Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Sói con

"Mày giỏi thì nói lại xem?!" Tống Á Hiên quay phắt đầu, cậu đột nhiên gằn giọng dọa Lưu Diệu Văn sợ chết khiếp.

Tống Á Hiên tính khí ngày thường vô cùng tốt, cho dù vẫn tỏ ra không ưa gì nó nhưng Tô béo cũng không ngờ cậu cũng có thể hung dữ đến mức đấy.

Ngay lúc Lưu Diệu Văn còn chưa hiểu được tình hình thì đã bị anh trai nhét vào một góc, định thần đã thấy bóng anh trai cùng gã béo kia quấn vào nhau, anh trai nhỏ người của nó vậy mà đè lên gã béo, nắm đấm gầy nhỏ điên cuồng giáng xuống lớp mỡ của người bên dưới, miệng gầm gừ không thôi, thoáng chốc biến thành bộ dạng như học sinh cá biệt cả ngày đánh nhau lão luyện.

"Mày im mồm! Lưu Diệu Văn là em trai ruột của tao!"

Mà gã béo cũng không thể nào không phát huy tác dụng của lớp mỡ phú quý bà nó chăm chút, chỉ là vừa rồi Tống Á Hiên ra tay quá bất ngờ nên nó mới không kịp đề phòng, lúc này lập tức chiếm lại thế thượng phong lấy thịt đè người, khí thế hung hăng của anh trai cứ thế mà bị nó đè xuống.

Nhưng Tống Á Hiên như bị đụng vào vảy ngược cũng không vừa, dù bị áp chế nhưng người nhỏ linh hoạt chiếm không ít ưu thế, đấm đá chống trả khiến Tô béo cũng phải chịu những đòn đau đớn không kém.

Lưu Diệu Văn hoảng rồi, nó nghe tiếng kêu của anh xen lẫn tiếng chửi rủa liên tục, sự việc xảy ra quá nhanh, chớp nhoáng anh trai đã bị giáng thêm mấy đòn, nó không nghĩ ngợi được nữa, lập tức dựa theo kinh nghiệm sinh tồn ở cô nhi viện mà lao vào giữa hai người.

"Thằng ranh con! Mày làm gì cháu tao!"

Lưu Diệu Văn từ trong cuộc hỗn chiến thoắng cái đã bị một bàn tay to lớn túm lấy, nó chưa hiểu gì đã bị quăng mạnh lên mặt đất, cả người nhói đau, lập tức liền nghe tiếng gào càng lớn hơn của anh trai.

"Mụ làm gì em trai tôi!" 

Lưu Diệu Văn choáng váng mở mắt, ngẩng lên chỉ thấy bóng lưng của anh trai, gầy nhỏ mà vững chãi đứng trước mặt nó, dường như có ý định một chọi một với người phụ nữ cao lớn dữ dằn trước mặt. Nó nén đau đớn ở hông, ngón tay đã bấm vào lòng bàn tay đến đau, lập tức bật dậy.

"Yên nào." Lúc này, một bàn tay mềm mại trắng trẻo bỗng nhiên nhấc bổng nó lên, ôm vào lòng. Lưu Diệu Văn còn muốn dẫy dụa, người này lại nhỏ giọng, giọng điệu mang theo chút ranh mãnh: "Để cậu ấy giải quyết mụ đàn bà thối kia."

Theo hướng nhìn của người này, một bóng lưng cao gầy, trên người đeo cặp sách chéo, hình như còn mặc đồng phục của học sinh cấp 3, cao hơn hẳn anh trai sớm đã đi đến, đứng chắn trước mặt Tống Á Hiên, cũng vì thế mà cái tát từ đôi bán tay núc thịt kia không giáng xuống khuôn mặt bé nhỏ của cậu. Cậu trai cất tiếng, nhịp độ chậm rãi lại không thiếu khí thế.

"Thím Tô, gây lộn qua lại không phải là chuyện của đám trẻ con sao?"

Lời này nói ra mang theo ý châm chọc, thím Tô kia hạ tay xuống, xem chừng vẫn chưa nguôi ngoai nhưng dường như lại không dám làm gì cậu trai trước mặt.

"Cậu nhìn đi!" Thím Tô bực bội lôi tay Tô béo ra trước mặt cậu trai, trên tay nó đã in hẳn một hàm răng đều tắp, sâu đến mức rỉ máu, "Thằng ranh kia cắn cháu tôi thành như thế này, tôi không làm gì còn phải vui vẻ đi xin lỗi nó sao!"

'Thằng ranh' nghe thế lập tức lủi về sau lưng Tống Á Hiên cùng anh trai trắng trẻo, ánh mắt không dấu đi chiến ý.

Thím Tô tức đến thở không thông, lúc này ầm ĩ đã kéo thêm không ít người trong tiểu khu đến, tạo thành một vòng vây nhỏ, Tô béo thấy thế liền lăn ra đất khóc oang oang đúng ý bà nó, bộ dạng càng thêm thảm bại. Tống Á Hiên nhìn mà lập tức muốn xông lên đập cho nó mấy đòn nữa, cũng may anh trai da trắng đã giữ cậu lại, nhưng cậu không nhịn được quát lên.

"Mày mắng em trai tao! Còn ăn vạ! Đáng đời!"

Thím Tô nghe thế lập tức lại muốn đẩy đám người xung quanh lao đến, mắt trắng dã dọa người , xem khí thế dường như thật sự muốn đánh Tống Á Hiên một trận mới thỏa.

"Hiên!"

Tiếng gọi này khiến Tống Á Hiên như được tiếp thêm nguồn sức mạnh, cậu nhận ra là tiếng của mẹ, mẹ cuối cùng cũng về rồi!

"Trương Tiểu Mạn chị đây rồi! Hôm nay tôi với chị phải nói cho ra nhẽ!"

Trương Tiểu Mạn là tên của mẹ, bà vừa đến đã lập tức bọc hai đứa con trai sau lưng mình, gật đầu với anh trai da trắng rồi điềm đạm nói.

"Thím Tô, trẻ con gây sự, chúng ta đến tuổi này rồi không nên hùa theo."

"Cái gì mà hùa theo! Chị nhìn cháu tôi đi. Đây còn là vì con nhà chị gây sự trước!" Tô béo lại lần nữa bị lôi ra làm minh chứng, mẹ Tống nhìn vết thương trên người nó, quay ra hỏi Tống Á Hiên.

"Á Hiên, là con hay Tiểu Tô khơi mào?"

"Là Tô Thành." Cậu trai cao gầy vốn đứng ra hòa giải lại lên tiếng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, chỉ chỉ Tô béo: "Nãy cháu đứng trên lầu, nghe cháu thím khiêu khích Á Hiên trước."

"Con cũng chỉ nói em trai nó là thằng con nhặt thôi." Tô béo hèn nhát núp sau bà nó, vẫn cố chấp cãi, lúc này Tống Á Hiên vừa nghe đã nhảy chồm lên, răng nghiến muốn nứt ra, lập tức lại bị bàn tay gầy guộc nhưng lực đạo mạnh mẽ của mẹ kìm lại, bà cất tiếng chắc nịch.

"Đây là con trai nhà cháu." Nói rồi mẹ Tống ôm Lưu Diệu Văn lên, như một lời tuyên bố với cả những người ở đây, thằng bé nép vào lòng bà: "Cháu thím nói như vậy khác nào xúc phạm nhà chúng cháu?"

"Thì..." Thím Tô có vẻ đuối lý nhưng vẫn cố bào chữa, "Trẻ con thì biết cái gì chứ!" Nói rồi thím Tô quay ra kéo Tô béo đi, ý định lẩn cho xong chuyện, cho dù trong lòng bà ta có mắng Lưu Diệu Văn là thằng con nhặt đến bao nhiêu lần, cũng không tiện xả ra trước bàn dân để mà nghe chửi.

"Tiểu Tô nên xin lỗi A Văn nhà cháu một tiếng." Mẹ Tống nhẹ giọng nhưng lời nói lại mang uy lực khôn tả.

"Vậy Tống Á Hiên cũng nên xin lỗi cháu tôi một tiếng! Đấm nó tím mặt tím mũi rồi!" Thím Tô quay lại, căm hận phản bác.

Mẹ Tống đẩy Tống Á Hiên ra trước mặt, chỉ vào mặt con trai, những đám trầy xước dính bụi đất trên khuôn mặt trắng nõn của cậu nổi bần bật, nhưng dù có thảm đến đâu, đôi mắt của cậu vẫn cực kỳ sáng, cương nghị chiếu thẳng vào thím Tô và Tô béo.

"Con trai cháu thế này thì sao?" Mẹ Tống càng cứng rắn hơn.

Sau cùng hai nhà đành dùng dằng xin lỗi nhau, chẳng đứa nào chịu đứa nào, mà khí thế của hai người lớn cũng là chẳng ai muốn cúi đầu.

Tô béo bị bà nội bịt miệng mà đi về trong hậm hực, mọi người thấy hết chuyện thì cũng tản ra dần, có người thỏa mãn vì thím Tô cũng có ngày bị nói cho yếu thế, có người nhỏ giọng chê bai thím Tô là mụ đàn bà chanh chua chấp nhặt trẻ con, có người lại tò mò tới xem Lưu Diệu Văn - con trai ruột của chị Tống hết mực bảo vệ mặt mũi ra sao.

Đám đông tản đi hết, trời cũng nhập nhoạng tối, chỉ còn lại hai anh trai một cao một trắng vừa nãy cùng với ba mẹ con nhà Tống Á Hiên.

"Vừa nãy cảm ơn cháu nhé Tiểu Mã, không thì không biết xảy ra chuyện gì rồi, còn có cả Tiểu Đinh." Mẹ Tống hiền hậu nói với anh trai cao gầy, anh là Mã Gia Kỳ, ở cùng tiểu khu với họ. Còn Tiểu Đinh chính là anh trai trắng trẻo đã ôm Lưu Diệu Văn hồi nãy, tên là Đinh Trình Hâm. Cả hai người họ đều là học sinh cấp 3 thân cao tám thước mà bọn trai trẻ tiểu học luôn ngưỡng mộ không hết.

Mã Gia Kỳ cười xoa đầu hai đứa nhỏ, bảo không có gì.

"Còn có thể xảy ra chuyện gì? Mẹ không can thì con sẽ đánh cho Tô béo không còn mặt mũi đi học!" Tống Á Hiên một bên suýt xoa vết trầy trên mặt, không nhịn được gân cổ chen vào, một bên tay vẫn ôm lấy em trai vỗ về.

"Con còn nói à!" Mẹ Tống vờ tét mông cậu, vừa mới xuống tay Lưu Diệu Văn liền mắt ngấn nước, răng cắn chặt không buông nhìn mẹ, mắt lại chuyển qua nhìn những vết trầy trên mặt anh trai.

Mẹ Tống buồn cười xoa đầu nó, "Dọa A Văn sợ rồi hả? Mẹ xin lỗi, không đánh anh con nữa."

Đinh Trình Hâm thấy thế liền bật cười tinh nghịch, ra chiều hứng thú 'ây dô' một tiếng: "Nhóc sao thế này, lúc nãy lao vào cắn Tô Thành trông còn hung dữ lắm cơ mà?"

"Xem ra sau này ai cũng không được động vào anh trai nhóc rồi." Mã Gia Kỳ bồi một câu.

Lưu Diệu Văn vẫn chưa quen được không khí này nhưng đã có phần thả lỏng hơn, nó không biết đáp thế nào, chỉ nép vào Tống Á Hiên lén dụi một chút, nói mấy câu qua lại thì mẹ Tống giục cả đám di chuyển.

"Tối nay đến nhà dì ăn cơm nhé, cả hai đứa."

"Dạ vâng ạ." Đinh Trình Hâm cong mắt cười xán lạn, vừa hay từ ngoài cổng tiểu khu lúc này có một người đàn ông cầm cặp táp hối hả chạy vào.

"Bố!" Tống Á Hiên vừa nhìn người đàn ông đã mừng rỡ khôn nguôi, nhảy phốc lên vòng tay ông.

Bố Tống bồng cậu, tay còn lại bồng cả Lưu Diệu Văn, khuôn mặt chất phác nở một nụ cười, ánh mắt dịu dàng đi không ít.

"Bố về muộn quá, cho bố xin lỗi."

Mẹ Tống tóm tắt sự tình cho bố Tống cũng vừa lúc đã lên đến nhà, nhà họ ở tầng 2.

Bữa cơm tối ăn khá vui vẻ ngoại trừ hai đứa nhỏ xây xát thỉnh thoảng bị mẹ Tống giáo huấn vài câu.

"Mẹ còn xin lỗi! Nó nói em con như thế, còn không để con đánh nó ra trò sao?"

Tống Á Hiên nhai xương hậm hực, lại bị mẹ cốc đầu một cái, nói.

"Con nhìn anh Tiểu Mã đi, người đọc sách đều không giải quyết sự việc bằng nắm đấm, trông có đẹp trai không chứ! Còn con kìa, đầu óc ương ngạnh, mặt mũi xước xát cả, còn hại em trai liên lụy."

Tiểu Mã ca quả thật vừa đẹp trai vừa tài giỏi, đến cả thím Tô cũng phải nể mặt, nhưng Tống Á Hiên cảm thấy động đến em trai cưng của mình thì chẳng sao phải nhường với chả nhịn. Lại nghĩ, mấy người thử động đến anh Tiểu Đinh xem anh ấy có còn bình tĩnh như thế không đi?

Tiểu Mã ca với Tiểu Đinh ở một bên cười cười, Tống Á Hiên ăn uống hùng hổ như có thù với đồ ăn, nhất quyết không phục mẹ.

"Cắn hay lắm hai đồng chí, đúng là con trai của bố rồi!" Bố Tống cười rả lả bồi một câu, một tay dơ cốc bia tay con lại dơ biểu tượng ngón cái.

Chỉ có bố là hiểu cậu! Tống Á Hiên vui mừng ra mặt, đang tính khẩu chiến với mẹ hiệp nữa thì chưa được hai giây, người đàn ông họ Tống với cái tên tràn ngập sức mạnh Hùng Cường kia đã bị vợ nhéo tai đến đỏ bừng, cốc bia yêu thích sóng sánh ra quá nửa.

"Anh dạy hư con!"

"Ôi! Anh xin lỗi mà! Đồng chí Hiên và đồng chí Văn lần sau không được phép gây sự đánh nhau như vậy nữa biết chưa!"

Mã Gia Kỳ và Đình Trình Hâm đã sớm xin phép về sau bữa cơm, bố mẹ ở trong phòng riêng rất lâu, mãi đến tối muộn mới vào phòng cậu, dặn dò 7749 chuyện rằng hai anh em ngủ chung phải hòa thuận, yêu thương nhau.

"A Văn, từ nay về sau đừng liều mạng như vậy biết chưa? Có chuyện gì phải tìm người lớn trước."

Mẹ ở bên ôn tồn giảng cho Lưu Diệu Văn, thằng bé ngẩng đầu nhìn mẹ, vâng một tiếng nhỏ xíu, gật gật ra chiều đã hiểu, trông đến là ngoan ngoãn, Tống Á Hiên nhìn mà tay chân không nhịn được, lại nhéo nhéo má nó. Mẹ Tống liền cho cậu một cái nguýt dài, quay ra xoa chỗ má của Lưu Diệu Văn vừa bị anh trai vò lấy, thái độ với nó quay ngoắt.

"A Văn, gọi 'mẹ' một tiếng nào." - Mẹ Tống dỗ dành nhìn nó.

Qua một hồi, Lưu Diệu Văn mới máy móc cất một tiếng gọi 'mẹ', cảm xúc trong mắt người phụ nữ liền như vỡ òa. Bà nhẹ ôm nó vỗ về, lại nhìn lên bố Tống, ánh mắt xúc động không dấu nổi vui mừng. Tống Á Hiên dường như còn thấy ánh nước hiếm hoi trong mắt người đàn ông kia, ông khom người xuống trước mặt Lưu Diệu Văn, giọng điệu không dấu được sự mong chờ.

"A Văn gọi ta một tiếng 'bố' nào."

"Bố." Một chữ vỏn vẹn lại khiến hai người lớn tuổi kia mỉm cười hạnh phúc đến mức không dừng được, Tống Á Hiên nhìn khung cảnh cảm động không quen, lập tức muốn đuổi người về để làm một giấc.

"Được rồi, được rồi, hai người làm A Văn sợ rồi kìa!"

Cuối cùng thì bố mẹ cũng chịu tách khỏi Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên sau cả ngày bị người ta 'cướp' em trai, bây giờ mới có không gian riêng với nó.

Tống Á Hiên súc miệng ùng ục, đột nhiên ưỡn bụng, điêu luyện phun ra một dòng nước hình parabol như cá heo, mắt cong cong, hất cằm cười nhìn em trai: "Thế nào, ngầu không?"

Lưu Diệu Văn yên lặng chải răng, không đồng tình cũng không phản đối, chỉ lúng búng nói: "Anh là cá nhỏ sao?"

Tống Á Hiên tròn mắt không hiểu sao, xong lại cảm thấy là cá thì là cá, cũng chẳng sao.

"Thế em là con gì? Sói con?"

Càng nói Tống Á Hiên lại thấy càng đúng, ngẫm lại hôm nay anh Tiểu Đinh bảo ánh mắt thằng bé lúc lao vào đánh nhau trông rất dữ, mà từ lúc mới gặp cậu đôi mắt hai mí rõ ràng lại đen láy kia cũng luôn tràn ngập khí thế hung hăng cùng đề phòng tuyệt đối với thế giới, y hệt như một chú sói con.

"A Văn, từ nay em sẽ là sói con của anh!"

"Được." Lưu Diệu Văn trong miệng lúng búng nước, không dám thắc mắc câu nào.

Tống Á Hiên xoa đầu nó cười thỏa mãn, gọi liên tiếp mấy tiếng 'sói con'.

Sói con còn biết cắn người, nghĩ đến đây lại nhớ đến hàm răng nhỏ đều tăm tắp kia hôm nay đã ịn lên cánh tay của tên Tô béo đáng chết kia, trong lòng Tống Á Hiên biến hóa khôn lường, sinh ra cảm giác ghét bỏ không chịu nổi.

Không khéo còn phải đưa em trai tiêm vắc xin.

"Súc miệng thật sạch cho anh!" Tống Á Hiên nâng cốc giúp Lưu Diệu Văn, mày nhíu chặt đến mức nó cũng hoảng sợ dù chả hiểu mô tê gì, súc đến nhạt thịt trong miệng mới thôi.

Yên ổn trên giường thì cũng đã hơn 10h đêm, Tống Á Hiên đặt em trai nằm trong, sợ nó nửa đêm rớt giường. 

"Sói con ngủ ngon nhé, sau này anh trai bảo vệ em, có được không?"

Lưu Diệu Văn đáp một tiếng nhỏ xíu.

Tống Á Hiên nhìn em trai nhỏ ỏn ẻn, lòng rung động không chịu được liền hôn mạnh lên hai má nó mấy cái, sau đó mới thỏa mãn ôm Lưu Diệu Văn lọt thỏm vào lòng, chìm vào giấc ngủ.

Lưu Diệu Văn nghe tiếng ngáy nhỏ đều đều của anh, lúc này mới dám mở mắt ra.

Nó nhìn hồi lâu, nhìn đến mức hơi thở cũng trở nên căng thẳng mới chậm rãi đưa tay lên. 

Bàn tay nhỏ bé của nó nhẹ hều di chuyển trên mặt Tống Á Hiên, những vết trầy xước tuy đã được mẹ xử lý bằng thuốc nhưng vẫn rỉ một chút máu, đỏ chót, nổi bật trên khuôn mặt trắng như búp bê sứ của anh trai.

Lưu Diệu Văn không biết nghĩ gì, cứ duy trì trạng thái chăm chăm nhìn Tống Á Hiên rất lâu, lâu đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không biết, trong vô thức càng dụi sâu hơn vào lòng anh trai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top