Chương 35
Halo mọi người xin lỗi mọi người do sáng giờ trục trặc wifi nên ra truyện trễ mong bà coan bỏ qua cho Jenny he
_____________________________________
Ầm Ầm
Sét đánh là để níu chân cậu lại hay để đánh lên sự ngu dốt của anh ,con người không bao giờ hoàn hào từ A đến Z, anh cũng thế anh không hoàn hảo toàn mặt để cứu cậu được. Tâm trí đang cản bước chân anh lại, còn Suy nghĩ đang thúc anh hãy đến nắm tay cậu . Anh phải làm sao? Nếu nắm tay cậu thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ rời xa anh mãi mãi cũng giống như câu nói :Thà làm 2 đường thẳng song song để được nhìn nhau mãi mãi , còn hơn làm hai đường chéo nhau chỉ gặp nhau 1 lần rồi mãi mãi rời xa. Dòng suy nghĩ cứ trôi đi như thế,nhẹ nhàng nhưng cũng thật rắc rối.
Phát súng vang lên thật nhẹ nhàng nhưng thật ghê rợn và dường như mọi thứ xung quanh kể cả thời gian cũng ngừng lại để xem 1 chuyện kinh hoàng xảy ra. Bóng dáng nhỏ bé của cậu đang từ từ ngã xuống ,thật nhanh và cũng thật kinh khủng. 1 dòng máu đỏ chảy ra,nhanh như cắt dòng máu ấy loang đi. Bàng hoàng anh nhìn. Cậu ư? Một người vừa tát anh bây giờ nằm giữa dòng máu sao. Không, anh chạy thật nhanh lại phía cậu .Đôi mắt khủng hoảng nhìn khắp nơi. Nâng đôi vai cậu lên, anh không tin,tất cả diễn ra như một trình tự được sắp xếp đến nỗi anh không nhớ đâu là thật đâu là mơ.
_Tỉnh lại Hiên , nghe anh đừng ngủ,nhé,đừng ngủ_ anh dùng hết bản năng của mình để thúc cậu đừng ngủ
Cậu nhìn anh , cậu biết anh còn quan tâm cậu chứ, nhưng sao cậu buồn ngủ quá . Như là cậu uống mấy viên thuốc an thần hay sao mà mắt cậu chỉ muốn ngủ một giấc thôi. Vui lắm,lòng cậu giờ vui lắm, cậu run run đưa bàn tay mình lên vuốt nhẹ giọt nước mắt đang sắp hạ cánh trên khuôn mặt mà cậu từng bị mê hoặc này.
_Em...buồn ngủ lắm_ cậu ráng từ sức một
_Không.em không được ngủ,Mở mắt ra nhìn anh_ anh hét lên, anh biết khi cậu nhắm mắt thì cậu sẽ tận hưởng một giấc ngủ mà người đời thường bảo rằng giấc ngủ ngàn thu.
_1 chút thôi ,1 chút Vợ sẽ dậy mà_ cậu mỉm cười
Anh không thể nói được bất cứ lời gì nữa, ôm cậu vào lòng như một vật báu không thể lìa xa.Viên đạn đang nằm trong lòng ngực cậu cũng như đang nằm trong lòng ngực anh .Đôi mắt thiên thần của cậu khẽ chảy ra một giọt nước mắt,một giọt nước mắt thắm đẫm máu.
_Không! đừng nhắm mắt,ráng lên sắp đến ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta rồi, ráng lên_ anh lay lay cậu
_Ừ!em sẽ cố gắng đợi_ cậu làm động tác xoa vào má anh
Cứ như thế chiếc xe cứu thương chạy vụt hết tốc lực. Nhưng mà cậu không thể chịu được nữa rồi,mắt cậu mờ đi,tai cậu không thể nghe bất cứ thứ gì. Chỉ có tia sáng đang ôm chặt cậu là tỏa ra hơi ấm sưởi ấm cho cậu thôi. Đầu cậu lại tràn về vô vàng kí ức ann và cậu ,Từ việc anh đeo nhẫn cho cậu ,đến việc anh hôn cậu .Tất cả, cậu mỉm cười thật tươi mặc cho viên đạn đang làm cậu rời xa cuộc đời này mãi mãi. Đến rồi,cổng bệnh viện, cậu thấy nhiều người đang đẩy cậu đi trên một chiếc xe,đôi mắt cậu từ từ khép lại,nhưng nụ cười vẫn thế.
_KHÔNGGGGGGGGGGGGGGG_ anh hét lên khi thấy cậu nhắm mắt lại
_xin lỗi mời anh đứng ngoài đây để chúng tôi tiến hành làm việc
_Nếu không cứu được cậu ấy thì cả bệnh viện này sẽ phá sản_ anh gầm từng chữ vào mặt cô y tá.
Cánh cửa phẫu thuật từ từ khép lại nghĩa là anh phải ngồi chờ trong vô vọng. Nhưng lí trí vẫn còn, anh móc điện thoại ra
_Alo tôi nghe cậu chủ_1 giọng khá lạnh vang lên
_Điều tra cho tôi,ai đã bắn phát Súng Lục Hướng Tây ,9h sáng tại Khu Mộ Cổ_ anh lại trở về vẻ tàn nhẫn thường ngày. Phòng phẫu thuật cứ mở ra rồi khép vào chẵng có ai hỏi anh dù chỉ là 1 câu "ai là người nhà của Tống Huyền ".5 tiếng ,đã 5 tiếng trôi qua,chiếc áo sơ-mi trắng của anh dính đầy máu làm cho ai ai cũng nhìn nhưng anh mặc. Anh sợ sau khi anh rời đây dù chỉ là nửa bước thì sẽ có thứ khác cướp cậu đi mất. Lại thêm 1 tiếng nữa trôi quá,mọi chuyện vẫn thế.Thời gian cứ như con số thế kỉ đối với anh .
Nhà Hoang*******
_tai sao người dám???_1 giọng nói
_Chuyện gì mà tôi không dám,haha_1 giọng khác
***********Bệnh viện***********
Cạch
Cánh cửa phòng bật mở ,vị bác sĩ bước ra.
_Ai là Người nhà của bệnh nhân Tống Huyền _giọng nói thật chậm và thật nguy hiểm
_Tôi_ anh lạnh nhạt trả lời
_Tôi phải thông báo rằng... Cậu đây chỉ sống được khoảng 2 tuần nữa_giọng nói run run sợ anh sẽ nổi trận lên.
Anh ngồi bệch xuống sàn đất, tất cả là dấu chấm hết . Không, anh không nổi giận cũng chẵng la hét, vì vậy cũng chẳng được gì. Anh không cần bất cứ thứ gì nữa ,không người tình,.không công ti, không cứu chữa. Anh chỉ muốn ôm cậu ,ôm cho đến khi không còn ôm được nữa. Anh khóc ,lại khóc vì đau .Tất cả lại chìm vào khoảng thời gian vô định, không định hướng được .
Hết Chương
Trưa vui vẻ nha mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top