Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng cũng đến hôm tuyển chọn, Mọi người vẫn đến như mọi khi nhưng ai xem chừng cũng có chút hồi hộp. Khi Thiểm Hạ và Tú Cẩm đến thì mọi người đang ngồi tám chuyện, Lan Tịch hôm nay rất tươi tắn, cô nàng còn đem cháo đến cho mọi người ăn sáng. Lan Tịch mời Thiểm Hạ nhưng Thiểm Hạ lịch sự từ chối, Nhưng khi Tú Cẩm từ chối thì cô nàng nhất quyết mời mọc. Tú Cẩm cười nhẹ, lịch sự cầm bát cháo con con, cô ăn hai thìa. Bỗng cảm thấy khó chịu, Tú Cẩm nhanh chóng vào nhà vệ sinh, bụng cô bắt đầu nổi mẩn đỏ, ngực bắt đầu khó thở. Tú Cẩm liền hiểu, trong cháo có tôm, hình ảnh Lan Tịch cười tươi mời mọc hiện lên trong đầu cô, thật nực cười.

Cô tự trách mình ngu ngốc. Tú Cẩm càng ngày càng cảm thấy khó thở, cô chống tay lên bồn rửa rồi lảo đảo ra ngoài. Mặt cô nhanh chóng xuất hiện những chấm đỏ, dầy kịt ở da.

mọi người nhìn Tú Cẩm đi ra từ nhà vệ sinh, không hiểu chuyện gì , liền sợ hãi không dám tới gần. Môi Tú Cẩm trắng dã, mặt lấm tấm mồ hôi. Thiểm Hạ nhìn thấy liền chạy lại đỡ, liếc mắt về phía Lan Tịch.

Lan Tịch nhìn Tú Cẩm như thế ,mặt tái xanh .

Thiểm Hạ lo sợ:

-Mau đi bệnh viện

Tú Cẩm gạt tay Thiểm Hạ ra:

-Tớ tự đi, cậu ở lại dự thi. Nhất định phải lọt top4. Nhất định.

Thiểm Hạ nghe câu này xong, suýt nữa thì nổi điên. Nhưng Tú Cẩm chưa bước ra khỏi cửa liền té xỉu.

Thiểm Hạ ôm lấy Tú Cẩm,nói vội vã vào trong:

-Nói với cô giáo tôi đưa Tú Cẩm đi viện, chúng tôi không tham gia dự thi.

Thiểm Hạ lái xe chạy đến bệnh viện, Tú Cẩm đã không còn tỉnh táo, Thiểm Hạ lấy máy gọi cho Khắc Nghiêm:

" Tú Cẩm bị dị ứng rất nặng , anh mau chuẩn bị xe cấp cứu, 2 phút nữa tôi sẽ tới bệnh viện của anh"

Dương Khắc Nghiêm mặt mũi tối sầm, nhanh chóng chuẩn bị.

Thiểm Hạ cua xe đỗ trước sân bệnh viện, Tú Cẩm nhanh chóng được đưa đặt lên giường. Ý thức của Tú Cẩm đến giờ bỗng dưng mơ màng, cô hơi mở mắt cô thấy Thiểm Hạ , Khắc Nghiêm và mấy người bác sĩ đang đẩy chiếc xe cô đang nằm. Cô nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc, anh đang đổ mồ hôi rất nhiều,anh đang lo lắng, lông mày nhíu chặt lại, miệng không ngừng hét lên về phía trước : "Tránh ra..tránh ra''

Tú Cẩm dùng hết sức lực vươn tay về phía anh, miệng gọi:

-Nghiêm ca ca, em không thở được.

Dương Khắc Nghiêm vội nắm tay cô, gật đầu:

-Anh đây, có anh đây rồi, em sẽ không sao đâu,tiểu Cẩm.

Tú Cẩm đang truyền dịch bên trong, Khắc Nghiêm ngồi yên lặng bên cạnh , nắm chặt tay cô. Đôi mắt anh tràn ngập sự bi thương, trái tim anh dường như đã quá đau đớn mà không thể đập, anh không thở được nữa. Cơ thể anh không ngừng run lên, anh sợ, thực sự anh rất sợ.

Thiểm Hạ đặt một tay lên vai anh,nói:

-Xin lỗi anh, tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy.

Khắc Nghiêm không nhìn Thiểm Hạ, anh nói như trò chuyện, nhưng giọng có chút khàn khàn:

-Tôi chứng kiến cô ấy bị dị ứng hai lần, lần thứ nhất vào năm cô ấy 5 tuổi, buổi trưa hôm đó,cô ấy kêu đói bụng, tôi liền chạy về nhà lấy đồ ăn cho cô ấy. Mẹ tôi nấu sẵn một nồi cháo hải sản trên bếp, tôi không biết mẹ tôi cho bột tôm. Cô ấy ăn hết một tô nhỏ liền quăng tô xuống dưới đất, nằm vật vã dưới sân mà khóc. Cô ấy liên tục bập bẹ: Nghiêm ca ca..khó thở..Ca ca...khó thở. Người cô ấy cũng nổi kín mẩn đỏ lên như vậy, tôi sợ hãi cõng cô ấy đi tìm người lớn, cô ấy được đem lên viện, phải ở lại cả tuần trời.Tôi suýt hại chết cô ấy.Lần thứ hai vào ngày cô ấy tốt nghiệp bậc trung,chụp ảnh kỉ yếu xong, cả lớp cô ấy kéo nhau đi ăn .Tôi cũng đi cùng cô ấy,lúc tôi không để ý mấy bạn gái cùng lớp cô ấy bỏ bột tôm vào bát canh của Tú Cẩm, Tú Cẩm ngây thơ ,cô ấy mới uống một ngụm thì bị tôi gạt đi. Tôi phát hiện trong canh có mùi bột tôm, tôi rất nhạy cảm với mùi hải sản, kể từ lần thứ nhất đó. Tôi ý thức rất rõ ràng là phải bảo vệ cô ấy, Tú Cẩm cô ấy ngốc lắm,mãi vẫn cứ ngây thơ như vậy. Tôi rất lo cho cô ấy

Trương Du bên cạnh ấn nhẹ tay Thiểm Hạ, bấy giờ Thiểm Hạ mới phát hiện ra, Khắc Nghiêm đang khóc. Thiểm Hạ thấy tim mình bỗng nghẹn lại.

Trương Du nắm tay Thiểm Hạ ra ngoài,không hiểu sao Thiểm Hạ chứng kiến lại đau lòng như thế này. Cô ôm Trương Du mà bật khóc. Vốn không ai ngờ,một người mạnh mẽ lãnh đạm như Khắc Nghiêm lại không chịu được đau đớn khi nhìn người mình yêu hết tâm can như vậy mà bật khóc. Thiểm Hạ bị anh làm cho cảm động,cô chỉ hi vọng Tú Cẩm mau chóng nhớ lại,vì có một yêu cô đến như vậy.

Khắc Nghiêm vẫn năm tay cô,nước mắt không ngừng rơi,ướt đẫm bàn tay Tú Cẩm nhưng anh dường như không còn sức lực mà lau chúng đi nữa,cứ để chúng mặc sức tung hoành.

-Tú Cẩm,em nhớ lúc em hỏi anh sau này muốn làm gì không?anh đã trả lời anh muốn làm bác sĩ,là bởi anh muốn sau này tự mình chăm sóc em, ai bảo em từ nhỏ hay ốm vặt như vậy chứ. Tú Cẩm, sao em cứ thích hành hạ anh như vậy, anh chưa đủ đau thương hay sao chứ, Tú Cẩm, em biết là anh yêu em nhiều như vậy,sao vẫn nỡ quên đi anh. Tú Cẩm, mau trả lời anh...

Tú Cẩm vốn nghe thấy tiếng anh nói,muốn mở mắt nhưng không tài nào mở được. Cô bị một giấc mơ chập chờn cuốn lấy, cô thấy một cô bé,lén lấy trộm cuốn sổ nhật kí rất đẹp trong cặp của cậu thiếu niên. Cậu thiếu niên đang bị vây bởi một đám nữ sinh, cô bé ấy dùng bút ghi vào trong cuốn sổ đó vài dòng chữ nhưng Tú Cẩm không thể nhìn kịp.

Tú Cẩm nhìn thấy một đám cháy rất lớn,một ngôi biệt thự bị bốc lửa, một người đàn ông trung niên kìm chặt cô bé kia, miệng nở nụ cười quái dị khi nhìn đám cháy ấy. Cô bé gào thét dữ dội muốn thoát khỏi người đàn ông,miệng kêu gào thảm thiết: "mẹ.....mẹ"

Người đàn ông cười cổ quái ấy bỗng quay ra nhìn Tú Cẩm,Tú Cẩm bỗng lạnh sống lưng bừng tỉnh khỏi cơn mê. Cô mở trừng mắt,cảm giác khiếp hãi đeo bám cô. Dương Khắc Nghiêm bị tiếng hét của cô àm cho bừng tỉnh, giật mình nhìn Tú Cẩm.

-Tú Cẩm ,sao vậy?

Tú Cẩm ngơ ngác quay ra nhìn anh,miệng vô thức hỏi:

-Sao tôi lại ở đây?

Khắc Nghiêm ầm trầm,hóa ra cô ấy vẫn chưa nhớ ra. Lúc cô ấy sắp bất tỉnh có gọi tên anh,làm anh sợ hãi vô cùng. Nhưng cô ấy sẽ sớm nhớ ra thôi:

-Cô đang truyền nước, cô bị dị ứng tôm.

Tú Cẩm ngượng ngùng rút tay mình ra khỏi tay anh, sao tay cô lại ướt thế này,cô nhìn mắt của Khắc Nghiêm,....

Cô hắng giọng,hỏi:

-Thiểm Hạ còn ở đây không?

Khắc Nghiêm gật đầu, anh đứng dậy ra ngoài. Nếu ở đây, anh thực lòng cũng không biết nói gì.

Tú Cẩm nhìn những mẩn đỏ trên tay mình, chẹp miệng nhìn Thiểm Hạ đang từ ngoài vào:

-Cậu không về thi tuyển đi, ở đây có bác sĩ chăm mình rồi mà.

Thiểm Hạ không nói gì,lặng lẽ ngồi bên cạnh Tú Cẩm. mãi sau mới thốt ra được câu:

-Cậu không cần lo, mình không hứng thú với việc tranh giành, ả Lan Tịch đó dù có hãm hại cậu nhưng cô ta cũng không được chọn đâu. Đáng đời. Tú Cẩm, trong người thấy thế nào rồi?

-Cũng không còn khó thở như trước, nhưng vẫn thấy khó chịu. Thiểm Hạ, cậu làm thủ tục đi, tớ muốn về nhà nghỉ ngơi, ở đây càng khó chịu thêm.

Thiểm Hạ gật đầu, đứng dậy. Tú Cẩm lần này có nhớ mơ hồ về giấc mơ đó,cô thấy thật kì lạ, cậu thanh niên đó,có gương mặt rất nghiêm nghị,,,,,không thể không thừa nhận, rất giống Dương Khắc Nghiêm. Lúc cô mê man, cô có nghe thấy loáng thoáng tên Khắc Nghiêm đó có nói gì đó, cô nghe mà thấy rất đau lòng. Giờ nhớ lại, thực sự không nhớ rõ nữa.

Chẳng lẽ, cô và hắn quen nhau từ trước.

Tú Cẩm về nhà nghỉ ngơi, cô nghĩ cả tuần nay cô sẽ không ra ngoài mất. Bởi vết mẩn đỏ khá lâu mới lặn hết được,mẹ nuôi cô 2 ngày nữa sẽ về, cô có thể an tâm ở nhà dưỡng bệnh. Đến tối, cô ngạc nhiên khi có tiếng mở cổng, cứ nghĩ Thiểm Hạ đem đồ ăn tới cho cô, ai dè là Dương Khắc Nghiêm,sao hắn lại có chìa khóa chứ.

Dương Khắc Nghiêm nhìn đôi mắt canh trừng của Thiểm Hạ, chỉ nhẹ nhàng đáp:

-Thiểm Hạ có việc bận,nhờ tôi đến chăm sóc cô.

Khắc Nghiêm đem thức ăn sẵn bày lên bàn ăn ở phòng cô,mùi thơm thật kích thích,toàn là món cô thích.

Tú Cẩm chẳng ngại ngần mà đánh chén,dù sao Khắc Nghiêm cũng đã chứng kiến tình cảnh của cô rồi, còn gì nữa mà ngại ngần. Thấy anh ta không ăn mà lại đứng tựa cửa sổ,lần nào cũng vậy, cô ngạc nhiên:

-Không ăn sao?ngon lắm đấy, anh không ăn là tôi ăn hết đấy.

Dương Khắc Nghiêm quay trở lại bàn , từ tốn mà ăn cùng cô. Anh yên lặng ăn,làm cô chẳng biết nói gì cũng chỉ biết ăn và ăn. Tú Cẩm từ nhỏ đã sợ bị bệnh, chỉ cần cô bị bệnh là sẽ ăn thật nhiều,cô vốn hấp thụ kém nên không lo mập.

Nhìn Dương Khắc Nghiêm trước mặt,cô vẫn cảm giác thật vui sướng, cơ bản Dương Khắc Nghiêm đáp ứng hết tiêu chuẩn của cô, đẹp trai,giàu có, nghề nghiệp ổn định,lại cho cô cảm giác an toàn bên cạnh,thật là không thể không rung động nha. Tú Cẩm nhìn anh,ngon miệng vô cùng.

Ăn xong, Dương Khắc Nghiêm vẫn im lặng ngồi gọt hoa quả cho cô. Giúp cô dọn phòng, rõ ràng là cô chỉ bị hơi mệt thôi, chân tay có bị ảnh hưởng gì đâu,Khắc Nghiêm vẫn cứ im lặng một cách đáng sợ. Tất cả anh làm hết,cô thấy thật kì dị.

Anh bóc một ít thuốc ,đặt lên bàn một cốc nước cam,mới nhẹ nhàng gọi cô:

-Tú Cẩm,uống thuốc.

Tú Cẩm thắc mắc,sao anh biết cô chỉ uống thuốc với nước cam. Tú Cẩm ngoan ngoãn uống,anh nhìn cô uống hết mới an tâm.Khắc Nghiêm lau khô tay,nói với cô:

-Cần gì thì cứ gọi tôi, tôi về đây, ngủ sớm đi.

Tú Cẩm thực sự thấy bối rối,cô cứ thấy mọi thứ không đúng tí nào cả, cô vô thức gật đầu chúc anh ngủ ngon.

Khắc Nghiêm xuống nhà rồi, Tú Cẩm giật mình chạy theo.

Anh đang định mở cổng thì Tú Cẩm gọi giật lại,

-Khắc Nghiêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top