Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết gia có thể coi là một nửa thi họa thế gia, tiền viện hậu viện phong cảnh bất đồng, nhưng đều tinh xảo thanh lịch.

Hướng chính diện của phòng chính là ánh sáng mặt trời, hai sườn hành lang hoa tử đằng đang nở rộ, cùng với những thác nước màu tím nằm rải rác. Bốn mặt sân còn có ao cùng núi giả, tượng trưng một năm bốn mùa, trong ao có hồng lí (*) tọa trấn, ngụ ý bốn mùa bình an.

Năm sáu người mặc quân trang đứng đối diện cửa phòng, thẳng tắp thành hàng. Đứng đầu là một người đàn ông thần sắc lạnh lùng, so với những người vóc dáng tầm trung xung quanh thì đặc biệt cao lớn nổi bật.

Bộ dáng của hắn thật sự không tồi, không nói đến lúc cười rộ lên sẽ trông như thế nào, ít nhất xem như ôn nhu. Chỉ tiếc không cười, từ xa nhìn tới chỉ có cảm giác lạnh lùng xa cách, tựa như một khối băng.

Vương Hạo Hiên cùng một đoàn người xuất môn, bên cạnh là lão thái thái uy phong lẫm liệt. Luận về khí thế, một chút cũng không thua đám người mặc quân trang cùng lão đại nhà bọn họ.

Chờ hắn chân chính nhìn thấy mặt mũi thủ lĩnh của đám người kia, không khỏi âm thầm hút một ngụm khí lạnh.

"104, cậu còn ở đó không?"

【 Hệ thống: 104 hết lòng vì kí chủ mà phục vụ 】

Vương Hạo Hiên yên lặng hỏi: "Thế giới này ngoài tôi ra, còn có ai khác cũng xuyên vào hay không?"

【 Hệ thống: Việc này liên quan đến quy tắc vận hành của thế giới, không thể tiết lộ 】

Vương Hạo Hiên: ". . . . . ."

Xem ra chỉ có thể tự mình tìm cách phân biệt.

Trực tiếp xông tới hỏi chắc chắn sẽ bị coi như kẻ điên, huống chi trong hoàn cảnh hiện tại, đối phương với Tiết Dương cũng coi như là địch nhân.

Cậu đứng giữa trời mây lộng gió, trên người chỉ mặc một kiện áo choàng mỏng màu xanh xám. Tiết Dương chạy ra ngoài náo loạn quanh năm suốt tháng, làn da vẫn là đặc biệt non mềm một cách đáng kinh ngạc. Trải qua một kiếp nạn rồi đau ốm liệt giường kia, cả người lại càng không khác gì một tiểu trong suốt.

Tầm mắt người đàn ông vừa chiếu tới liền dừng lại trên người cậu, giống như đang đánh giá cùng nghiên cứu tìm tòi cái gì.

Cũng khó trách, Tiết Dương bị chính một tay hắn giết chết, hiện giờ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt, không cảm thấy có quỷ mới là kì quái.

Người nọ còn chưa có mở miệng, một lão mập mạp bên cạnh đã đánh vỡ bầu không khí yên lặng cổ quái, giả mù sa mưa nói, "Ai dà, nguyên lai là Tiết đại thiếu gia. Chúng ta nghe nói Tiết đại thiếu gia hiếm khi đi một chuyến xa nhà, kết quả vừa đi đã quay về thì lo lắng vô cùng, vội vàng lại đây nhìn xem. Ngài thân mình không có chỗ nào không khỏe đi?"

Vương Hạo Hiên hướng hắn nhe răng, cười tủm tỉm: "Không chết, khiến các người thất vọng rồi."

Thời điểm diễn Tiết Dương cậu đã đem thiết lập nhân vật của kẻ này đánh giá một phen. Y chính là con người sống có nguyên tắc của riêng mình, đến loại thời điểm này càng không có chuyện nhân nhượng lùi bước.

Nguyên tắc thứ nhất của Tiết Dương: Mặt không đổi sắc một bộ băng sơn cao lãnh, trừ phi lão bà nhà hắn chết.

Lão già mập mạp kia khinh bỉ khịt khịt mũi, phẩy tay phủi bụi trên áo: "Cũng đến không mức như vậy. . . . . . Chúng ta lần này ngoại trừ thăm Tiết đại thiếu gia, thật ra còn vì một chuyện vô cùng đặc sắc." Lão khoanh tay cười, miệng lộ ra một chiếc răng nạm vàng. "Không rõ như thế nào, lại nghe nói ngày hôm qua Tiết thiếu gia và phần tử phản loạn thân thiết giao du với nhau ở địa phận Trương gia, còn theo chân bọn họ đi ra ngoài?"

Nói đến chuyện này, Vương Hạo Hiên cũng rất kỳ quái. Con người Tiết Dương đặc biệt cẩn thận, thậm chí còn chọn đường nhỏ không người qua lại mà đi, kết quả vẫn là bị trúng mai phục.

Hắn nghĩ thầm: Trừ phi có người đem kế hoạch của hắn tiết lộ ra ngoài, nếu không không có khả năng lại thành ra như vậy.

Chuyện xảy ra ở lãnh địa Trương gia có thể tạm thời gác lại, hiện tại việc quan trọng là làm như thế nào giải thích chuyện đã xảy ra với đám người trước mặt.

Cậu liền phát huy tối đa năng lực diễn kịch của chính mình, theo ý lão mập kia múa bút thành văn một câu chuyện đặc sắc.

"À, thì ra là chuyện này à. . . . . ." Vương Hạo Hiên tùy ý phất tay, ra hiệu cho đám người hầu xung quanh lui ra. Tươi cười bảy phần khiêu khích, diễn ra hình tượng một Tiết thiếu gia ngang tàn vô cùng sống động.

"Lão phu nhân ở Trương gia tìm cho ta một mối hôn sự, bổn thiếu gia chẳng qua đi tới đó để xem mặt lão bà tương lai. Về phần mấy người kia, bất quá là tiện đường thôi, ta tiện tay giúp một cái, như thế nào qua miệng của ngươi lại biến thành như vậy?"

Lão mập kia hai mắt mở to, xắn tay áo lên vài vòng, "Hắc, Tiết Dương, ngươi cho rằng lão tử có mắt như mù sao ! Ngươi trên người có vật gì không nên có, trong lòng ngươi tự mình hiểu rõ. Đi gặp lão bà tương lai, phi, ngươi con mẹ nó còn có thể khua môi múa mép thành như vậy."

Vương Hạo Hiên nghiêng đầu, một bộ ngây thơ vô tội, "Ngươi nói như vậy là sao? Bổn thiếu gia hoàn toàn nghe không hiểu đâu."

Cậu cùng lão thái thái liếc nhau, những người phía sau cũng hướng cậu nháy mắt, lúc này mới nói tiếp.

"Chuyện đi Trương gia, lão phu nhân cũng có thể làm chứng. Ngươi nếu thật sự không tin, có thể đem người đi tra hỏi. . . . . . . À, thiếu chút nữa ta quên, tất cả những người ở đó đều bị người của các ngươi nổ súng giết chết cả rồi."

Lão mập thở hổn hển, lười cùng hắn lá trái lá phải, trực tiếp xé rách mặt: "Đã chết thì thế nào! Ngươi lúc ấy cùng đám người kia cùng nhau đến địa phận Trương gia là chuyện không thể nào chối cãi! Nói thẳng cho ngươi biết, lão tử hôm nay đến đây chính là để bắt giam nhà ngươi vào đại lao!"

Vừa mới dứt lời, hắn rút súng ra lệnh cho đám người. Thời khắc mấu chốt, người đàn ông vươn bàn tay đeo bao ra, như có như không ngăn cản lão.

Như là thu được tín hiệu, lão mập kia khí thế nhất thời héo hơn phần nửa, đành phải phẫn nộ mà thu súng trở về.

"Không biết Tiết đại thiếu gia đây là coi trọng cô nương nào ở Trương gia?"

Người đàn ông thanh âm ôn nhu, nếu chú ý lắng nghe tựa hồ còn mang theo chút ý cười không rõ.

Hắn cao hơn Vương Hạo Hiên không ít, may mắn người kia đứng ở dưới chân bậc thang, không đến mức bị uy áp của hắn áp đảo cả một cái đầu.

Lão thái thái đúng là cực kỳ thiên vị cháu trai mình, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Tùy tiện bịa ra đi."

? Lão thái thái, chuyện này không thể tùy tiện bịa ra được đâu! ! ! !

Vương Hạo Hiên thiếu chút nữa không trụ nổi, tầm mắt người đàn ông kia vẫn một tấc cũng không rời, bộ dáng muốn xem kịch vui.

Đành vậy, không còn cách nào.

"Trương. . . . Trương Lam."

Hệ thống yên lặng cho cậu một tràng vỗ tay, đáy lòng chúc mừng Vương kí chủ vừa mới đến đã có vị hôn thê.

Địa phận Trương gia có tận hơn năm trăm người họ Trương, còn sợ không tìm thấy người nào tên Trương Lam sao?

Người đàn ông xoa cằm, ra vẻ cũng không dự đoán được đối phương có khả năng xoay sở một cách thần kỳ như vậy. Lão mập bên cạnh bày ra vẻ mặt hoang mang, rối rít khuyên bảo: "Tống gia (**), đừng để tên tiểu tử khoa môi múa mép này đánh lừa. Kỳ hạn đã đề ra không còn nhiều, trước hết chúng ta bắt người về cái đã, cũng có cái để báo cáo lên cấp trên."

Lão thái thái ở Tiết gia tọa trấn cũng đã được vài thập niên, sớm đã trở thành một kẻ già đời lão luyện, liếc mắt một cái đã biết bọn họ đang suy tính cái gì. Bà nắm lấy quải trượng, những ngón tay khô gầy xoa xoa đầu mão.

"Thôn trấn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Tống gia cũng không phải người không nói lí lẽ, cháu trai ta lặn lội đường xa đến lãnh địa của Trương gia, trên đường đi thế nào lại thiếu chút nữa bị người của Tống gia hại chết. . . . . . . Hiện giờ đã có thể chứng minh sự trong sạch của cháu ta, Tống gia hiện tại nếu có muốn ỷ quyền ỷ thế bắt cháu của ta đi, ta dù phải mất đi cái mạng già này cũng sẽ hướng lên phía trên đòi một cái công đạo."

Lão mập tức giận đến từng tảng mỡ trên người đều run lên: "Bà chán sống rồi!"

Tống Lam nhẹ nhàng câu môi, ngữ điệu lạnh như băng: "Nếu thật sự trong sạch, chúng ta đương nhiên sẽ không làm gì hắn. Tuy nhiên lão thái thái như thế nào chứng minh được, chính mình không có bao che Tiết Dương?"

Vương Hạo Hiên nghe hắn gọi cái tên này, tâm phế đều run rẩy.

Bộ dạng giống nhau, thanh âm cũng giống nhau, ngay cả nhắc tới Tiết Dương cũng với dáng vẻ hung tợn như vậy. . . . . . Tuy nói Lý Bạc Văn sẽ không như vậy, nhưng khi diễn, anh chính là đem cừu hận của Tống Lam đối với Tiết Dương mà diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Chỉ trong nháy mắt, cậu thế mà lại đem này hai người này kết hợp lại thành một.

"—— Ta chỉ muốn hỏi Tống gia một vấn đề."

Không một chút băn khoăn, Vương Hạo Hiên đi xuống từng bước, thẳng đến trước mặt Tống Lam, hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt người đàn ông nheo lại ánh lên một tia nguy hiểm, giống như là đang cảnh cáo, chỉ cần cậu dám ở trước mặt hắn đùa giỡn giở trò, sẽ tuyệt đối không do dự giết chết cậu.

Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu Vương Hạo Hiên, nội tâm truyền đến một cơn đau đớn như bị xé rách.

"Hỏi đi." Người đàn ông lạnh như băng nói.

"Ta bị bắn vào một bên bả vai, bác sĩ nói viên đạn kia trực tiếp ghim vào phổi."

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm Tống Lam, không muốn bỏ qua bất cứ thần sắc biến đổi nào trên gương mặt hắn.

"Là ngài làm sao?"

Tại rừng cây của Trương gia, Tiết Dương quay đầu đã thoáng nhìn thấy một bóng người. Ngay sau đó tiếng súng nổ lên khiến bên tai có cảm giác như muốn nứt ra, sau đó y liền hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Tống Lam không nói, nhưng cũng không phủ nhận.

Thật lâu sau, Vương Hạo Hiên gật gật đầu, "Ta hiểu rồi."

    . . . . . .

Thật có lỗi, cậu bạn nhỏ của anh lần đầu tiên nhận sai người.

Người này không phải Lý Bạc Văn, hắn là Tống Lam —— là kẻ thù không đội trời chung của Tiết Dương, Ngạo Tuyết Lăng Sương Tống Lam.

Hai người mặc dù diện mạo giống nhau như hai giọt nước, nhưng Bạc Văn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn đến cậu.

Ngày đầu tiên sau khi tiến tổ, người nọ vẫn luôn che chở quan tâm đến cậu. Bảo hộ cậu khi tham gia các buổi sự kiện, khi mỗi lần gặp mặt nhau, khi hai người cùng chung hết lịch trình này đến lịch trình khác.

Chỉ cần có anh đứng bên cạnh, cậu sẽ luôn cảm thấy an tâm. Cho dù đi đến đâu, ở bất cứ thời điểm nào, cậu cũng hoàn toàn có tự tin này.

Còn người này, tuyệt đối không phải anh ấy.

Người đàn ông có chút đăm chiêu nhìn thiếu niên trong chốc lát, ý tứ hàm xúc không rõ hỏi: "Là ai nổ súng, rất quan trọng hay sao?"

Vương Hạo Hiên xoay người, "Tạm thời ta không muốn nói chuyện với ngươi."

Tống Lam: ". . . . . ."

Kì quái, vì cái gì cảm thấy Tiết đại thiếu gia này đã hoàn toàn thay đổi rồi? Trước kia đều một câu lão tử hai câu bổn thiếu gia, nói chuyện lâu như vậy mà một câu thô tục cũng không phun ra, thật sự nghe không quen chút nào.

【 Hệ thống: Kí chủ, độ hoài nghi của Tống Lam đã đạt tới 25%】

"? ? ? !"

Đậu xanh, lơ đãng một cái, suýt chút nữa thì quên mất đại sự.

Vương Hạo Hiên ngoài mặt tỏ ra thản nhiên, thành thạo rút ra một tẩu thuốc bằng ngọc ở bên hông, những ngón tay thon dài đùa bỡn kẹp lấy phần thân, nghiêng đầu nhìn Tống Lam liếc mắt một cái.

"Vấn đề của ta đã hỏi xong. Nếu không có việc gì khác, thỉnh về nhanh cho khuất mắt lão tử."

Hệ thống nhắc nhở lúc này cậu có thể thử hút một hơi xem sao, Vương Hạo Hiên hỏi vì cái gì, 104 trịnh trọng nói, bởi vì như vậy trông càng soái hơn.

Vương Hạo Hiên: . . . . . . Tôi không muốn chửi người đừng có ép tôi.

Tống Lam lãnh đạm a một tiếng, hệ thống thông báo độ hoài nghi của hắn với Tiết Dương đã giảm xuống.

Bất quá chuyện này còn chưa có kết thúc, người này phỏng chừng muốn đấu với Tiết Dương đến cùng, chưa bức người đến tuyệt lộ sẽ tuyệt đối không bỏ qua.

"Nếu là Tiết đại thiếu gia sắp cưới vợ, thì quả thật là chuyện vui không thể nào vui hơn. Nghe nói nửa tháng sau là đại thọ của Tiết lão phu nhân, Tiết thiếu gia nếu chọn thời điểm này mà cưới vợ, đây chẳng phải là đã vui lại càng vui gấp bội, rất tốt hay sao?"

Chỉ trong chốc lát, Vương Hạo Hiên giống như nhìn thấy trên người hắn bóng dáng của Lý Bạc Văn.

Đặc biệt thiếu đánh, nhất là thời điểm mỗi ngày cùng anh ta thương lượng cái gì, thật sự là vô cùng vô cùng thiếu đánh. . . . . .

Lão thái thái không biết là đang tính toán cái gì, bên này Vương Hạo Hiên còn đang suy nghĩ có nên trợn mắt hay không, bên kia bà cùng nhân gia từ trên xuống dưới đã vô cùng sảng khoái mà đáp ứng. Còn đề nghị Tống Lam ở lại làm khách, đồng thời ra điều kiện phải thanh toán phí thuốc men cùng các chi phí thương tật khác cho cháu trai mình.

Cậu trong hỗn loạn lấy lại được tinh thần, bỗng nhiên nghĩ đến một việc ——

Tiết gia chỉ có đứa cháu nội này, cả ngày chân tay bay nhảy không làm được tích sự gì thì cũng thôi đi. Hiện giờ chuyện thị phi mưa gió đã đến tận cửa, cơ nghiệp của Tiết gia nếu không có người kế thừa, sớm hay muộn bị hủy ở trong tay người khác.

Không thể nghi ngờ, Tiết Dương chính là người thừa kế chân chính, vậy nên trước giờ lão thái thái vẫn luôn quan tâm đến chuyện hôn sự của hắn. Nhưng hỗn tiểu tử này nằng nặc không chịu, thậm chí không tiếc nói chính mình thích đàn ông. Tiết lão phu nhân tức đến khó thở mà ngất đi, tỉnh lại chuyện thứ nhất bà làm chính là tét mông hắn.

Vừa rồi Vương Hạo Hiên vì rửa sạch hiềm nghi liền thuận miệng nói đến chuyện kia, vừa vặn cho lão thái thái cơ hội một mũi tên trúng hai con nhạn.

Loại cảm giác này, tựa như ngươi đang cố gắng đào hố cho kẻ thù, vừa mới ngẩng đầu, phát hiện đang ngươi cũng đang bị người khác đào cho một cái hố.

. . . . . . Hiện tại tìm chỗ mà khóc có được không?

Lão mập quả thực không thể tin được này một canh giờ vừa rồi trôi qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế cục hai bên rõ ràng ban đầu vô cùng căng thẳng, cư nhiên cứ như vậy là có thể hóa giải ?

Hắn ngốc lăng đến cằm cũng chưa kịp khép lại, Tống Lam đã một bước mang theo người rời khỏi Tiết gia.

═══════
(*) Hồng lí: cá chép đỏ.

(**) Nguyên văn ở đây là 长官 – quan lớn, quan trên, còn có nghĩa là thủ lĩnh, người đứng đầu. Do tôi không biết làm thể nào để áp dụng nó vào thời kỳ dân quốc nên để tạm thành "Tống gia", nghe vừa hợp lý mà lại vừa sang =))))) Ai có từ nào hay hơn để áp vào thì cho tôi xin ý kiến nha :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top