Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 : Mèo Trắng.

" Hạo Tường à...Anh sao vậy ? "

" Này,mau đứng lên.Anh định ngồi ở đây luôn à ? ".

"..."

" Đứng dậy mau lên ! ".

Hắn gằn giọng,nhìn gương mặt ướt át đẫm hết những giọt nước mắt trên làn da trắng.Má hồng lên,chóp mũi đỏ.

Bắt nạt được không ?

Lưu Diệu Văn vừa chỉ mới bước vào phòng bệnh,hắn đã thấy Nghiêm Hạo Tường ngồi bệt xuống mặt sàn mà bật khóc nức nở.

Hắn với tần sóng não trong ngắn ngủi đã phải nhanh chóng đỡ anh đứng lên.

Nghiêm Hạo Tường như một chú gấu bông mềm mại không xương,cả người anh nhũn ra mà tựa vào người hắn.

" Anh sao vậy Hạo Tường ? Sao lại không trả lời tôi ? ".

" Tôi làm gì để anh giận à ? ".

Anh im lặng...Nghiêm Hạo Tường à,anh là đang làm sao vậy ?

Dìu được anh đến giường bệnh quả thật là một cảm giác bất lực,cả người anh không phải nặng trĩu,nhưng quấn lấy người của Lưu Diệu Văn như vậy làm sao mà hắn dìu anh đi được.

Bất lực đến thế,cách tốt nhất...Hắn luồn tay sang người của anh,một tay ôm lấy eo nhỏ của Nghiêm Hạo Tường.

Lưu Diệu Văn bế bổng Nghiêm Hạo Tường trên vai,hắn với một lực nhỏ thôi đã không cần tốn nhiều sức lực nào rồi.

" Diệu Văn...Anh khó chịu lắm...".

Vừa đến được giường bệnh,mông đặt xuống tấm nệm trắng trên giường bệnh.Tay của Nghiêm Hạo Tường lại chả yên phận,anh vòng hai tay ôm chặt lấy cổ của hắn.

" Anh làm cái gì vậy ? Buông tôi ra xem nào ".

Hắn miễn cưỡng đẩy tay anh sang nơi khác,nhưng mãi thì...Vẫn vậy thôi.

" Văn Văn...Khó chịu lắm... ".

" Văn Văn ? Tại sao lại gọi tôi bằng cái tên đó ? ".

" Không biết...Đột nhiên lại muốn gọi em là Văn Văn ".

Lưu Diệu Văn cảm nhận được nhiệt độ từ cánh tay của anh,nó đang nóng lên rồi.Hình như...Bị sốt rồi,bàn tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng vén nhẹ chiếc nón len của anh lên.

" Ưm...dễ chịu... ".

Bàn tay lạnh đặt trên trán nóng của anh,Nghiêm Hạo Tường dễ chịu bám dính vào đôi bàn tay của hắn.

Thân thể của anh nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao,khó chịu...

Hắn cũng bất ngờ rồi,hắn cứ nghĩ tay hắn lạnh đến vậy cũng chẳng có ai để nắm...Vậy mà,Nghiêm Hạo Tường lại cảm thấy dễ chịu đến vậy.

Mèo nhỏ à,anh sắp lộ ra bản năng của loài mèo trắng luôn rồi.

Cứ để vậy,một lát nữa không chừng hắn lại phát hiện ra vòng tay đang ôm lấy cổ mình là tay của mèo nhỏ mất thôi.

Đi tìm miếng dán hạ sốt,một chút khăn lạnh để chăm sóc cho ' mèo ' nhỏ này.Nhưng mà...với cái độ bám dính này làm sao Lưu Diệu Văn có thể duy chuyển được chứ.

" Sao anh dính người vậy hả ? Bình thường chả thèm đoái hoài đến tôi ".

" Vậy mà...Bây giờ có khác nào đứa trẻ nhỏ đâu ".

" Không phải...Ừm,không phải...Anh không phải trẻ nhỏ ".

Nghiêm Hạo Tường mệt mỏi,gương mặt anh dựa dẫm vào đôi vai của hắn,giọng mũi của anh lại được sử dụng để trả lời câu nói của hắn.

" Trẻ nhỏ không được cãi lời ".

" Anh không phải trẻ nhỏ mà...".

" Phải ".

" Không phải mà ".

Kế sách hay đối phó với hắn,vẫn là nước mắt.Bảo bảo nhỏ khóc rất bày bản,cảm xúc đáng thương nhìn chầm chầm vào mắt của hắn.

Một...Hai...Ba,nước mắt rơi thật rồi nè.

" Được rồi,anh không phải trẻ nhỏ.Đừng khóc nữa ".

[...]

Tách được Nghiêm Hạo Tường ra rồi,mèo nhỏ ấy vậy mà vẫn hờn dỗi.

Hắn đi tìm bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho anh.

Kiểm tra xong rồi hắn cũng đã trở nên an tâm.Mèo nhỏ thì không vui rồi,vị bác sĩ đó lại chuẩn bị cho anh rất nhiều thuốc để uống...

Tiễn bác sĩ ra cửa.

Hắn trở lại đặt tay lên má của anh.

Lưu Diệu Văn dán miếng hạ sốt cho anh,cả một quá trình đó Nghiêm Hạo Tường chẳng thèm nhìn lấy anh một cái.

" Dỗi tôi ? ".

"..."

" Anh đói chưa ? ".

"..."

" Tôi về đây,tạm biệt ".

"..."

Vẫn im lặng,Lưu Diệu Văn đứng lên rồi quay lưng trở về phía giường bệnh,một mạch rời đi.

Suy nghĩ là vậy,thực tế chỉ đến bước thứ hai thôi Nghiêm Hạo Tường đã vươn tay ôm chặt lấy cánh tay của hắn rồi.

" Văn Văn đừng đi mà ".

" Chẳng phải anh dỗi tôi sao ? ".

" Không có mà...".

Nghiêm Hạo Tường bĩu môi,bàn tay của hắn hiện tại đã đang đặt trên má của anh rồi.Bất giác ngón tay dài lướt nhẹ trên môi hồng,mềm mại thật...

" Anh định bám dính lấy tôi đến khi nào ? Tối nay tôi có một bữa tiệc cần tham dự ".

" Chẳng lẽ anh cứ bám lấy tôi không cho tôi tham dự buổi tiệc đó ".

Lưu Diệu Văn mở miệng trêu đùa,tay của hắn đang dần được ấm lên.Còn Nghiêm Hạo Tường dễ chịu vô cùng.

" Buổi tiệc đó... ".

" Tôi mang anh đi cùng nhé ? ".

" Hả...Hả ? Em mang anh đi cùng ? ".

" Ừm,tôi mang anh đi cùng ".

" Bác sĩ không cho anh rời đi đâu... ".

Nghiêm Hạo Tường ỉu xìu buông tay của hắn ra,Lưu Diệu Văn định trêu anh một chút thôi.Vậy mà mèo nhỏ lại như vậy.

" Sao lại buông tay tôi ra rồi,dễ chịu rồi là không cần tôi nữa ".

Lưu Diệu Văn ngồi trên ghế lại giở trò.

" Diệu Văn,nếu em bận...Thì em cứ trở về trước đi ".

" Sao lại là Diệu Văn ? Rõ ràng là anh nói thích gọi tôi là Văn Văn ".

" Bây giờ anh lại như vậy,lại còn có ý muốn đuổi tôi đi nữa ".

Là sói lớn giả dạng cừu nhỏ,cừu trắng bị sói lừa hả ? Hắn xem hắn là cừu nhỏ và bị sói lừa à ?

" Tôi không ngờ...Hạo Tường anh đúng là " tra nam " mà.Cần thì tìm đến tôi,hết giá trị rồi đuổi tôi đi ".

" Anh không có ý đuổi em đi mà ".

Nghiêm Hạo Tường thở dài,anh ngơ ngác nhìn  ' cừu trắng nhỏ ' trước mặt.Cảm giác bây giờ của anh bây giờ lại nhen nhóm có lỗi.

" Anh làm tôi tổn thương thật đó.Nghiêm Hạo Tường à,anh không định bù đắp cho tôi ? ".

" Bù đắp cái gì chứ ? ".

Anh ngạc nhiên trố mắt nhìn hắn,con người này có ý định gì nữa đây ?

Cảm giác môi của mình đang có thứ gì đó xâm chiếm,Lưu Diệu Văn đè chặt lấy gáy anh hôn sâu.

Nụ hôn bất ngờ đến làm cho Nghiêm Hạo Tường có chút bối rối,khoang miệng bị lưỡi của hắn càng quét hết.Chút mật ngọt cũng bị lấy đi.

Dưỡng khí của anh sắp hết,khuôn mặt đỏ bừng vì sốt bây giờ lại đỏ hơn.Móng ' vuốt mèo ' của Nghiêm Hạo Tường cào nhẹ lên vai của Lưu Diệu Văn.

Kết thúc nụ hôn sâu,anh ngã người ra phía sau tham lam hít lấy hít để không khí.

" Ngốc,anh không biết thở bằng mũi à ? ".

Trước câu nói của Lưu Diệu Văn,Nghiêm Hạo Tường lại trở nên ngại ngùng.Anh trốn vào trong chăn không dám đối diện với hắn.

Lưu Diệu Văn tiến đến gần,chăn được đắp bị lật tung ra.Anh vươn tay ôm lấy một góc chăn còn lại,hắn lại...Giành lấy của anh rồi !

Xoa xoa đầu nhỏ,Nghiêm Hạo Tường với gương mặt đỏ.Tay nhỏ của anh đưa lên che lấy mặt vì ngại.

Cảm giác được xoa đầu thật dễ chịu,bản chất của mèo lại hiện lên.Lưu Diệu Văn biết rồi,hắn hình như lại nhặt được ở đâu đó một chú mèo trắng rồi.

" Anh giống mèo thật đó,chú mèo trắng thích bám người  ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top