Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

"Đau ~ Đau quá Thời Ảnh ca ca!" Cả người Bách Lí Hoằng Nghị bị đè ra đất, hắn vươn tay muốn sờ sờ chỗ vừa bị cụng đầu, ai ngờ mới vừa ngẩng đầu đã gặp ngay Thời Ảnh đang cúi đầu nhìn xuống, hắn ngây ra tại chỗ trong phút chốc.
Hai người ngây ra đấy không một ai cử động, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, Thời Ảnh nhìn cái má sữa bất giác phồng lên vì bị đau của Bách Lí Hoằng Nghị mà yết hầu khẽ nhấp nhô, không khỏi cảm thán tên đệ đệ này thật dễ thương, cái má sữa này nếu nhéo vào chắc là đàn hồi lắm."Huynh nuốt nước bọt mãi thế, đói rồi à?" Bách Lí Hoằng Nghị chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội mà nhìn chằm chằm Thời Ảnh, hắn cảm thấy người ca ca này của mình thật là đơn thuần đáng yêu, hắn rất thích."Đúng... đúng... đúng là có tí đói!" Thời Ảnh nhìn vẻ mặt chớp mắt bán manh của người đối diện mà lắp bắp cả ra, bản thân y tốt xấu gì cũng đã đến tuổi nhược quán, chỉ có điều là mãi vẫn chưa về cung làm quan lễ thôi, hay ở núi Cửu Nghi quá lâu rồi nên bản thân mới thèm khát như vậy, gặp một thiếu niên thôi mà cũng nuốt nước bọt."Vậy chúng ta về ăn cơm thôi." Bách Lí Hoằng Nghị đẩy Thời Ảnh ra, vừa đứng một bên chỉnh lí quần áo trên người vừa bày ra một bộ không mấy để tâm, nhưng thật chất thì tim đập như muốn nhảy ra ngoài, ngay cả hô hấp cũng hơi có phần rối loạn, Thời Ảnh ca ca thật sự rất hợp lòng hắn.Hai người vừa về đến phía ngoài căn nhà nhỏ đã nghe mùi hương thức ăn xọc lên mũi."Ca ca, xem ra tiểu trù đã chuẩn bị xong thức ăn rồi, thơm quá đi!" "Thơm thật." Từ khi Bách Lí Hoằng Nghị mang theo một tiểu trù đến núi Cửu Nghi, vấn đề ăn uống của y đúng là được cải thiện không ít, nói thật thì y rất đố kị, nhớ năm ấy lúc mới đến, phụ vương đem y một thân một mình bỏ lại nơi đây, không thèm quan tâm cũng chả thèm thăm hỏi, chỉ có vài người thị vệ mỗi tháng định kì đến tiếp thêm lương thực và nước uống cho y, thế mà bây giờ người lại đích thân đưa Bách Lí Hoằng Nghị đến tận đây, còn đặc biệt tìm công trượng để tu sửa lại nơi ở cho hắn.Gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng hôm nay vốn nên sáng tròn lại bị đám mây đen kịt che mất trở nên ảm đạm nhạt nhẽo.Dùng cơm xong, một mình Thời Ảnh cầm theo một vò rượu đi ra ngoài hiên rồi nhảy vọt lên mái nhà, nhìn thì như đang ngắm cảnh đêm nhưng mấy ai biết lòng y hiện đang rối như tơ vò.Đem bản thân so sánh với Bách Lí Hoằng Nghị thì y chẳng qua chỉ là một hoàng tử thất sủng, mà hoàng tử thất sủng cũng đâu chỉ có mình y, đột nhiên có tí bi thương, vò rượu trong tay cũng trở nên đắng nghét.Bình thường uống vài vò cũng chả say thế mà hôm nay mới nhấp vài ngụm đã cảm thấy không được, tại sao trước mắt y lại xuất hiện một tên Bách Lí Hoằng Nghị đang kêu tên mình, không đúng, là hai...ừm ba tên... thật nhiều Bách Lí Hoằng Nghị, trên đời này sao lại có người đáng yêu thế chứ, ánh mắt bắt đầu mông lung mờ ảo nhưng vẫn không quên nhìn chằm chằm vào cái má sữa của ai kia, thật muốn hôn một cái.Bách Lí Hoằng Nghị vốn tính đi ngủ sớm nhưng đi ngang qua phòng Thời Ảnh thấy bên trong sáng đèn liền đẩy cửa bước vào, ai biết bên trong không một bóng người, hắn bèn ra ngoài tìm thử xung quanh, quả nhiên tìm người đang ở trên mái nhà, nhưng có vẻ đã uống say rồi."Thời Ảnh ca ca, huynh say rồi." Thời Ảnh cứ thế ngơ ngơ mà nhìn hắn, cũng chả thèm ừ hử gì, Bách Lí Hoằng Nghị lại kêu một tiếng "Thời Ảnh ca ca" ánh mắt du đãng kia mới thanh tỉnh lại một tí.Bách Lí Hoằng Nghị đang tính ôm Thời Ảnh xuống dưới cho tỉnh rượu, ai ngờ tay mới vừa chạm đến eo thì Thời Ảnh đã thuận thế ôm cả hắn vào lòng, một tay còn lại trực tiếp đáp lên môi người đối diện, lại nghiên đầu ghé vào tai hắn thì thầm nho nhỏ: "Ta hôn ngươi được không?" Nghe thế hắn lập tức cứng cả họng, đầu cúi thấp xuống, từ tai xuống đến cổ xoạt một cái đỏ bừng cả lên, như vậy là Thời Ảnh ca ca đang ghẹo hắn đúng không, tim đập nhanh quá , nhưng hắn sao lại để cho người kia hôn dễ dàng vậy chứ, phải lạc mềm buộc chặt tí đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top