Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tôi và 2505

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, thay vì viết nhật ký cho riêng mình, tôi muốn tâm tình với cậu một chút.

Một ngày có nhiều cảm xúc, bé tí thôi, nhưng tôi gắng nắm bắt để kể cho cậu nghe nhé.

Tôi có một buổi thuyết trình, nhưng chưa chuẩn bị xong, cứ thế mà lật đật vào lớp. Không biết cậu đã trải qua chưa, cái cảm giác mình đứng trước mọi người và nói, nhưng hình như, ai cũng có việc riêng của họ ấy. Tôi hơi buồn một chút, một chút thôi và vẫn tiếp tục những gì mình dự định nói. Vì tôi hiểu, vẫn sẽ có người nghe: những người bạn, hay người cô mà tôi luôn kính trọng. Thế là đủ cậu nhỉ.

Thật ra, tôi thích đứng trình bày trước mọi người. Thích từ giai đoạn chuẩn bị, đến khi kết thúc bằng những tràn vỗ tay. Muốn nói gì, thêm thắt ở đâu, nhấn nhá ở điểm nào, ví dụ đào sâu ra sao... tôi đều nắm trong bàn tay. Khán phòng lúc đó, là của tôi.

Kỳ này, tôi làm trọn vẹn lắm. Có hẳn mở đầu, nội dung, và kết luận. Một bài thuyết trình đầy chỉn chu chỉ vỏn vẹn trong 24h. Mặc dù phải cầm giấy đọc, chưa trôi chảy nhưng cũng thấy vui lắm vì sự nỗ lực của bản thân.

Tôi học chuyên ngành tâm lý, vì thế mà được nói gần như về những chủ đề tôi quan tâm. Lần này Tôi được tìm hiểu về các giai đoạn phát triển ở người của Eric Erikson. Có một câu thế này đây: "gần gũi là khả năng trao tặng tâm hồn mình cho người khác mà không mất đi bản sắc riêng của chình mình" khi tôi đề cập đến giai đoạn con người có nhu cầu yêu và được yêu. Lần đầu đọc những dòng ấy, tôi chấm ngay. Nó thể hiện sự can đảm của kẻ muốn yêu, sự an toàn với đối phương và tình yêu với bản thân mình.

Hay một đoạn kết luận tôi vô cùng tâm đắc sau khi tìm hiểu về 8 giai đoạn của Erikson, tóm gọn là như này: Mỗi giai đoạn phát triển từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều phải trải qua những cuộc khủng hoảng khác nhau nếu như không được định hướng và nhận sự hỗ trợ từ các mối quan hệ xung quanh. Vì thế mà, trước khi chào đón những thiên thần đến với thế giới này, là ba mẹ, chúng ta cần sự sẵn sàng về kiến thức, kỹ năng để nuôi dạy con trẻ. Để những thiên thần ấy không phải trải qua những khoảng hoảng một mình hay sống một cuộc đời chưa trọn vẹn chỉ vì những tổn thương mà vô tình hay cố ý chúng ta gây ra do sự thiếu hiểu biết của bản thân.

Trình bày xong, cũng được cô nhắc lại khá nhiều lần nên tôi rất dui. Chỉ cần một ai đó lắng nghe, để tâm đến những gì mình đề cập, cũng đã đủ làm động lực cho tất cả những cố gắng tiếp theo. Cám ơn cô nhiều lắm ạ.

Bài giảng hôm nay của cô, lại thật sự rất hay. "lại" là bởi, rất nhiều bài giảng khác, cũng vô cùng cuốn hút. Nhiều câu đã động làm tôi rùng mình, tỉ như:

"Đã là người, nhất định sẽ có lỗi lầm"

"Mình thấy điều đó là tốt đấy, nhưng đứa trẻ thì sao?"

"Trẻ em là trẻ em"

"Mỗi độ tuổi, trẻ cần được sống trọn vẹn ở giai đoạn ấy; chứ không phải gấp gút chuẩn bị để trở thành người lớn"

"Sự ra đời của con chính là trân quý, là niềm vui của mọi người"

.....

Tôi rất quý trọng cô, không chỉ vì là giảng viên, mà như một người bà mà tôi hằng mong ước có được. Nhiều câu của cô, khiến tôi nghĩ lại về niềm tin của chính mình.

Học về những tác động của gia đình, cô nói rất hăng, tôi cũng chìm đắm vào từng lời. Tôi buồn lắm, khi hiểu về những tác động của gia đình lên sự phát triển tâm lý cá nhân. Vô tình họ làm mình tổn thương. Tôi giận, trách nhưng rồi thương họ.

Mỗi lần nói về những phong cách cha mẹ, người tôi lại rần rần lên. Tôi muốn hỏi rõ: điều gì với bame là quan trọng, sao không quan tâm con nhiều hơn một chút thay vì rất nhiều vật chất mà có thể con không cần? Hay liệu ba mẹ có thật thương con không, vì con không cảm nhận được?

Tôi ghen tỵ với những người bạn có gia đình nồng ấm, yêu thương với nhau. Tôi muốn khóc, và khóc thật. Tôi ước gì, mình chỉ đơn thuần là trẻ con. Ước gì, mọi người đừng mong tôi chín chắn. Ước gì, tôi đừng quá hiểu chuyện. Trải dài những kỉ niệm, thứ tôi luyến tiếc không phải là những gì ba mẹ đã làm, mà là những gì họ đã không làm. Tôi cô độc, một mình và không cảm nhận được tình yêu của họ. Tôi như một cá thể tách biệt và không hiểu sao lại tồn tại. Tôi ước gì, mình được sống cuộc đời khác, trọn vẹn và hạnh phúc hơn.

Thế nhưng, hơn bao giờ hết, tôi hiểu là, sẽ mãi là một khoảng trống lớn lao trong cõi lòng khi bản thân không thể kết nối được với gia đình. Đó sẽ là một hành trình dài để bản thân tôi phải đi, để chữa lành cho mình, và cả ba mẹ. Vì, họ cũng từng là những đứa trẻ, những đứa trẻ bị thương tổn.

.....

Tối đến, chén xong tô bún, tôi đi bộ dạo công viên. Cảm giác thật khoan khoái và dễ chịu. Người nhẹ bẫng và ngắm bầu trời, lướt nhìn dòng người qua lại, những đứa trẻ nghịch cát và nỗi buồn bên trong chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top