Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Có một giọng nói xưa cũ vọng ra từ trong tâm trí đang níu kéo tôi lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ushijima không hẳn là ghét tất cả mọi điều. Nhưng, trong vài tuần vừa qua, anh đã phải chấp nhận hai điều mà anh có thể chắc chắn rằng mình rất ghét.

Đầu tiên đó chính là bệnh Creutzfeldt-Jakob dạng biến thể, hay còn được biết tới bằng cái tên vCJD. Đây là một loại bệnh ở não gây thoái hóa thần kinh cực kỳ hiếm gặp, chiếm chưa đến một phần trăm trong tất cả các trường hợp CJD được báo cáo. Tỉ lệ xảy ra của CJD là một trên một triệu người, đặc biệt là vCJD, chỉ có khoảng năm trăm trường hợp đã từng được báo cáo mắc phải trên toàn cầu.

Bây giờ, là trường hợp thứ năm trăm linh một.

Thứ hai là những cánh cửa tự động, bởi vì chúng có một khả năng đáng ghét là tự quyết định cho bản thân chúng khi anh muốn đi qua. Ở đó luôn có một nhân viên tiếp tân lớn tuổi tựa mình vào bên cạnh máy tính của bà bất cứ khi nào bà nghe thấy những cánh cửa mở ra, và Ushijima khiếp sợ hơn với cái vẻ mặt hiện lên trên gương mặt bà hằng ngày, như thể nói với anh rằng điều tồi tệ chỉ trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

Do cận khá nặng nên bà phải kéo kính xuống tới chóp mũi, nheo mắt lại mới có thể nhận ra ai đang ở đó; nhưng dạo gần đây bà lại hay chào Ushijima trước khi kết thúc hành động dài dòng này, một sự thay đổi nhỏ mà Ushijima đã nhận ra từ giữa tuần trước. Đó là một tín hiệu thầm lặng, cho biết rằng anh thường xuyên lui tới nơi này, đủ để các nhân viên nơi đây nhận ra và mong chờ anh.

"Chúc cháu một buổi tối tốt lành nhé, Ushijima. " Người phụ nữ nói kèm theo một nụ cười buồn, cặp kính của bà chỉ dài đến nửa sống mũi. "Trời ạ, nhìn cháu kìa." Bà ấy tặc lưỡi, phát ra một tiếng tsk, vươn cánh tay nhăn nheo, yếu ớt của bà đến chiếc túi thể thao của anh ấy. "Trông cháu như với vừa chạy bộ về đấy. Cái ông già trốn chết, Washijo, ép cháu tập luyện kiểu gì vậy hả?" Ushijima đặt túi của mình lên quầy và, với cái mũi hỉnh lên và tránh xa khỏi nó, bà ấy kéo về nó phía mình, đặt ở đâu đó khuất tầm nhìn ở dưới bàn. "Tôi không cho phép cậu đem cái thứ bốc mùi này vào phòng của cậu ấy đâu. Cậu ấy sẽ ko chợp mắt được tẹo nào hết"

"Chào buổi tối bà Abe." Anh cúi đầu, tỏ ra lịch sự dù đang đứng đối diện bà trong bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi từ buổi tập luyện tối vừa rồi, chắc chắn là mùi mồ hôi của anh đã tràn ngập căn phòng rồi.

Bà Abe đã làm việc tại bệnh viện này rất, rất nhiều năm rồi, nghĩa là bà đã phải chứng kiến quá đủ nỗi đau, xen lẫn cả với những nỗi buồn để lấp đầy cho một sự sống khác. Thông thường, bà sẽ không xen vào những việc ngoài nhiệm vụ lễ tân của mình, nhưng Ushijima khiến bà có một mối quan tâm rất đặc biệt. Điều đó đã nhanh chóng biến bà thành như thể vị cứu tinh cho anh.

"Vậy là cuối cùng cậu ấy cũng chịu ngủ phải không ạ?" Ushijima mở lời sau một nhịp im lặng, anh thầm hi vọng là như vậy.

Nếu Ushijima có thể ở đây đến từng giây phút mỗi ngày, thì chắc chắn rằng anh sẽ làm vậy. Anh gần như bỏ học, gần như bỏ cả tham gia luyện tập bóng chuyền hoàn toàn, sẵn sàng từ bỏ cơ hội cuối cùng để tham dự giải đấu quốc gia cùng Shiratorizawa, bởi vì không có một trong những thành viên quan trọng nhất của đội — chứ không phải là anh đang đề cập đến cuộc sống của bản thân anh. Nhưng khi bà Abe biết được dự định của anh, bà đã dập tắt nó đi như thể dập tắt một ngọn nến đang cháy, không để anh trì hoãn mọi điều trong cuộc sống một cách thiếu suy nghĩ như vậy. Đừng để điểm số của cháu tụt dốc. Cháu có cả một sự nghiệp ngay phía trước đấy.

Giống như thể bà đang nhắc nhở cho anh nhớ rằng còn rất nhiều thời gian sau khi chuyện này kết thúc.

Không ai có thể nghiêm khắc với Ushijima hơn chính bản thân anh, vì vậy lựa chọn thay thế là dành ra từng giây phút rảnh rỗi của bản thân ở đây, mặc dù ngay từ đầu anh đã không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Anh sẽ làm tất cả mọi thứ — từ trường học đến hoạt động ngoại khóa và đặc biệt là việc này — ngay cả khi điều đó chiếm hết thời giờ trong ngày của anh.

Nhà vô địch bất bại Ushijima Wakatoshi có thể chinh phục bất kỳ đối thủ này, bất kỳ thử thách nào, kể cả khi mũi nhọn giáng thẳng xuống từ tay Thần Chết.

Đó là điều mà anh tin rằng chắc chắn mọi người thường nghĩ tới khi nhìn vào anh, với cách xử lý sự tổn thương của bản thân một cách chín chắn, thể hiện một khuôn mặt anh dũng không thay đổi. Cho đến khi anh ở một mình.

"Sẽ có một số ngày thằng bé ngủ nhiều hơn những ngày khác, nhưng ngủ chập chờn là điều bình thường thôi." Cô Abe cố nén lại một cái ngáp, nhìn vào màn hình máy tính để kiểm tra giờ giấc. "Đôi khi thằng bé sẽ vẫn còn thức vì nó biết cháu thường đến vào giờ này, mặc dù lẽ ra giờ này nó đang phải ngủ." Và rồi bà cau mày: "Cả cháu cũng thế đấy."

Ushijima lại cúi đầu tạ lỗi, nhưng anh không tài nào có thể cất lời được. Anh cảm thấy rất có lỗi nếu sự hiện diện của anh là gánh nặng cho các nhân viên của bệnh viện, nhưng anh vẫn phải nhờ vả họ nếu trong tình thế bắt buộc. Không thể xác định được thời gian còn lại là một kiểu vô vọng vô cùng tàn nhẫn. Một người mà anh không có lựa chọn nào ngoài việc trở nên thân thiết trong những ngày còn lại.

Cô Abe chỉ mắng Ushijima rồi thôi trước khi cho anh đi qua, đồng thời thở ra một hơi miễn cưỡng, nhưng bà hiểu.

Anh chỉ dán mắt vào đôi chân mình trong lúc bước đi, hầu như đã cạn sạch năng lượng để có thể nhấc chúng lên cho bình thường, vì vậy đôi giày của anh luôn tạo ra những âm thanh cót két khi đôi chân lê bước trên nền gạch trắng. Ushijima luôn tạo ra hình tượng oai dũng, ấn tượng ở bất cứ nơi nào anh đến, với đầu ngẩng cao cùng đôi vai rộng đung đưa theo đà như sấm trong mỗi bước đi; nhưng ở đây, một nơi im lìm, đầy rẫy bệnh tật như này, gần như không khí trong đây đè nặng lên người anh, làm cạn kiệt năng lượng kể cả những người mạnh mẽ và khỏe mạnh.

Tuy nhiên, Ushijima không bận tâm, vì nó chắc chắn sẽ đến với anh ta.

Khi Ushijima chuẩn bị rẽ vào căn phòng quen thuộc, lúc đứng trước cửa, anh phải chắc chắn về hình tượng của mình: Một hình tượng vẫn oai vệ mà mọi người đều biết.

Anh thường không khó chịu về những điều không thể tránh khỏi, nhưng trong trường hợp này, đối với ngoại lệ của mình, anh ước mình có thể làm được nhiều hơn thế.

Hơn cả việc đến thăm sau những sinh hoạt thường nhật ở trường và cả luyện tập bóng chuyền mà lẽ ra họ nên làm cùng nhau.

Hơn cả việc ngồi im lặng lắng nghe tất cả những lời giễu cợt và những lời lảm nhảm vô mục đích của cậu ấy, trong trầm ngâm, đôi khi còn là sự hoang mang.

Nhưng thành thật mà nói, gần đây Ushijima đã rất nỗ lực với sự im lặng đẩy vẻ trầm ngâm, thậm chí là hoang mang của mình, khiến sự im lặng đó thực tế nhất có thể.

Bất cứ điều gì để khiến cậu có thể nhận ra vào một ngày nào đó.

"Cậu định đứng trước cửa nhà tớ bao lâu nữa đây?" Một bàn tay đặt lên vai anh, với những ngón tay chỉ còn bọc xương. Bàn tay ấy có lẽ trông sẽ không quen thuộc nếu như không có những dải băng đặc trưng quấn quanh các ngón tay của cậu, nhưng vô số vết sẹo nhỏ vẫn còn đó để chứng minh rằng cậu đã cống hiến rất nhiều cho môn thể thao yêu thích của mình trong nhiều năm. "Wakatoshi, cậu là tên sát nhân hàng loạt đấy à?" Những câu chữ vui tươi, đùa cợt kia như thể cù vào tai anh. Gần đến mức Ushijima có thể cảm nhận được những chuyển động của miệng cậu khi cậu tạo ra khẩu hình của mình.

"Satori," Ushijima đặt tay mình lên tay Tendou, nhấc ra khỏi vai, kéo cả nó lẫn chàng trai tóc đỏ vào trong phòng. "Lẽ ra cậu nên phải ở trên giường." Nếu không phải vì đang trong tình cảnh phải đối xử nhẹ nhàng để cho thấy sự quan tâm của anh, thì có lẽ cậu đã phải chịu sự trách mắng nghiêm khắc của anh rồi.

Tendou nở một nụ cười ranh mãnh, khi Ushijima dắt cậu đến bên mép giường với một tông giọng bực bội không có chút chân thật chút nào. "Tớ đang muốn đi dạo và hít thở chút không khí trong lành ở ngoài." cậu liếc nhìn sang hai phía, che miệng ở phía bên trái bằng một tay, vì bên đó gần cửa hơn, rồi thì thầm nốt những gì đang muốn nói mà không để người ngoài không thể nghe thấy. "Nhưng mà hình như tối nay an ninh được kiểm soát cẩn thận hơn bình thường."

Chẳng lẽ cậu đang ám chỉ đến... "Ý cậu là cô Abe?"

Tendou gật đầu, có vẻ chắc chắn. "Tớ không thể nào lẻn qua nơi mà cô ấy đang kiểm soát. Tiếng dép đầy đe dọa của cô ấy đi theo tớ ở mọi nơi tớ đến." Bị đẩy, nửa thân trên của cậu đã yên vị trên giường, vai và lưng dựa vào bức tường xanh nhạt một cách không thoải mái. "Con Quái vật Đoán mò (Guess Monster) trong tớ đã gặp được đối thủ rồi. Làm sao mà ai lại có thể đoán ra được đó là một người phụ nữ lớn tuổi được cơ chứ? Đó chắc chắn không phải là tớ!"

Ushijima chậm rãi gật đầu. Đóng góp của anh cho cuộc trò chuyện không đáng kể, kiểu như là ah, nếu chỉ để chứng minh rằng anh đang lắng nghe câu chuyện, nhưng bây giờ thì Ushijima đã vô tình có một thói quen xấu khi quá chiều cậu trong những khoảnh khắc này. Anh thử vắt óc tìm kiếm thứ gì đó thú vị hơn là ah, nhưng bình thường anh chẳng nghĩ ra được gì, chỉ còn cách cố gắng nở một trong số những nụ cười hiếm hoi, nụ cười mà chỉ Tendou mới được nhìn thấy.

Anh không thể không nhìn chăm chú một cách say đắm, và hoàn toàn kinh ngạc, vì mọi thứ ở Tendou đều giống hệt nhau và vô cùng hoàn hảo. Nó khiến cho căn bệnh của Tendou ít thực tế hơn, như thể chẩn đoán về căn bệnh của cậu chẳng khác gì một trò đùa bịp bợm.

vCJD tàn nhẫn lấy đi thời gian theo cách mà không biến thể nào khác có thể làm được. Ushijima từng nghĩ rằng có lẽ đó là một điều may mắn, rằng anh sẽ đảm bảo được nhiều thời gian hơn, nhưng điều đó đã trôi đi khi anh nhận ra rằng thời gian không còn đủ nữa.

Không còn nhiều thời gian nữa. Không hẳn là như vậy. Nó chỉ là kéo dài thời gian lâu hơn dù vẫn là một kết cục bất hạnh như những người còn lại.

Các tế bào não của Tendou đang tấn công lẫn nhau đằng sau đôi mắt đỏ rực, ấm áp và xen lẫn cả nặng trĩu kia, ngay cả khi không có dấu hiệu gì của nó ở bên ngoài ngay bây giờ.

Có thể đây là một cơn ác mộng mà họ vẫn có thể thức dậy vào buổi sáng; nhưng điều đó, tất nhiên rồi, đòi hỏi Tendou phải đi ngủ, nhưng đó là điều mà Ushijima không thể tự mình yêu cầu cậu làm được.

Bởi vì anh đã từng hỏi về nó một lần trước đó, và sự khiếp sợ như thể từ trong băng ra trong giọng nói run rẩy của Tendou khi cậu cố giải thích điều đó là quá đủ để Ushijima hoàn toàn dừng đề cập tới điều này.

"Tớ không thích những giấc mơ của mình." Giọng Tendou khẽ khàng, bị bóp nghẹt lại bởi tấm chăn được kéo lên, che kín miệng và mũi anh. Mặt cậu thoải mái vùi vào lòng Ushijima, để cho sự chuyển động đều đều của nó có thể giúp cậu bình tĩnh lại giữa những câu nói. "Dạo gần đây, đêm nào cũng như thế cả. Đó là một ngày bình thường trong cuộc sống cũ của tớ. Đó có lẽ đã là một giấc mơ hạnh phúc, nếu không phải là do..." Lại có một khoảng lặng, cậu lại nỗ lực để rúc sâu hơn vào lòng Ushijima mặc dù không còn chỗ trống cho nó giữa bọn họ nữa. "Nếu không phải vì mọi thứ ngày càng mờ hơn, chẳng hạn như chiếc bàn học tớ hay ngồi học trên lớp hay thời gian trên chiếc đồng hồ ở phía trên bảng, nhưng ngày càng nhiều thứ cứ xuất hiện."

Ushijima xoa lưng Tendou, cố gắng hết sức để an ủi cậu. Anh muốn nói với Tendou rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng giấc mơ này nghe giống như một sự xuất hiện vào trong thế giới thực. Đó như là một lời nhắc nhở về những gì sắp xảy ra. Anh có thể cảm nhận được mọi chi tiết đang trôi đi, hầu như không có đủ thời gian để tự hỏi rằng nó đã đi đâu trước khi sự việc tiếp theo lại chạy nối đuôi nó. "Cậu có sợ giấc mơ của chính mình không?"

"Có." Giọng Tendou vỡ ra. Cậu cố gắng che giấu điều đó bằng một tiếng cười ngặt nghẽo. Cả hai giả vờ như thể nó có hiệu quả. "Tớ cũng sợ rằng trong giây phút thức dậy, ngay trước khi tớ biết rằng mình nhớ được bao nhiêu. Nhưng đó có lẽ là phần đáng sợ nhất..." Lần thứ hai, tiếng cười đứt quãng là thật, âm thanh duy nhất có thể truyền đạt sự tuyệt vọng của bản thân đối với tình huống trớ trêu. "Làm sao tớ có thể biết được mình có nhớ hết được hay không?"

Tendou ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh. Cậu cười tươi đến nỗi mắt cậu nheo lại, dòng nước chực trào bị mắc kẹt đằng sau mi mắt của cậu biến thành một giọt lệ chảy xuống má. "Nhưng tớ hứa là sẽ không quên cậu!"

Đó không phải là một lời hứa mà cậu có thể thực hiện, nhưng đó là lời hứa mà Ushijima đón nhận với lòng biết ơn vô bờ. Chỉ vì đó là một lời hứa mà khi nó xảy ra, cậu đã phải chiến đấu với nội tâm để có thể giữ lại nó.

"Đêm nay cậu có ở lại đây không?" Câu hỏi của Tendou đưa Ushijima thoát ra khỏi dòng hồi tưởng, ánh mắt họ chạm nhau.

"Cậu muốn tôi ở lại à?"

Tendou phát ra một âm thanh với vẻ cân nhắc, lâu hơn mức cần thiết, đặc biệt là đối với người đã nắm được câu trả lời trong tay. Nếu Ushijima khăng khăng trả lời các câu hỏi đó bằng câu hỏi, thì Tendou nhất quyết khiến anh hơi vặn vẹo người — nhưng chỉ một chút.

Ushijima không có ý lảng tránh. Chỉ đơn giản là anh muốn biết mong muốn của Tendou hơn là của chính bản thân anh ngay lúc này.

Sau cùng, Tendou ngừng dò xét, một nụ cười nhẹ làm dịu nét mặt của cậu. "Tất nhiên là tớ muốn rồi. Cậu biết là tớ rất quý bạn bè của mình mà." Cậu định kéo tấm ga trải giường, nhưng dừng lại khi kẹp mép ga giữa hai ngón tay, rồi nhướng một bên mày lên. "Có một điều mà cả cô Abe và tớ đều không thích là cậu phải từ đây đi ra để đi học."

"Vậy thì tôi sẽ cố gắng đi sớm hơn." Ushijima trả lời với vẻ đơn giản, nhún vai tỏ vẻ anh rằng anh không cảm thấy phiền. "Rõ ràng cô Abe còn là kẻ thù của cậu vài giây trước, mà giờ đã là đồng đội cùng chung một phe rồi à?"

Tendou nheo mắt rồi liếc Ushijima. Nếu là người khác, hẳn sẽ rất xấu hổ nếu bắt quả tang đang được cậu đang nói dối về chuyện cô Abe chặn đường cậu và đi dạo ban đêm; nhưng đây là Ushijima nên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Anh đang hỏi thật lòng.

"Dĩ nhiên rồi," Tendou gật đầu, phất tay lên không trung một cách miễn cưỡng. "Tớ rất phục người phụ nữ đã đánh bại được những mánh khóe của tớ." Sau đó, cậu hoàn toàn nhìn thẳng vào Ushijima, rồi đưa đôi giày của cậu qua đỉnh đầu anh*, dù chỉ trong chớp mắt nhưng cho thấy được sự thân thiết của hai người. "Đừng hòng nghĩ là tớ sẽ để cậu vào đây kiểu như thế đấy."

"Cái gì cơ?" Ushijima dõi theo ánh mắt của Tendou đang nhìn anh từ đầu xuống chân, như thể cậu đang tìm kiếm điều gì. Có vẻ để như tìm ra được khúc mắc, Tendou bịt mũi. "Tớ nghĩ là... Tớ để đồ của tớ tại quầy lễ tân của cô Abe rồi."

Anh liền quay người hướng về phía cửa, nhưng Tendou đã la lên: "Đừng hòng nhá!"

Bất thình lình, Tendou bật dậy khỏi giường rồi chạy đến chặn cửa nhanh như chớp, tay ấn vào hai bên khung cửa.

Ushijima có thể dễ dàng vượt qua chướng ngại vật do cậu bày ra, nhưng anh không làm vậy, điều này sẽ khiến Tendou có được sự tự tin để duy trì công việc chặn cửa của cậu. Nhưng sự thoải mái đó sẽ chỉ nhắc nhở anh về việc cơ thể của Tendou đang dần yếu đi như thế nào.

Có lẽ Tendou đã cảm nhận được tâm trạng đang trở nên xấu đi, bởi vì cậu lại hạ tay xuống, thay vào đó lại thu hút sự chú ý của Ushijima vào cái mắc áo treo một chiếc áo choàng của bệnh viện ở trên tường.

"Tôi có thể mặc cái này hả?" Ushijima dùng tay vuốt nhẹ lớp vải mỏng. Anh không sẵn sàng phá vỡ quy tắc của bệnh viện mà sẽ gây rắc rối cho việc thăm nom của mình.

Tendou khẽ gõ ngón trỏ lên cằm. "Cậu có thể tưởng tượng là nó giống như bộ đồ ngủ mà ai cũng muốn."

Ushijima kéo chiếc áo ra khỏi mắc áo, nhìn chăm chăm vào Tendou với cái nhìn thẳng. "Ý cậu là cậu luôn muốn."

"Giống nhau cả thôi." Tendou trêu, lấy tay che mắt để tạo sự an toàn. Bất cứ điều gì mà Tendou thích, dù nó có ngớ ngẩn đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ trở thành mong muốn mà Ushijima hưởng ứng, nếu không chỉ để xoa dịu cậu. Thay vào đó, anh sẽ phải lắng nghe cậu lải nhải không ngừng về nó, và cuối cùng, Ushijima sẽ phải đầu hàng.

Không một chút do dự, thậm chí là không một chút ngại ngùng, Ushijima bắt đầu cởi áo phông của mình. Tendou lén nhìn trộm giữa khe hở của ngón trỏ và ngón giữa của cậu, nhưng lại thất vọng, vì Ushijima đã kéo áo choàng qua đầu, vuốt phẳng sát vào người để che đi mọi thứ trước khi cởi quần dài ra.

Tendou trừng mắt qua kẽ tay, rồi lại cau mày. "Chán thế."

"Cậu không nên quá phấn khích quá đâu." Ushijima nhắc lại với giọng đều đều, như thể anh đang đọc lại từ sách hướng dẫn.

Điều đó xuất phát từ một trong số rất, rất nhiều thông tin trên Google về tình trạng trên Google. Shirabu gần đây có chỉ cho anh cách sử dụng Google với chế độ Ẩn danh để Tendou không vô tình tìm thấy lịch sử tìm kiếm đáng buồn của anh. Không phải vì Tendou không thể nào chấp nhận được sự thật — cậu còn pha trò về tỉ lệ sống sót thấp của căn bệnh cậu đang mắc phải kể từ khi nhận được chẩn đoán đau lòng đó, đó là do tính cách này, hay là cơ chế đối phó của cậu — tuy nhiên, hầu hết câu trả lời là bởi vì cậu không thể kiểm soát được sự quan tâm đến ngột ngạt của Ushijima khi nó ở mức tối đa.

Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu họ có thể làm như mọi thứ giữa họ vẫn bình thường. Đặc biệt là khi nó vẫn còn như thế.

"Câu đó cậu nên nói với mớ tạp chí dưới gối tớ nằm thì đúng hơn đó." Cậu giơ tay lên, cảm thấy như thể mình có thể gặp nguy hiểm khi phản ứng của Ushijima lại là một cái chớp mắt chậm rãi, nhưng lại đầy chủ ý. "Tớ đùa chút thôi mà."

"Thế à?" Ushijima dò hỏi, nhìn Tendou đang quay trở về giường của cậu để rút cái gì đó từ dưới gối ra.

May thay, đó không phải là một kho tạp chí người lớn, mà là một bộ phim kinh dị họ đã dự định cùng nhau xem cách đây khá lâu.

"The Exorcist (Quỷ ám) à?" Ushijima đọc thành tiếng, lật sang mặt sau của hộp DVD. "Sau khi một cô gái trẻ bị quỷ ám và..."

Tendou giật lại nó từ tay Ushijima, mở hộp để lấy đĩa CD ở bên trong ra. "Không tiết lộ thêm cho cậu nữa đâu!" Tendou chỉ ngón tay trỏ dài của mình vào mặt Ushijima, la lên đầy vẻ tinh nghịch, trước khi ngoáy mũi. "Tụi này đã tìm ra được, bằng cách xem nó."

Vài phút sau bộ phim đã được chiếu, hai người họ nằm bên cạnh nhau trên chiếc giường bệnh viện chật hẹp. Ushijima tựa người vào chiếc gối dựng thẳng lên tường để có thể ngồi xem phim một cách trọn vẹn. Trong khi đó, đầu của Tendou gối lên đùi Ushijima, cậu kéo chăn lên mặt để có thể núp bất cứ khi nào có một pha dọa ma nào ở trong phim.

Bất kỳ ai xem một bộ phim kinh có Guess Monster** sẽ sớm phát hiện ra rằng cậu hầu như không xứng đáng với tên gọi chút nào. Cậu có thể dự đoán được bất cứ điều gì ngoại trừ thời điểm mà nhạc rùng rợn trong phim lên đến đỉnh điểm, ngay trước khi có một thứ gì đó đáng sợ bất ngờ xuất hiện trước màn hình.

Hoặc, có lẽ là do cậu thích có thêm lý do để rúc vào người anh.

"Nó có vẻ buồn cười nhỉ?" Hai người đã xem được khoảng ¾ bộ phim mà không ai nói với ai câu nào, nhưng rồi đột nhiên Tendou hỏi một câu như thế. Ushijima đang cố gắng để xác định là việc bị quỷ ám buồn cười ở chỗ nào, nhưng Tendou lại giải thích sau một hồi im lặng, có vẻ rất nghiêm túc. "Mọi người cứ gọi mấy cái thứ đó là quái vật, mặc dù những con ác quỷ đang thực sự ở ngoài kia, chiếm lấy thể xác và vật chất của con người."

Ushijima rời mắt khỏi màn hình tivi, như thể anh đã quên khuấy đi bộ phim. Anh không thể nhìn thấy gương mặt của Tendou ở góc độ này, nhưng anh tự hỏi cậu đang có biểu cảm gì ngay lúc này đây.

"Cậu có nghĩ là mọi người đều biết không? Ý tớ là cứ như thể họ bắt đầu xem tớ như là quái vật ấy."

Một cảnh hù ma hiện lên trên màn hình ngay khi những lời cuối cùng của Tendou thoát ra từ miệng cậu, những câu từ đó lơ lửng trong không khí. Nhưng không ai trong hai người bị hù cả.

Tendou ngửa đầu ra phía sau để nhìn vào mắt Ushijima. Nhưng thật đáng ngạc nhiên, đôi mắt đó không có bất kỳ dấu vết gì của nỗi buồn cả. Cậu trông trầm ngâm hơn bình thường, như thể đã phát hiện ra một điều động trời trên chiếc giường bệnh nhỏ bé, và cô đơn này — nó cô đơn vì ngay cả sự hiện diện gần như liên tục của Ushijima cũng không thể vượt qua được ý nghĩa của việc phải nằm trên nó.

Những cậu nhóc ở nơi sâu thẳm nhất, đen tối nhất trong ký ức của Tendou, chúng chỉ tay và từ chối chơi với cậu, như thể cậu đã làm sai điều gì đó.

"Cậu có nghĩ là họ biết là tớ có một con quái vật ở trong đầu, đang ăn mòn não của tớ không?"

Những từ ngữ đó xen giữa bọn họ mà không được ai trong hai người giải quyết một hồi lâu, cho đến khi Tendou nhận thấy sức nặng của chúng trong bóng tối. Cậu xoay các ngón tay của mình lên đầu, rồi phát ra một thứ âm thanh kỳ lạ, thứ âm thanh ục ục bằng lưỡi và cổ họng, để hình thành ra điều mà cậu nghĩ sẽ là giải thích hợp lý về việc não của cậu bị chảy ra sàn do con quái vật bên trong đó.

Cố gắng để làm tình hình tốt lên, Ushijima không muốn cậu làm thế. Anh biết những suy nghĩ đó vốn thầm kín hơn Tendou nghĩ. Cậu không tài nào che giấu được bằng sự hài hước với phần còn lại của thế giới đâu.

"Không đâu," Ushijima nói dứt khoát, đặt lòng bàn tay của anh lên má Tendou, hướng đôi mắt đỏ kia về phía anh. Bên dưới đôi mắt ấy, toàn bộ cơ thể của Tendou hoàn toàn bất động. Trông cứ như thể cậu đã chết rồi vậy. Xin thưa là chưa có vụ đó đâu. "Không ai biết điều đó đâu."

_____________________________________________________________________

Ghi chú:

Các đoạn in nghiêng là biểu thị của hồi tưởng hoặc ghi chú! Trong chương này, đó là một đoạn hồi tưởng.

Từ thời điểm này trở đi, các đoạn hồi tưởng sẽ chỉ xuất hiện ở phần đầu của các chương. Bất kỳ đoạn in nghiêng nào ở giữa câu chuyện sẽ là biểu thị của các ghi chú.

— — — — — — —

* Có lẽ đây là một hành động của sự tôn trọng hoặc là tình cảm đặc biệt của Tendou tới Ushijima. Bằng cách đưa giày qua đỉnh đầu, nó khá giống với việc trao đổi một phần của chính mình cho người kia hoặc là sự kết nối sâu sắc giữa hai người.

** Ở đây ý nói tới Tendou.

— — — — — — —

Một đoạn đối thoại cảm lạnh của team dịch:)))

Gieva: Tại sao mà bây nỡ lòng nào bắt người bị ngược là vợ tao hả?

Eliny: Tất cả là tại chị Ri xúi:)))

Phong Hy: Juan:)))

Akari: Tại sao lại đổ lên đầu tui chớ. Do tác giả mừ:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top