Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uống một chút rồi uống một chút, Nghiêm Hạo Tường thấy mi tâm người giãn ra mới thở phào trong lòng một cái. Chắc cũng không đến nỗi tệ lắm?

Hoàng thái hậu đặt bát xuống, không ngờ là hết cả bát luôn, sau đó người gật gù.

" Không tồi, à không, phải nói là rất được. Vị thuốc không bị đắng, hoà vào canh không làm mất đi những tính chất vốn có của nó, dễ chịu hơn so với uống thuốc trực tiếp nhiều. Là loại thảo mộc có tác dụng an thần đúng không? "

" Vâng ạ. "

" Ta thường bị mất ngủ, nhưng thuốc đắng khó uống. Sau này không biết ai gia có diễm phúc được con nấu canh an thần thế này cho uống không đây? "

" Người đừng đề cao như vậy, tay nghề con còn kém... "

Nghiêm Hạo Tường cười ngượng, thật ra trong lòng đang nhún nhảy, vui như vớ được vàng giữa đường. Còn sợ người sẽ ghét mình, không ngờ người nói chuyện ngữ khí nhẹ nhàng như vậy còn có ý khen mình, thật có cảm giác thành tựu.

" Vậy sau này chỉ cần người gọi con đều lập tức nấu ngay đem đến chỗ người. "

" Đứa nhỏ này nói chuyện cũng rất dễ thương, lại am hiểu dược liệu nhiều vậy quả thật hiếm có, sau này ai gia có nhã hứng lại gọi con đến nói chuyện. "

" Vâng ạ "

Lưu Diệu Văn nãy giờ cứng đờ mặt, ngoài một khoảnh khắc ôn nhu dịu dàng với Hoàng tổ mẫu ra thì không thấy biểu cảm gì nữa, thật sự nếu hắn không thở thì giống hệt như một bức tượng hoàn mĩ.

" Hạ Lâm, lấy Giảo cổ lam hôm nọ vừa tìm được đến đây. "

Nói xong với người cung nữ bên cạnh, Hoàng thái hậu quay sang cười với Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường bước đến gần, ngồi ở một cái ghế thấp hơn Lưu Diệu Văn.

" Người thật sự tìm được Giảo cổ lam sao? "

" Xem con kìa, vừa nghe đến ánh mắt sáng rực lên rồi, thích lắm sao? "

Nghiêm Hạo Tường không ngại bày hết cảm xúc lên mặt mình, gật gật gật gật.

Hạ Lâm đã quay lại, quả thực đem đến rất nhiều lá Giả cổ lam đã rửa sạch phơi khô, thứ này còn được gọi là "cỏ trường thọ", công dụng tăng sức khoẻ và kéo dài tuổi thọ, từ nhỏ đến lớn Nghiêm Hạo Tường chưa từng được thấy qua bao giờ, hôm nay lại thấy nhiều như vậy, pha trà thì thật sự là cực phẩm!

" con có thể chạm vào không ạ? "

Vẻ mặt Hoàng thái hậu hơi khó hiểu một chút, sau đó liền bật cười.

" Ây, tiểu tử ngốc, đem đến là cho con, không chỉ chạm vào mà còn có thể dùng nữa. Sau này dùng để pha trà hay làm thuốc rượu đều cho con quyết định. "

Hôm nay thật sự nhận được quá nhiều kinh hỉ, không cần làm vẻ thanh cao dịu dàng nữa, Nghiêm Hạo Tường chớp đôi mắt cún con đầy cảm động nhìn vị Hoàng tổ mẫu trước mặt

" đa tạ người, con nhất định sẽ dùng thật tốt! "

" Thôi được rồi, con về chỉnh trang lại y phục rồi đến chỗ ta một chút, ở chỗ ta còn rất nhiều thứ khác không tồi. "

Bây giờ mới nhớ lại xiêm y xộc xệch của mình, Nghiêm Hạo Tường lập tức cáo lui, trở về thay y phục. Hàn đại nương khi nghe cậu kể về một Hoàng thái hậu dịu dàng dễ tính không khỏi hơi bất ngờ.

Thoáng chút đã hai tháng trôi qua bình yên. Nghiêm Hạo Tường cảm thấy bản thân phi thường may mắn, từ nhỏ cậu đã nghe qua bao nhiêu chuyện sóng gió trong cung cấm, không ngờ bản thân có thể an nhàn sống, mỗi sáng còn có ngắm cảnh thưởng trà...

Vừa mới tấm tắc cuộc sống hạnh phúc bình yên thì một cỗ hàn khí đã kéo đến, người có khả năng biến không khí xung quanh thành mùa đông này chỉ có thể là...

Lưu Diệu Văn tiến vào, Lý Trọng theo sau cùng với thứ gì đó trên tay. Nghiêm Hạo Tường lập tức hành lễ.

" miễn lễ. "

Nghiêm Hạo Tường đặc biệt lưu tâm đến sấp vải lấp lánh trên tay Lý Trọng, hoa văn trên đó nhất định bỏ không ít công sức mới làm nên được, thật sự thêu may vô cùng tinh xảo.

" Thái tử, xấp vải này đẹp như vậy là cho thần sao? "

Nghiêm Hạo Tường dùng đôi mắt cún con nhìn Lưu Diệu Văn, thấy trên đầu hắn đã kéo theo một tầng mây đen...

"Xấp vải?"

...

" Là lễ phục. "

Nghiêm Hạo Tường tấp tắc khen ngợi, thì ra là lễ phục, thảo nào đẹp như vậy.

" Nhưng...lễ phục này để làm gì? "

...

" Ngươi chắc là hai tháng nay mình vẫn ngoan ngoãn ở trong cung không trốn ra ngoài chứ? "
...

" Năm ngày nữa là lễ thành hôn của Lục hoàng tử, chuyện bát quái trong cung ngươi đều thích quản, nhưng đại sự lại chưa nghe qua? "

Nghiêm Hạo Tường lục lọi lại trí nhớ một chút. Hình như Hàn đại nương từng nhắc về lễ gì đó lúc cậu đang nhặt lá trà, A Mãn cũng từng nói có người nào đó thành hôn lúc cậu đang vật lộn với mấy thứ kim chỉ và cái khăn tay.

" ...Thái tử thứ lỗi..."

" Mặc thử vào xem. "

Nghiêm Hạo Tường nhận lấy "xấp vải lấp lánh" trên tay Lý Trọng, cảm thấy vô cùng bối rối.

" Người ở đây... "

" Ta chờ ở đây xem ngươi mặc như thế nào, nhanh đi, bổn Thái tử không có thời gian. "

" Cái này... Hàn đại nương bận rồi, đến trưa mới về, A Mãn cũng không được. "

" Thì? "

...

...

" Lễ phục ngươi cũng không biết mặc? "

Thì ngoài ngày đại hôn có người phục vụ tận răng ra cậu chưa từng mặc lễ phục lần nào mà, sao lại trách được!

Lưu Diệu Văn lần đầu viết hết biểu tình lên mặt

tên-nương-tử-này-thật-khiến-bổn-Thái-tử-không-còn-chút-mặt-mũi.

" Lý Trọng... À thôi không cần. Bước vào trong! "

Nghiêm Hạo Tường chưa ý thức đã được Lưu Diệu Văn nói gì thì đã bị kéo vào phòng trong, thấy một gương mặt tượng tạc hoàn mĩ phóng đại trước mắt mình.

cái này không phải chứ???

Nghiêm Hạo Tường đứng đờ như tượng, không phản ứng để người kia tuỳ tiện gỡ từng cúc áo của mình. Hơi thở hắn phả vào bên má cậu làm Nghiêm Hạo Tường khẽ giật mình. Ý thức được tình hình khó xử của mình, cậu lên tiếng.

" Cái này...cái này..."

" Đều là nam nhân, sợ cái gì? "

Đuối lý, Nghiêm Hạo Tường im bặt.

Từng lớp áo trượt ra theo bàn tay thoăn thoát của Lưu Diệu Văn, trên người Nghiêm Hạo Tường chỉ còn lại một lớp áo mỏng.

" Dây này luồn qua cổ, sau đó cài lại ở phía trước, dây này quấn ngang hông, cổ áo phải đứng, chếch sang một chút... "

Lưu Diệu Văn nghiêm túc chỉ bảo, lần đầu tiên hắn nói nhiều đến thế, chỉ là kẻ học trò trước mặt không nghe được câu nào vào tai.

Cái tình huống một đại mỹ nam áp sát bên mặt mình như thế này, dù cậu là nam nhân cũng không thể nào không cảm thán được, còn có động chạm lung tung trên cơ thể...

Được rồi, cậu biết là mình nghĩ hơi quá, nhưng cái tình huống này cũng thật là bối rối đi!!

Không nhìn vào gương cậu cũng ý thực được mặt mình đỏ ửng lên thế nào, đây là lần đầu tiên không khí ở gần Lưu Diệu Văn lại nóng rực như vậy...

" Nhìn đủ chưa? "

Giọng nói trầm khàn kéo Nghiêm Hạo Tường trở về thực tại, lễ phục cũng đã mặc xong.

" A, đâu có... "

Nghiêm Hạo Tường vội vã bào chữa, được người đối diện ban cho một ánh nhìn "không cần phải chối".

Cậu nhìn vào gương. Khuôn mặt cậu vốn được nhận xét là có nét trang nhã cao quý, bộ lễ phục màu lam nhạt càng tôn thêm vẻ nhẹ nhàng thanh lịch.

Một lúc sau, Lưu Diệu Văn mới chậm rãi cất tiếng

" Ngươi mặc màu này trông đỡ chướng mắt hơn lễ phục thành hôn. "

Có thể xem là một lời khen chứ?

" Ngày hôm đó có cả người ở Dạ tộc đến dự, phối hợp cùng ta diễn xuất tốt một chút, một ánh mắt sợ hãi của ngươi cũng đủ phá hỏng liên hôn giữa hai nước. "

" đã biết. "

Sau đó Lưu Diệu Văn rời đi, để lại trong Nghiêm Hạo Tường những xúc cảm kì lạ. Đến đêm hôm đó, cậu vẫn chưa thể thoát khỏi những bối rối khi tiếp xúc gần với hắn.

Năm ngày trôi qua không chậm như cậu nghĩ.

Đương nhiên phần lễ phục vẫn là phải hỏi Hàn đại nương lại từ đầu, nhìn mấy thứ dây nhợ mà đầu óc Nghiêm Hạo Tường như trống rỗng.

Vật lộn thành công với bộ lễ phục, A Mãn đang giúp cậu chải lại tóc, phải chỉn chu một chút. Khi Nghiêm Hạo Tường vẫn mải mê với mấy thứ bột được tán từ thảo dược thì giật mình bởi tiếng nói của Hàn cô cô

"Thái tử".

Ngoan ngoãn đứng dậy hành lễ, Nghiêm Hạo Tường hơi ngạc nhiên vì sao Lưu Diệu Văn lại đến đây, sau đó ngớ ra liền quay sang hỏi thầm với A Mãn

"Trễ rồi sao?"

Lưu Diệu Văn hạ mình đến tận đây chỉ có thể là do cậu đã trễ. Không phải chứ, hôm nay đã cố gắng dậy sớm lắm rồi mà...

" Không trễ. Ta đến đón em. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top