Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


T/N: Một câu chuyện thú vị giữa "rồng" Namjoon và nhà du hành Seokjin. Cốt truyện rất đáng yêu và sáng tạo, mình mong mọi người sẽ thích nhé. ❤❤

Chap này được beta bởi sakura_21 ❤❤

"Có gì sai sai ở ở đây đấy." Seokjin phàn nàn.

Đối phương lúc này mới miễn cưỡng bỏ dở tờ báo, cậu ta nhíu mày. "Sai chỗ nào?"

Seokjin nhìn người trước mặt với vẻ mặt bàng hoàng. "Về vụ tôi bị bắt vào đây.” Seokjin bức xúc, vừa nói vừa loay hoay bởi sợi dây trói buộc quá chặt.

"À." Cậu ta cuộn tờ báo lại và xem xét hồ sơ phạm tội của Seokjin. "Thì anh tông phải chiếc xe đẩy chở táo này-"

"-mà sau đó tôi đã phụ người ta dọn dẹp và hứa sẽ làm việc không công để đền bù." Seokjin bật lại. Thậm chí chủ chiếc xe còn chẳng buồn phiền chẳng buồn phiền gì. Cụ bà đã cùng anh trò chuyện vui vẻ và còn tặng anh cả táo nữa.

Nhưng con người trước mặt có vẻ không để tâm mấy đến chi tiết này. "Xen ngang người thi hành công vụ," cậu ta ghi thêm vào hồ sơ.

"Thật bất công," Seokjin phản bác, mọi chuyện ngày càng điên rồ rồi.

"Không hợp tác trong quá trình làm việc," Cậu ta lại thêm vào. Và khi Seokjin nhìn vào tờ hồ sơ, nó đầy những dòng chữ nghệch ngoạc như chữ kí.

Seokjin đang hết sức căm phẫn- anh vốn có khả năng giao tiếp xuất sắc - nhưng đến thánh cũng phải cạn lời với người này rồi.

"Trong đây có ghi lại chuyện anh trộm chó nữa này," Cậu ta lại chau mày. "Chó của ai thế?"

"Tôi không trộm con chó nào hết," Seokjin đáp lại. Cánh tay anh đang mất dần cảm giác nên chỉ muốn kết thúc cuộc tra hỏi này càng sớm càng tốt và được ra khỏi cái chốn này nếu có thể. "Tôi chỉ mở cửa quán bar và con chó của ai đó chạy ra và biến mất."

"Bosco phải chống chọi trước thiên nhiên hoang dã mà không có sự bảo hộ nào ư?” Đối phương chặc lưỡi trong thất vọng."Tôi rất tiếc, nhưng có vẻ anh vừa được bổ sung thêm tội trạng vô cảm và ngược đãi động vật."

Đây là tổ chức quái quỷ nào thế này? Seokjin thở dài. Đoạn anh định giơ tay vuốt tóc nhưng rồi nhớ ra mình bị trói. "Được rồi, ngài cảnh sát-"

"Gọi tôi là Hoseok," Cậu ta trở nên thân thiện. "Tôi muốn bắt tay anh lắm nhưng..."

"Yeah." Seokjin thấu hiểu. "Hoseok, cứ cho rằng cậu đã bắt giam tôi."

"Tôi đã bắt giam anh." Hoseok khẳng định lại điều hiển nhiên ấy. Khi ấy, Hoseok và cấp dưới của cậu ta đột nhiên bao vây Seokjin ở quán bar. Sau đó người cấp dưới đã vác bổng anh lên vai rồi tống vào đây.”. Seokjin chưa từng bị bắt giam trước đây nhưng anh không nghĩ rằng đây là phương pháp thích hợp dành cho cảnh sát.

"Rồi rồi, vậy là tôi bị bắt." Seokjin liếm môi, cố gắng suy nghĩ. "Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?". Seokjin là nhà du hành có nhiều dự tính cần thực hiện. Anh đáng lí chỉ ở đây trong một đêm, và mục đích là để chén căng bụng và di chuyển đến nơi tiếp theo.

"Seokjin- tôi gọi anh là Seokjin được không?" Hoseok lịch sự hỏi.

"Được chứ."

"Seokjin." Hoseok đan các ngón tay lại và nhướng người về phía trước, cằm đặt trên tay. "Anh đã đến đúng thời điểm tuyệt vời tại ngôi làng này rồi đấy."

Seokjin đảo mắt. "Thật hả?"Anh sắp tự giải thoát được bản thân khỏi đám dây nhợ phiền nhiễu, nhưng có trời biết Hoseok sẽ phản ứng ra sao.

"Anh thấy đấy..." Hoseok lấy ra một quyển sách từ ngăn tủ. "Chúng tôi có một..." Cậu mở nó ra. Trước mắt Seokjin là những bức tranh vẽ đầy màu sắc, và một câu đùa tục mà anh chắc chắn là không phải do tác giả viết vào. "Vật."

"Một vật," Seokjin nhắc lại. "Vật gì thế ?"

"Một con rồng," Hoseok đáp như thể đó chẳng là điều gì to tát. Seokjin thì hoàn toàn phản ứng ngược lại. "Ý tôi là, một con rồng siêu khủng sống bên ngọn núi thích nổi cơn tam bành nếu không có vật hiến tế." Cậu nhún vai. "Kiểu như là, nó sẽ đạp cả ngôi làng tan tàn, ăn sống hết gia súc và mọi thứ sẽ chìm trong lửa."

Seokjin không thích kết cục của câu chuyện này. "Có chỗ nào tuyệt vời trong đây hả," Anh nói chậm rãi.

"Và nó cần vật hiến tế mới, ôi, tôi cũng chẳng rõ, ngay bây giờ?" Hoseok giả vờ chăm chú đọc sách nhưng Seokjin chắc chắn trang đó là về nấu ăn bởi anh thấy hết danh sách nguyên liệu được in trên đó rồi.

Seokjin tưởng tượng bản thân bị nướng chín trong lửa và cảm thấy thật kinh khủng.

Hoseok lật sang trang mới. "Điều đó rõ ràng là rất khó khăn cho chúng tôi, vì chẳng ai muốn đẩy đồng bào mình vào chỗ chết cả, anh hiểu chứ?" Cậu nhún vai. "Nhưng giờ đã có anh, khỏe mạnh và hết sức đẹp trai, cùng chỉ số đạo đức đang suy đồi nghiêm trọng-"

"Tôi tông đổ cái xe chở táo!" Seokjin gào lên, cố ngăn mình dậm dậm chân như một đứa trẻ. "Đó là tai nạn, làm sao cậu cho rằng nó là sự suy đồi đạo đức được hả?"

"Và cứ thích chen ngang tôi." Hoseok chặc chặc lưỡi. "Jungkook?" Hoseok nói vọng, và một chàng trai trẻ, người đã vác Seokjin suốt quãng đường dài, ló mặt ra. "Hãy nhốt Seokjin vào trại giam cho đến lúc hiến tế."

"Hiến tế?" Lạy chúa, Seokjin nổi điên lên mất. Chuyện này không thể nào xảy ra được. "Tôi tông đổ cái xe chở táo!" Anh sợ hãi nhìn Jungkook ngày càng tiến lại gần. Seokjin cố gắng hiểu cặn kẽ những gì sắp xảy ra với mình, bởi toàn bộ câu chuyện này quá đỗi kì quặc để có thể tin được. Tim anh đang đập nhanh đến mức Seokjin ngỡ là mình sắp ngất xỉu. "Đây là một hình phạt quái dị và vô nhân đạo!"

Hoseok nhún vai. "Nhưng không có luật nào chống lại nó cả."

Jungkook nắm lấy đầu ghế và bắt đầu lôi anh ngang căn phòng, mặc cho Seokjin đang chìm đắm trong sự hỗn loạn. "Cái này..." Anh thốt lên, gần như chẳng hiểu được chuyện quái gì đang xảy ra. "Thật không công bằng!" Anh ngẩng mặt và nhìn Jungkook đầy tha thiết. "Jungkook bạn tôi. Cậu đã vác tôi như củ khoai ngoài vườn, điều đó có nghĩa là tâm hồn đôi ta đã được gắn kết. Cậu không thể để tôi phơi xương cho con rồng được."

Jungkook không đáp lại, dù mặt cậu hơi đỏ lên.

"Thật không thể tin được." Seokjin nói với chính mình. "Năm tiếng ở cái thị trấn quỷ thần này và mình sắp bị dâng cho rồng. Tôi là người ăn ở tốt lành mà.”

"Ừ thì." Hoseok khóa cửa tù lại. "Đành chịu thôi, hồng nhan bạc mệnh mà."

Cửa thì đã khóa nhưng hai người kia chưa tháo trói cho anh.

————————-
Seokjin không chắc khi nào thì vụ hiến tế diễn ra, nhưng anh chắc chắn họ quên vụ cởi trói cho mình.

"Xin lỗi nhé," Hoseok nói, một vài giờ sau, khi Jungkook bắt đầu cởi trói cho Seokjin. “Tại chúng tôi không hay trói người khác ấy mà.”

"Tôi cóc quan tâm nữa rồi." Seokjin đã hoàn thành giai đoạn khóc thương cho sự bạc mệnh của mình và bắt đầu chấp nhận kết cục thảm thương này. Thảm thương không thua gì sự kì quặc của toàn bộ câu chuyện này. Anh đã dần miễn nhiễm với sự tạp nham của Hoseok rồi.

Seokjin vốn là người dễ thích nghi mà.

Hoseok rõ ràng là đang suy nghĩ về sự bất cần đời của Seokjin. Nó mất kha khá thời gian. ”Anh đang giẫm lên chân Jungkook kìa."

Jungkook bối rối nhìn Seokjin, cậu vẫn không nói gì.

"Anh ta đang giẫm lên chân em phải không?" Hoseok hỏi.

Jungkook phát ra một âm thanh kì lạ qua họng, rồi cậu gật đầu nhẹ, mắt không rời con dao mỗi lần cắt xuống.

"Tôi đang bị rối loạn tinh thần."Seokjin nói. "Tôi được quyền mất kiểm soát."

Hoseok cười nhếch môi. "Làm ơn hãy nhìn vào mặt Jungkook và tỏ vẻ ăn năn hết mức có thể."

Một yêu cầu kì lạ nhưng không bằng một nửa kì lạ của nguyên ngày hôm nay. Khi anh nhìn Jungkook, cậu nhóc đang mang khuôn mặt đỏ ửng, gần như nín thở. "Jungkook, tôi rất xin lỗi." Anh tỏ vẻ hối hận hết mức. Quả xứng danh là Kim Seokjin, bậc thầy cảm xúc. "Tôi xin lỗi vì đã giẫm lên chân cậu."

Jungkook chớp mắt. Thở một hơi thật sâu.

Rồi đặt dao xuống và rời khỏi căn phòng.

Hoseok không buồn bận tâm khi Jungkook lặng lẽ đi qua cậu và tiến về phía hàng lang.

"Cậu ấy.. ổn không?" Seokjin hỏi từ tốn, dõi theo lưng Jungkook. Anh đã làm sai ở đâu sao? . Rõ ràng là nơi này có những phong tục kì quái. Anh chắc chắn là đã phạm lỗi rồi. Nơi này toàn những phong tục kì quái. Có thể anh đã mắc lỗi nào đó rồi cũng nên.”

"Hmm? Jungkook ấy à?" Hoseok tiến lại gần và cầm lấy con dao ban nãy, bắt đầu từ đoạn dây Jungkook làm dở. Seokjin không chắc rằng mình nên tin tưởng Hoseok với con dao không, nhưng cậu ta lại sử dụng nó vô cùng thành thạo. Trong thoáng chốc, Seokjin như nhìn thấy một con người khác. "Cậu ấy ổn thôi." Hoseok cười, và lùi lại, trở về trạng thái tạp nham. "Cậu ấy là một đống hỗn độn, nên không nói chuyện với anh được thôi.

Seokjin chớp mắt. "Giống như bị nguyền ấy hả?" Anh có một người bạn dính phải phép thuật "Câm mồm", nhưng đó là vì lợi ích của mọi người nên nó không phải vấn đề lớn.

Hoseok dừng lại quá trình cởi trói và bật cười. "Anh gọi thế cũng được." Cậu lắc lắc đầu. "Tội nghiệp." Sợi dây cuối cùng cũng rơi xuống.

Trong giây lát, Seokjin nghĩ đến chuyện tháo chạy đến cánh cửa, nhưng anh hoàn toàn mất cảm giác ở nửa thân trên và anh có linh cảm rằng chân mình sẽ lạng quạng vàté dập mặt nếu đứng dậy. "Vậy," Anh nói chậm rãi. "Cái vụ hiến tế này là sao thế?" Seokjin là người sáng dạ. Nếu có đường thoát, thì anh sẽ tìm ra nó.

"Anh ở đây đến sáng mai," Hoseok nói bình thản, như thể cậu ta chẳng liên can gì đến cái chết sắp đến của anh. "Rồi chúng tôi sẽ vác anh lên núi, cạnh ngôi đền, trói anh lên một cái cây, và bỏ lại anh lại đó. Cậu cười. "Và mọi chuyện sau đó sẽ rất thú vị. Không chừng anh lại thích nó cho coi."

Seokjin trừng mắt. "Theo một cách nào đó, tôi không nghĩ thế."

Hoseok nhún vai. "Anh muốn phá mood thì cũng ổn thôi."

Seokjin đang phân vân giữa những lựa chọn. Hoặc là anh tẩu thoát đêm nay, hoặc là đợi đến lúc ở trên cây. Nhưng khi ấy anh chẳng có gì để cắt dây trói cả. Mà dù có thoát thân, thì anh cũng chẳng lấy được đồ đạc của mình trong ngăn bàn Hoseok. Và anh sẽ giống mấy thằng ngố đi du lịch mà không có bản đồ.

Anh nhớ đường đến thị trấn lân cận. Nhưng nó mất ít nhất là ba ngày đi đường trừ khi đi nhờ xe. Khả năng cao là có dân du mục trên mấy quãng đường này. Anh có thể chăm sóc động vật hay nấu ăn hay làm cả công việc chân tay. Anh có nhiều lựa chọn mà.

Dường như Hoseok đọc thấu được suy nghĩ của anh. "Jungkook sẽ gác anh cả đêm nay."

"Cả đêm?" Seokjin chau mày. “Nó sẽ vắt kiệt sức người đấy.”

"Cậu ấy có ngủ bao giờ đâu." Hoseok phủ tau. "Cứ đưa cafe là Jungkook ổn thôi mà."

"Cậu đang bóc lột sức lao động trẻ vị thành niên đó."

"Chúng tôi cũng không có luật chống lại điều đó." Hoseok cười khì. "Với lại, tôi xem đó là sự linh động trong công việc khi thiếu thốn nhân sự. Ai cũng có thời gian khó khăn mà, Kim Seokjin."

"Cậu là cái quái gì thế?" Seokjin thở hắt ra. "Sao cái thị trấn này có thể vận hành được?"

"Nó vận hành khá tốt đó." Hoseok khịt mũi. "Chúng tôi làm hết mức có thể."

"Vậy thì cậu nên tìm cách thỏa hiệp với cậu rồng này xem?" Seokjin cố thuyết phục. "Phá hủy cả một thị trấn thì hơi bị ác. Chắc rồng sẽ chịu thương lượng đó."

"Thì đã có anh rồi này."

"Tôi không cho rằng hi sinh mạng sống người lạ có thể song hành được với quy tắc đạo đức của cậu đâu." Seokjin thẳng thừng. "Giết người nặng nề hơn là phá nát vài quả táo đó."

"Yeah, nhưng anh còn tội ngược đãi động vật nữa, nên là." Hoseok nhún vai. "Kẻ tám lạng người nửa cân thôi."

Nếu Seokjin là một con chiên ngoan đạo, thì ngay bây giờ anh sẽ cầu xin chúa lòng kiên nhẫn của Người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top