Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai linh hồn lang thang trong khoảng không mà họ đang ở. Tìm kiếm ánh sáng giữa bóng tối. Thật ngột ngạt, bóng tối bóp nghẹt khiến họ muốn vùng vẫy và tìm cách thoát ra khỏi màu đen vô tận. Cả cơ thể họ đang gầm lên trong đau đớn và lạnh lẽo, linh hồn và thể xác của họ bị chia cắt nhưng không cùng lúc với thời điểm họ cảm nhận được nỗi đau mà cơ thể đang chịu đựng.

Trong im lặng, tai họ bắt đầu hoạt động. Những giọt mưa nặng trĩu và hơi thở khó nhọc của cả hai do làn gió lạnh gây ra. Chen chúc trong một nơi đầy rẫy rác thải, họ rúc vào nhau để tìm chút hơi ấm.

Và sau đó một tiếng nói chuyện đã được nghe thấy giữa cơn mưa.

"Tại sao ta phải làm vậy?!" Giọng của một người đàn ông đã được nghe thấy, đó là sự tức giận hoặc sốc.

"Nhưng cả hai đều giống ngài!"

'những người này là ai?'

Cả linh hồn đều tự hỏi,

"Ta không biết vì sao được chưa ?! Câm miệng đi!"

"Khụ khụ"

"Huuuu"

Cả hai thân hình nhỏ bé rúc vào nhau nhiều hơn khi cơn gió thổi qua có vẻ lạnh hơn.

"Còn chờ gì nữa?! Nhấc chúng lên!" Giọng nói đầu tiên phát lên một lần nữa nhưng nó thấp hơn trước đó, giống như là người đó đang cẩn thận không đánh thức những sinh vật nhỏ bé này.

"Tôi tưởng chúng không phải của ngài?", một giọng nói khác xen vào.

"Đừng hỏi nữa và cứ làm như ta nói đi. Từ từ nhấc chúng lên và mang chúng đi, dịch chuyển chúng ta đến lâu đài"

Và sau đó hai đứa trẻ cảm thấy có những cánh tay mạnh mẽ đang nâng chúng lên trong không trung, nó giống như những gì người đàn ông đã ra lệnh. Nó nhẹ nhàng và chậm rãi, dường như sợ làm trầy xước làn da xanh xao gầy guộc của lũ trẻ.

"Hãy mặc áo choàng của các ngươi vào chúng." Cả hai đứa trẻ sau đó đều cảm thấy có thứ gì đó đang quấn quanh mình, hơi ấm bao bọc lấy cả hai khiến chúng ôm chặt lấy thứ ấm áp đang bao lấy bản thân. Cảm giác buồn ngủ mà họ đã cảm thấy từ trước đã trở lại khi hơi ấm bao trùm cơ thể lạnh run của cả hai.

Tiếng xé rách vang lên trước khi cả hai đứa trẻ chìm vào giấc ngủ, bàn tay gầy guộc nhỏ bé của chúng nắm chặt lấy lớp vải không quá mềm đang quấn quanh người chúng.

---

"Cale." Một giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập đôi tai của nhóc tóc đỏ đang say ngủ cùng với những cái vỗ nhẹ trên má cậu.

Hình bóng tóc đỏ đang say ngủ không thèm đáp lại tiếng gọi và những cái vỗ nhẹ của người kia, thay vào đó cậu tiếp tục hành trình ngủ của mình.

"Cale Henituse." Chưa hết một phút trước khi gọi, một giọng nói lại gọi tên cậu nhưng cậu lại phớt lờ vì vẫn cảm thấy rất buồn ngủ.

"CALE!"

* CHÁT !! * 

"Đau!!" Mái tóc đỏ đang nằm bỗng giật nảy mình, ngồi dậy ôm lấy bên mặt đau nhói.

"Giờ cậu chịu tỉnh rồi à?" Cale hung hăng hướng sự chú ý của mình sang thủ phạm dường như tát vào mặt cậu khi đang ngủ.

Kim RokSoo tươi cười chào đón cậu trong khi hai tay nắm trong không khí, lòng bàn tay còn lại có chút đỏ như là máu đang tụ lại một chỗ, và điều đó càng khẳng định sự nghi ngờ của cậu rằng người này chính là kẻ đã tát vào mặt mình.

"Chậc. Cái gì?" , Cale hỏi với vẻ mặt khó chịu trong khi xoa má.

"Cậu có biết chúng ta ở đâu không?" Cale ném cho anh một cái nhìn 'Cái khỉ gì thế' và Kim RokSoo chỉ thở dài.

"Cậu chắc chắn đã nhớ những gì tên khốn đó đã nói trước khi chúng ta bất tỉnh đúng không?"

Cale nhướng mày, đó là câu trả lời của cậu, nó có nghĩa là 'Thì sao?'

"Haaah." RokSoo thở dài khó hiểu, nhìn Cale với vẻ mệt mỏi

"Ông Thần kia, ông đang ở đâu? Tại sao chúng tôi lại quay về lãnh địa của ông?" RokSoo bất ngờ hỏi khiến Cale nhướng mày nhiều hơn khi nhìn quanh nơi họ đang ở.

Đây thực sự là lãnh địa Tử thần với một cái bàn và thứ khác, giống y hệt những gì họ đã thấy trước đó.

Một phút im lặng bao trùm họ trước khi một tiếng ho vang lên.

"E hèm... thế giới mà ta tái sinh hai ngươi có thể hơi khó khăn một chút ... vì vậy, như một sự đền bù... Ta sẽ làm cho sức mạnh của cả hai vẫn còn trong linh hồn của mỗi người và tặng thêm cho các ngươi nữa." Giọng nói dừng lại với những câu nói của mình vì giọng nói của ông hơi run và không thể không nói lắp khi cả hai luồng khí đen tỏa ra.

"Thế à, một cuộc chiến trong 12 năm tới sao?" Cale nở một nụ cười mỉa mai

Giọng nói thuộc về Thần Chết bật ra một tràng cười lo lắng

"Chờ đã, ông đã tái sinh chúng tôi rồi sao?" RokSoo hỏi, khoanh tay trước ngực và bắt chéo chân, ngồi trên ghế sô pha một cách bất cần.

"Đúng vậy, ta đã chế tạo thân thể của hai ngươi và mang theo linh hồn của cả hai tới thế giới đó, ta chỉ kéo thần thức của hai ngươi tới để nói một số chuyện thôi."

"Vậy là, chúng tôi hiện đang bất tỉnh trong thế giới đó hả." Thần Chết ậm ừ như một phản ứng.

"Thế những điều khác ông sẽ nói với chúng tôi là gì?" Cale chán nản hỏi khi đang viết nguệch ngoạc một số chữ cái và vẽ lên mặt sau của tờ giấy mà Thần Chết đã ký khi họ ở đó.

Cậu tò mò về lý do tại sao một vị thần lại làm những điều như con người làm nhưng cậu không bận tâm lắm, dù sao thì cậu cũng không muốn tìm hiểu về các vị thần nhiều hơn.

"Ừ thì..cả hai thấy đấy.." cả Cale và RokSoo đều nhìn nhau khi họ nhìn chằm chằm vào khoảng trống của mỗi góc của nơi này.

"Đừng nổi điên mà!"

"Ông không thể nói trực tiếp ra sao ?! Bộ ông là người dẫn chương trình công bố người chiến thắng nên làm lâu để khiến cho những gì ông sẽ nói trở nên hồi hộp hay sao hả ?!" Thần Chết không thể không thót tim trước sự gay gắt của cả hai thiếu niên.

"Thế giới mà các ngươi đang đầu thai đang trong con đường hủy diệt. Nếu các ngươi muốn sống hòa bình với họ thì cả hai nên làm gì đó để ngăn nó đến." Cả hai đều không bị sốc vì họ biết trước điều đó rồi. Thật luôn, họ có thể mong đợi một điều tốt đẹp gì với sự tham gia của Thần Chết chứ?

"Và thế giới đó là thế giới mà cả hai bạn đều đã đọc qua." Đó là lời nói cuối cùng của Thần Chết trước khi cả hai cảm thấy mắt mình nặng dần.

'Một thế giới mà cả hai chúng ta đều đọc qua?' RokSoo tự hỏi khi có một cuốn sách nào đó lọt vào tâm trí mình

'Đệt, không thể nào..' Cale liên tục nguyền rủa Thần Chết

"Thế giới của "Sự ra đời của một anh hùng" sao? "

---

"Tại sao chúng vẫn chưa thức dậy?" Barrow, người đã ở trong căn phòng sang trọng suốt thời gian qua hỏi người đàn ông mà hắn ra lệnh cho thuộc hạ mang theo khi nhìn những bóng người đang nằm trên chiếc giường King size khi cả hai đang rúc vào nhau, nắm tay nhau.

Đã hai ngày kể từ khi họ đưa những đứa trẻ này vào lâu đài nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy chúng thức dậy mặc dù họ đã sử dụng hàng tấn dược trị liệu.

Người đàn ông là một người có kiến ​​thức y học, không khỏi run lên sợ hãi dưới cái nhìn lạnh lùng của người tóc đỏ. Cái nhìn mà hắn dành cho anh ta lạnh thấu xương, nó khiến người đàn ông chỉ muốn quỳ xuống và cầu xin đừng giết mình mặc dù Barrow được biết đến với danh tiếng tốt của hắn trên toàn Vương quốc, một nỗi sợ hãi nhất định không thể không làm thoát khỏi người đàn ông.

"Barrow, đừng làm bác sĩ sợ. Như ông ấy nói, bọn trẻ cần được nghỉ ngơi nhiều vì chúng có vẻ quá kiệt sức vì chuyện gì đó." Sayeru quyết định xen vào giữa bề trên của mình và bác sĩ rồi đuổi anh ta đi, y muốn duy trì danh tiếng người lãnh đạo chính trực của bề trên của mình vì vậy chen vào là một quyết định tốt cho họ nhưng đôi mắt Barrow như đang ném dao găm vào y khiến vua gấu hơi lo lắng.

"Chúng thật sự không phải là con của ngài sao, Barrow? Ngài cứ lo lắng cho chúng", Dorph hỏi, y đã im lặng từ trước khi quan sát hành động của vị bề trên của mình khi bác sĩ đang kiểm tra những đứa trẻ vô danh mà họ mang đến.

"Ta đã nói với ngươi rồi, chúng không phải. Điều đó là không thể vì ta đã không ngủ với bất kỳ người phụ nữ nào." Barrow bình tĩnh nói khi hắn đi về phía hình dáng đang nằm của lũ trẻ.

Nhìn dáng vẻ đang ngủ của lũ trẻ mang đến cho hắn một cảm giác ấm áp trong lòng, đó là một cảm giác xa lạ đối với hắn. Nó ấm áp và thật tuyệt, Barrow thích nó vì hắn cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn.

"Ngài có chắc là đã không ngủ với ai không? Vậy thì làm sao giải thích được điều này? Những đứa trẻ đó giống như bản sao carbon của ngài vậy." Barrow suy nghĩ một lúc, môi và mắt của y co giật một chút

"Đàn ông còn có thể sinh con sao?" Hắn thì thầm nhưng sau đó cả hai người đang ở bên trong cùng hắn đều tròn mắt nhìn với những gì họ vừa nghe thấy.

Bề trên của họ vừa nói gì thế?!

Với hàm của họ mở ra và đôi mắt gần như trợn ngược, họ nhìn vào bề trên của họ một cách đầy thắc mắc. Không tin vào những gì họ vừa nghe và dường như muốn một sự xác nhận.

"Ta nhớ lúc đó đã ngủ với ai đó trong bữa tiệc sinh nhật của Naru ba năm trước. Nhưng liệu một người đàn ông có thể mang thai sao?" Với câu hỏi của Barrow, Sayeru và Dorph đã xác nhận điều đó. Cả hai đều sững sờ khi họ nhìn vào khuôn mặt không hề che giấu của bề trên của họ. 

"Ừ-ừ thì nếu họ có năng lực để làm như vậy." Dorph là người đầu tiên tỉnh lại khi Sayeru vẫn còn mê man, Dorph đá vào đầu gối của y để làm cho người kia tỉnh lại.

"Là vậy sao?" Barrow nhìn vào khuôn mặt của những đứa trẻ, mái tóc đỏ của đứa trẻ trông rất giống của hắn trong khi đứa còn lại có khuôn mặt giống y hệt hắn, mặc dù chỉ là một phiên bản trẻ hơn.

"Chúng ta làm một bài kiểm tra thì sao, thưa Bề trên? Con trai của ngài, rồng lai tạo ra thứ gì đó khiến ngài biết liệu ai đó có cùng huyết thống với người khác hay không mà?" Sayeru, người đã thức tỉnh khỏi cơn sốc của mình đã gợi ý điều này khiến Sao trắng rơi vào suy tư.

"Phát minh ngu ngốc mà nó cứ làm đi làm lại vì thứ đó luôn thất bại bất cứ khi nào nó thử à?" Sayeru thầm thở dài trước phản ứng của bề trên.

"Nó gần như đã hoàn thiện vào lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó. Ngài ấy đã thử nghiệm trên một nhóm các họ động vật và ngài ấy nói rằng nó hoạt động tốt."

"Được thôi." Barrow đồng ý,

"Vậy thì thưa ngài, ngài có một cuộc hẹn trong 5 phút kể từ bây giờ. Ngài nên chuẩn bị sẵn sàng." Dorph kính cẩn nhắc nhở Sao trắng.

Khi Barrow chuẩn bị trả lời và đứng dậy khỏi chỗ ngồi thì bọn trẻ đã di chuyển. Các ngón tay của chúng cử động và mí mắt bắt đầu rung lên sau đó vài giây sau, hàng mi run lên và hai mắt của họ mở ra.

Đôi mắt nâu đỏ của lũ trẻ nheo lại khi bất ngờ tiếp xúc với ánh sáng trên trần nhà do một viên kim cương khổng lồ như chiếc đèn chùm tạo ra.

"Hủy bỏ cuộc hẹn đó." Một giọng nói đã thu hút sự chú ý của hai đứa trẻ, chúng tò mò đảo mắt nhìn quanh

"Ngay cả đôi mắt của họ." Sayeru thốt lên đầy hoài nghi vì Dorph cũng vậy. Bây giờ hai đứa trẻ đã mở mắt ra, sự giống nhau của cả ba càng tăng lên.

"Sayeru, Dorph, hãy gọi bác sĩ đó một lần nữa. Và mang theo một số người hầu."

'Hở?' Cale, người đang nheo mắt để loại bỏ tầm nhìn mờ ảo của mình, không thể không cau mày trước những cái tên mà cậu nghe thấy.

"Vâng, thưa bề trên. Chúng tôi sẽ thực hiện theo lệnh của ngài ngay." Sau đó, một tiếng bước chân và tiếng đóng cửa đã được nghe thấy

'Hở?' Kim RokSoo, người có tầm nhìn đã trở nên rõ ràng hơn, không thể không trố mắt và ngay sau đó Cale cũng phản ứng không khác gì RokSoo. 

"Hai đứa đều cảm thấy ổn chứ?" Cả hai đứa trẻ không thể thốt ra một từ nào trong cú sốc.

'Trông mình có đáng sợ không? Tại sao hai đứa nhỏ lại trông như vậy?' Barrow nghĩ khi quan sát biểu hiện của hai đứa trẻ, cả hai có vẻ như đã nhìn thấy ma hay quái vật.

"Nếu hai đứa cảm thấy gì đó, hãy nói và cho ta biết trong khi chờ bác sĩ đến." Barrow cố gắng làm cho giọng điệu của mình nhẹ nhàng hơn để khiến lũ trẻ không sợ hãi hắn.

"Hai đứa đều có tên chứ?" Barrow không thể không mỉm cười gượng gạo khi cả hai đứa trẻ chỉ nhìn hắn với vẻ hoài nghi.

"Thưa bề trên, các bác sĩ và người hầu đã tới rồi ạ." Ngay sau những phút im lặng khó xử giữa ba người, Sayeru và Dorph trở lại với những người mà hắn ra lệnh mang tới.

"Kiểm tra lại, chúng không nói gì cả. Có thể có gì đó không ổn nên hãy kiểm tra cẩn thận vào." Hắn nói về phía vị bác sĩ trước đó và những người học việc khác mà tên này mang theo.

"Và ngươi, sau khi các bác sĩ kiểm tra xong, mặc quần áo ấm cho chúng và cho chúng ăn. Hiểu chứ?" Hắn quay về phía những người hầu đang cúi chào một cách kính cẩn đáp: 'Vâng, thưa Bề trên'

Sau đó, hắn quay lại nhìn những đứa trẻ vẫn đang há hốc miệng khi hắn đi ra ngoài, Sayeru và Dorph theo hắn từ phía sau.

"Đến cuộc hẹn vừa rồi của ta trước. Cả hai ngươi chuẩn bị cho ta" Barrow nói và cả hai ngay lập tức tuân lệnh.

Trong khi đó, cả hai đứa trẻ nằm trên giường không ngừng nguyền rửa Thần Chết trong đầu. Nguyền rủa Thần Chết trong khi các bác sĩ kiểm tra họ, sau khi kiểm tra, một số người hầu bắt đầu phục vụ họ, xin phép được tắm cho họ nhưng cả hai chỉ nhìn chằm chằm vào hư không và để người hầu làm việc cần làm.

Tình hình hiện tại của cả hai vẫn chạy vào trong đầu của họ được khi mà họ vẫn đang bận bịu chửi Thần Chết nhưng sự nhận ra đã ập đến với họ ngay khi thức ăn được dọn ra trước mặt.

Hai người nhìn nhau,

"Tại sao cậu lại trở thành thế này?" RokSoo hỏi, nhìn thiếu niên tóc đỏ có vẻ thu nhỏ lại và trẻ ra.

"Tôi có thể hỏi anh điều tương tự." Cả hai nhìn vào mắt nhau trước khi thở dài thườn thượt.

'Tên Thần Chết chết tiệt đó!'

Cả hai đứa trẻ đều đang chửi thề không ngừng bằng các ngôn ngữ khác nhau trong tâm trí khi người hầu cho chúng ăn và chúng chỉ có thể ngấu nghiến hết vì quá đói nên không thể từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top