Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: nhất kiến chung tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Diệu Văn cứ như vậy trôi qua một năm cuộc sống Đại học mơ mờ hồ hồ. Ngoài những ngày có lịch học và lịch tập luyện ở câu lạc bộ bóng rổ, vào ngày nghỉ, cậu thường xuyên mang theo Hạ Tuấn Lâm, dạy cậu nhóc trượt ván. Nếu không sẽ tới câu lạc bộ đua xe motor tại ngoại thành B thị chạy vài vòng. Một năm vừa rồi có vài dịp nghỉ lễ gồm lễ quốc khánh, nghỉ đông, nghỉ tết, cậu đều trở về L thị thăm ông bà, các bác, cô út và cậu út.

Hôm nay là ngày thi cuối cùng, kết thúc sẽ chính thức bước vào nghỉ hè đầu tiên của sinh viên đại học năm nhất. Từ trường thi bước ra, Lưu Diệu Văn đã trông thấy xe nhà mình đợi trước cổng, vỗ vỗ vai Hạ Tuấn Lâm một cái ý tạm biệt, cậu đi thẳng ra xe.

"Bảo bối, xong rồi sao?" Vốn Lưu Diệu Văn nghĩ sẽ là Tưởng Phóng đón mình như thường lệ, không ngờ mở cửa đi ra lại là ba Lưu.

"Ba, sao ba lại tới?"

"Tới đón con, kia là bạn con quen sao, đi, ta mang hai đứa đi ăn" Ba Lưu cũng để ý hành động vỗ vai bạn học của con trai, nếu không phải thân thiết, con trai bảo bối của ông còn lâu mới làm ra hành động đó!

"Cũng được,Tuấn Lâm" Lưu Diệu Văn quay người, vẫy tay với Hạ Tuấn Lâm còn ngơ ngác đứng ở cổng, cũng không mang nhiều biểu cảm lắm, giới thiệu "Đây là baba tớ, ba, đây là bạn con, Hạ Tuấn Lâm"

"A, cháu, cháu chào chú Lưu, cháu là Hạ Tuấn Lâm, chú cứ gọi cháu là tiểu Hạ liền được"

"Chào cháu, xem ra suốt một năm qua cháu đã làm bạn bên cạnh Diệu Văn nhà chú, cảm ơn cháu" Ba Lưu chân thành nói lời cảm ơn, luôn nhìn con trai đi học, ra về chỉ có một mình suốt mấy năm nay, ông cùng vợ đều đau lòng muốn chết.

"Không đâu ạ, tiểu Lưu chịu làm bạn với cháu khiến cháu cũng rất vui vẻ" Hạ Tuấn Lâm xua xua tay, không dám nhận lời cảm ơn trịnh trọng của vị trưởng bối trước mặt.

"Hạ Tuấn Lâm, ba nói muốn đưa chúng ta đi ăn" Lưu Diệu Văn nhìn không nổi hai người khách sáo qua lại, lạnh lùng đánh gãy.

"Vậy, vậy được, để tớ nhắn tin nói cùng anh họ một tiếng" Hạ Tuấn Lâm định lấy điện thoại thông báo cho Tống Á Hiên, sau đó, cậu nhìn thấy người đã đi ra trước cổng luôn rồi "Ý, chú Lưu, chú đợi cháu một chút"

"Hạ Tuấn Lâm, em chạy đi đâu vậy hả?" Tống Á Hiên tìm người không thấy, lúc này lại thấy cậu từ xa chạy lại, bật cười rút khăn trong túi quần, để cậu lau mồ hồi, dù sao cũng đã là tháng sáu, rất nóng.

"Anh họ, ba ba của bạn em muốn đưa bọn em đi ăn" Hạ Tuấn Lâm vừa nói vừa nhìn về vị trí ba Lưu cùng Lưu Diệu Văn đang đứng "Cho nên không đi cùng anh được"

"Không, không sao" Tống Á Hiên đúng lúc nhìn qua, đối mặt cùng Lưu Diệu Văn, cảm thấy ngượng ngùng pha chút tội lỗi vì bản thân có ý nghĩ không an phận, liền vội vã cúi đầu nên không hề biết người kia đang ngây người nhìn anh chăm chú "Em đi đi, nghỉ hè vui vẻ đó".

"Vâng, bye bye anh họ" Hạ Tuấn Lâm vẫy tay tạm biệt Tống Á Hiên. Vốn cậu hẹn anh họ thi xong cùng đi ăn trưa, dù sao chiều nay cậu cũng sẽ trở về X thị nghỉ hè hai tháng. Nhưng ba của huynh đệ muốn mời cậu đi ăn, không thể từ chối, mà đưa anh họ đi cùng, lại không hợp lễ nghi, đành ủy khuất anh họ thôi.

Nhìn thấy Tống Á Hiên bước vào trường, khuất bóng, Hạ Tuấn Lâm mới quay người trở lại cạnh Lưu Diệu Văn, lại thấy huynh đệ của mình đang thất thần.

"Sao vậy?"

"Người kia, là anh họ cậu sao?"

"Ừ, chính là người tớ hay nhắc đến cùng cậu đấy. Tháng sau anh ấy cũng tốt nghiệp rồi, không biết năm sau sẽ xin việc ở đâu nữa. Cũng có thể sẽ mở studio riêng, nếu anh ấy còn ở B thị thì tốt biết mấy" Hạ Tuấn Lâm mỗi lần nhắc tới anh họ cao phú soái nhà mình, lại luyên thuyên không dứt.

"Tốt nghiệp sao?" Rốt cuộc cậu đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội quang minh chính đại gặp được người này? Rõ ràng là anh họ của huynh đệ, nghe nhiều về anh như vậy nhưng lại chưa từng có hứng thú tìm hiểu anh, đáng đời! Vừa rồi, khi anh cười cùng Hạ Tuấn Lâm, cũng liền chạm luôn vào tim cậu mất rồi...

"Con thích người thanh niên kia?" Nhìn thấy con trai biểu hiện thất lạc, ba Lưu đột nhiên không nhịn được hỏi ra miệng.

"Vâng, ba, con nên làm gì bây giờ?" Lưu Diệu Văn không biết ba cậu sẽ có thái độ như thế nào, nhưng ông nhìn ra rồi, cậu cũng không cãi láo, nhìn ba mình thẳng thắn lại có chút mờ mịt hỏi.

"Người đó là nam!" Ba Lưu thử thăm dò.

"Con không để ý" Lưu Diệu Văn lắc đầu, ánh mắt sáng lấp lánh.

"Con chắc là con yêu thích thật sự sao?" Tiếp tục thăm dò.

"Con chắc chắn!"

"Vì sao?"

"Con không biết, chỉ là, nhìn anh ấy cười, con liền cảm thấy tim như ngừng đập vậy..."

"Lần đầu tiên con nhìn thấy sao?"

"Vâng, trước đây con chỉ biết Hạ Tuấn Lâm có một người anh họ, nghe về anh ấy rất nhiều, nhưng ba biết mà, con không có hứng thú với bất kỳ ai"

"Ba hiểu rồi. Nếu con thích, vậy thì theo đuổi đi" Ba Lưu nâng tay xoa mặt bảo bối của ông, ông đã từng hứa, dù con trai muốn gì, ông đều cho thằng bé, huống hồ gì hiện giờ thằng bé chỉ muốn tình yêu của nó, ông sao nỡ lòng nào phản đối đây?"

"Cậu..." Hạ Tuấn Lâm đã sớm chết lặng bên cạnh khi vừa nghe câu hỏi của ba Lưu. Nghe xong cuộc đối thoại, cậu không biết bản thân nên phản ứng như thế nào. Một bên là anh họ, một bên là huynh đệ, cậu nên làm gì?

"Đi, chúng ta đi ăn" Ba Lưu mặc kệ sự rối rắm trong lòng của đứa nhỏ Hạ Tuấn Lâm, mở cửa xe cho con trai bảo bối và bạn học. Sau đó chính mình ngồi vào ghế lái, chiếc BMW màu đen lăn bánh rời khỏi cổng trường đại học X.

Điểm đến vẫn là Mỹ Vị Hiên. Hạ Tuấn Lâm lần đầu tới nơi này, lập tức bị trang hoàng bên trong làm choáng ngợp. Tuy gia đình cậu tại X thị cũng làm kinh doanh, nhưng là kinh doanh vật liệu xây dựng, mỗi lần tới công xưởng sản xuất khảo sát thực tế cậu đều muốn chuồn về. Tiếc là cậu vốn là độc đinh, sau này phải tiếp quản công ty của ba ba, đành chịu.

"Hiếu kỳ sao?" Trên đường, ba Lưu yên lặng nghe hai đứa trẻ nói chuyện, cũng hiểu cậu nhóc bạn học của con trai này là một đứa trẻ tràn đầy dương quang, vừa lên xe đã thao thao bất tuyệt mấy chuyện ghép đôi gì gì đó...

"Vâng, nơi này trang hoàng rất độc đáo, tươi mới, cũng rất xinh đẹp, cháu rất thích" Hạ Tuấn Lâm thật thà gật đầu, mắt vẫn nhìn ngắm xung quanh.

"Ông chủ, phòng riêng đã sắp xếp xong, bà chủ cũng vừa mới tới" Quản lý nhà hàng nhìn thấy ba người, tự mình chạy ra đón.

"Dẫn đường đi".

Trong phòng riêng, mẹ Lưu đã sớm ngồi chống cằm đợi. Trông thấy cửa mở, lập tức tươi cười đầy mặt chạy ra đón.

"Bảo bối của mẹ~ Di? Ai đây?".

"Mẹ, đây là bạn con, Hạ Tuấn Lâm" Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ lại giới thiệu một lần nữa.

"Cháu chào dì Lưu, cháu là Hạ Tuấn Lâm" Hạ Tuấn Lâm sau khi nhìn thấy mẹ Lưu, liền biết tại sao huynh đệ Lưu Diệu Văn của cậu lại diễm lệ như vậy rồi, này là di truyền còn gì!

"Vào trong ngồi, đem menu tới"

Bữa cơm chỉ đều là mẹ Lưu cùng Hạ Tuấn Lâm nói chuyện, ba Lưu cùng Lưu Diệu Văn thống nhất với nhau, chỉ ăn không cần nói. Cuối cùng, mẹ Lưu đột ngột hỏi Hạ Tuấn Lâm.

"Hạ Tuấn Lâm a~ Trong trường có lẽ có rất nhiều nữ sinh, cháu có thấy Diệu Văn nhà dì để ý tới nữ sinh nào không?"

"Khu, khụ khụ" Không những Hạ Tuấn Lâm, ngay cả ba Lưu cũng suýt mắc nghẹn, ôm ngực ho sù sụ.

"Mẹ hỏi cái này làm gì? Không có!" Chỉ có Lưu Diệu Văn vẫn bình tĩnh phản ứng lại.

"Không có thì không có, hai người phản ứng như vậy là sao?" Mẹ Lưu bĩu bĩu môi, ghét bỏ nhìn chồng.

"Không có để ý nữ sinh, để ý đàn anh" Lưu Diệu Văn nhất ngôn phá thiên, không sợ hãi thốt ra.

"Khụ, khụ khụ khụ" Lần này, mẹ Lưu gia nhập đội ngũ, nhìn chồng như đã sớm biết, lại nhìn Hạ Tuấn Lâm xấu hổ cúi đầu, trong đầu bà vang lên tiếng *phựt* giòn dã "Không phải là thích Hạ Tuấn Lâm chứ?".

"Đừng, dì đừng doạ cháu" Hạ Tuấn Lâm hoảng sợ nhảy lên, liên tục trích mình ra.

"Tất nhiên không phải" Lưu Diệu Văn liếc huynh đệ một cái, tiếp tục ném bom "Là anh họ cậu ấy".

"Người đâu?" Nếu để ý rồi sao không truy a?

"..." Sức chịu đựng của Hạ Tuấn Lâm sắp hết nổi

"Chưa theo đuổi" Lưu Diệu Văn nhún vai, tiếp tục dùng bữa

"Em không phản đối?" Ba Lưu dè dặt hỏi vợ.

"Sao em phải phản đối? Khó khăn lắm bảo bối nhà chúng ta mới để ý một người, nam thì lại làm sao? Bộ anh tính phản đối?" Mẹ Lưu súc thế, bộ dáng "nếu anh dám gật đầu xem"

"Không, anh sao có thể phản đối" Ba Lưu cười lấy lòng, gắp vào bát vợ món mẹ Lưu thích, sau đó im lặng tiếp tục dùng bữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top