Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5+6

“Tôi…”

Để anh tự cởi quần áo, như thể là đang chứng minh sự thèm muốn của anh vậy. Văn Giản Tố mặt đỏ bừng, cởi quần áo ra ném lên ghế sofa, chỉ còn lại chiếc quần lót bị đỉnh lên một khối. Làn da anh trắng nõn, hai đầu vú chỉ cần bị kích thích một chút liền cương cứng, đỏ bừng, giờ phút này cũng không che giấu được, như thể đang thèm muốn bị chơi nắm, run rẩy nhếch lên.

“Cởi hết ra đi, Văn lão sư không nhớ sao? Cởi hết ra mới sướng đến mức phun nước.”

“Cậu đừng nói nữa.”

Văn Giản Tố cởi bỏ tấm vải che thân cuối cùng, dịch nhầy dính trên quần lót, chỗ tiếp xúc với da thịt ướt át. Văn Giản Tố mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại không dám nhìn.

“Nằm xuống ghế sofa, tự mình banh lồn ra.”

Mắt Văn Giản Tố ngấn lệ, dù có đeo kính cũng không che giấu được, xấu hổ quá. Kiều Trọng Ca lúc này trông như học sinh cấp ba, vậy mà lại nói những lời thô tục như vậy, còn đưa ra yêu cầu quá đáng.

“Lại khóc nữa à? Văn lão sư, có ai nói với anh là như vậy càng dễ bị bắt nạt không?”

Kiều Trọng Ca tháo kính của anh ra, đôi mắt đỏ hoe kia giờ đây càng thêm đáng thương. Kiều Trọng Ca nhìn thấy vậy liền sục sôi, học trưởng cao tay thật, sao lại quyến rũ đến thế nhỉ? Trên thì rơi nước mắt, dưới thì chảy nước, một kẻ mê người như vậy, Kiều Trọng Ca hận không thể đụ ngay lập tức.

Văn Giản Tố cắn môi, cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, chậm rãi di chuyển đến ghế sofa, nhìn cái “lều” kia của Kiều Trọng Ca, dù là quần áo rộng rãi cũng không che giấu được con cặc bự, anh không kiềm chế được mà có phản ứng.

Anh xấu hổ dang rộng hai chân, một tay kéo tinh hoàn lên, tay kia thì dùng hai ngón tay banh hai môi lồn ra, lộ ra cái lỗ nhỏ ướt chèm mẹp, cam chịu phơi bày trước mặt Kiều Trọng Ca.

Một ngón tay của Kiều Trọng Ca đút vào trong, thịt mềm bên trong liền ôm chặt lấy, thèm khát nuốt lấy vật thể lạ kia. Văn Giản Tố chưa được dạo đầu, bị đâm thẳng vào như vậy khiến anh đau đến mức cắn chặt răng, nhưng cũng rất thoải mái, anh bắt đầu vuốt ve dương vật đã cương cứng, vừa giảm bớt cơn đau, vừa đánh thức lý trí đang mờ mịt.

Dịch nhầy khiến cái lỗ nhỏ kia trở nên mềm mại, dễ ra vào hơn, tiếng nước vang lên “nhép nhép”, hai chân Văn Giản Tố không tự chủ được mà dang rộng ra, ngoan ngoãn vô cùng.

Kiều Trọng Ca vừa dùng ngón tay khuếch trương, vừa dắt tay Văn Giản Tố sờ vào hột le, không ngừng trêu chọc, day day cả hai nơi. Văn Giản Tố không chịu nổi, buông dương vật ra, chỉ cầm lấy không vuốt ve nữa, eo vặn vẹo giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi khoái cảm chết người kia, nước mắt anh chảy ra, cầu xin: “Đừng chạm vào chỗ đó… a… không được… ưm… không được, đừng mà…”

“Sao lại không được? Chỗ nào đừng?”

Dòng nước chảy ra liên tục, hai chân Văn Giản Tố run lẩy bẩy, lỗ lồn bị chọc vào, hột le bị nắm bóp, cảm giác tê dại từ hai nơi khiến anh không chịu nổi, anh chỉ biết cầu xin, khóc lóc nói đừng.

“A… đừng… đừng… ư…”

Kiều Trọng Ca lau tay, bôi lên ngực Văn Giản Tố, khiến hai đầu vú căng cứng kia trở nên ướt át, Văn Giản Tố lại nhíu mày rên rỉ, đang sắp lên đỉnh thì người đàn ông kia dừng lại, không còn gì khó chịu hơn thế nữa, bên trong trống rỗng, lỗ lồn co thắt, khao khát được lấp đầy.

Con cặc nóng hổi kia đặt trên miệng lồn, Văn Giản Tố cảm thấy hơi sợ. Đầu cặc to lớn cọ xát vào lồn nhỏ của anh, cảm giác như bị tra tấn. Văn Giản Tố ôm chặt gối, nhắm mắt chịu đựng sự ma sát kia.

“Ưm…”

Không còn thuốc mê như đêm đầu tiên, con cặc kia chịch thẳng vào, bị thịt mềm bên trong kẹp chặt, còn cái lồn nhỏ kia thì bị căng ra, nếu không phải đã được khuếch trương từ trước, chắc chắn sẽ lại chảy máu.

Mắt Văn Giản Tố ngấn lệ, nhưng anh không hét lên. Khoảnh khắc bị đụ vào, Kiều Trọng Ca liền hôn anh, có lẽ cậu ta không nỡ nghe tiếng kêu đau đớn của anh nên đã dùng nụ hôn để phân tán sự chú ý.

“Ưm… ưm…”

Nhờ dịch nhầy bôi trơn, Kiều Trọng Ca chậm rãi ra vào, không cho Văn Giản Tố cơ hội khóc lóc cầu xin, nụ hôn non nớt kia khiến Văn Giản Tố không thể kêu lên cũng không thể khóc được, anh chỉ biết im lặng rơi nước mắt.

Không còn thuốc mê như đêm đầu tiên, Văn Giản Tố cảm thấy khó chịu, cái lồn nhỏ bị căng ra biến dạng, hai môi lồn bị chà xát, thịt mềm bên trong ôm chặt lấy con cặc kia. Văn Giản Tố ôm chặt lấy Kiều Trọng Ca, móng tay cào lên lưng cậu ta đến chảy máu, hai chân anh kẹp chặt eo cậu ta, mong cậu ta chậm lại một chút, dù rằng Kiều Trọng Ca đã rất nhẹ nhàng rồi.

Nếu không nới lỏng, lần sau chịch vào cũng sẽ khó khăn như vậy. Kiều Trọng Ca nhẫn tâm, ôm eo Văn Giản Tố đứng dậy mà đụ. Văn Giản Tố vội vàng kẹp chặt lỗ lồn, suýt chút nữa khiến Kiều Trọng Ca xuất ngay tại đó, cậu ta hung hăng đụ vào, dịch nhầy từ chỗ kia chảy xuống chân, Văn Giản Tố ôm chặt lấy cậu ta, không kiểm soát được bản thân, để cậu ta làm chủ mọi thứ.

Từ khi học tiểu học đến giờ, anh chưa từng ở tư thế này. Bây giờ bị người ta ôm mông, bên dưới thì nuốt con cặc của người ta, bị người ta đụ vào liên tục, Văn Giản Tố vừa đau vừa sợ, anh rên rỉ cầu xin: “Thả tôi xuống… đừng như vậy… a… ưm…”

Nụ hôn ôn nhu và những cú đụ hung hãn khiến Văn Giản Tố không biết phải làm sao. Anh bị ôm lên chịch, cảm giác như sắp rơi xuống, dương vật bị kẹp giữa hai người cọ xát, cương cứng thèm khát được giải tỏa, cái lỗ kia trước giờ luôn bị bỏ qua, giờ đây lại chiếm hết sự chú ý của anh, ướt át như muốn tan chảy, tan chảy cùng với lý trí của anh, bên tai Văn Giản Tố là tiếng va chạm của thịt da, tiếng nước “bạch bạch” vang lên liên tục.

Anh đang tận hưởng khoái cảm tình dục tột cùng với một người đàn ông, rất sướng, anh không thể phủ nhận là rất sướng. Sướng đến mức không muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn được Kiều Trọng Ca ôm mà chịch.

Trong đầu lóa sáng, Văn Giản Tố cùng lúc phun trào từ hai nơi, phía trước bắn lên bụng Kiều Trọng Ca, phía sau thì phun lên con cặc đang chôn vùi trong lỗ lồn, Văn Giản Tố mắt trợn trắng, toàn thân mất hết sức lực, cơ thể trượt xuống, bất ngờ bị con cặc kia chạm vào một cái lỗ nhỏ sâu trong âm đạo, nơi chưa từng bị xâm phạm.

“A… không… không được… chỗ đó không được… a… đừng…”

Anh phun trào cả hai nơi cũng không khiến người đàn ông kia xuất tinh, ngược lại còn đưa mình vào tình thế nguy hiểm hơn, Văn Giản Tố biết rõ bên trong cơ thể mình là cái gì. Nhưng anh không còn sức phản kháng nữa, cơ thể mềm nhũn, giống như con búp bê hỏng, bất lực chịu đựng những cú chịch hung hãn.

Kiều Trọng Ca đã biết trong cơ thể Văn Giản Tố còn ẩn chứa một bí mật quyến rũ hơn ngay từ lần đầu tiên, nhưng lúc đó Văn Giản Tố đã bị thuốc mê và rượu giày vò đến mức ngủ thiếp đi, chứ không phải đang tỉnh táo và hưng phấn như lúc này.

“Văn lão sư, đây là cái gì?” Cậu ta cố tình giả ngu.

“Không… đừng…”

Kiều Trọng Ca ôm anh lên một chút, trêu chọc: “Nói gì khác đi chứ, sao cứ lặp đi lặp lại hai từ đó? Em hỏi đây là cái gì? Anh nói thật đi, em sẽ tha cho anh.”

Làm sao Văn Giản Tố biết được rằng lời nói của đàn ông trên giường đều không thể tin, dù lúc này họ không ở trên giường, nhưng bên dưới vẫn đang giao hợp. Cơn cao trào vẫn chưa tan biến, bên trong vẫn còn nuốt con cặc cứng ngắc kia, đôi mắt anh đỏ hoe như thỏ, anh nói với giọng đầy oan ức: “Tử cung.”

“Ngoan lắm.” Kiều Trọng Ca hôn lên đôi mắt đỏ hoe của anh, bất ngờ chịch thẳng vào cái lỗ nhỏ kia, cảm giác được ôm khít, hút mạnh khiến cậu ta thích thú như đang tắm suối nước nóng. Tử cung to bằng quả trứng bị con cặc bự chịch cho méo mó, bụng dưới phẳng lì của Văn Giản Tố bị đụ cho lồi lên. Văn Giản Tố vừa mới lên đỉnh, toàn thân mất hết sức lực, lúc này lại không chịu nổi mà hét lên:

“Không… a… đừng… cậu nói… ưm… a… không chịch vào đó mà… a…”

Dịch nhầy bị con cặc kia chặn lại bên trong, theo từng cú ra vào mà phát ra tiếng nước “nhóp nhép”, Văn Giản Tố hoàn toàn mất đi lý trí, khóc lóc thảm thiết, nơi nhạy cảm nhất bị người ta chịch không thương tiếc, mỗi lần rút ra đều kéo theo một dòng nước, làm ướt cả sàn nhà. Bên trong căng cực, lỗ lồn nuốt con cặc to bằng cánh tay trẻ con, tê dại, đau nhức, tử cung như bị chiếm đóng, Văn Giản Tố vừa đáng thương vừa oan ức, nước bên dưới cứ chảy không ngừng, tiếng khóc của anh không còn trong sáng nữa, xen lẫn với tiếng rên rỉ thoải mái, dù anh đã thở không ra hơi nhưng vẫn không che giấu được, bị người đàn ông kia vạch trần.

“Kêu đừng mà còn kẹp chặt thế? Chảy nhiều nước thế? Dâm thế mà còn khóc được à?”

“Hu hu… a… không… không phải… ưm…”

Kiều Trọng Ca cảm thấy mình sắp ra, liền ra sức chịch vào tử cung vài trăm cái, Văn Giản Tố khóc đến mức khản giọng, cơ thể run rẩy, lại sắp lên đỉnh, mỗi lần cậu ta rút ra, lỗ lồn kia lại phun trào một trận, dù đã bị đè xuống ghế sofa nhưng vẫn chảy không ngừng. Kiều Trọng Ca vuốt ve khuôn mặt đang chìm trong khoái cảm kia vài cái, bắn tinh lên mặt anh, đôi mắt đỏ hoe, chiếc mũi nhỏ, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng bị tinh dịch bám vào, Văn Giản Tố lại khóc to hơn.

“Thôi mà, học trưởng ngoan đừng khóc nữa, em bế anh vào phòng tắm tắm rửa.”

Văn Giản Tố ngơ ngác nhìn Kiều Trọng Ca, quên cả khóc, nước mắt vẫn rơi lã chã. Cậu ta lấy khăn giấy lau sạch tinh dịch và nước mắt trên mặt anh, bế anh vào phòng tắm.

Văn Giản Tố hồi phục sau cơn cao trào, hai chân mềm nhũn, Kiều Trọng Ca đỡ anh, dùng vòi hoa sen rửa sạch chỗ kia, Văn Giản Tố hỏi cậu ta: “Vừa nãy cậu gọi tôi là gì?”

“Anh thích nghe gọi là gì khi làm tình? Văn lão sư? Hay là đĩ dâm?”

“Tốt nhất là cậu im miệng đi.”

Thật là nhẫn tâm. Kiều Trọng Ca phải nghĩ cách trị cái tật lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng của Văn Giản Tố mới được.

Văn Giản Tố cứ tưởng chuyện hôm qua đến đó là kết thúc, Kiều Trọng Ca sẽ không đến tìm anh mỗi ngày. Nhưng không ngờ cậu ta lại rất quyết đoán, chuyển hành lý đến nhà anh, coi mình như chủ nhân, thậm chí còn tự ý làm chìa khóa. Văn Giản Tố không nhịn được mà hỏi: “Cậu không có chỗ ở sao?”

“Có chứ, anh muốn đến nhà em ở không? Nhưng mà hơi xa trường anh một chút, nếu anh đến đó ở, em sẽ bàn bạc với hiệu trưởng không sắp xếp cho anh dạy hai tiết sáng nữa, sợ anh không dậy nổi, đi trễ.”

“Ý tôi không phải vậy.” Nói với hiệu trưởng như vậy thì tính là gì, tại sao anh lại được ưu tiên không phải dạy hai tiết sáng, chẳng phải là đang ám chỉ anh có quan hệ với tên họ Kiều kia sao? Văn Giản Tố thầm đảo mắt. Anh muốn nói là chúng ta không cần phải sống chung, nhưng bây giờ anh đang nằm trong tay cậu ta, Kiều Trọng Ca đã làm đến nước này thì chắc chắn đã chuẩn bị sẵn hàng nghìn lý do vô lại, phản kháng cũng vô ích, thậm chí còn bị xỉ nhục. Văn Giản Tố đành mặc kệ.

Kiều Trọng Ca cảm động nói: “Văn lão sư quan tâm em quá, còn lo em không có chỗ ở nữa.”

Văn Giản Tố cạn lời, thôi kệ, cậu ta muốn nghĩ gì thì nghĩ.

___

Ngày giỗ của Mạc Kiến Quân là ngày 10 tháng 9, trùng với ngày Nhà giáo.

Văn Anh không bao giờ cho phép Văn Giản Tố đi tảo mộ ông ta, muốn Văn Giản Tố vui vẻ nhận lời chúc mừng ngày Nhà giáo, coi như không có người này từng tồn tại.

Trước mộ Mạc Kiến Quân ở nghĩa trang quận Minh Hà không bao giờ mọc cỏ dại, Văn Giản Tố đặt một bó hoa tulip trắng lên mộ, anh không quỳ xuống, chỉ đứng đó hút thuốc, lặng lẽ nhìn bức ảnh trên bia mộ, khói thuốc phả lên tấm bia lạnh lẽo, hành động bất kính với người đã khuất kia khiến những người đến tảo mộ xung quanh liếc nhìn.

“Mạc Kiến Quân, tôi hận ông.”

___

Bức ảnh của Mạc Kiến Quân vẫn còn đó, Văn Giản Tố ném điếu thuốc đang cháy dở lên bức ảnh đen trắng kia, tàn thuốc rơi xuống bó hoa tulip rực rỡ, anh dẫm tắt, nhặt lên ném vào thùng rác. Dấu giày làm bẩn bó hoa trắng muốt kia, nó nằm trơ trọi trước bia mộ.

Chỉ trong mười ngày, Tiểu Kiều tổng đã biến căn hộ đơn điệu, cũ kỹ của anh thành lâu đài trong mơ của những bé gái. Ngay cả cái nồi “liệt dương” luôn đồng hành cùng anh cũng bị thay thế bằng chiếc nồi nhỏ xinh xắn hình chiếc bánh kem màu hồng phấn viền kem trắng. Vị giám đốc cao 1m9, 24 tuổi này lại có gu thẩm mỹ trẻ con trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, Văn Giản Tố cũng chẳng nói gì, cho đến khi nhận được một thùng bao cao su.

“Sao cậu biến thái thế?”

Chiếc thùng ghi chữ “silicon tự nhiên” được đặt ngay giữa phòng khách, Văn Giản Tố vừa về đến nhà đã nhìn thấy. Còn người mua thì đang ung dung sử dụng bộ đồ dùng nhà bếp dễ thương kia, đối với một người tan làm sớm và biết nấu ăn, Văn Giản Tố không thể nói nặng lời nào. Anh nuốt những lời thô tục vào trong, nhíu mày mang thùng bao cao su kia vào phòng chứa đồ, Kiều Trọng Ca mua nhiều như vậy, cứ tưởng cậu ta không phải định ở nửa năm, mà là nửa đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #abc