Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nếu...Khánh Vân...

- Ko có nếu gì hết á...con bé cũng đã thú nhận với em nó còn yêu chị nhiều lắm đó..hôm qua nó gọi chị ra cũng là vì muốn giữ chị ở bên nó..còn chị mà chần chừ..con bé sẽ cưới người khác cho xem...mẹ cũng thích Thùy Dung lắm đó, mà chị biết tính con bé rồi, nó cũng sẽ nghe lời mẹ thôi, vì...đâu còn gì níu giữ nó nữa.- Ngọc Châu nói xong ngồi dậy, Kim Duyên cũng lặng người đi, Ngọc Châu âm thầm mở điện thoại ra, bấm số, lên giọng

- ALO..NHÓC..CHỊ KIM DUYÊN KO ĂN KO UỐNG ĐÓNG CỬA KÍN MÍT TRONG PHÒNG...EM TỚI NGAY ĐI..BÍP.

- Ngọc Châu..em..- Kim Duyên ngồi dậy hoảng hốt nói, Ngọc Châu nhún vai

- Em ko thích cái kiểu luẩn quẩn hoài như vầy đâu, chị hãy xem lại trái tim của mình đi, từ giờ tới lúc con bé tới, mà chị hai à..tình yêu..cần sự ích kỷ..rất cần.

Kim Duyên im lặng, cô đúng là ko muốn nhìn thấy Thùy Dung cứ bên cạnh Khánh Vân như vậy, chẳng thà cứ nói hết ra, thì cô còn cảm thấy dễ chịu hơn. Ngọc Châu đi ra ngoài, ko quên khóa cửa phòng làm cánh cửa phòng Kim Duyên "ngoại bất xuất, nội bất nhập", nở nụ cười đắc ý.

Khánh Vân đang ngồi trong cả núi công việc, nhưng vừa nghe điện thoại, cô đã bỏ hết, để xe ở gara, đón taxi cho nhanh, trên xe sốt hết ruột, chiếc xe vừa tới nhà Kim Duyên, cô đã nhảy xuống, ông tài xế phải gọi lại, cô cúi đầu xin lỗi, rồi đưa tiền cho ông mà ko cần thối lại.

- CHỊ NGỌC CHÂU....CHỊ KIM DUYÊN SAO RỒI...?????

- Em nhanh đi..chị mở cửa nãy giờ ko được..chị lo quá...- Ngọc Châu đúng là một diễn viên xuất sắc, Khánh Vân lo sốt vó, vặn cửa hoài ko được, cô gọi to

- CHỊ HAI..CHỊ HAI À..MỞ CỬA RA ĐƯỢC KO????

..... ..... .....

- Em phá cửa đi nhóc..lỡ may...lỡ may..có chuyện gì...hic..- Ngọc Châu khóc lóc nói, Khánh Vân cởi áo khoác, nói to

- KIM DUYÊN À...EM TRÁNH RA NHA..VÂN PHÁ CỬA ĐÓ...

.... ..... .....

Vẫn không có tiếng trả lời, Khánh Vân điên tiết, lấy đà, xông tới, một cước...cánh cửa văng bật ra, cô gần như ngã theo, nhưng may mắn là cô giữ thăng bằng khá tốt, chỉ chờ có vậy, Ngọc Châu cười gian đóng cánh cửa lại, đẩy thêm cái tủ lại chắn cửa cho chắc chắn, "hai người..chịu ơn tui nhiều lắm à nha..".

Khánh Vân vừa định thần lại tất cả các sự việc xảy ra, thì có cảm giác ai đó đã ôm chầm lấy cô, màn cửa cũng đủ sáng, Khánh Vân nhận ra Kim Duyên, "nếu là giấc mơ..xin cho tôi..được ở mãi trong giấc mơ này..".

- Em xin lỗi....Vân à..em xin lỗi....

Khánh Vân thấy nhẹ nhõm hẳn, người ta nói, "sau cơn mưa sẽ thấy được cầu vồng...", ko phải là cảm giác ghét bỏ, mà vì yêu thương nhiều nên mới hận, giờ cô chỉ cảm thấy, so với tất cả mọi thứ, chỉ cần cô vẫn biết Kim Duyên vẫn hiện diện, là đủ rồi, cô nhẹ giọng nói

- Em xin lỗi..vì chuyện gì cơ?

- Vì đã nói dối...em..năm xưa...đi với Vĩnh Thụy..ko phải vì Vân ko bằng người ta..mà là vì em đã hứa với ba..nếu 5 năm sau..khi em về...Vân vẫn như xưa..thì ba sẽ chấp nhận chuyện chúng mình....em...xin lỗi...

Khánh Vân hai mắt cũng đỏ hoe, ba..ư..hèn gì...., Khánh Vân cúi đầu xuống nói

- Sao..hôm qua..em ko nói gì cho Vân..???

- Em..sợ..Vĩnh Thụy...

Khánh Vân thở phào, hai tay ôm chặt Kim Duyên nói nhỏ

- Vân xin lỗi...tại Vân...ko hiểu em..ko biết em phải gánh chịu những việc này...chuyện còn lại..để Vân lo..được ko?

- Chẳng lẽ..có chuyện gì rồi sao..?- Kim Duyên lo lắng hỏi

- Ko...ko có gì đâu...- Khánh Vân kéo Kim Duyên lại chiếc giường, ôm cô vào lòng, Kim Duyên mỉm cười nói

-Vân cao quá...

- Hì...ừ..cũng ko biết sao lại cao lên nhiều như vậy..- Khánh Vân gần như đã chìm vào giấc ngủ, chỉ là..ở bên Kim Duyên, cô thấy bình yên quá.

- Vân..ngủ hả...

- Ừ....

- Thùy Dung...-Kim Duyên ấp úng

- Vân yêu em...- Khánh Vân nói xong rồi ngủ say, Kim Duyên phì cười, vuốt tóc Khánh Vân, cô nghĩ Khánh Vân sẽ hận cô, thậm chí ko tha thứ, nhưng ngược lại, bây giờ cô cảm thấy rất hạnh phúc.

- Em yêu Vân.

Có thể Kim Duyên ko thấy, nhưng Khánh Vân đã khẽ nhếch môi lên mỉm cười, một nụ cười đầy hạnh phúc.

Một lúc rất lâu sau...

- NGUYỄN.....TRẦN.....KHÁNH.....VÂN

Ngọc Châu và Hoàng Yến đang dùng 9x9=81 tuyệt chiêu đánh thức, còn Kim Duyên đã mở mắt từ lúc nào, nhìn Khánh Vân đang bị tra tấn, Ngọc Châu thở dài mệt mỏi nhìn Hoàng Yến, rồi hai người cùng nhìn Kim Duyên với ánh mắt cầu xin, Kim Duyên cũng ko nỡ gọi Khánh Vân dậy, thấy Khánh Vân ngủ say như vầy, chắc là công việc bị áp lực nhiều lắm, nhưng nhìn hai người kia còn đang muốn chết hơn, nên cô nhẹ nhàng, ko ngại ngùng, đặt nhẹ lên môi Khánh Vân một nụ hôn, rồi nhỏ giọng

- Vân.... dậy đi....

Ngọc Châu và Hoàng Yến nhìn nhau, mình nói to vậy mà nó ko dậy, cái này mà nó dậy, chắc tức chết quá. Qủa nhiên, trời không phụ lòng người, Khánh Vân mở mắt ra, nhưng vẫn còn ngái ngủ, thì lập tức bị cách ly ra khỏi ai kia rồi bị uýnh cho tơi tả.

- Á...CÁI GÌ VẬY....ĐAU EM....Á..

- Trời ơi..bà có biết..mai đám cưới tui ko hả...chắc tui điên với bà quá...

- OK..còn chị..sao đánh em????

- Chị đánh ké..há há..-Ngọc Châu tươi cười nhìn Khánh Vân, Khánh Vân "bùng nổ", nhưng cũng may mọi việc đã được Kim Duyên ngăn lại kịp, rồi cả 4 người nhìn nhau, hiểu chuyện rồi ha.

- Em đi thay đồ đi, hôi quá Vân ơi.- Ngọc Châu nhìn bộ đồ nhăn nhúm của Khánh Vân nói

- Hi..em cũng tính đi thay đây, bộ này mặc hai ngày rồi.hihi

- Ha..vui ha..vậy mà có người ôm mà ko thấy hôi ha...- Ngọc Châu chọc, Hoàng Yến nháy mắt

- Chị ơi...sức mạnh..tình...i..

BANG....Á..........Á..........

- Dẹp mọi chuyện ở đây, tui đi thay đồ rồi sẽ tính tiếp, mọi người đợi tí nha- Khánh Vân nói xong đi qua phòng cũ của cô, quả nhiên bà Nguyễn vẫn giữ vài bộ cho cô, sau đó, cô nhanh chóng thay ra rồi trở lại phòng Kim Duyên.

-Woa...lâu lắm rồi nha cục cưng của chị....chị thấy em mặc áo sơ mi cũng được, nhưng mà áo thun như vầy nhìn baby cute đó, cục cưng à.-Ngọc Châu cười tươi nói, hôm nay tâm trạng cô rất tốt nha.

- Chị ba à...stop lại chút đi..em có chuyện muốn nói đây...

Hoàng Yến và Ngọc Châu im lặng, Khánh Vân ôm eo Kim Duyên nói

- Em sẽ kết hôn với Kim Duyên.

Ngọc Châu và Hoàng Yến đột nhiên phá lên cười rồi nói

- Ok..chuyện này hai người chị cũng đoán trước kết quả rồi, cái quan trọng là ngày mai, ba cũng sẽ đến dự đám cưới Hoàng Yến, hai người tính sao?

- Chị ba à...em định sẽ nói rõ ràng với Thùy Dung...em chỉ xem cô ấy là bạn...còn về phần ba..thì tới đâu hay tới đó..

- Uhm..chị cũng nghĩ như Khánh Vân, chị với Khánh Vân sẽ ko buông tay nhau ra nữa.- Kim Duyên đan chặt tay vào tay Khánh Vân, Khánh Vân mỉm cười, Ngọc Châu nói

- Em cẩn thận, còn vấn đề Vĩnh Thụy nữa..

- À..Khánh Vân..tui nghe nói..bên công ty bà đang có vấn đề gì phải không?

Khánh Vân nhìn Kim Duyên rồi nói

- Cũng ko có gì..nhưng hình như Vĩnh Thụy đang muốn phá bên tui..

- Sao Vân không nói với em?- Kim Duyên lo lắng hỏi

- Vì Vân cũng ko chắc bên đó làm hay không, với lại...em cũng đừng lo lắng quá..hi- Khánh Vân cười nói, Hoàng Yến đá mắt với Khánh Vân, Khánh Vân khẽ gật đầu, Ngọc Châu cũng im lặng, đúng là thời gian qua Kim Duyên đã phải chịu đựng nhiều rồi.

Sau khi rời khỏi nhà Kim Duyên, trời đã xế chiều, Khánh Vân chở Hoàng Yến về, Hoàng Yến sau khi nghe điện thoại nói

- Ngày mai..bà cẩn thận chút..mẹ Thùy Dung..ko phải người bình thường..hơn nữa..Mâu Thủy mới gọi..có manh mối chứng minh công ty Vĩnh Thụy chơi bẩn rồi.

- Biết ngay mà...

- Mà sao tự nhiên hợp tác với hắn làm gì?- Hoàng Yến hỏi

- Trị cỏ phải trị tận gốc..hơn nữa..5 năm qua..hắn bắt cóc Kim Duyên của tui...giờ lại muốn phá công việc của tui..hắn động chạm trước..nên lần này...dọn sạch luôn cho tiện- Khánh Vân cười nói

- Ko lo lắng sao?

- Haha..ko..Kim Duyên giờ đã nói rõ mọi chuyện..nên..giờ tui đã thắng hắn rồi..haha.

- Haha...tui cũng ko hiểu nổi bà..không hận thù gì sao...

- Hì...ko..tui chỉ cần Kim Duyên thôi..cho dù lí do gì đi nữa..chỉ cần cô ấy nói..cô ấy cần tui..là được..- Khánh Vân nhẹ giọng, Hoàng Yến cười nói

- Vậy mới đúng là bạn của tui chứ..mai đúng giờ dùm nha bà.

- Ok...bà nhắn giúp Hoàng My..tối qua nhà tui nha.

- Ê..làm gì..tính cuỗm tay trên của nhau hả?- Hoàng Yến híp mắt nói

- Hên xui..haha- Khánh Vân cười nói vui vẻ, sau đó thả Hoàng Yến trước cửa nhà, rồi tiến thẳng tới bệnh viện XX, bây giờ, cô mới cảm thấy khó ăn khó nói đây.

Thùy Dung vừa thấy Khánh Vân đã vui vẻ chạy tới, Khánh Vân cười ngượng, nói muốn cùng cô đi ăn chút gì đó, Thùy Dung tất nhiên là đồng ý, trên xe, nhìn thấy khuôn mặt có phần gượng gạo của Khánh Vân, Thùy Dung bắt chuyện

- Vân...Vân sao vậy?

- À...ko sao...Thùy Dung này...Vân có chuyện muốn nói.-Khánh Vân đột nhiên dừng xe lại, Thùy Dung cũng ko khỏi lo lắng

- Vân..xin lỗi...Vân chỉ xem em là bạn thôi.

- ...nhưng..mình sẽ...tìm hiểu nhau hơn mà..- Thùy Dung nghẹn giọng nói

- Vân..đã tìm lại được tình yêu của mình rồi...Vân xin lỗi..Vân ko thể cứ cố chấp..cứ cố gắng bên em...mà trái tim lại ko thể dành cho em...em là cô gái tốt..sau này..sẽ còn nhiều người yêu em hơn cả chính bản thân họ...Vân xin lỗi.- Khánh Vân thấp giọng nói, Thùy Dung giờ đang rất nén lại cảm xúc, cô nói

- Vân yêu người đó..hơn chính bản thân Tae sao?

- ...ừ...Vân sẽ mãi bên người đó..

- Là ai?...cho em biết được ko?..thật ganh tỵ quá- Thùy Dung cố gắng nở nụ cười

- Là Kim Duyên...-Khánh Vân nhìn Thùy Dung rồi nói

- Nhưng..hai người..là...

- Vân là con được nhận nuôi thôi..Vân và Kim Duyên..ko cùng huyết thống.

- ...em...muốn..về nhà- Thùy Dung hạ giọng nói, "quả cầu tuyết đó..thì ra là vậy..người duy nhất đó..rồi cảm giác hai người nhìn nhau..".

- ..ừ...- Khánh Vân cũng chỉ còn biết nghe theo, vừa lái xe về tới nhà, Thùy Dung bước xuống xe, cô chỉ nói một câu cám ơn ngắn gọn rồi đi vào nhà. Khánh Vân nhìn theo, thở dài, ko biết còn chuyện gì sẽ đến, nhưng bây giờ, sóng gió bắt đầu ập tới rồi.

Nhà Khánh Vân...

- Vân à...cho tớ vào đi..- Tình hình là Khánh Vân đã về tới nhà, và Hoàng Yến đang muốn vào nhà cô cùng Hoàng My, nhưng Khánh Vân chỉ cho mình Hoàng My vào, còn Hoàng Yến bị đá ra ngoài ko thương tiếc.

- TUI HẬN BÀ...NGUYỄN TRẦN KHÁNH VÂNNNNN- Hoàng Yến la hét khi bị nhốt ở ngoài, Hoàng My và Khánh Vân nhìn nhau cười sặc sụa, Khánh Vân và Hoàng My ngồi xuống, cô lấy ra một chiếc hộp mạ vàng rất sang trọng, rồi nói

- Mừng đám cưới...lớp trưởng.

- Hihi..cám ơn Vân nha...mà tui nghe nói bà với chị Kim Duyên..- Hoàng My nói rồi đưa hai ngón tay ra chạm chạm vào nhau, Khánh Vân phì cười gật đầu, Hoàng My vỗ vỗ vai cô

- Phải vậy chứ..chứ bà mà thay lòng đổi dạ, thì đâu còn là Khánh Vân tui quen nữa...mà bà muốn nói gì riêng với tui sao?-Hoàng My rất tinh ý nha

- Haha...tại hạ xin bái phục nha...ngày mai.....- Khánh Vân nói gì đó vào tai Hoàng My, Hoàng My mở to mắt nói

- Cái này...khó nha...Vân nha.

- Ừ...chứ nói với cái người đang đứng ngoài kia...thì ko cách nào bả tiêu hóa hết đâu..mai nhiều người quan trọng lắm...nên cứ vậy mà làm...dĩ nhiên..phải hoàn thành lễ cưới tốt đẹp đã..hihi- Khánh Vân nháy mắt, Hoàng My cười gật đầu, sau đó Khánh Vân tiễn cô về, Hoàng Yến chửi lầm rầm gì đó, nhưng khi bị Hoàng My mắng yêu, đã chịu im lặng, Khánh Vân lắc đầu nhìn theo "chưa gì đã sợ vợ".

Mặt khác, tại nhà Thùy Dung...

- Con sao vậy..sao bảo hôm nay sẽ đi chơi với Khánh Vân..sao về sớmvậy?.- Bà Huỳnh lo lắng hỏi Thùy Dung ,cô vẫn chùm chăn kín mít, ko nói gì.

- Hay hai đứa giận nhau...để mẹ gọi..

- Mẹ à..ko phải đâu..- Thùy Dung mở chăn ra, mắt ướt đẫm, bà Huỳnh càng hỏi dồn hơn

- Hay ở bệnh viện xảy ra chuyện gì phải ko?..hay con đau ở đâu?

- Ko có...hic...ko có gì hết- Thùy Dung thút thít nói, bà Huỳnh thở dài nói

- Khánh Vân nó làm gì con phải ko?

- ...hic...tụi con...chia tay rồi...

- CÁI GÌ???..chắc hai đứa giận nhau rồi nên mới vậy phải ko?

- Ko...con đau lắm mẹ ơi..con ko muốn sống nữa..hic...mẹ ơi- Thùy Dung ôm bà Huỳnh khóc to hơn, bà Huỳnh đau lòng, nói nhỏ

- Ngoan...mẹ sẽ giúp con mà....con ngoan nha.

Bà Huỳnh đóng nhẹ cửa phòng khi Thùy Dung đã ngủ say, từ nhỏ tới lớn, bà chưa lần nào ko cho Thùy Dung những điều cô cần và lần này, cũng ko ngoại lệ.

-------------------

Sáng hôm sau......

Khánh Vân chạy tới nhà Kim Duyên, ông Nguyễn vừa về tới, nên mọi người liền tập trung lại, ông Nguyễn hài lòng nhìn các con của mình đã về đông đủ, còn hài lòng hơn, khi nghe bà Nguyễn nói về chuyện của Khánh Vân và Thùy Dung.

- Vân này...ta nghe nói công ty có việc gì đó phải ko?

- Dạ..thì cũng như mọi khi thôi ạ.- Khánh Vân nói, Kim Duyên đang nhìn cô đầy tình cảm, làm cô rất khó tập trung nha.

- Vậy à..ta nghe nói..con đang quen với con gái bà Huỳnh phải ko?- ông Nguyễn cười nói

- Dạ...con với cô ấy..chỉ là bạn thôi ạ- Khánh Vân bối rối nói

- Sao mẹ con nói hai đứa sắp đính hôn?...phải ko bà?- ông Nguyễn quay qua nhìn bà Nguyễn, bà Nguyễn cũng đang ngạc nhiên nhìn Khánh Vân, ko biết phải ăn nói làm sao, Ngọc Châu lên tiếng

- Chuyện của tụi nhỏ mà ba mẹ..giờ ko hợp thì ko quen thôi..đâu có gì đâu ạ.

- Nhưng ta thấy con bé cũng xinh, hơn nữa, gia cảnh bên đó rất tốt..nếu mà lấy được con bé..thì Khánh Vân con muốn xây bao nhiêu cái công ty nữa chẳng được.- ông Nguyễn cố ý nói

- Dạ..là do con ko yêu cô ấy thôi ba à- Khánh Vân cố gắng giải thích, ông Nguyễn mỉm cười rồi nói....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top