Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Khoảnh khắc thoa dược

Cung Viễn Chuỷ chăm chú ngắm nhìn cô nương trước mặt, người mà cảm xúc dường như đang trên bờ vực sụp đổ. Đôi mắt nàng đỏ hoe, quanh mí mắt long lanh ánh nước, bao bọc lấy cái nhìn run rẩy đang hướng về phía y. Mồ hôi rịn ra trên trán nàng, lặng lẽ chảy xuống, gần như thấm đẫm mái tóc mai, những lọn tóc đen rối bời dính chặt vào đôi má trắng mịn, trông tựa như những nhành dây leo quấn quýt nhau trong đêm đông lạnh lẽo. Bên má trái của y, giờ đây không còn đau đớn nữa, mà thay vào đó là một cảm giác tê dại và nóng bừng. Cảm giác này khiến y bình tĩnh một cách lạ thường, đồng thời trong lòng lại dâng lên một chút hưng phấn khó tả.

Thế nên, y khẽ nở một nụ cười, nhìn về phía Vân Vi Sam đang thu mình trong góc với dáng vẻ phòng bị, rồi chậm rãi nói: "Vân cô nương, ta đưa tỷ về Vũ Cung nhé."


Ngày thứ hai sau khi Cung Tử Vũ tiến vào Hậu Sơn, Kim Phồn trở nên thực sự phiền phức. Hầu như lúc nào hắn cũng đều mang dáng vẻ muốn nói lại thôi. Khi Vân Vi Sam và Cung Tử Thương nghiêm túc hỏi han, hắn ta lại im lặng, không thốt một lời. Cứ như vậy hết lần này đến lần khác, khiến Tử Thương phải ra tay mạnh mẽ hơn, nhưng hắn vẫn một mực giữ im lặng, rõ ràng có điều muốn nói nhưng lại sống chết không chịu thổ lộ. Vân Vi Sam thử thăm dò, hỏi: "Huynh không cần phải mở miệng, ta hỏi gì thì huynh chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi, được không?" Kim Phồn lập tức đồng ý ngay.

"Thử thách Tam Vực có nguy hiểm đến tính mạng không?" Gật đầu.

"Vòng đầu tiên thi gì? Về võ lực sao?" Lắc đầu.

"Tâm trí? Thân pháp?" Vẫn lắc đầu.

Kim Phồn lùi lại vài bước, vận lực rồi tung ra một chưởng về phía trước. Động tác này rõ ràng chính là ngụ ý rằng vòng thi này sẽ tập trung về nội lực. Cả ba người lập tức chìm vào im lặng. Nội lực vốn là điểm yếu của Cung Tử Vũ, vòng đầu tiên lại thiên về nội lực, chẳng trách Kim Phồn lo lắng đến vậy. Tâm trí Vân Vi Sam xoay chuyển nhanh chóng, rồi nàng quả quyết đưa ra quyết định.

"Ta có thể thay Kim Phồn đi bảo vệ Chấp Nhẫn."

Lời vừa dứt, Tử Thương đã lập tức lên tiếng trước khi Kim Phồn kịp phản ứng.

"Thí luyện rất nguy hiểm! Chúng ta, những nữ tử yếu đuối, không biết võ công, đi rồi thì có thể làm được gì chứ?"

"Nếu... ta có thể thắng được Kim Phồn thì sao?"

Cung Viễn Chuỷ ngồi tựa người trên ghế, mu bàn tay chống nhẹ lên má, tay kia cầm túi ám khí vừa tìm lại được. Mặc dù ánh mắt y chăm chú nhìn vào chiếc túi trong tay, nhưng tâm trí lại chẳng hề đặt ở đó. Đêm hôm ấy, y thực sự đã ngoan ngoãn hộ tống Vân Vi Sam trở về Vũ Cung, không nói lời thừa thãi, cũng không có hành động nào vượt quá giới hạn. Thậm chí, y còn cẩn thận thăm dò hộ vệ gác cổng của Vũ Cung để đảm bảo rằng Vân Vi Sam sẽ không bị phát hiện, sau đó mới đứng lặng yên nhìn nàng quay về phòng. Khi rời đi, ánh mắt nghi hoặc của Vân Vi Sam vẫn lơ đãng hướng về phía y, và Cung Viễn Chuỷ cũng phần nào đoán được đối phương đang nghĩ gì:

"Cái tát đó rốt cuộc là đã đánh cho cậu ấy tỉnh ngộ, hay khiến cậu ấy trở nên tệ hơn rồi vậy?"

Nhưng Cung Viễn Chuỷ tự biết rằng bản thân không phải bị đánh cho tốt lên, cũng chẳng vì cái tát đó mà trở nên tồi tệ. Y vẫn là chính mình, chỉ là nhận thức trở nên tỉnh táo hơn đôi chút : Lúc đó, Vân Vi Sam thực sự đã nảy sinh sát ý với y. Sát ý ư? một cảm xúc mãnh liệt đến vậy, trong khi y đâu có làm gì quá đáng, mà Vân Vi Sam tỷ tỷ của y đã oán hận đến mức muốn tự tay kết liễu y sao?

Hình như, đó cũng không hẳn là chuyện xấu?

Vân Vi Sam rất giống với cái tên của nàng, như khoác lên mình một lớp áo mây, phiêu diêu tự tại nhưng lại luôn giữ vẻ cao cao tại thượng. Dù phần lớn thời gian đều tỏ ra yếu đuối và ngoan ngoãn, nhưng Cung Viễn Chuỷ luôn mơ hồ cảm nhận rằng dường như nàng quá... lạnh lùng? Thậm chí nhiều lúc, có lẽ sự sợ hãi của nàng cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Hôm ấy, khoảnh khắc nàng bộc lộ cảm xúc thật sự, lại rất khiến người ta rung động.

Khoé môi Cung Viễn Chuỷ khẽ nhếch, má trái của y dường như vẫn còn phảng phất một cảm giác nóng ấm mơ hồ.

"Chuỷ công tử." Thị vệ mà y ra lệnh gọi đến trước đó đã có mặt, cung kính cúi người hành lễ.

"Nói với ca ca ta, túi ám khí quả thật đã bị kẻ khác động tay vào." Y thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói. Tại vị trí ẩn giấu của những ám khí, có khắc các ký hiệu nhỏ, thứ tự rất rõ ràng đã bị xáo trộn, không còn ở vị trí ban đầu nữa. "Ngươi đi điều tra kỹ lưỡng tất cả những ai có khả năng đã tiếp xúc với túi ám khí vào hôm đó, không được bỏ sót bất kỳ một người nào."

"Vâng, thuộc hạ xin tuân lệnh. Thuộc hạ hiện có thể xác nhận đã có một người chạm vào túi ám khí."

Cung Viễn Chuỷ đưa mắt nhìn người thị vệ trước mặt, sau khi nói xong thì cúi đầu thật sâu.

"Ngươi sẽ không nói là Cung Tử Vũ đấy chứ?"

"Không phải Chấp.......Vũ công tử, người đầu tiên phát hiện ra túi ám khí trên đường hôm đó chính là Vân Vi Sam cô nương."

Là Vân Vi Sam ư? Thật thú vị. Cung Viễn Chuỷ khẽ vuốt ve những hoa văn tinh xảo trên túi ám khí trong tay. Xem ra lần này, y không thể không quấy rầy nàng rồi.

Cuộc tỷ thí giữa Vân Vi Sam và Kim Phồn kết thúc với chiến thắng thuộc về Vân Vi Sam, nhưng không lâu sau, Kim Phồn đã nhận ra chiêu thức của nàng rồi lập tức tung một cước, đá nàng ngã xuống đất. Không chỉ vì đó là tuyệt chiêu bí truyền của Thanh Phong Phái, mà quan trọng hơn, Thanh Phong Phái... đã quy phục Vô Phong rồi.

Vân Vi Sam đã đoán trước rằng chiêu thức của mình có thể sẽ bị nhìn thấu, vì nàng sớm nhận ra rằng Kim Phồn cũng chẳng phải người ít bí mật. Nhưng điều nàng không ngờ tới là Kim Phồn lại ra tay nặng đến vậy. Chỉ là một chiêu thức thôi mà, hắn ta lại dám động thủ trước rồi mới truy vấn sau. Cung Tử Thương nhìn thấy Kim Phồn ra tay với Vân Vi Sam, liền hốt hoảng lao từ cửa phòng ra, chặn đứng hành động của Kim Phồn.

"Nói! Ngươi rốt cuộc là người nào của Thanh Phong Phái hả?"

"Ta là trưởng nữ của Vân gia, từ nhỏ đã được mời rất nhiều sư phụ đến dạy võ công. Khi ta mười tuổi, vị sư phụ lúc đó đã bắt đầu dạy ta bộ kiếm pháp này. Ông ấy ở lại Vân gia suốt hai năm, cho đến khi Vân gia suy tàn, phải lần lượt cho lui sư phụ và gia nhân, thì ông cũng rời đi. Ta không biết sư phụ đến từ Thanh Phong Phái, càng không rõ tên thật của bộ kiếm pháp này, và lại càng không hề hay biết nó có liên quan đến Thanh Phong Phái hay Vô Phong!"

Kim Phồn chăm chú nhìn sắc mặt của Vân Vi Sam, thầm cân nhắc mức độ đáng tin trong lời nói của nàng. Sự sụp đổ của Thanh Phong Phái không phải chỉ diễn ra trong một sớm một chiều, rất nhiều đệ tử đã chết hoặc mất tích trong quá trình chống lại Vô Phong. Việc có những trưởng bối may mắn sống sót, ẩn mình lặng lẽ và truyền lại kiếm pháp cho người có tiềm năng là điều không phải không hợp lý, nhưng chuyện này vẫn cần được xác minh rõ ràng. Trước khi điều tra xong, Vân Vi Sam tuyệt đối không được bước vào Hậu Sơn.

"Chuyện này ta sẽ phái người điều tra, mong Vân cô nương hãy kiên nhẫn chờ trong phòng. Trong thời gian chờ đợi, đừng ra ngoài nữa."

Đây rõ ràng là một hình thức giam lỏng. Thái độ cứng rắn của Kim Phồn khiến Cung Tử Thương sững sờ. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng nàng vẫn quyết định im lặng rời khỏi Vũ Cung.

"Chuỷ công tử." Thị vệ gác cổng của Vũ Cung cúi người hành lễ với Cung Viễn Chuỷ.

"Phiền ngươi vào thông báo một tiếng, ta có chuyện muốn hỏi thăm Vân Vi Sam cô nương."

"Vâng, Chuỷ công tử."

Tuy nhiên, người đến gặp Cung Viễn Chuỷ không phải là Vân Vi Sam như y mong đợi, mà lại là Kim Phồn.

"Chuỷ công tử, Vân Vi Sam cô nương đang không khỏe, hiện giờ không tiện tiếp khách. Nếu Chuỷ công tử có điều muốn hỏi, xin hãy đợi vài ngày nữa rồi hẵng đến."

Kim Phồn khom người chắp tay, cung kính cúi đầu, nói nhưng không hề ngẩng lên.

"Không khỏe ư? Vậy ta càng phải gặp. Chuỷ Cung không thiếu thứ gì, thuốc men đầy đủ, đảm bảo bệnh nào cũng phải khỏi thôi."

Nói rồi, y liền sải bước tiến vào Vũ Cung. Kim Phồn lập tức đứng thẳng người, bước lên một bước, chắn ngay trước mặt Cung Viễn Chuỷ.

Người bên cạnh Cung Tử Vũ, đúng là kẻ này còn đáng ghét hơn kẻ kia, Cung Viễn Chuỷ thầm nghĩ. Y vốn dĩ đã không có nhiều kiên nhẫn với Kim Phồn, giờ đây thì hoàn toàn chẳng còn chút nào nữa rồi. Tay ngầm vận lực, nhưng khi đưa ra lại hết sức lịch thiệp, nhẹ nhàng đặt lên vai Kim Phồn :

"Kim Phồn, không cho vào thì không cho vào, việc gì phải ra tay? Ở bên cạnh Cung Tử Vũ lâu ngày, đúng là gần mực thì đen, hành xử bộp chộp, chẳng có chút phong thái nào của một cận vệ cả."

Y khẽ mỉm cười đầy ý tứ với Kim Phồn, rồi xoay người rời khỏi Vũ Cung.

Kim Phồn thoáng ngạc nhiên khi hôm nay Cung Viễn Chuỷ lại dễ nói chuyện đến vậy, nhưng chẳng mấy chốc sự ngạc nhiên đó của hắn liền tan biến. Bờ vai bị Cung Viễn Chuỷ ấn qua bỗng dưng đau đớn dữ dội, như bị lửa thiêu đốt rồi lại bị tưới thêm dầu nóng, chỉ trong chớp mắt, mồ hôi đã túa ra như tắm. Các thị vệ xung quanh thấy vậy lập tức đưa hắn đến y quán. Độc của Chuỷ công tử, chịu ít đi một khắc cũng đã là may mắn lắm rồi.

Cung Viễn Chuỷ ở bên này nhìn thấy Kim Phồn bị bảy tám người vác đi, không khỏi bật cười, quả là một ngày vui vẻ. Kim Phồn không có mặt, các thị vệ khác hoàn toàn chẳng thể nào phát hiện ra được hành tung của y. Vì vậy, y vòng qua một đoạn, từ bức tường ở khu vườn hẻo lánh của Vũ Cung mà nhảy vào.

Vân Vi Sam bị giam lỏng, nhưng nàng không hề tỏ ra hoảng loạn. Kim Phồn tiến hành điều tra cũng không thu được manh mối nào đáng kể. Vân gia quả thật từng có liên hệ với người của Thanh Phong Phái, nhưng việc được chỉ điểm chút kiếm pháp cũng không có gì đáng ngại. Dẫu vậy, nàng vẫn cảm thấy đau âm ỉ ở bụng vì vừa bị Kim Phồn đá một cú. Điều tệ hơn là, nàng vừa nhận ra khi đi thám thính hậu sơn đêm qua, trên vai lưng nàng đã vô tình bị sướt nhẹ và nhiễm phải một ít độc chướng. Thứ độc này vốn không gây nguy hại cho "Yêu" của Vô Phong, nhưng nàng hôm nay đã vận dụng quá nhiều nội lực, khiến cơ thể đột ngột suy yếu. Chướng độc cần được hóa giải bằng nội lực, và sau khi bị đá ngã xuống đất, vết thương ở vai lưng nàng lại lần nữa bị rách ra. Giờ đây, trên vai lưng nàng chắc hẳn đã sưng đỏ lên rồi, cần phải nhanh chóng bôi thuốc ngay.

Sau khi tìm được loại thuốc mỡ thích hợp, Vân Vi Sam ngồi xuống mép giường, từ từ cởi bỏ y phục. Việc tự mình bôi thuốc lên lưng quả thực có chút khó khăn. Mỗi khi nàng quay đầu, da thịt bị thương ở vai lại bị kéo căng, rất đau, nhưng Vân Vi Sam vẫn không hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Đúng lúc này, bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng đột nhiên xuất hiện một luồng khí không thuộc về nơi đây. Nàng lập tức khoác áo ngoài, ánh mắt sắc bén quét quanh phòng: "Ai?"

"Vân cô nương, tỷ bị thương sao?"

Cung Viễn Chuỷ, sau khi lẻn vào Vũ Cung, liền trực tiếp hướng thẳng đến nơi ở của Vân Vi Sam. Việc tìm kiếm không mấy khó khăn, gian phòng hoa lệ nổi bật nhất chắc chắn là nơi Cung Tử Vũ đã đặc biệt chuẩn bị cho nàng. Thế nhưng, khi y tiến lại gần, liền phát hiện Vân Vi Sam hoàn toàn không phải vì sức khỏe yếu như lời Kim Phồn nói. Trước cửa phòng nàng có bốn tên thị vệ canh gác nghiêm ngặt, thêm vào đó, cửa phòng còn bị khóa kín.

Hắn nhanh chóng điểm huyệt một tên thị vệ đang tuần tra, rồi nhẹ nhàng tiếp cận cửa sổ phòng Vân Vi Sam. Khẽ đẩy cửa, thân ảnh lướt qua, đáp xuống nền mà không phát ra chút tiếng động nào. Cửa sổ khép lại, mọi thứ vẫn yên tĩnh như thể chưa từng có ai đột nhập.

Qua tấm bình phong, y trông thấy Vân Vi Sam đang cởi áo, chậm rãi bôi thuốc lên bờ vai trần trắng ngần. Chưa kịp hít thở thêm một hơi, nàng đã nhanh chóng kéo lại áo ngoài, che kín cơ thể, đôi mắt cẩn trọng, ánh lên vẻ bất an, cất giọng quát hỏi: "Ai?"

Cung Viễn Chuỷ bước qua bức bình phong, từng bước tiến đến gần giường của Vân Vi Sam. Ánh mắt y lướt qua thân hình mảnh mai, rồi nhẹ nhàng cầm lấy lọ thuốc từ bàn tay thon nhỏ của nàng, xem xét thật kỹ lưỡng. "Tỷ làm sao mà bị thương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Rõ ràng là nàng đang bị giam lỏng. Cung Tử Vũ đã làm gì với nàng? Không, không đúng, tối qua nàng vẫn hoàn toàn bình an vô sự, đây chắc chắn là vết thương mới xuất hiện hôm nay. Nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Kim Phồn khi gặp y buổi sáng, trong lòng Cung Viễn Chuỷ bỗng sáng tỏ mọi chuyện.

Lúc này, Vân Vi Sam chỉ khoác tạm chiếc áo ngoài, lớp váy lụa bên trong đã bị nàng kéo xuống để tiện bôi thuốc, để lộ ra phần vai trần nõn nà thoáng ẩn thoáng hiện. Nhận ra tình cảnh của mình, nàng chỉ có thể siết chặt vạt áo, giữ lấy chút ít tôn nghiêm còn lại, đôi mắt đen láy ngập tràn sự cảnh giác và phẫn nộ, nhìn chằm chằm thiếu niên ngông cuồng trước mặt.

"Cung Viễn Chuỷ, đây không phải chuyện của cậu. Mời cậu ra ngoài !"

Thân phận hiện tại của nàng hoàn toàn không có sơ hở, mà Cung Tử Vũ cũng đang tham gia Tam Vực thí luyện. Nếu ngay lúc này nàng bị Cung Viễn Chuỷ giết chết trong Vũ Cung, thì cho dù Cung Tử Vũ không thể vượt qua thử thách, Cung Thượng Giác đương nhiên phải cố gắng bảo vệ đệ đệ mình, và điều đó sẽ khiến hắn khó mà giành được vị trí Chấp Nhẫn.

Cung Viễn Chuỷ, tiểu tử điên này, tuyệt đối một lòng trung thành với Cung Thượng Giác.

"Tỷ tỷ, để ta bôi thuốc cho tỷ nhé." Tên tiểu tử điên chẳng mảy may để tâm đến lời cảnh cáo của nàng, thản nhiên ngồi xuống mép giường, vươn tay muốn kéo vạt áo của Vân Vi Sam xuống. Nhưng nàng nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch, kiên quyết không chịu buông.

"Tỷ tỷ, chặt quá rồi."

Nói linh tinh gì thế này, Vân Vi Sam thầm nhủ, trong đầu bất giác nhớ đến quá trình huấn luyện của Vô Phong. Chỉ ở chung một phòng với Cung Viễn Chuỷ thôi mà nàng đã cảm thấy không khí như dần trở nên ngột ngạt hơn, khiến ngay cả việc hít thở cũng khó khăn.

Ngay lúc đó, chiếc áo ngoài của nàng bị y mạnh mẽ giật xuống, để lộ phần vai và lưng, đỏ rực một màu đau đớn, những vết bầm tím loang lổ, tựa hồ vết mực loang trên nền giấy trắng, không khỏi khiến người ta xót xa. Màu sắc của những vết thương nổi bật lên, tương phản mạnh mẽ với làn da trắng mịn mềm mại còn lành lặn của Vân Vi Sam. Rồi, cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay Cung Viễn Chuỷ khiến nàng không tự chủ được mà khẽ run rẩy. Khi ngón tay y chạm lên vùng da ấy, Cung Viễn Chuỷ cũng bất giác nín thở. Nhưng rất nhanh, lồng ngực y dâng trào cơn thịnh nộ, gầm lên :

"Kim Phồn dám ra tay nặng như vậy với tỷ sao?"

Vân Vi Sam không lên tiếng. Phần lớn trách nhiệm quả thực thuộc về Kim Phồn, nói hắn oan cũng chẳng phải. Cung Viễn Chuỷ lặng lẽ tỉ mỉ bôi thuốc, từng động tác của y đều mang theo sự dịu dàng không ngờ tới, tựa như chăm chút cho một vật báu mong manh dễ vỡ vậy. Nàng cũng dần thả lỏng cơ thể, mặc cho y chăm sóc vết thương đến khi hoàn thành.

Với tính cách của tên tiểu tử điên này, nếu đã đặc biệt đến tìm nàng ở Vũ Cung, chắc chắn không phải chuyện đơn giản gì, đa phần là liên quan đến túi ám khí. Nhưng cũng chẳng cần hao tâm tổn trí mà đấu trí với y ngay bây giờ.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của hai người vang lên khe khẽ. Không đúng, thỉnh thoảng còn có cả âm thanh của ngón tay Cung Viễn Chuỷ khuấy nhẹ vào thuốc mỡ. Mỗi lần đầu ngón tay hắn chạm vào làn da trơn mịn của Vân Vi Sam, đôi vai nàng lại khẽ run lên, tựa như một cánh hoa mong manh lay động trước cơn gió.

Có đau lắm không? Cung Viễn Chuỷ cũng chẳng rõ. Bởi từ đầu đến cuối, Vân Vi Sam chẳng hề thốt lên một lời, chỉ lặng lẽ để tấm lưng nõn nà phơi bày dưới ánh đèn mờ ảo. Nền da trắng trẻo như tuyết, điểm xuyết vài vết thương đỏ tươi, vừa rực rỡ,vừa bi thương. Mà phần trước ngực, viền y phục cũng thấp đến mức khiến y, dù đứng phía sau vẫn có thể mơ hồ nhận ra những đường nét thấp thoáng, càng khiến lòng dạ bồn chồn không yên.

Giữa không gian tĩnh mịch đến cực điểm, Cung Viễn Chuỷ thậm chí có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập dồn dập, từng nhịp từng nhịp vang dội như tiếng trống, càng lúc càng nhanh, cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bất giác, một cảm giác xấu hổ muộn màng kéo đến, khiến y luống cuống đến nỗi, ngón tay cũng vì thế mà bắt đầu run rẩy theo. Sắc đỏ dần lan từ cổ lên tai, rồi phủ kín cả khuôn mặt.

Cuối cùng cũng băng bó xong, lưng Cung Viễn Chuỷ đã ướt đẫm mồ hôi. Y nhẹ nhàng kéo chiếc áo ngoài của Vân Vi Sam lên, cố gắng kiềm chế bản thân trong khoảnh khắc gần gũi này, ôm nàng vào lòng một cách dịu dàng như thể sợ rằng nàng vỡ ra tay mình vậy.

"Tỷ tỷ," giọng y thì thầm bên tai nàng, mang theo chút rung động, "Ta sẽ về lấy cho tỷ loại thuốc tốt nhất, chỉ cần thoa một lần là sẽ không còn đau nữa."

Y lại từ tốn mà buông cô nương trong vòng tay ra : "Tỷ tỷ, hãy đợi ta." Một cơn gió nhẹ lướt qua, xoáy tròn trong căn phòng, Vân Vi Sam ngoái lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng của tên tiểu tử điên kia đã khuất dạng rồi.

Nàng chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một chút lo lắng. Có phải y đang sốt ruột không? Sao không nói chính sự trước đã? Chuyện về túi ám khí cũng không hỏi lấy một câu sao?

Khi Kim Phồn bước ra khỏi y quán, chất độc trên người đã được giải trừ. Cung Tử Thương cũng vừa đến kịp lúc, khóc lóc ầm ĩ, làm náo động cả một góc. Dù ai nói gì cũng nhất định không chịu rời đi. Nàng cứ nhìn chằm chằm vào thân trên trần trụi của hắn cho đến khi quá trình giải độc hoàn tất, cuối cùng nở nụ cười nhẹ nhõm.


Cung Tử Thương lại chủ động xin đi cùng, nguyện bảo vệ Kim Phồn trên đường về Vũ Cung, và hắn cũng chiều theo ý nàng. Khi họ vừa đến trước cổng Vũ Cung, lại thấy Cung Viễn Chuỷ ung dung bước ra với dáng vẻ uy nghiêm, đàng hoàng.

"Chuỷ công tử, sao cậu lại bước ra từ Vũ Cung?" Kim Phồn không chút khách khí hỏi, sắc mặt vốn đã không tốt, nay khi nhìn thấy người trước mặt lại càng khó chịu hơn. Cung Viễn Chuỷ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hai người đối diện, thong thả đáp: "Ta đến tìm Vân Vi Sam tỷ tỷ. Nàng bị thương, ta giúp nàng bôi thuốc."

Câu nói tưởng chừng vô hại ấy của Cung Viễn Chuỷ, lập tức đánh thẳng vào đầu óc của Kim Phồn và Cung Tử Thương, như một quả bom bùng nổ. Bôi thuốc? Vết thương duy nhất mà Vân Vi Sam nhận phải trong trận đấu hôm nay là cú đá vào bụng. Cung Viễn Chuỷ giúp nàng bôi thuốc? Giúp bôi thuốc ở phòng riêng của nàng, còn ở...chỗ đó sao?

Kim Phồn vừa định mở miệng chất vấn thì Cung Viễn Chuỷ đột ngột vươn tay đặt lên vai hắn, đúng nơi vừa mới được giải độc xong. Cái chạm lạnh lẽo đầy toan tính ấy khiến Kim Phồn bất giác khựng lại, cứ như thể có một sức nặng vô hình đè nén mọi lời muốn nói, ép hắn phải giữ im lặng.

"Đi thêm một chuyến đến y quán nữa đi." Đôi mắt cười của thiếu niên dừng lại trên người Kim Phồn, ánh nhìn thâm sâu, đầy ý vị.

Sau đó, y thả tay ra, bước chân nhẹ nhàng, ung dung rời đi, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top