Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16 : PHƯỢNG HỀ PHƯỢNG HỀ TÒNG HOÀNG THÊ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lý thuyết thì thần tiên trên trời không cần dùng bữa cũng chẳng cần nghỉ ngơi, nhưng với tuổi thọ vô cùng tận của mình nếu cứ chơi đùa thì quá sức là tẻ nhạt, cho nên các vị thần tiên vẫn thường sử dụng pháp thuật lên cơ thể mình, đúng giờ sẽ thấy đói bụng, đúng giờ là thấy uể oải, ăn một bữa, ngủ một giấc xem như là tiêu khiển. Sau đó dần dần, từ mấy thần tiên biến thành một đám thần tiên, từ một đám thần tiên biến thành rất rất rất nhiều thần tiên. Thế là, toàn bộ thiên đình hầu như vẫn một ngày hai bữa, lâu lâu lại ngủ một giấc nghỉ ngơi. Đương nhiên ngồi yên tu luyện gì đó không tính vào đây, cứ thế trôi qua mấy trăm năm.

Lại nói về chuyện Vân Vọng thượng tiên ở núi Côn Lôn ngẩn ngơ hơn tháng, trước khi đến Côn Lôn thỉnh thoảng vẫn có tốp ba tốp năm người sang bái phỏng, tất nhiên là cũng không nhiều người, dù sao những thần tiên trên trời muốn nhờ vả cũng không đông lắm.

Nhưng mà, đến đây rồi một người cũng không nhìn thấy.

Cũng không phải Vân Vọng thượng tiên không thích gặp người, càng không phải có người nào cả gan ngăn cấm, nếu có người tới bái phỏng, từ chủ nhân Sơn thần ở núi Côn Lôn cho đến tỳ nữ quét tước sân vườn đều trả lời một câu như đúc: "Tự tìm đi."

Nếu tìm ra thì gặp, muốn nói gì cứ nói, muốn cầu gì cứ cầu.

Có tiên nhân đến tìm hai, ba lượt vẫn không thấy ai nhưng không hề từ bỏ ý định, canh giữ bên ngoài đình viện của Vân Vọng thượng tiên, dù sao nàng cũng phải quay về đây ăn cơm ngủ nghỉ, không ngờ canh giữ suốt bảy ngày bảy đêm, một chút tiên khí cũng không tìm thấy, người đó đành phải thất vọng hạ sơn.

Có lẽ Vân Vọng thượng tiên vừa gia nhập vào tháng ngày thượng thần không lâu, vẫn chưa quên với cách làm thần tiên ngày ngày tẻ nhạt, cho nên cũng không có thói quen ăn cơm nghỉ dưỡng, cả ngày lơ lửng không cố định, thần tung không rõ.

Trên núi Côn Lôn có chín phương chi trận, nằm ở giếng ngọc chín phương, giếng trên chín cửa, vì các thần tiên trên núi Côn Lôn nắm giữ chín con đường, cho nên người có tu vi không cao sẽ không vào được, bị chín phương chi trận ngăn chặn ngoài cửa lớn.

Mỗi ngày Thanh Ương đều đi tới cánh cửa này, có khi lặng lẽ xuyên qua, có khi hùng hổ đi tới, nàng dắt con Văn Minh thú trên đầu có một chùm lông ngốc cũng hơi buồn tẻ.

"Người ta vẫn nói thần tiên có thể nhìn thấu thế gian muôn màu muôn vẻ, làm thần tiên mấy trăm, mấy ngàn năm thì càng có nhiều dục vọng hơn cả phàm nhân, tâm tư cũng rắc rối hơn phàm nhân, cực kì vô vị."

Văn Minh thú a ô hai tiếng.

Văn Minh thú là thần thú bảo vệ Côn Lôn, tổng cộng có chín con, mỗi con ở một giếng ngọc chín phương. Thanh Ương ở đây hơn nửa tháng vẫn chưa đi được nơi nào, nàng chọn bừa một cái giếng, thấy đáy giếng này đẹp đẽ nhất.

A, Đào Hề tặng Mi nhãn chi quang cho nàng thì không nên lãng phí mới phải. Mi nhãn chi quang là món đồ có linh khí, tiên tư mấy trăm ngàn năm vừa trở về như nàng cần phải rèn giũa bản thể.

Đáp án mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm giờ đã biết cả rồi, thứ nên về cũng đã quay về cả, chỉ là cảnh sắc từ lâu đã khác.

Nàng cố chấp cả ngàn năm, hận hắn đời đó chỉ yêu Đào Hề. Sau gần ngàn năm quyết tâm chuyển thế sao nàng biết được, hắn vẫn đúng, còn nàng mới sai.

Nàng hạ phàm đời đầu tiên, hắn im lặng hạ chú si tình, giữ cho nàng không bị thế gian phồn hoa nhiễu loạn, nhất định phải chờ hắn.

Cứ nghĩ hắn hạ phàm rồi cũng chỉ sẽ yêu nàng.

Nhưng thế sự khó lường, ai mà ngờ sau khi hắn hạ phàm người đầu tiên hắn thấy lại là Đào Hề kia chứ? Mi nhãn chi quang là khí, khí thuộc về bản nguyên, chú si tình dù sao cũng chỉ là vật chất, họ gặp nhau rồi, chú si tình khởi phát, đời này đúng đúng sai sai, thật thật giả giả cứ thế bắt đầu.

Người hắn yêu không phải là Đào Hề mà là Lạc Tần.

Một vạn năm trước nàng không hiểu, hắn cũng không hiểu. Mười ngàn năm sau nàng đã hiểu nhưng lại không còn ý nghĩa gì nữa hết.

Một vạn năm trước hắn vì nàng nhập ma, tâm ma là nàng. Mười ngàn năm sau hắn vẫn là thượng cổ thủy thần như trước, từ ma lại nhập thần, tự Bàn Cổ khai thiên tích địa tới nay, hắn là người duy nhất trong Càn Khôn cửu giới.

Vốn cũng muốn gặp mặt nói tiếng chúc mừng, nhưng nàng không cách nào nói được.

Nói chúc mừng gì đây?

A.

" Ở lại đây lâu không tốt cho tu vi của nàng, sớm quay về đi."

Nàng vừa ngây người xong lại sững sờ lần nữa, người kia cưỡi một con Văn Minh thú khác từ từ hạ xuống.

"Ngài tới đây làm gì."

"Tới nơi này còn cần lý do sao?"

"Cũng không thể không có lý do."

Một lát sau hai người không nói chuyện.

Kỳ Hoa nhìn người trước mặt cúi đầu hạ mắt, trong lòng lại lặng lẽ thở dài.

"Tính tình càng lúc càng bướng bỉnh."

"Chúng ta rất quen à?"

Kỳ Hoa khẽ nở nụ cười.

Trong chớp mắt khoảng cách giữa hai người càng thêm gần lại. Kỳ Hoa lẳng lặng nhìn Thanh Ương trong gang tấc, mắt hơi híp lại : "Thanh Ương."

Thanh Ương vẫn không chịu ngẩng đầu lên, bắt chước hắn híp híp mắt: " Vân Vọng thượng tiên."

"Phong hào hay nhỉ." Đôi mắt nam tử càng đen không thấy đáy.

"Quá khen."

"Ai sai rồi, hả?"

Trong lòng Thanh Ương hơi hoảng hốt, bộ dáng Kỳ Hoa như thế này nàng chưa từng nhìn thấy.

"Ngài đang nói cái gì vậy." Thanh Ương mở to mắt, người kia lại nhích tới gần hơn, rất gần rất gần, gần đến mức có thể ngửi được hơi thở của đối phương, ánh mắt hắn nàng cũng có thể nhìn rõ được.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, đầu Thanh Ương có phần váng vất...

Quá ngạt rồi.

Dần dần ánh mắt người kia nhẹ nhàng hẳn đi, cảm giác bức người cũng không còn, thâm sâu trầm phất như năm tháng lắng đọng thành một tình cảm nào đó cực kỳ nồng nàn đậm sâu, nhưng nàng lại không cảm giác được chút nguy hiểm nào, ngược lại, là yên ổn. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt không buồn không vui như nhìn người xa lạ.

Kỳ Hoa cong khóe môi lên, trầm thấp gọi: "Thanh Ương."

"Vân Vọng thượng tiên."

Nam tử càng nhếch miệng cao hơn: "Vân Vọng thượng tiên."

Một tia sáng trắng xẹt qua, nữ tử mặc đồ trắng đã biến mất không còn dấu vết.

Một vạn năm trước nàng đã chết, mười ngàn năm sau nàng vĩnh sinh bất tử.

Chúng ta đồng thọ cùng trời cùng đất.

Chỉ cần là nàng thôi.

Tên gì cũng không quan trọng.

Núi Côn Lôn náo nhiệt hơn nửa tháng lại trở nên yên tĩnh như thường, những người trước kia thường xuyên tới bái phỏng Vân Vọng thượng tiên như biến mất tập thể, không nhìn thấy bóng. Mà Vân Vọng thượng tiên đi đâu hơn cả tháng qua lại xuất hiện vào một buổi sáng sớm ngày nào đó trong đình viện, ngồi trên bàn đu dây, tóc bay lượn theo làn gió. Gã sai vặt sang thăm dò hỏi nàng có dùng bữa không, thế là trên bàn ăn có thêm một bộ bát đũa được xếp lên.

Lục Y ngồi cạnh Thanh Ương có hơi câu nệ, Sơn Thần Sơ Cuồng thì khỏi phải nói, quen biết mấy trăm ngàn năm qua, ăn cơm với hắn cũng chỉ như thường ngày, dù không phải là cực kỳ thân thiết nhưng với tính cách của hắn cũng không coi là gì. Qua mấy ngày ở chung thấy tính tình Thanh Ương hiền hòa dễ chịu, kiến thức cũng nhiều, Lục Y dần dần thoải mái hẳn lên.

Cũng không biết là ngày nào, trên bàn có nhiều thêm một bộ bát đũa.

Đương nhiên là của Kỳ Hoa.

Người hơn vạn năm chưa từng dùng bát đũa giờ lại muốn dùng cũng không phải chuyện gì quá lạ, cách cầm chén đũa vẫn như ngày trước, khóe môi hắn hơi cong rồi nói: "Ăn ngon", Lục Y có hơi . Thần tiên ăn cơm xưa nay đâu thèm để ý đến hương vị, có lúc thậm chí còn dùng tiên khí đun sôi trực tiếp trên bàn, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là đồ sống, cho nên sao mà ngon được, câu "Ăn ngon" này từ đâu mà ra vậy?

Sơn Thần vẫn nhắm mắt làm ngơ, Thanh Ương khẽ mỉm cười: "Thế thì ăn nhiều một chút." Nói cực kỳ tự nhiên như những món ăn được chuẩn bị vì hắn.

Lục Y thấy rõ gân xanh trên trán người kia hơi giật giật. Cả bàn đồ ăn thì món đó là khó ăn nhất, xem ra khẩu vị của thượng tiên đúng là quái dị.

Mà Lục Y vốn là một tiên nhân rất hay săn sóc cẩn thận người khác, nàng yên lặng ghi nhớ những sở thích ăn uống của Vân Vọng thượng tiên, từ đó trên bàn ăn ngày ngày đều có, chắc chắn là có người cố ý dặn dò. Mà mỗi lần Thanh Ương nhìn thấy món tử đàm trên bàn, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Lục Y càng thêm ấm áp, ý là "Làm phiền, làm phiền quá", tất nhiên Lục Y sẽ cười đáp lại, ý nói "Thượng tiên không cần khách khí", Sơn Thần ở bên vẫn không chút cảm xúc nào.

Kỳ Hoa ăn tử đàm hơn một tháng, ăn đến mức Lục Y cảm thấy miệng mình như mất vị, một ngày nọ nàng hỏi: "Ăn tử đàm chán chưa, ngày mai có muốn đổi món khác không?"

Thanh Ương cũng tủm tỉm lẳng lặng nhìn Kỳ Hoa.

Nam tử tao nhã nở nụ cười: "Không sao."

Thế là Thượng cổ Thủy Thần lại ăn tử đàm thêm một tháng nữa.

Ngày hôm đó Lục Y nhận được thư nhà của Lão Thất, muốn tới ngồi với Chức nữ một lúc, nghĩ tới chuyện Thanh Ương thành tiên không lâu, cũng nên ra ngoài nhìn ngắm. Thế là nàng gọi Thanh Ương cùng đi.

Trong thư nhà cũng không nói có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là trên trời tháng ngày qua quá mức tẻ nhạt, tìm Lục Y tới uống trà, nói chuyện phiếm, cho giết thời gian. Cho nên mấy người cùng ngồi với nhau uống trà, tán gẫu.

Lão Thất nói: "Ta ngửi thấy mùi son trên cổ hắn..." Mùi phấn này cũng không phải loại nàng hay dùng.

Lão Tứ dừng một lúc: "...Trên trời một ngày, dưới đất một năm, sai lệch lớn quá, lưu truyền ở nhân gian cũng thật là hay. Cái gì mà một năm một lần, hẹn ước nơi cầu hỉ thước... Với mình thì là mỗi ngày gặp nhau một lần, với hắn thì đúng một năm mới được gặp, muốn giữ lòng cũng là khó thật."

Lục Y nhìn Thất tỷ của mình rồi an ủi: "...Đổng Vĩnh là đại hiếu tử nhân gian, sẽ không làm những chuyện như vậy đâu, e là tỷ cả nghĩ quá rồi."

"Mùi son đó có thật mà." Nàng cắn môi, ánh mắt đầy ai oán.

"Vậy còn phát hiện ra cái gì khác nữa không?"

"...Không có"

Lục Y ôm nàng một cái: "Tỷ phải tin hắn chứ."

Lão Thất thở thật dài một hơi, ánh mắt thẫn thờ về phía chân trời diễm lệ, nói: "...Cũng không biết lúc trước kiên trì như vậy có phải là sai không..."

Những người đang ngồi ở đây đều thoáng sững sờ, sau là trầm mặc.

Đúng thế, lúc trước liều sống liều chết muốn ở cùng nhau, xin Thái Thượng Lão Quân cho một viên tiên đan trường sinh bất tử, cam nguyện chịu thiên phạt vất bỏ ngàn năm tu vi, cứ nghĩ như vậy đã có thể yêu nhau vĩnh viễn.

Ai ngờ rằng, phàm nhân và thần tiên cách một tầng thân phận, hắn là phàm nhân, cuộc sống vây quanh bởi củi gạo diêm dầu, sẽ có lúc cùng nhau tranh cãi, sẽ có trách móc khó khăn, bản tính con người không tránh khỏi cái ác, dục, tham. Mà từ nhỏ nàng đã là thần tiên, không sao hiểu được những buồn phiền của phàm nhân phía dưới, nàng không cần ăn cơm, không cần uống nước, có thể cả ngày nghĩ tới chuyện tình trường phong hoa tuyết nguyệt, tháng ngày càng lâu, lúc hai người gặp mặt vẫn thường xuyên trầm lặng, ngoại trừ câu hỏi "Có tốt không" cũng không còn gì hơn để nói.
Thanh Ương ngồi bên yên lặng uống trà, vốn nàng cũng không nhiều chuyện, thấy khuôn mặt ba người họ rầu rĩ bi thương, bầu không khí kéo dài đến đê mê, nàng bèn đặt cái chén xuống, nói: "Nhưng vẫn muốn tiếp tục phải không?"

Lão Thất do dự một lúc lại gật đầu.

"Lúc trước vì sao nàng yêu hắn?"

Lão Thất sững sờ, bất giác nhớ lại thuở đầu tiên, khi đó nàng là Tư phàm Chức nữ, thích xem phồn hoa náo nhiệt chốn nhân gian, khi đó hắn là một gã thư sinh khờ khờ ngốc ngốc, không cẩn thận nhìn thấy nàng ở bên sông tắm rửa, hắn hốt hoảng nói "Thất lễ thất lễ", nàng thì không sao, nhưng hắn lại một lòng muốn kết hôn cùng nàng.

Hắn nhu nhược nhưng lại có một trái tim kiên cường, cả bụng kinh luân nhưng cực kỳ cổ hủ, đêm động phòng hoa chúc, hắn căng thẳng đến mức cứ thế nhắm mắt lại không dám nhìn nàng một cái. Những năm nghèo khó trước kia hắn không nỡ hẹp hòi với nàng một chút, mỗi lần gặp đều mua cho nàng món đồ tốt nhất. Rõ ràng hắn quan tâm nhất là tam cương ngũ thường, nhân gian luân lý, nhưng lại chấp nhận vì nàng mà chống đối cả thiên đình, phụ cha phụ mẹ, coi trời bằng vung cũng cố gắng phải ở cùng nhau.

Nếu nói hắn không yêu mình, nàng sẽ không tin.

Nhưng tình yêu oanh oanh liệt liệt đó cũng không chịu được cuộc sống vụn vặt lúc bình thường.

"Hắn vẫn là hắn của ngày trước, cô cũng vẫn là cô khi đó." Thanh Ương than nhẹ.

Lão Thất không rõ, nếu hai người đều là người như xưa, vậy cục diện như bây giờ vì đâu mà có?

"Lúc cô gặp hắn, tài hoa, thật lòng, bảo vệ, trung trinh, săn sóc, những thứ đó đều là thật, những đắn đo trong cuộc sống hắn ngày ác, dục, tham, phàm nhân đều có, lúc gặp cô đã có, trước khi gặp cô vốn vẫn có, sau khi gặp rồi vẫn cứ có. Hắn vẫn là hắn, chỉ là cô nhìn thấy hắn càng chân thực hơn thôi."

"Còn về cô, lúc hắn gặp cô, hồn nhiên, thiện lương, lãng mạn, những điều này cũng là thật sự, bây giờ cũng như trước đó nhưng cô lại không hề thiết thực, không hiểu cuộc sống, không biết khó khăn, săn sóc quan tâm, những điều này cũng là có thực, dù có gặp hắn hay không."

"Nói cho cùng, chẳng qua là ngày ngày ở chung, bản tính của hai người mới dần dần bộc lộ."

"Nếu vẫn muốn tiếp tục, cô phải chấp nhận hắn, hắn cũng thế. Phu thê ở cùng nhau phải cùng bao dung, cùng thay đổi, cùng có một điểm thăng bằng, giúp nhau nâng đỡ."

Lão Thất dần dần trở nên trầm mặc, như thể đang suy nghĩ điều gì.

Lục Y nghe xong lại nhìn Thanh Ương một lúc, muốn hỏi gì đó nhưng rồi vẫn là không nói một câu. Nàng chỉ thắc mắc, theo lý thuyết Vân Vọng thượng tiên là một cái cây bên cạnh Phật Tổ đâu có rành thế sự, cùng lắm là nghe được giáo lý nhà Phật mà thôi, sao có thể am hiểu tình cảm thế tục đến thế?

Yên tĩnh hồi lâu, lão Tứ là người bật cười trước tiên, nàng cúi người lạy Thanh Ương một cái: "Không hổ là người bên cạnh Phật Tổ, hôm nay nghe được mấy câu của ngài, thụ ích lương đa, sau này nếu có nhàn rỗi mời ngài đến Cung Chức Nữ nhiều lần hơn cho chúng ta mở mang một chút."

Xem nàng là đại tiên tình yêu sao? Thanh Ương trầm mặc rồi nói: "Được."

Lúc này đây, dưới một cây thông nào đó có một người không biết vì sao lại nở nụ cười, nhưng khổ nỗi Thái Thượng Lão Quân một thân một mình chơi cờ suốt mấy trăm năm qua đột nhiên bị kích thích.

"Ngài thua rồi." Kỳ Hoa hạ một quân cờ xuống.

Lúc hai người đang nói chuyện thì lâu vũ bên trái có bốn người đi ra, nhìn sang thì là lão Tứ, lão Thất, Lục Y và Thanh Ương. Bốn người nhìn thấy họ chơi cờ đều sững sờ một lúc, Đại Chức Nữ vừa vặn bưng rượu đi ra, nói: "Lão Nhị không khỏe nên ta mới mời Lão Quân đến xem thử, cho uống đan dược nên giờ đã ngủ rồi. Thủy Thần rảnh rỗi tìm Lão Quân luận bàn kỳ nghệ, cho nên cũng tới đây chơi."

"Mấy câu nói đã giải thích hết nguyên nhân hai người ngồi ở đây, tuy không có gì đặc biệt nhưng Lục Y vẫn nhận thấy có điểm lạ kỳ. Với tính cách Đại tỷ của nàng sao có thể giải thích như thế, tới thì cứ tới thôi, những người khác thấy thế cũng lên tiếng chào hỏi, nhìn hết sức tự nhiên.

Lão Tứ và lão Thất không nghĩ nhiều như vậy, nghe Nhị tỷ mình ốm thì vội chào Thái Thượng Lão Quân và Kỳ Hoa để vào thăm Nhị tỷ, Lục Y cũng chuẩn bị đi theo, Đại Chức Nữ vội đưa ống tay áo lên, nói: "Nhị tỷ muội cũng không đáng ngại đâu, ngủ một giấc là được rồi. Sắp tối rồi đấy, nhanh về kẻo phu quân muội lại lo." Lục Y ngước mắt lên thấy Đại tỷ đang trừng trừng, nàng không hiểu nhưng vẫn phải ngừng bước chân đang định hướng vào trong, đáp: "Ừm. Trời cũng không còn sớm."

Đúng lúc này Kỳ Hoa cũng đứng dậy, nói: "Ván cờ đã phân thắng bại, ngày khác gặp lại sau."

Thái Thượng Lão Quân nhíu mày, một ván mới chơi được năm quân, thắng bại đâu ra?

Kỳ Hoa không nhìn Thái Thượng Lão Quân nhăn nhó nữa, hắn tự nhiên phủi một tay áo, đi tới bên nữ tử kia.

Thanh Ương liếc mắt nhìn sang bàn cờ, nửa cười nửa không hỏi: "Ai thắng ai thua thế?"

"Thắng bại cũng chỉ là kết quả, cần câu nệ làm gì." Có người không chút biến sắc trả lời.

"Vị bộc tiên tri * , lợi hại."
* đoán trước

"Quá khen."

Lục Y vẫn không hiểu gì.

Trên đường trở về, Lục Y nhìn hai người phía trước một lúc mới dần dần hiểu rõ.

Một người thì lặng lẽ nhích đến gần, một người thì lành lạnh cao ngạo xích ra xa.

Lúc tới núi Côn Lôn thì cũng là khi mặt trời dần xuống núi, ánh tà dương muôn hồng nghìn tía bao phủ núi Côn Lôn như ảo như mộng tuyệt sắc vô cùng. Thanh Ương ngây người một lúc đã rơi vào lồng ngực người kia, hai làn môi mềm mại chạm lên môi nàng, khiến người ta bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Người kia dán vào môi nàng, hơi thở phảng phất vào khoang miệng: "Lạc Lạc..."

Cái tên gọi này vừa quen thuộc lại quá xa xôi, Thanh Ương sững sờ đến mức quên đẩy người trước mặt ra, cả người tựa vào như đanh làm nũng, hơi thở phả vào gò má của nàng, người kia nói: "...Lạc Lạc, ta không muốn ăn tử đàm nữa..."

Lục Y bên cạnh bật cười.

Mặt mày Thanh Ương cực kỳ lúng túng, nàng vội đẩy hắn ra rồi biến thành một tia sáng trắng biến mất trong phút chốc.

Kỳ Hoa nhìn theo phương hướng của người thẹn quá hóa giận kia, khóe miệng khẽ cong lên.

Bữa trưa ngày thứ hai trên bàn ăn vẫn dọn tử đàm như ngày trước, Thanh Ương nhìn Lục Y một cái, Lục Y lặng lẽ lè lưỡi, làm bộ vui vẻ xem kịch vui. Sắc mặt Kỳ Hoa vẫn như ngày thường, mấy người cùng nhau dùng bữa. Mãi đến tận cuối bữa Thanh Ương cũng không chia thức ăn cho Kỳ Hoa, đĩa tử đàm nguyên vẹn bị để yên không ai đụng tới.

Từ đó về sau trên bàn ăn không còn món tử đàm này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top