Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em yêu anh như một tín ngưỡng, nhưng quyết định chỉ tự mình cuồng si. 

Dòng máu nóng trong người Lưu Diệu Văn chẳng có chút liên hệ nào với Đinh Trình Hâm, cậu lại từ điểm này mà cảm thấy may mắn, ít ra, cậu sẽ không biến mình thành thứ trầm mê trong tà đạo sai trái mà không có điểm dừng.

Thủ đô chạm thu, khoảng thời gian Lưu Diệu Văn vừa mong vừa sợ cũng tới.

- Em đi bảo trọng, anh ở đây đợi em về nhà.

Lưu Diệu Văn òa khóc, nước mắt rơi như thể em chưa khóc bao giờ, trái tim em đau ngứa, còn đau hơn cái ngày định mệnh cả đời em không dám quên. Em sợ lắm, chẳng biết bao giờ mới gặp lại người trước mặt, không phải vì em không thể quay về, mà em không dám quay về, em sợ mình chỉ lỡ một giây ngoảnh lại, đời đời kiếp kiếp cũng không dám rời đi.

Đinh Trình Hâm là một cái tên, một cái tên cắm rễ trong tim Lưu Diệu Văn, nụ cười anh chính là hoa nở, những đóa hoa mà em nguyện dùng máu mình dưỡng tươi.

Đầu ngón tay miết nhẹ khuôn mặt xinh đẹp trên khung ảnh, Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn ra khung cửa sổ hiện một màu trắng xóa của thành phố. Tuyết đổ rồi. Đông tới, nghĩa là năm mới sắp đến, có thể về nhà rồi, chắc bố mẹ đang mong lắm, hai người vào hôm qua đã gọi điện cho cậu để hỏi về việc đặt vé máy bay. Nhưng cậu chỉ dám ậm ừ vâng dạ cho qua, vì Lưu Diệu Văn không chắc Tết này mình có về nhà hay không, cậu có tham gia vào hội nghiên cứu khoa học, nếu bọn họ yêu cầu, cả kì nghỉ xuân đều sẽ bị lịch hoạt động vây kín.

Khi nhận được câu trả lời tương tự, Đinh Trình Hâm nhíu mày không nhẹ, trung thu, Quốc khánh đều từ chối về nhà, giờ đến ngày lễ tết cũng không muốn gặp nhau một lần hay sao?

Tại sao có cảm giác như Lưu Diệu Văn đang tránh né anh? Giáo dục của anh có vấn đề?

Dường như anh đã ngờ ngợ ra điều gì đó, trực giác sắc bén của anh không cho phép sự che giấu vụng về của Lưu Diệu Văn đạt được mục đích, chắc chắn thằng bé đang cố gắng làm điều gì đó không muốn Đinh Trình Hâm biết. Chỉ là, anh chưa đánh hơi ra cụ thể nó là gì, đem sự ngờ vực nghẹn ở cổ họng nuốt xuống, cả hai như không có gì mà nói lời tạm biệt.

Hai tuần sau...

- Con xin lỗi cha mẹ, hai người nhắn với Đinh nhi giúp con.... Dạ, vâng con biết rồi. Mọi người nghỉ ngơi sớm ạ.

Gió lạnh của vùng Đông Bắc khiến Lưu Diệu Văn sụt sịt liên tục, cậu như ém nửa con tim của mình vào trong tuyết, ép nó nguội lạnh để điều khiển theo ý mình. Băng tuyết cắt ngang nền trời, lạnh đến thấu xương thấu thịt, đoàn nghiên cứu khoa học của bọn họ bốc thăm đúng khu vực khắc nghiệt nhất, mỗi ngày Lưu Diệu Văn đều phải đem theo bảng khảo sát để thu thập số liệu. Cậu là người trẻ nhất trong đoàn, nhưng vóc dáng cao lớn cùng ngoại hình đậm chất miền Nam này đã hấp dẫn rất nhiều người địa phương, không ít người ngỡ Lưu Diệu Văn là người nổi tiếng tới đây quay hình.

Dù kiên cường cỡ nào, Lưu Diệu Văn cũng phải đáng ghét thừa nhận mình mới chỉ thành niên chưa lâu, sức lực chưa hoàn toàn cứng cáp, vẫn phải xuýt xoa trước cái lạnh tê tái này. Tới lần hắt xì thứ 23 trong ngày, Lưu Diệu Văn cảm thấy đến não của cậu cũng đã có thể văng ra ngoài.

- Lưu Diệu Văn đâu?

- Cái cậu nhóc kia à, đang hắt xì trong phòng đó. Có vẻ là lạnh lắm, ôi chao

- Cậu ta là người miền Nam đặc sệt mà, chịu sao nổi chứ. Tôi gốc Đông Bắc còn muốn đông thành thịt đông lạnh rồi

- Năm mới không về nhà lại ngồi đây chịu khổ, đúng là chỉ có đội người ngu ngốc chúng ta

Người trong phòng nhếch môi, đúng là ngu ngốc thật, chỉ vì muốn trốn tránh Đinh Trình Hâm mà làm đến độ này, chắc cả thế giới chỉ có một kẻ như cậu.

Nhiều bạn cùng khóa cũng thắc mắc với Lưu Diệu Văn, vì học bổng mà liều mạng tới vậy sao? Vòng bạn bè của cậu ngày giáp Tết ai ai cũng vui vẻ về nhà đoàn tụ cùng gia đình, mâm cơm từng vùng phong phú biết bao, Lưu Diệu Văn lướt qua lướt lại, lướt tới mâm cơm tất niên có món rễ diếp cá trộn cay khoái khẩu của Đinh Trình Hâm thì chột dạ tắt màn hình. Vị giáo sư nằm cùng lều nhìn là biết cậu tân sinh này có tâm sự, dù có là sinh viên ưu tú cũng hiếm có ai bỏ cả cơ hội về quê đi thực nghiệm thế này, chẳng biết gia đình cậu ta có việc gì không.

Đêm giao thừa, ngoại trừ việc gọi về nhà chúc Tết, Lưu Diệu Văn cẩn thận phát hồng bao trên weixin cho từng người, cậu con út cũng nhận được rất nhiều lì xì từ xa.

Nhưng Đinh Trình Hâm tuyệt nhiên không nhận phần tiền kia của Lưu Diệu Văn, chỉ chuyển cho cậu 500 tệ kèm câu "Chúc mừng năm mới". Không thể khách sáo hơn nữa, trông hai anh em lại như những người xa lạ.

Lưu Diệu Văn cũng đột nhiên nhận ra, độ dài tin nhắn giữa anh và cậu ngày càng ngắn, con chữ ít ỏi, tình cảm nghe qua cũng câu nệ lạnh nhạt.

Chẳng biết tự bao giờ, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, còn Lưu Diệu Văn vẫn mải miết chạy trốn, chưa từng nghĩ rằng việc hóa thân thành đà điểu này khó mà quay đầu được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top