Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tôi và máy ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chụp ảnh từng là một sở thích tôi điên cuồng theo đuổi. Có lẽ nếu cậu biết tôi vào cấp 3, hình ảnh cậu nhớ về có lẽ là một cô bé với chiếc máy ảnh trong tay chạy khắp nơi ở trường.

Đúng vậy, những năm tháng ấy của tôi đã rực rỡ trên những thước phim ảnh.

Để rồi một ngày, tôi quyết định không đụng đến chiếc máy ấy nữa. Và bây giờ nó cũng thuộc quyền sở hữu của chị gái tôi.

Tôi đã cất gọn nó vào trong lòng cặp, xếp chặt và khoá lại, khoá luôn những nhiệt huyết đã từng. Vào lúc ấy, tôi cảm thấy máy ảnh là một gánh nặng cần buông, hay một lí do khác là tôi cũng chẳng đoái hoài gì về cuộc sống, huống chi là chụp ảnh.

Lúc nào tôi đưa những ảnh cũ cho người khác xem, và thỏ thẻ rằng tôi đã ngơi chụp, họ đều hỏi: có tiếc không?

Tiếc không khi mình từng đam mê và dành nhiều thời gian cho nó thế mà?

Tiếc không khi việc từ bỏ chỉ đơn thuần vì một cơn khủng hoảng tuổi 20?

Tại sao không thử bắt đầu lại? Việc chụp ảnh ấy.

Nhưng mà, đôi khi tôi nghĩ, việc không còn chụp ảnh vừa đóng sầm cánh cửa này, nhưng lại để ngõ một chân trời khác. Nơi ấy, tôi không cần nhọc lòng để có những tấm ảnh đẹp, và được phép ngắm nhìn và nhớ thật sâu những gì tôi được chứng kiến.

Một thí nghiệm tâm lý học tôi vô tình đọc khi tìm hiểu về lỗi nhận thức ở con người đã chỉ ra rằng: so với việc chụp lại những bức ảnh, con người sẽ có xu hướng tận hưởng và nhớ rõ những điều mà họ chỉ được phép trải nghiệm.

Từ đấy, tôi đặt lại cho mình những câu hỏi:

Liệu những tấm ảnh chụp đó, được bao lần tôi xem lại?

Liệu tôi có vui vẻ ngắm nhìn những thành quả của mình?

Liệu tôi có còn cơ hội tận hưởng trong khi lòng lắng lo phải chụp được những tấm ảnh đẹp?

Cái gì thật sự là quý trọng? Ảnh hay những gì tôi trải nghiệm và tận hưởng.

Mà có lẽ, chuyện chụp ảnh cũng chẳng có gì sai đâu. Chỉ duy thái độ của tôi với chúng mới là điều quan trọng. Nhận thấy được những thói quen hành động và rồi tối đa hoá những lợi ích từ những tấm ảnh mang lại. Đôi khi, ảnh cũng giúp tôi chụp những bữa ăn xa quê về cho gia đình, báo rằng tôi vẫn ổn mà. Chỉ là có quá nhiều thứ chất chứa trong tôi, và rồi tôi quy tội cho những tấm ảnh, nhỉ.

....

Dạo gần này tôi đi du lịch, một chuyến du lịch không hề có tấm ảnh nào, và tôi thoải mái vô cùng với điều đó. Tôi được dịp tận hưởng, ngắm nhìn thiên nhiên đất trời và dùng đôi mắt của mình để ghi lại những điều đẹp đẽ, tốt lành ấy. Có lẽ, quan trọng nhất vẫn là biết mình cần gì, chứ không phải lỗi của ta hay ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top