm thấy có gì là lạ. Hai người họ đang cãi nhau sao?

"Em không muốn đi." Pam nói một cách thờ ơ, không giống như cách chị ấy nói chuyện với tôi khi cả hai học cùng nhau. "Em không biết bất cứ người bạn nào của anh. Và em cũng chẳng biết phải làm gì ở đó."

"Rồi em sẽ biết họ thôi. Hoặc em chỉ cần đi và tận hưởng là được rồi." Kawee nói

"Em không uống rượu."

"Có anh mà, không sao đâu. Thôi mà! Đi với anh đi, năn nỉ đó."

Kawee lại khoác tay lên vai Pam một lần nữa, nhưng lần này chị ấy không né được. Tôi quan sát tình hình và nhận ra rằng Kawee đang muốn giới thiệu hoặc khoe khoang Pam với bạn bè của mình. Nhưng chị ấy chỉ thích lối sống yên tĩnh cùng với việc đọc sách thôi. Và tất nhiên, là Pam chẳng muốn đi chút nào. Tôi cũng không hiểu vì sao Pam lại thích anh trai tôi, nhưng mà tính ra họ đã hẹn hò với nhau được hai năm rồi.

Nếu tình yêu không tồn tại, chuyện tình nãy đã không kéo dài như vậy, tôi đoán thế.

"Vậy chúng ta có thể về sớm được không?"

"Ok"

Kawee cười. Tôi nhìn đồng hồ thì hiện tại đã là 10 giờ tối. Tôi lo lắng cho Pam, nhìn chị ấy chẳng vui chút nào. Chị ấy rất khác so với lúc dạy kèm cho tôi. Có lẽ chị ấy sẽ vui hơn với việc ở nhà đọc sách.

"Nhớ chăm sóc cho chị Pam đó, và cùng đừng uống nhiều quá. Anh còn phải lái xe về nhà nữa." Tôi nói

"Dạ, dạ, mẹ." Kawee trả lời một cách mỉa mai

Tôi lo lắng cho Pam, nhưng, ờm, chị ấy đang đi cùng với anh trai tôi mà.

Đêm đó tôi không thể ngủ được. Tất cả những gì tôi nghĩ đến là gương mặt không mấy vui vẻ của Pam. Tôi đang nói chuyện Skype cùng đám bạn về kỳ thi đại học, nhưng tôi cũng chẳng thể tập trung vào cuộc trò chuyện.

"Dokrak, ê nhỏ kia."

Bua, bạn cùng lớp của tôi gọi tôi từ bên kia màn hình để tôi chú tâm hơn vào cuộc trò chuyện. Tôi nhăn mặt và trả lời

"Bua, nhỏ phù thuỷ này"

"Tớ đang nói cậu đó. Cậu có chuyện gì hả? Hay cậu đang nghĩ đến bạn trai?"

"Khùng hả. Cậu có bao giờ thấy tớ hẹn hò với ai chưa?"

"Vậy á hen, nhưng mà cậu đang nghĩ cái gì? Tớ đang nói chuyện và có vẻ là cậu không tập trung vào cuộc trò chuyện này ha."

"Xời, chủ đề lúc nào cũng xoay quanh chuyện giường chiếu hết."

Đám bạn của tôi dè bĩu như thế tụi nó không tin là tôi không muốn nói về chuyện đó vậy.

"Cậu là đứa đầu têu đó. Đứa nào nói là khi cả đám đã vào đại học thì sẽ làm chuyện đó với một sinh viên năm cuối để ăn mừng việc trở thành tân sinh viên hả?" Nutshell mím chặt môi như thể nhỏ coi thường ý nghĩ tôi quá là ngây thơ. Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa sẵn sàng để bàn luận bất cứ điều gì liên quan đến chuyện tình dục bởi vì hầu hết thời gian của tôi là ở cùng với Pam, người có vẻ đẹp thuần khiết đến mức khiến tôi cảm thấy tội lỗi vì những suy nghĩ trong mấy trong sáng này.

"Không có gì, tớ nói vậy thôi."

"Anh hai đẹp chai, ngon ghẻ của cậu có ở nhà không?" Titan hỏi tôi, nó nhìn vào màn hình như thể muốn chui ra để gặp anh trai tôi. Nhỏ này là một người bạn gay khác của tôi. "Nói với anh hai m là khoả thân và nhảy cho tớ coi đi. Tớ muốn gì đó nóng bỏng xíu."

"Khùng hả. Anh trai của tớ sẽ không có chuyện khoả thân rồi nhảy trước màn hình vậy đâu. Ảnh đi chơi cùng bạn đại học rồi. Chị Pam cũng đi cùng nữa."

Khi đề cập đến chủ đề của hai người đó, mắt của đám bạn tôi lại sáng trưng hết lên.

"Vậy hai người đó đã ngủ với nhau chưa.?"

Tôi hơi thất vọng trước câu hỏi này. Tôi đã tự hỏi về nó trước đây. Tất nhiên là tôi đã mơ về tiếng rên rỉ của Pam. Tôi cũng nghĩ về điều đó.

"Hỏi ngu quá đó Bua. Hai người đó hẹn hò tới giờ đã được hai năm rồi đó! Nếu như cả hai chưa làm chuyện đó, thì chắc giờ ở đó là một khu rừng nguyên sinh rồi đó."

"Nhưng mà chị Pam không phải người như vậy." Tôi biện minh cho Pam, nhưng có vẻ như chẳng có ma nào quan tâm.

"Sao cậu biết? Gái đẹp hiếm khi giữ được mình lắm. Thi thoảng cậu thử nghe lén phòng anh cậu thử xem. Oh...xxx"

"Ôi, chỉ mới tưởng tượng thôi và tớ đã..."

"Tớ phải tắt đây"

Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện và đóng máy tính lại. Những đứa bạn điên khùng của tôi lúc nào cũng có những suy nghĩ bẩn thỉu về chuyện tình dục. Tình dục là một điều tự nhiên. Tôi không nghĩ việc đó có gì là xấu, chỉ cần bạn biết bảo về bản thân của mình. Tuy nhiên khi nghe một ai đó nhắc đến Pam với những chuyện đó thì tôi lại cảm thấy tức giận. Cứ như thể có ai đó xúc phạm vào tấm bùa thiêng liêng của tôi vậy.

Aishhh! Bây giờ trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh về việc hai người kia đang "vui vẻ" với nhau ở trong phòng. Ngột ngạt quá đi, tôi cần chút nước!

1AM - 1 GIỜ SÁNG

Chiếc kim ngắn trên đồng hồ đã chỉ vào nửa đêm. Tiếng dế kêu ríu rít khiến tôi nhận ra đã muộn thế nào rồi. Tôi đi xuống tầng dưới để lấy nước. Nhưng tôi nhìn thấy một bóng đen trên ghế sofa. Có người đang làm gì đó.

Tôi nhận ra mùi nước hoa vani quen thuộc. Mùi hương mà tôi đã bị thu hút khi chủ nhân của nó chính là người đã dạy kèm cho tôi. Tim tôi đập nhanh bởi vì tôi biết chiếc bóng đen mà tôi nhìn thấy là anh trai tôi, anh ấy đang làm gì đó trong bóng tối. Tôi cảm thấy tê liệt và choáng váng. Điều tôi cần là một ly nước nhưng kết quả là tôi đã bắt gặp một điều gì đó khác.

Không được rồi....Tôi phải đi khỏi đây thôi

"Bỏ tay anh ra khỏi người tôi. Đừng chạm vào tôi."

Giọng nói yếu ớt của Pam khiến tim tôi đập nhanh hơn. Chân tôi như bị đóng băng, và tôi không thể đứng dậy. Thời tiết có chút lạnh, nhưng tôi lại cảm thấy nóng và cổ họng khô rát. Tôi thường có những suy nghĩ hơi đen tối, tuy nhiên khi gặp tình huống thực tế thì tôi lại không biết phải làm như thế nào. Tôi cảm thấy lo lắng và xấu hổ khi chứng kiến nó.

"Đừng làm những điều này với tôi. Đừng..."

Đó có phải là một lời từ chối không? Nghe yếu ớt quá. Tôi ấn tay vào tim để đảm bảo âm thanh nó phát ra không quá lớn, đề phòng hai đó người có thể nghe thấy.

"Không, đây không phải là chuyện của mình. Nó là một chuyện bình thường mà."

"Anh yêu em mà. Không sao đâu."

"Không."

Kawee cầu xin nhưng giọng nói của Pam rất kiên quyết. Tôi bối rối không biết nên làm gì.

Hào hứng.

Hoảng sợ.

Và muốn xem...Không, tôi không muốn nhìn thấy cảnh đó một chút nào.

"Bố, mẹ, anh Kawee về rồi nè." Tôi hét lên như thể đang đợi họ về. Tôi quay lại và bước xuống cầu thang một cách ồn ào như để thông báo rằng tôi đang đi đến chổ của hai người đó.

"Ê, anh đang làm gì đó? Sao ở đây tối hù vậy? Để em mở đèn lên."

Tại sao tôi lại làm như vậy? Chỉ vì tôi muốn phá vỡ sự vui vẻ giữa hai người họ? Những câu hỏi đó xuất hiện trong khi tôi đang bật đèn. Kawee vội vàng đứng dậy và cài lại nút áo như không có chuyện gì, trong khi đó Pam vẫn đang nằm đó, dường như đã bất tỉnh.

"Có chuyện gì với chị Pam vậy, anh Kawee?"

"Pam say rồi."

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm với ánh mắt hoài nghi. Kawee không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, như thể anh ấy bị bắt quả tang vậy. Tôi nhìn Pam, cô gái xinh đẹp đang nằm trên ghế sofa một cách yếu ớt, và tôi cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác giận dữ. Anh trai tôi đã cố gắng lợi dụng Pam.

"Sao anh không đưa chị ấy đi ngủ đi? Còn đang làm gì vậy?"

"Thì anh..."

"Chị Pam. Là em, Rak đây. Chị có thể đứng dậy không?" Tôi quỳ xuống cạnh ghế sofa và cố gắng đánh thức chị ấy dậy nhưng Pam đang ngủ mất rồi.

Đôi mắt nâu nhạt xinh đẹp của chị ấy khẽ mở ra và Pam nở một nụ cười yếu ớt như thể chị ấy rất vui khi được gặp tôi. Hơi thở đầy mùi cồn của chị ấy khẽ lướt qua mũi của tôi. Tôi thở dài và trao cho Kawee một cái nhìn đầy giận dữ.

"Sao anh lại ép chỉ uống?"

"Thì, để vui thôi mà."

"Anh có chắc là chỉ để vui trong bữa tiệc không? Không có gì khác nữa chứ?" Tôi nói và cố gắng dìu Pam đứng dậy. "Hôm nay chị sẽ ngủ cùng em nhé. Cố gắng đi bộ một xíu nha."

Mặc dù khá mệt mỏi nhưng Pam vẫn hiểu tôi đang nói gì. Chị ấy cố gắng giữ thăng bằng, để không phải dựa vào người tôi. Kawee vội đến giúp đỡ nhưng Pam đã gạt anh ta ra. "Đừng chạm vào tôi."

Tôi hiểu cảm giác của Pam. Ngay cả khi tôi cố gắng nhắm mắt làm ngơ, tôi vẫn biết đó không phải là sự đồng thuận. Ngày mai anh ấy có thể giận tôi hoặc không nói chuyện với tôi sau khi tôi can thiệp vào câu chuyện này. Nhưng tôi không thể đứng nhìn những chuyện như thế xảy ra.

"Dokrak , cảm ơn em."

Tôi biết chị ấy đã cố gắng rất nhiều để nói ra những lời đó. Pam thậm chí không thể bước đi bình thường.

"Dạ, không có gì."

Tôi cảm thấy rất vui sau khi nghe những lời đó. Đó chắc hẳn là cảm giác khi trở thành một anh hùng, làm điều gì đó tốt đẹp cho một ai đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top