Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bữa ăn khuya

.

.

.

(─‿‿─) ♡


"Cale-nim?"

Cale giật nảy. Chết tiệt thật, linh hồn anh gần như thoát khỏi cơ thể sau tiếng gọi đó. Anh chậm rãi quay người lại, nheo mắt trong bóng tối để nhìn Choi Han. Anh đã không mong đợi một người đồng hành nào cả. Không phải vào 3 giờ sáng.

"Tại sao cậu vẫn còn tỉnh?"

Choi Han chớp mắt như thể đó là câu hỏi mà hắn muốn biết. Bất chấp điều đó, hắn vẫn trả lời câu hỏi một cách lịch sự như mọi khi.

"Tôi thức dậy khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, và bước ra để kiểm tra. Còn anh thì sao, Cale-nim? Mọi chuyện ổn chứ?"

Cale thở dài.

Cái con người ngủ nông đến kỳ lạ này.

Gãi đầu, Cale cố hết sức nghĩ xem nên nói gì. Uầy, thôi kệ đi. Nếu là Choi Han thì chắc chắn sẽ hiểu.

"Đôi khi người ta có cảm giác thèm ăn khuya ấy mà." Cale dừng lại, chờ đợi những lời nói thấm dần vào trong não người kia. "Cảm giác thèm ăn ám ảnh chúng ta, khiến ta không thể ngủ được. Và ta không thể làm gì khác ngoài việc phục tùng cơn thèm ăn hoặc chờ nó biến mất. "

"... Và sự thèm ăn này là gì, Cale-nim?"

Cale nhếch mép.

"Choi Han, cậu có muốn ăn một ít tteokbokki (Bánh gạo cay) không?"

"...Gì cơ ạ?"

Choi Han không ngờ lại có thể nghe thấy câu nói đó ở thế giới này.

"Cale-nim, tôi không biết là anh biết nấu ăn."

"À, ừ thì. Tôi chưa bao giờ phải nấu ăn khi là Cale Henituse, " anh nói với một nụ cười gượng gạo. Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi, mọi nhu cầu của anh đều được người hầu chăm sóc. Cũng không phải là anh có thể tự do nấu các món ăn Hàn Quốc, với sự giám sát liên tục. Nhà bếp là lãnh thổ của Beacrox, và anh không bao giờ được phép bước vào và tự nấu ăn. Hơn nữa, anh sẽ giải thích thế nào về bản thân mình nếu anh nấu ra món ăn lạ mà chưa ai từng nghe nói đến?

Choi Han gật đầu hiểu ý. Trong ký ức của hắn về Kim Rok Soo, không có nhiều về việc nấu ăn cùng nhau, ngoài việc ăn mì cốc. Anh đã luôn rất bận rộn. Hắn nhìn Cale với ánh mắt thương cảm.

"Anh có thích nấu ăn không, Cale-nim?"

"Hả? Chà, tôi cho rằng đôi khi nó có thể rất vui, "Cale trầm ngâm. Ngay cả trong một cuộc sống buông thả, vẫn có những sở thích khác mà mọi người phải lãng phí thời gian. Những trò chơi trong thời đại này không phù hợp với sở thích của anh, nhưng anh thích đọc trong thời gian rảnh rỗi.

Choi Han gật đầu. Một mùi thơm ngonmiệng tràn ngập khắp gian bếp. Choi Han không khỏi cảm thấy thích thú. Hắn nghiêm túc lắng nghe khi Cale tiếp tục nói về mình. Không mấy khi Cale cởi mở như thế này.

"Khi là Kim Rok Soo, tôi lớn lên một mình vì là một đứa trẻ mồ côi. Một cách tự nhiên, tôi học cách nấu ăn. Tôi thường quá lười biếng. Nhưng tôi tự chấm điểm bản thân là khá ổn. Cậu không phải lo lắng về việc bị đau bụng hay bất cứ điều gì tương tự ".

"Tôi sẽ ăn nó ngay cả khi nó tệ, Cale-nim. Vì anh đã nấu nó cho tôi. "

"Aigoo, cái đồ dẻo miệng. Không có gì lạ khi cậu lại nổi tiếng đến thế."

Một nồi tteokbokki nóng hổi được đặt trên bàn. Choi Han không thể tin vào mắt mình. Hắn nhớ ẩm thực Hàn Quốc. Sau khi hắn chia sẻ mô tả về các món ăn ở quê hương của mình, Beacrox đã cố gắng hết sức để làm làm kim chi và jjajangmyeon (Mì tương đen), nhưng đây là một món ăn khác mà hắn chưa bao giờ biết rằng bản thân đã mơ ước cho đến bây giờ. Cale mỉm cười trước ánh nhìn trìu mến trong mắt Choi Han.

Choi Han nuốt nước bọt khi Cale đưa cho hắn một đôi đũa. Không chỉ có bánh gạo, còn có cả xúc xích, kim chi và phô mai nữa. Nó khiến hắn nhớ lại những ngày tháng hồi trung học đi quanh các cửa hàng bán đồ ăn nhanh với bạn bè của mình. Nó khiến hắn nghĩ về gia đình của mình. Trái tim hắn quặn thắt vì nỗi nhớ. Hắn cố gắng thay đổi chủ đề để không chìm đắm trong những suy nghĩ buồn bã.

"Tôi chưa bao giờ ăn muộn thế này. Cảm giác thật là tội lỗi.".

Cale phát ra âm thanh 'chậc', lắc đầu. "Choi Han, đây là cách cậu làm một kẻ lười biếng hiểu không. Ăn bất cứ khi nào bạn muốn, ngủ bất cứ khi nào bạn thích. Hiểu chứ?"

"Vâng, Cale-nim."

Hai người mỗi người gắp một cái miếng bánh gạo, thổi cho nguội bớt. Họ cho vào miệng, nhai.

Kết cấu mềm dẻo này! Vị cay ngọt này!

Cale thở dài trong hạnh phúc. Với đôi đũa của mình, anh gắp một chiếc xúc xích, đảm bảo lấy được càng nhiều pho mát càng tốt. Chết tiệt, nó quá ngon. Miếng tiếp theo là một miếng bánh gạo với kim chi. Hà, đây là cuộc sống. Kim chi chín thật kỹ. Hương vị quen thuộc và hoài niệm khiến anh liên tưởng đến những món ăn Hàn Quốc khác mà anh đã bỏ lỡ.

"Này, cậu biết tôi còn thèm muốn gì nữa không?"

"Gì ạ, Cale-nim?"

"Gà rán và bia. Bữa ăn nhẹ hoàn hảo vào lúc nửa đêm. Hãy tưởng tượng, chúng ta đang ngồi trước sông Hàn vào đêm khuya và ăn uống. Uầy, quá hoàn hảo. "

Choi Han cười nhẹ. Hắn rất biết ơn khi có Cale ở bên cạnh. Không, Kim Rok Soo mới đúng. Nó khiến hắn cảm thấy bớt cô đơn hơn khi có người hiểu về văn hóa và quá khứ của mình.

"Anh nói nghe như một ông già vậy," Choi Han nhận xét khi hắn lắc đầu.

"Ông già? Cậu là một người già đấy. Tôi có nên gọi cậu là hyung-nim không? Ajeossi (chú hoặc người lớn tuổi trong tiếng hàn) ? Cậu tính ra là chú của người bạn quá cố của tôi đấy. Nếu tôi già thì cậu là gì? "

Choi Han bật cười trước vẻ mặt khó chịu của Cale. Nét mặt Cale dịu đi khi nghe tiếng cười rạng rỡ của Choi Han. Với một nụ cười nhếch mép, anh nói, "Này, hãy đợi cho đến khi câu nghe câu đùa ông chú này này."

Cale ho để hắng giọng. Với khuôn mặt nghiêm túc nhất của mình, anh nói, "Samsung muốn thuê những người tài năng vào đội của họ. Họ đã nghe về người đàn ông vô hình, người tốt nghiệp hàng đầu của trường đại học Seoul. Tại sao người đàn ông vô hình lại từ chối lời mời làm việc?

Choi Han ậm ừ, suy nghĩ về điều đó. Đầu óc hắn trở nên trống rỗng. "Tại sao?"

Với một nụ cười tinh quái, Cale trả lời, "Vì anh ấy không thể thấy mình làm điều đó."

Choi Han bật cười thành tiếng, vỗ đầu gối. Khung cảnh hắn thích thú với trò đùa khiến Cale cười tự mãn. "Cậu có khẩu vị của người già mà! Thấy chưa, cậu là người già hơn trong số hai chúng ta. "

Họ đang vui đến mức quên mất đã 3 giờ sáng. Tiếng cười nói vui vẻ của họ vang vọng khắp nhà, đi khắp các hành lang. Đây là cuộc sống mà Cale mong muốn. Là một người sống buông thả cùng với bạn bè và tận hưởng niềm vui. Thoải mái và thư giãn. Anh rất hạnh phúc vì cuối cùng đã có thể sống cuộc sống mà anh hằng mơ ước. Anh rất vui khi có Choi Han làm bạn, người hiểu anh rất rõ.

"... Hai người đang làm cái quái gì vậy?"

Cale và Choi Han sững người. Họ quay về phía cửa, nơi có một Beacrox với cái đang bốc khói nghi ngút. Hai người quay lại nhìn nhau một cách chậm rãi khi bộ não của họ rối tung lên vì những lời bào chữa. Họ nhai thức ăn một cách chậm rãi.

Tất nhiên, chính Cale là người đầu tiên nhận tìm được lời bào chữa cho mình. Anh nuốt nước bọt.

"Choi Han không thể ngủ được, vì vậy cậu ấy đã nấu đồ ăn của quê nhà mà cậu ấy nhớ. Tôi đi xuống vì khát, và bắt gặp cậu ấy. "Cale nói dối một cách trôi chảy. Choi Han tròn mắt nhìn Cale.

Beacrox nheo mắt nghi ngờ. Anh biết Choi Han nấu ăn rất tệ. Lần cuối cùng Choi Han cố gắng làm như vậy, hắn đã làm hỏng cả một chiếc nồi. Tuy nhiên, thức ăn trên bàn chắc chắn không quen thuộc chút nào.

"... Chúng tôi sẽ đảm bảo dọn dẹp đúng cách," thay vào đó Choi Han nói với vẻ mặt kỳ quặc. Cale tặc lưỡi khi nhìn thấy khuôn mặt của Choi Han. Đứa trẻ này. Anh rất biết ơn Choi Han đã diễn cùng, nhưng hắn là một diễn viên tồi.

"Không công bằng! Ăn cơm không có em! "

"Ta cũng muốn thử nữa, Nhân loại!"

"Một cái gì đó có mùi thơm!"

Căn bếp trở nên đông đúc hơn khi có nhiều người tụ tập hơn. On, Hong và Raon vào bếp. Họ đã thức dậy sau tiếng cười của hai người. Choi Han ngượng nghịu cười khi mọi người thử món ăn mà họ tin rằng do hắn nấu. Cale quan sát bọn trẻ với vẻ mặt nghiêm khắc khi chúng ăn những gì thực sự là do anh nấu. Anh dường như đã cố gắng rất nhiều để không để xảy ra bất cứ điều gì sai.

"Nó ngon!"

"Ta thích nó!"

"Nó dai!"

"...Không tệ."

Mọi người đều chấp thuận món ăn. Choi Han không nhịn được nở một nụ cười, nhìn Cale bằng ánh mắt ấm áp. Đại thiếu gia nhìn có chút ngượng ngùng.

"Nếu cậu nói với chúng tôi cách nấu món này, chúng tôi có thể làm được," Beacrox nói một cách miễn cưỡng. Đồ ăn quê hương của Choi Han đều rất thú vị và đáng để thử nghiệm. Hắn cảm thấy khó chịu khi Choi Han giữ bí mật về món ăn này với họ.

"Tôi... chỉ nhớ nó hôm nay..." Choi Han lúng túng nói dối.

Haizz, tên cún này. Cale lắc đầu. Làm thế nào mà Choi Han vẫn diễn xuất tệ như vậy sau ngần ấy năm nhỉ?

"Tôi sẽ xem cậu nấu ăn vào lần sau để làm đúng công thức."

Choi Han sững người khi nghe Beacrox nói. Với vẻ mặt hoảng sợ, hắn  chỉ về phía Cale. "Thực ra, nó được nấu bởi Cale-nim. Tôi chỉ... nói với anh ấy về tteokbokki. "

"Thiếu gia của chúng ta biết nấu ăn?"

Beacrox lại nheo mắt.

Cale nhấp một ngụm nước, làm ướt lưỡi trước khi nói. "Đúng, thì... Tôi đã biết được một hoặc hai thứ trong chuyến du ngoạn của mình."

Mọi người đều dành cho anh những cái nhìn kỳ quặc. Thiếu gia đã học nấu ăn khi đang đi hành trình? Khi nào? Luôn luôn có một ai đó khác với anh. Anh đã học được gì từ những yêu tinh bóng tối sao? Ai dám để một Bá tước, không, con trai của Công tước nấu ăn?

Raon nhìn giữa Choi Han và Cale.

<Nhân loại! Đây là một trong những 'bí mật' về quá khứ của ngươi, phải không? Đừng lo! Raon vĩ đại và hùng mạnh rất là thông minh! Ta sẽ giúp ngươi che giấu nó!>

Cale mỉm cười khi nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu. Đúng, Raon thực sự vĩ đại và hùng mạnh. Nhóc ấy luôn nắm bắt rất nhanh. Anh che giấu nụ cười của mình bằng cách ăn một miếng tteokbokki khác.

"Tại sao mọi người lại đứng xung quanh và nhìn chằm chằm chứ? Mau ăn xong rồi đi ngủ lại đi, "Cale nói. Đối với lũ trẻ, anh nhắc nhở, "Ngoài ra, mấy đứa phải đánh răng đúng cách sau khi ăn. Không ai muốn bị sâu răng phải không? "

Những đứa trẻ đáng yêu gật đầu.

Ah, điều này thật tuyệt.

Chia sẻ đồ ăn Hàn Quốc trên cùng một bàn với gia đình mới của họ. Choi Han và Cale trao nhau một nụ cười ấm áp.

Đây thực sự là cuộc sống buông tha tuyệt nhất mà. 

.

.

.

Hakik: Dịch xong tự dưng tui cũng thèm đồ ăn khuya ghê :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top