Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hai bọn em ở cùng với nhau. Em với Tống Á Hiên ở cùng với nhau x 4399 lần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Truyện chỉ được đăng tại WATTPAD.

---

Bây giờ đến tiết mục chia phòng ngủ của bảy anh em hồ lô.

Lưu Diệu Văn ngồi cạnh Trương Chân Nguyên, bên cạnh Trương Chân Nguyên là Tống Á Hiên.

Hiện tại, Tống Á Hiên có 3 thẻ, Lưu Diệu Văn có 7 thẻ, còn Trương ca 0 thẻ.

Tống Á Hiên biết Lưu Diệu Văn có 7 thẻ, muốn chọn ai cùng phòng đều được cả, uy lực vô cùng. Vì thế anh liền nhìn Lưu Diệu Văn đề nghị:

- Chọn anh đi.

Lưu Diệu Văn hỏi lại:

- Anh có của ai?

Tống Á Hiên đáp:

- Anh chỉ có em thôi.

Trương ca ngồi ở giữa hơi giật mình vì câu nói dễ gây hiểu lầm của Tống Á Hiên. 'Anh chỉ có em thôi' là cái lời thoại sến súa gì!?

Biết là hai đứa yêu nhau gồi nhưng mà có thể rén một chút được không hả?!

Coi chừng Lí Phi cho hai đứa ra đảo bây giờ!

Lưu Diệu Văn vậy mà không đáp lời Tống Á Hiên nữa, cậu quay ra nói với mọi người:

- Vậy em lấy thẻ Lưu Diệu Văn.

Mã ca lên tiếng:

- Anh có một cái nè.

Vừa hay lúc này Mã Gia Kỳ có một thẻ Văn, vậy là Lưu Diệu Văn muốn đổi cùng Mã ca luôn.

Tống Tống ngơ ngác ngạc nhiên rồi hơi tủi thân nói:

- Anh có Lưu Diệu Văn mà em không cần hả?

Lưu Diệu Văn không quay lại, cứ thế cười tươi giao dịch thành công với Mã ca.

Tống Á Hiên lúc này nghĩ, Lưu Diệu Văn không muốn cùng phòng với anh, có chút tủi thân, mất mát. Tâm trạng đi xuống, khoé miệng đáng yêu cong cong cũng hơi trễ xuống rồi.

Vốn là muốn bình tĩnh trước máy quay một chút, vậy nhưng ánh mắt mất mát nhìn Lưu Diệu Văn và Mã ca trao đổi thẻ thành công của Tống Á Hiên nhi lại quá rõ ràng.

Trương ca ngồi bên cạnh quan sát tình hình, làm sao mà không nhìn ra được, Tiểu Hiên Hiên đang tủi thân, muốn lại gần nắm vai an ủi vài cái nhưng lại sợ bình giấm Trùng Khánh ngay bên cạnh, đành ngồi im.

Cũng có thể là Lưu Diệu Văn biết rén trước ống kính rồi cũng nên? Trương Chân Nguyên nghĩ đến một khả năng này.

Nhưng vừa nghĩ xong chưa được 1 giây thì đã bị vả mặt bôm bốp!!

Ai mà ngờ đến, Lưu Diệu Văn đổi thẻ với Mã ca xong liền quay qua Tống Á Hiên của cậu, nói với anh bằng giọng rất bình tĩnh và dịu dàng:

- Hai mình ở cùng với nhau.

Tống Á Hiên lúc đầu ngạc nhiên không hiểu, cho đến khi Lưu Diệu Văn dứt khoát đưa cái thẻ Văn vừa đổi được cho anh, cậu nói:

- Như vậy không phải là anh có 3 lá rồi sao.

Tống Tống lão sư bây giờ mới load kịp, cười ngọt ngào với bạn trai nhỏ nhà mình, nhận lấy thẻ:

- Tốt quá rồi! Cảm ơn em.

Trương Chân Nguyên bất ngờ nhận ra một chân lý, chuyện ta nhìn thấy trước mắt chưa chắc đã phải chuyện ta nhìn thấy trước mắt, mà đằng sau nó còn có một diễn biến mà bạn không thể nào đoán được.

Amazing!

Trương Chân Nguyên há miệng ngạc nhiên, còn có thể như vậy được sao?

Nhưng mà nếu phân tích kĩ một chút vào chuyện này, thì Lưu đệ đệ tâm cơ quá chừng.

Trước hết, Lưu Diệu Văn có 7 thẻ lận, muốn chung phòng với ai chỉ cần một cái tên là xong.

Tiếp theo, trong 7 thẻ đó đã có 6 thẻ Đinh Trình Hâm, vậy chỉ cần kiếm thêm một thẻ Đinh nữa là được 700 tệ rồi.

Nhưng cớ sao, Lưu Diệu Văn lại đổi lấy một thẻ Văn cho Tống Á Hiên, trực tiếp bỏ qua 700 tệ và uy lực của 7 cái thẻ?????

Why?!

Đương nhiên câu trả lời chỉ có một: Lưu Diệu Văn muốn làm Tống Á Hiên vui!

Hơn nữa hành động kiểu này còn rất dễ gây ấn tượng cho đối phương, ghi điểm chắc cú!

Vỗ tay!

Trương Chân Nguyên âm thầm tán thưởng Lưu Diệu Văn, yêu đương như chú em ngọt quá chừng.

Trương công tử ngạc nhiên nghĩ: Riết rồi mình cũng thành fan CP Văn Hiên luôn, năng lực phân tích đỉnh quá!

Lưu Diệu Văn nói tiếp, như một lời tuyên bố với tất cả mọi người:

- Hai bọn em ở cùng với nhau.

- Em với Tống Á Hiên ở cùng với nhau.

- Tống Á Hiên ở cùng với em.

Lưu Diệu Văn không chỉ đơn giản là thông báo với tất cả mọi người Tống Á Hiên ở cùng cậu, mà còn nhắc lại những 3, 4 lần cứ như sợ mọi người không nghe thấy.

Thực chất ở đây, Lưu Diệu Văn muốn nhấn mạnh với tất cả mọi người, kể cả người xem đài một câu thôi: Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên vĩnh viễn ở cùng một chỗ!

Mà nếu có nguy cơ không thể ở chung một chỗ, Lưu Tâm Cơ này cũng sẽ nghĩ cách để được ở chung với anh.

Giống như chuyện đổi thẻ này, cậu đã tính toán chu toàn hết rồi.

Chắc chắn Tiểu Bảo Bối Nhi bây giờ đang rất vui!

Tống lão sư vui mừng khôn siết, ngồi cầm chắc 4 thẻ Văn, chắc bé Líu tưởng anh có 2 thẻ Văn nên mới đổi cho anh thêm một thẻ nữa thành 3.

Tống Á Hiên lén nhìn sườn mặt điển trai của Lưu Diệu Văn, anh thầm nghĩ: Bạn trai nhỏ nhà mình thật chu đáo nhưng cũng quá tâm cơ!

Tiểu Tống bắt đầu hơi sợ sợ Líu tâm cơ rồi, có khi nào có ngày anh cũng bị hố luôn không?

Tống Á Hiên nhi dứt khoát lắc đầu, phải nghĩ đến trước giờ toàn là anh hố Lưu Diệu Văn đấy chứ.

Mấy lần chơi game, anh chơi ăn gian, làm Văn ca tức chết, đến nỗi dỗi anh luôn, vậy mà sau đó lại phải đi dỗ ngược lại anh.

Tống Á Hiên nghĩ như vậy liền cười cười hạnh phúc. Bạn trai nhỏ vừa tốt lại vừa đẹp như vậy, phải giữ thật kĩ!

-----

Mọi việc xong xuôi, ai về phòng người đấy.

Trương Chân Nguyên- bóng đèn 1000W sáng chói, vẫn dõi theo bóng hình của đôi tình nhân nhỏ, yêu đương vụng trộm còn không sợ cam, rén cũng không thèm rén lại còn cứ phô phô ra.

Anh lắc đầu chán nản, tại sao lũ trẻ yêu đương vào lại như thế nhỉ???

Trương Chân Nguyên càng nghĩ càng tức, yêu thì cứ yêu đi, nhưng mà sao cứ rắc cơm chó cho anh hoài vậy!

Pực!

Trương Chân Nguyên cũng tò mò đi theo nhòm vào phòng hai người, thấy có mỗi cái giường liền hỏi:

- Sao chỉ có một cái giường vậy?

Lưu Diệu Văn nắm cổ tay Tống Á Hiên kéo anh vào trong, đứng chắn ở cửa, ý tứ đáp lời:

- Anh nghĩ là tại sao?

Trương Chân Nguyên:......

Oke! Đã hiểu!

Chính là kiểu tuy 2 mà 1, bởi có hai cái giường thì cuối cùng vẫn thành 1 mà thôi.

Trương Chân Nguyên gật gật đầu ra ngoài. Camera cũng tắt rồi.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên lúc này đã trút bỏ lớp vỏ là người của công chúng, không cần phải bó buộc phạm vi quan hệ đồng đội, huynh đệ nữa, mà có thể tự nhiên thoải mái thể hiện tình cảm giữa người yêu với nhau rồi.

Tay Lưu Diệu Văn lướt từ cổ tay đến bàn tay của Tống Á Hiên, rồi cứ thế hai bàn tay tự nhiên mà đan chặt vào nhau.

Giống như một thói quen, một hành động mà chỉ cần người kia khẽ phát tín hiệu thì người còn lại sẽ bắt lấy tín hiệu đó ngay.

Hai ánh mắt vừa chạm nhau, cả hai liền cười ngay với đối phương.

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên đang đỏ mặt bằng ánh mắt dịu dàng hết nấc.

Lưu U Mê online!

Tống lão sư ngại ngùng một hồi rồi cũng thôi, nhưng thấy bạn trai nhỏ cứ nhìn mình mãi mà không nói gì, Tiểu Hiên Hiên có chút dở khóc dở cười, bé Líu lại bắt đầu đơ rồi.

Nhìn anh làm gì mà nhìn dữ vậy!?

Tống Á Hiên quyết định phá vỡ cục diện bế tắc này, anh đẩy nhẹ Lưu Diệu Văn một cái, nói:

- Tỉnh tỉnh! Anh muốn đi tắm, mau buông tay.

Lưu Diệu Văn tỉnh rồi, cậu cười cười nhìn anh đầy cưng chiều, gật đầu:

- Ừm ừm!

Tống Á Hiên:......

Thế có buông tay không thì bảo?!

Tống Á Hiên thở dài bất đắc dĩ nhìn Văn ca nhà mình, trong lòng cảm thấy ấm áp ngọt ngào.

Điệu bộ của bạn trai nhỏ như vậy là đang làm nũng với anh sao!?

Tống Á Hiên cũng đến chịu, anh đành xuống nước chiều theo ý tứ của Văn ca:

- Văn ca có muốn tắm chung không?

- Muốn!

Lưu Diệu Văn trả lời ngay tắp lự, giống như chỉ chờ Tiểu Bảo Bối Nhi nhà cậu hỏi câu này thôi vậy.

Hai mắt sói con sáng trưng, ngay lập tức bật dậy khiến cái đuôi sói con cũng phải lộ ra.

Tống Á Hiên muốn đấm cho con sói tâm cơ này 1 phát, chỉ giỏi làm nũng với anh là tài. Lại còn thích chiếm tiện nghi của anh nữa chứ!

- A!

Tống Á Hiên bất ngờ bị Lưu Diệu Văn vác lên vai, anh giãy giụa một chút, đập vào lưng cậu bắt cậu thả anh xuống:

- Thả anh xuống. Anh còn chưa có lấy quần áo đâu! Văn ca!

Lưu Diệu Văn ôm anh rất chắc, cái tay hư hỏng tét mung Á Hiên Nhi một cái, thị uy:

- Anh giãy một cái, em đánh mông anh một lần!

- ......

Y như rằng, Tống Á Hiên Nhi bị doạ sợ rồi, im lặng ngoan ngoãn để con sói tâm cơ nào đó vác anh vào phòng tắm.

Tống Á Hiên Nhi không cam tâm!

Con sói đói hài lòng vác người vào trong, lột sạch con mồi, cậu dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tống Á Hiên cả người đã đỏ như tôm luộc.

Ánh mắt Lưu Diệu Văn di chuyển đến đâu, Tống Á Hiên lại cảm thấy tê dại đến đấy, giống như Lưu Diệu Văn đang đặt từng nụ hôn ngọt ngào lại mang tính chiếm hữu mạnh mẽ lên người anh vậy.

Đúng vậy! Của anh chỉ cậu mới có thể nhìn!

Tống Á Hiên bỗng dưng muốn tung cửa chạy ra ngoài, anh cảm thấy chuyện tiếp theo sẽ chẳng có lợi gì cho anh.

-----

Một tiếng sau.

Tống Á Hiên được Lưu Diệu Văn bế ra ngoài, cậu nhẹ nhàng thả anh xuống giường.

Lưu Diệu Văn tinh thần sảng khoái, vui phơi phới.

Còn Tống Á Hiên thì hoàn toàn ngược lại, Hiên Hiên hậm hực nhìn bàn tay phải đã đỏ lừ do chà sát lâu, lại còn mỏi đến không muốn nâng lên nữa.

Hừ! Tống Á Hiên dỗi!

Lưu Diệu Văn kéo anh dậy, mặc cho anh dỗi, trước tiên phải sấy khô tóc cái đã mới đi ngủ được.

Cả quá trình mặt Hiên Nhi đều xị ra, Lưu Diệu Văn thấy vậy chỉ cảm thấy Tiểu Bảo Bối Nhi nhà cậu sao mà đáng yêu hết phần thiên hạ thế!?

Muốn cắn cho một cái!

Lưu Diệu Văn nghĩ là làm, nhanh như chớp hôn chụt một phát vào môi Tống Á Hiên, tiếng kêu còn rõ to rõ vang.

Tống Á Hiên bị tập kích bất ngờ, vừa tức tối không thể làm gì vừa đỏ mặt xấu hổ.

Tiểu Hiên Hiên mặt nhăn như con cá, xấu hổ vùi đầu vào gối, phụng phịu nói ra:

- Văn ca, em đừng như vậy nữa mà~~

Lưu Diệu Văn cũng nhảy lên ôm chầm lấy anh, muốn kéo anh đối mặt với mình nhưng không được, cậu đành ôm anh hỏi:

- Em làm sao? Em chỉ là thấy bạn trai em đáng yêu quá thôi mà. Em không kìm được! Tiểu Bảo Bối Nhi anh có hiểu hay không?!

Tống Á Hiên nghe vậy càng ngại hơn, hai cái tai lộ ra bên ngoài đã đỏ như trái cà chua, anh nói:

- Văn ca, anh muốn đánh em!

Lưu Diệu Văn nhướn mày tét mung anh một cái, đe doạ:

- Anh dám!?

Tống Á Hiên ăn đau ôm mông, cuối cùng khuôn mặt cũng lộ ra khỏi gối, anh nhíu mày trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn.

Vừa hay, Lưu Diệu Văn cũng đang nhìn anh như thế, cả hai mắt to trừng mắt nhỏ, đấu mắt hẳn 10 giây.

Tình cảnh vô cùng gay cấn và không kém phần đáng yêu của đôi học sinh tiểu học dỗi nhau vô cùng quen thuộc.

Tống Á Hiên môi hơi chu về phía trước, Lưu Diệu Văn đang trừng mắt nhìn anh thì bất chợt con ngươi lại di chuyển xuống dưới.

Môi Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn hôn từ phòng tắm hôn ra ngoài, đến giờ đã đỏ và có chút sưng lên, nhìn vô cùng cuốn hút.

Thế là Lưu Diệu Văn lại bất ngờ rướn cổ lên hôn Tống Á Hiên cái nữa, lúc này thì Tống Á Hiên ngạc nhiên tới bật cười.

Anh quá bất lực rồi, làm ơn có ai đến dạy lại Lưu Diệu Văn cách làm em trai đi được không?!

Lưu Diệu Văn cũng cười theo, ôm anh vào lòng một cách thoải mái, dịu dàng tình cảm mến yêu.

Màn dạo chơi trước khi đi ngủ kết thúc rồi.

Lưu Diệu Văn đứng dậy tắt đèn.

Trong căn phòng lập tức tối om, chỉ có chút ánh sáng vàng của đèn ngủ đầu giường bên phải.

Tống Á Hiên sợ bóng tối, anh như mọi khi rúc sát vào người Lưu Diệu Văn, ôm lấy eo cậu, tìm cảm giác an toàn từ người bạn trai nhỏ.

Lưu Diệu Văn được anh ôm đến tim mềm nhũn, Tống Á Hiên cứ luôn như vậy, khơi dậy cảm giác muốn bảo vệ anh của cậu.

Cho nên, cả đời này cứ để Lưu Diệu Văn bảo vệ Tống Á Hiên thôi.

Lưu Diệu Văn ôm eo anh hỏi:

- Hiện tại nếu là người khác thì anh có hành động như thế này không?

Anh ấy sợ bóng tối và cũng sẽ có phản ứng cùng hành động như vậy với người khác sao?

Lưu Diệu Văn nghĩ đến thôi cũng đã chịu không nổi, bình giấm lại sắp tràn ra rồi.

Tống Á Hiên ngay lập tức lắc đầu, thành thật đáp:

- Đương nhiên không! Chỉ có là em thì anh mới như vậy thôi.

Lưu Diệu Văn khựng lại rồi hỏi:

- Tại sao vậy Tiểu Bảo Bối Nhi?

Tống Á Hiên đáp:

- Anh cũng không biết nữa, chỉ là cảm thấy muốn ôm em khi gặp nguy hiểm, khi anh cảm thấy không an toàn. Với lại những người khác không cho anh cảm giác an toàn như thế. Ừm .... Tóm lại, em rất đặc biệt với anh! Văn ca của anh.

- ......

Lưu Diệu Văn cảm thấy hiện giờ mình lại muốn hôn Tiểu Bảo Bối Nhi nữa rồi, sao anh ấy có thể tỏ tình một cách bình tĩnh như thế!

Lưu Diệu Văn vui vẻ trong lòng, cười ra tiếng thơm thơm tóc anh, bất chợt Tống Á Hiên lại ôm chặt cậu hơn, lần này rất khác giống như sợ mất đi vậy.

Lưu Diệu Văn thấy lạ hỏi:

- Bảo bối sao vậy? Sao tự nhiên anh lại ôm em chặt như thế? Có chuyện gì sao?

Lưu Diệu Văn hỏi liền lúc ba câu, tâm trạng lo lắng cho anh không giấu nổi một chút.

Tống Á Hiên vậy mà lại ôm chặt Lưu Diệu Văn hơn, anh cọ cọ vào ngực cậu.

Lưu Diệu Văn nhíu mày, ôm lấy anh, lo lắng hỏi tiếp:

- Anh làm sao vậy? Mau nói cho em!

Lưu Diệu Văn lần này không kìm được sự sốt sắng của bản thân nữa.

Giọng điệu Tống Á Hiên hơi tủi thân nói:

- Hôm nay lúc em đổi thẻ với Mã ca, anh cứ nghĩ là em không cần anh nữa, không muốn ngủ chung với anh nữa.

Dừng một chút, Tống Á Hiên lại nói tiếp:

- Lúc đó anh thật sự tủi thân lắm!..... Sợ em chọn người khác, không chọn anh.

Lưu Diệu Văn bị lời nói của Tống Á Hiên làm cho lòng mềm nhũn nhưng trong tim lại rất đau.

Cậu kéo anh ra khỏi ngực mình, nhìn anh đầy dịu dàng, hai tay ôm lấy mặt anh, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn đầy trân trọng lên trán anh.

Tuy chỉ là một cái hôn trán nhẹ nhàng nhưng nó lại chứa cả một tình yêu trân quý sâu sắc mà Lưu Diệu Văn dành cho Tống Á Hiên.

Sau đó, Lưu Diệu Văn mới nhìn Tống Á Hiên và hỏi:

- Em mang đến cho anh cảm giác thiếu an toàn đến thế sao?

Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn, muốn lắc đầu nói không phải nhưng mà nghĩ kĩ thì đúng là như thế thật.

Nhìn bề ngoài Lưu Diệu Văn thế kia làm sao Tống Á Hiên lại không lo được lo mất, vẫn luôn cảm thấy thiếu an toàn.

Chỉ là khi yêu thì phải tin tưởng lẫn nhau nên cả hai cũng ít khi nói về chuyện như thế này.

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, Tiểu Bảo Bối Nhi nhà cậu đang tủi thân im lặng, anh cũng đang chờ một lời khẳng định từ cậu, đúng không?

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên bằng ánh mắt chân thành, nói lời mà cậu từ lâu đã muốn nói với anh, lời nói này là phát ra từ tận đáy lòng cậu:

- Tiểu Bảo Bối Nhi anh nghe cho kĩ đây. Kể từ lúc biết mình thích anh thì em đã luôn muốn mang đến cho anh những điều tốt đẹp nhất, muốn bảo vệ anh, muốn anh vui vẻ hạnh phúc, vô ưu vô lo cả đời này.

- Cho nên anh có thể đừng cảm thấy thiếu an toàn khi ở bên em được không?

Tống Á Hiên nghe Lưu Diệu Văn nói, anh im lặng rót từng lời tâm tình của cậu vào trong tim. Tống Á Hiên cuối cùng cũng cảm thấy một phần thiếu thiếu đó như được lấp đầy.

Anh sờ má cậu nói:

- Trước kia anh từng nói ở bên em anh sẽ luôn cảm thấy an toàn. Đó là lời thật lòng của anh. Chỉ là....

Tống Á Hiên đột nhiên nhéo má Lưu Diệu Văn nói:

- Em đẹp trai như vậy, anh lo!!!

Lưu Diệu Văn ngớ người, cậu còn tưởng là chuyện gì, hoá ra là vấn đề này.

Lưu Diệu Văn cũng nhéo má Tiểu Bảo Bối nhà cậu, còn trách ngược lại:

- Vậy anh thì sao? Đáng yêu như vậy, dễ thương như vậy, đẹp như vậy, anh nghĩ em thì không lo sao!?

Tống Á Hiên nhăn mặt, nghĩ cũng đúng, cả hai đều lo, vậy là hoà rồi.

Tống Á Hiên rướn cổ lên hôn vào môi bạn trai nhỏ một cái coi như hoà nhau, anh lại theo thói quen rúc vào ngực Lưu Diệu Văn.

- Ngủ ngon Văn ca~~~

Lưu Diệu Văn ôm Tiểu Bảo Bối Nhi trong lòng, hạnh phúc vô bờ, hôn tóc, thơm trán, hôn mũi, thơm má, hôn hôn môi một chút con nhà người ta rồi mới chịu buông tha.

- Ngủ ngon nha Tiểu Bảo Bối Nhi~~~

Tống Á Hiên hít lấy hương thơm trên người Lưu Diệu Văn, nói nhỏ:

- Anh yêu em, Văn ca~~

Lưu Diệu Văn cười hạnh phúc đáp liền:

- Em cũng yêu anh, Á Hiên Nhi~~~~~

Tống Á Hiên lại nói tiếp:

- Văn____

Nhưng chưa kịp nói đã bị Lưu Diệu Văn cắt lời:

- Hiên Nhi đừng nói nữa! Tay của anh chưa đủ mỏi? Hửm?!

Tống Á Hiên lập tức im bặt ngoan ngoãn nằm ngủ.

Lưu Diệu Văn thở dài trong lòng, Tiểu Bảo Bối Nhi cứ dụ người như thế bảo cậu phải làm sao bây giờ?!!!

______________Hết________________

Tác giả có lời muốn nói:

"Sự tin tưởng lẫn nhau trong tình yêu luôn là yếu tố quan trọng quyết định tình yêu đó có lâu dài hay không."

- Hint đổi thẻ này quá ngọt!!!

- Tuy Hiên Hiên hơi mất giá , Lưu Đệ Đệ quá tâm cơ, nhưng ngọt là duyệt!

- Hê hê......

⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top