Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nỗi nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là một sinh viên, chuyện xa nhà và nhớ nhung hẳn là chuyện thường tình.

"Mình sẽ lại nhớ mọi người lắm"

Đây là câu nói tôi note trong vở và lấy làm thích lắm. "Lại" là vì, tôi đã từng nhiều lần rất nhớ nơi mà, bây giờ tôi có thể tự tin nói với cậu: nhà tôi. Nhà của tôi.

Nỗi nhớ này chân thật đến mức, không có bất kỳ sự mâu thuẫn nào có thể xen vào được. Không phải gồng gánh, hay giả tạo lên để tự cảm thấy bản thân có tình thương với gia đình nữa. Và hôm nay, tôi lại nhớ họ quá đi mất.

Dưới đây là vài dòng tôi viết ra trên chuyến xe quay lại Sài Gòn vào ngày 20.06.2022. Đọc lại rất thích, tự thấy hay, tự phì cười và muốn chia sẻ với cậu.

————————————————

"Khi tôi đi và có 1 khoảng thời gian nhất định để trở về, tôi thấy mối quan hệ giữa bản thân với gia đình an toàn hơn nhiều, và trong chừng mực nào đó tôi được phép để kết nối với gia đình hơn.

Nhưng khi tôi có một khoảng thời gian dài ở cạnh họ, 1-2 tháng chẳng hạn, thật khó để bản thân tôi có nhiều cảm xúc so với 3-4 ngày bên nhau ít ỏi.

Sự giới hạn tạo ra ý nghĩa và những cân nhắc chừng mực hơn. Còn khi đã ở cạnh nhau thật lâu, tôi quên đi rằng sự tồn tại của họ quan trọng.

Thật đúng, đó là sự hiện diện. Một sự hiện diện có giới hạn.

Tôi cũng chẳng ở bao lâu, thôi giận làm gì cho mệt. Tôi cũng sắp đi rồi, thôi thì bỏ qua. Giống như thế.

Nhưng, thật ra, một người luôn hiện diện có hạn mà. Làm sao biết được có một ngày, họ sẽ ra đi, và để lại những trái tim bị khoét hoen rỉ?

Mỗi dịp, mỗi khoảng khắc điều có thể trở thành lần cuối cùng trong cuộc đời của một người.

Lần cuối để ôm nhau

Lần cuối để nói tạm biệt

Lần cuối để trao nhau nụ hôn

Lần cuối để cùng nhau cười

Lần cuối để lắng nghe nhau

Hay lần cuối để yêu, và được bao bọc bởi tình yêu

...

Kì lạ là, thường ta hay phủ nhận và tin chắc rằng sẽ có dịp khác. Chính điều đó, làm ta bỏ lỡ.

Bỏ lỡ một câu yêu thương

Bỏ lỡ một lần trải nghiệm

Bỏ lỡ những tâm hồn thổn thức

Bỏ lỡ lời xin lỗi

Bỏ lỡ chính mình

...

Khi học được một chút bài học này, tôi bắt đầu học cách trân trọng cuộc sống này. Những trải nghiệm được quan sát rõ ràng hơn vì, biết đâu, biết đâu đây là lần duy nhất hay cuối cùng. Từ đó, một phần trong tôi được khoả lấp, khoả lấp vì những điều bé nhỏ.

Tôi thích xem phim, đặc biệt là những khung cảnh quay đời thường. Nó gửi gắm đến người xem sự nhẹ nhàng và chậm rãi.

Chậm

Chậm là điều tôi đang từng ngày học hỏi. Sự chậm mang trong mình một sức mạnh lớn, biến cuộc đời tôi thành những chuỗi phim mình hằng mong. Tiếng quạt ồ ồ giữa một ngày mưa tầm tã, tiếng thinh lặng của đất trời, lời xì xầm của ba mẹ,... mọi thứ như rực rỡ sắc màu vốn có. Mà đúng ra, là đôi mắt tôi dần phết thêm những mảng màu khác nhau.

Chậm lại giúp tôi cảm nhận rõ những quyển sách, mỗi chuyến đi chơi hay là những buổi học. Bất chợt tôi lấy làm biết ơn những điều đang có này, vì đâu có điều gì là hiển nhiên."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top