Chương 6
Haizz , mọi người quên mình rồi ấy nhỉ buồn ghê 🥺🥺
_________________________________
Trong mơ của cậu :1 người đàn bà ngồi bên dòng sông êm ả nhưng làm cho người ta có cảm giác ớn lạnh.1 phút rớt xuống có thể mất mạng như chơi.Có 3 con người sau đó cậu không thể thấy gì thêm ngoài nghe tiếng : CỨU Tôi
Cậu ngồi bật dậy mồ hôi túa ra làm ướt cả băng gạt.lảm nhảm rồi cậu tự khóc 1 mình.Tại sao ban ngày cậu là người mạnh mẽ và tinh nghịch thì ban đêm cậu lại như thế.
Cạch
1 bóng đen 1m8 bước vào, anh dơ tay bật đèn lên.Lúc này anh thấy cậu ngồi thù lù ở 1 góc miệng lảm nhảm nước mắt mà cứ thể tuông ra.
_Này sao thế????_ anh hỏi
Lúc này cậu bừng tĩnh nhìn thẳng vào mặt anh giấu vẻ yếu đuối vào cậu nói.
_vào đây làm gì
Anh không nói gì đi lại cái tủ cậu mở ra lấy hộp y tế mà hồi tối bác quản gia để đó. Đi lại gở miếng gạt trên đầu cậu ra. Anh vốn không mềm mại,
_á đau_ cậu nhìn anh
_ngồi im_ anh gắt nhẹ
Cậu ngồi im cho anh làm cậu không biết rằng chính vì vậy nên anh mới biết rằng cậu không lạnh lùng như vẻ ngoài làm với anh . Anh và cậu đang ngồi dưới đất thì nghe
RẦM
Nhìn lên,trời ơi khóc không thành tiếng chiếc giường cậu mới dọn về gãy làm 2 (không phải nhà anh keo mà là con Kha Lam cố tình làm thế để cậu dính chưởng)
_sao...sao vậy???_ Cậu mếu khóc không thành khóc cười không thành
_giường sập_ Anh cũng vừa miếng gạt trên đầu cậu xong
_tối nay... Tôi ngủ đâu
_room of me_ anh thản nhiên
_what???
_not lie on the ground
_never_(2 người này đấu khẩu bằng tiếng Anh)
_follow mine_ anh bỏ đi
Cậu đứng đó ậm ừ,nửa không nửa mún(dù gì thì cậu cũng từng thích anh mà). Anh quay lại:
_not go???
_no,go
Cậu lẻo đẻo theo anh về phòng. Anh bật đèn lên. Cậu phải trầm trồ trước phòng anh ,đa số là màu đen và rồng. Chiếc giường cũng có tấm nệm mệnh màu đen. Anh nói
_ Tôi với cậu sẽ nằm chung giường cho quen
_nhưng tôi không mún nằm
_tại sao
_tại vì chiếc giường của anh dơ bẩn lắm,tôi còn không biết anh đã từng dẫn bao nhiêu người về đây nữa nhưng tôi không muốn là người tiếp theo_giọng cậu đượm buồn
_tôi chưa cho bất cứ ai nằm đây cả
???
_tôi chỉ dẫn qua mấy phòng kia thôi
Cậu nghe xong thì hơi ngạc nhiên chẳng lẽ cậu là người đầu tiên, cậu vui trong lòng. Cậu nhảy tọt lên giường nhảy vào phía trong nằm ôm gối ôm. Anh cũng nhảy cái rầm lên luôn (người lớn như con nít).
_mà này_ cậu
_gì
_nếu 1 ngày....tôi...tôi lừa dối..anh thì sao
_i don't care!ngủ đi
DON'T CARE ư. Anh không thèm quan tâm đến mình ư. Chết tiệt vậy mà ta hiểu lầm.
_mà này nói thật đi_ anh chợt nói
_thật..thật gì
_cái đầu cậu đó!là do ai làm
_hìhì tôi chơi đá cầu trúng ấy mà không sao đâu_ cậu cười giả lả nhưng trong thâm tâm cậu lại nghĩ đến khuôn mặt của tên kia( Lý Minh nhà ta).
Anh không nói nữa quay qua kia luôn , anh biết tất cả biết việc cậu gây lộn với tên kia,biết việc bị tên kia làm gì nhưng anh muốn hỏi cậu , cậu không dám nói sự thật vì sợ anh lo hay cậu ghét anh đến nỗi không muốn nói. Xong mỗi người chìm vào giấc mơ của mình.
Sáng sơm thức dậy cậu mở mắt ra thấy anh đã đi đâu rồi. Cậu trở về phòng mình làm vscn rồi xuống nhà thấy bà đã ngồi đó.
_con chào bà_ cậu lễ phép
_ùm ăn sáng đi rồi bà thay gạt sức thuốc xong chú tài chở đi học, Thằng Tường đi làm rồi_bà nói 1 lèo
Cậu ăn sáng xong cho bà sức thuốc thay gạt cho cậu , cậu rời nhà đi đến trường,hôm nay trong cậu đáng thương lắm với miếng gạt trên đầu , cậu đi vô trường thấy anh 2 nó đang ở sau trường nên cậu chạy như bay ra đằng sau.
_ anh 2222222_ cậu la
_trời ơi Hiên nhi _ Tống Huyền thấy cậu thì mừng quýnh lên
Hai anh em cậu ôm nhau 1 hồi mới buông ra.
_sao rồi qua đó có bị gì không sao cái đầu của em???
_hihi hông sao em bị cầu trúng đó mà_ cậu cười 1 nụ cười hiền chỉ dành cho người cậu thương yêu nhất.
_ừm anh thương em quá nếu em có khổ gì thì đổi lại cho anh nha_ Tống Huyền buồn , haizz Tống Huyền là vậy cảm động là buồn .2 anh em cậu nói chuyện mãi mà tiếng trống vang lên cũng không nghe. Cậu lấy miếng gạt trong cặp dán lên trên chổ của Tống Huyền . Tống Huyền nhìn cậu khó hiểu
_bây giờ anh với em là 1 em or anh bị gì thì người kia cũng thế
_ừm,chết trễ giờ rồi mình vào lớp thôi_ Tống Huyền nói rồi bỏ chạy vào lớp.
Cậu đi lủi thủi vào lớp.Tiết bà cô khó tính nên cậu cũng hơi run .Vừa vào tới cửa cậu khôm người xuống.
_chào cô em vào lớp ạ
Lúc này cả lớp, hắn(Lý Minh ) và bà cô nhìn về phía cậu ,tụi lớp cậu xuýt xoa khi thấy cái đầu cậu ,còn hắn thì hơi thấy mình quá đáng.
_sao giờ này mới vô????
_dạ em em _ cậu chỉ chỉ vào cái đầu
_em vào lớp đi nhưng hết giờ thì quét thư viện nghe chưa
_dạ
Cậu đi xuống chổ của mình thấy hắn ngồi đó, cậu lườm hắn té lửa 1 cái rồi ngồi xuống.
_sao thế cái đầu ý,nặng tới vậy à_hắn
_tại tên khốn như mi ấy_ cậu
_haha ai biểu chọc tôi thôi ráng chịu đi tự kỉ_ hắn nói rồi đeo handphone lăn ra bàn nằm ngủ, cậu cầm nguyên cuốn từ điển phi thẳng vào đầu hắn,kết quả nó bị ra ngoài đứng đến khi ra chơi.
Lúc ra chơi Tống Huyền đang đi xuống vườn hoa thì nghe tiếng:
_này đồ tự kỉ, hồi nãy sao dám chọi cuốn từ điển vào đầu tôi .
Tống Huyền quay lại nhìn chăm chăm vào người trước mặt mình,mắt nheo nheo hỏi:
_Anh là ai????
Hết Chương
Tối vui vẻ nha mọi người 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top