Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bắn súng

Sáng sớm hôm sau, Tử Yên trong lúc đang ngái ngủ, đột nhiên có người gõ cửa phòng. Cô dùng hết sức lết chân ra cửa, cuối cùng lại gặp phải mấy gương mặt quen thuộc của đám Tu Triết.

Bối Tiểu Sam vẫn luôn nhanh nhẹn, trực tiếp ôm chầm tới cô rồi kéo vào phòng. 

"Tử Yên, sao cậu có thể đổi địa chỉ nhà được. Tìm cậu mệt muốn ngừng thở" 

Tử Yên không còn sức để bận tâm tới người đang ôm mình nữa, nói bằng giọng mệt mỏi: "Không phải còn sống sao? Bỏ ra cho tôi ngủ" 

Bối Tiểu Sam cười một cái, kéo cô vào phòng tắm dội thẳng nước lạnh vào mặt. Cô phì một hơi, giật bắn lên như tên dựng: "Cậu điên à? Có tin tôi đánh cậu không?"

"Cậu lẹ đi. Mình đợi ở ngoài" 

Thấy gương mặt cười như không thấy mặt trời của Bối Tiểu Sam, Tử Yên lập tức tỉnh ngủ, cái này không phải là có biến đó chứ? 

Không lâu sau, Tử Yên đi ra ngoài, bắt gặp ánh mắt áy náy của Hâm Viễn. Cô lập tức hiểu ra chuyện gì. 

Tu Triết ngồi ở ghế, cười như không cười: "Hôm qua cô tới Chợ Đêm?" Tử Yên nhíu mày: "Liên quan gì tới anh?" "Ồ, nếu cô thích chợ đêm, tôi có thể đưa đi." Tu Triết ảm đạm, liếc Hâm Viễn cách đó không xa. "Không cần" Tử Yên ném cho Hâm Viễn ánh mắt cậu-chuẩn-bị-đi-là-vừa. 

"Tử Yên, đi xem bắn súng không?" Bối Tiểu Sam kéo tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt Tử Yên lóe lên tia hứng thú: "Bắn súng? Ai bắn?" 

Hâm Viễn trợn tròn mắt: "Hơ hơ, chuyện này gần như hot nhất bạch đạo, đừng nói cô không biết đấy nhé?" Hắn vừa nói xong, một chiếc dép liền bay lên gương mặt đẹp trai kia. Tử Yên chau mày: "Tôi chính là kiểu người không biết gì hết." 

"Là thi bắn súng, ở đấu trường Mã Lập. Mình nghe ba nói là bạch đạo, hắc đạo đều tham gia nhưng chỉ có 20 người thi đấu. Hình như là mỗi bên cử 10 người đi. Thi bắn súng vẫn tính điểm như bình thường nhưng có điều dùng đến công nghệ căn chỉnh của Đại Nghiên Hồng Đức để đo tính điểm chính xác hơn thôi" 

Nghe Bối Tiểu Sam nói tới cái tên Đại Nghiên Hồng Đức, trong lòng Tử Yên không khỏi đau nhói. Đó là hiệu của cha cô, cha cô ban đầu khi tiến vào con đường này đã dùng hiệu này. Đại Nghiên Hồng Đức được mệnh danh là Nhà nghiên cứu số 1 cũng là do những thứ ông đã sáng tạo ra. 

Tử Yên đang suy nghĩ viển vông, đột nhiên tâm trí bừng tỉnh khi nghe tiếp: "Quy mô thi cũng lớn lắm. Nghe nói cả Vũ Gia hắc đạo cũng tham gia" 

Vũ Gia.... chính là cái tên này. 

Ánh mắt Tử Yên sáng lên, giọng nói cực kì hưng phấn: "Đi, sao không đi" 

Đấu trường Mã Lập.

Ngồi ở hàng ghế Vip, Tử Yên lướt qua toàn bộ khung cảnh trước mắt. Bối Tiểu Sam nói quy mô lớn, đúng là vậy. Đối diện cô bên kia là hắc đạo, rất nhiều băng đảng, gia tộc với kí hiệu khác biệt ngồi chen chúc. Đó là thuộc hạ cấp trung. Vũ Gia cũng có nhiều thuộc hạ cấp trung, nhưng họ có chút khác biệt, cực kì im lặng. 

Phía cô là hàng trăm người đang bàn luận nói về chủ đề bắn súng. Không có kí hiệu kì quái như hắc đạo, mà là những dòng chữ thể hiện tên công ty, gia tộc hào môn. Đúng, bạch đạo là hàng ghế cô đang ngồi. 

Tử Yên có chút buồn cười, cô là người thuộc dòng tri thức, sao bọn họ lại để cô ngồi ở đây? Cũng đúng, nếu cô bị kẹt ở giữa, họ sẽ để cô đứng dưới đấu trường làm bia bắn cũng nên.

Bối Tiểu Sam ngồi bên cạnh Tử Yên, hào hứng: "Hí hí, nghe nói Trạch Hào sẽ tham gia. Mình muốn xem trình độ của anh ấy xem có đạt mức độ an toàn của mình hay không. Nếu sau này mình gặp quái thú, anh ấy có thể xông lên trước bắn bùm bùm bùm vào mấy con đột biến kia. Gặp cướp anh ấy sẽ đánh gãy đầu bọn họ vì dám dọa mình. Nghĩ thôi cũng thấy vui." 

An toàn? Tử Yên lắc đầu, thực sự không hiểu cô gái này đã đọc bao nhiêu tiểu thuyết rồi. 

Hâm Viên cầm điện thoại ngồi bên cạnh Bối Tiểu Sam, giễu cợt : "Bà cô, bây giờ là thế kỉ thứ bao nhiêu rồi còn xuất hiện quái thú? Hoang tưởng như cậu thì cũng không hiểu sao con "trạch" con kia có thể thích được." Bối Tiểu Sam liếc mắt lườm ai kia đang lướt hình cái tiểu thư dòng bạch đạo xinh đẹp mà khinh thường: "Còn hơn cái thứ cẩu độc thân như cậu. đến chó cũng không cần." 

"Haha, cẩu độc thân thì sao? Tôi thích đi phá những cặp đôi tình nông như cậu đấy" 

"Ồ, nói tôi tình nông thì cậu nên chuẩn bị tâm lí hốt thức ăn cho chó đi là vừa" 

....

Tử Yên ngáp ngủ, ánh mắt có vẻ mệt mỏi: "Sao còn chưa bắt đầu?" Bối Tiểu Sam sau khi đã "cắn" cái người tên cẩu độc thân kia xong, vui vẻ quay lại nói với cô: "Còn 20 phút nữa mới bắt đầu."

Một tên thuộc hạ đột nhiên đi tới hàng ghế đầu Tử Yên đang ngồi, báo cáo: "Bối Đại Tiểu thư, thiếu gia bị thương rồi." 

"Cái gì?" Bối Tiểu Sam hét lên, đứng bật dậy. 

"Thiếu gia bị bắn thương, đang nằm trong phòng nghỉ." 

Nghe vậy, Hâm Viễn đỡ Bối Tiểu Sam xuống, cô ấy lập tức chạy thật nhanh về hậu đài. Tử Yên và Hâm Viễn bình tĩnh đi bên cạnh tên thuộc hạ. Cô gặng hỏi: "Sao lại xảy ra chuyện đó?" 

Tên thuộc hạ cũng sốt ruột không kém, bước nhanh hơn: "Phát hiện có người lẻn vào đổi khẩu súng của thế lực hắc đạo, thiếu gia đuổi theo. Tên kia thực sự quá nhanh, thoáng cái đã biến mất. Thiếu gia rơi vào tầm ngắm của hắn, hai người trong quá trình bất phân thắng bại thì thiếu gia bị hắn ghim hai phát súng vào tay phải."

Hâm Viễn kinh ngạc. Còn bắn bị thương người như Trạch Hào cũng đủ biết hắn mạnh tới mức nào. 

Trong phòng nghỉ, Trạch Hào được băng bó ngồi trên ghế nghỉ, vết máu vẫn chảy ra thấm đỏ một vùng. Bối Tiểu Sam ngồi bên cạnh cực kì lo lắng, mắt như sắp khóc tới nơi. Sắc mặt Tu Triết hiếm khi nghiêm túc, trao đổi lại với một vài người. 

Tử Yên bước vào, phát hiện không khí trong phòng trầm lặng. Cô đi tới quan sát vết thương của Trạch Hào, rồi nhìn vào hai viên đạn đã được gắp bỏ ra trên dĩa, khó tin. Đây là loại đạn tự chế của súng lục ổ xoay 625, sát thương lớn, có độc ở đầu đạn. Thủ phạm có vẻ rất hiểu rõ về độc dược và súng. 

"Bây giờ còn cách nào khác không?" Tử Yên quay đầu lại, Tu Triết hình như đang thuyết phục người đàn ông ở đối diện. Hắn cao tầm 1m9, người dong dỏng cao, mặc vest đen trắng, mắt sắc nâu. người tỏa ra sự lạnh lùng khó tả: "Tìm người thay thế." 

Tử Yên còn tưởng Tu Triết là người lạnh lùng nhất mình từng gặp, nhưng chắc cô đã lầm. Trên thế giới còn có nhiều người cô còn chưa nhìn thấy.

Chứng kiến Tu Triết bất lực gọi thuộc hạ tìm người, Tử Yên không có gì muốn nói cả. Hắc đạo quan trọng nhất là người thắng, kẻ thua. Một khi đã thua thì ngóc đầu dậy không nổi. Nhưng như vậy có phải...hơi quá? 

Người đàn ông mắt nâu kia nhàn nhạt lướt qua Tử Yên, cô không chớp mắt nhìn hắn. Bỗng, hắn chỉ tay về phía cô: "Vị tiểu thư này...." Tu Triết cười nhạt đứng trước mặt cô: "Bạn tôi, xin lỗi anh." 

Người đàn ông mắt nâu dời sự chú ý đi, có chút thất vọng: "Còn 9 phút nữa là tới giờ thi đấu. Nếu các anh không thể tìm ra người thi đấu phù hợp thì chuyện của hai vị thiếu gia, Vũ Gia chúng tôi xin phép." 

Cái gì? Vũ Gia?

Gương mặt thoáng ngạc nhiên, ánh mắt đánh giá của Tử Yên lọt vào con mắt nâu của người đàn ông kia, hắn lên tiếng: "Gọi tôi là Thiên Long." Tử Yên gật đầu, trong lòng đang có một nồi nước sôi chưa tắt bếp. 

Bối Tiểu Sam giống như sắp khóc, Tử Yên dìu cô ra ngoài tránh ánh mắt kiêng kị của mấy người hắc đạo. Ra tới ngoài hành lang, cô ấy mới khóc thành tiếng: "Tử Yên, làm sao bây giờ?" 

"Chuyện của Tu Triết và Trạch Hào... là gì?" Tử Yên ngồi xổm, tay vuốt nhẹ lưng Bối Tiểu Sam, cô ấy vừa khóc vừa nói: "Thuộc hạ của Tu Triết và Trạch Hào trong lúc làm nhiệm vụ đã bắn bị thương người của Mã gia, bọn họ lấy đà lấn tới, ép phải xử lí thỏa đáng." 

"Mã gia? Không phải chỉ là một gia tộc nhỏ sao?" Bối Tiểu Sam lắc đầu: "Nghe Hâm Viễn nói bọn họ là một nhánh cung cấp nhiên liệu cho Lăng gia." 

Lăng gia.... Lăng gia của Lăng Tộc???

Thấy hai con mắt tròn của Tử Yên, Bối Tiểu Sam ngừng khóc, lại kể: "Lăng gia đối với việc này ngoài mặt không quan tâm, trong lòng giống như con sói thấy chú cừu non. Họ tuyên bố: "Tra rõ ngọn ngành, trách nhiệm kẻ đứng đầu là tội lớn." Nói tới đây nước mắt lại tuôn ra, cầm tay Tử Yên: "Tử Yên, cậu có quen ai giỏi môn này không? Nếu không tìm được, bọn họ sẽ ra tay thật đấy"

Tử Yên đã nghe Lãng Vĩ kể về những thế lực lớn của hắc đạo, đương nhiên là có Lăng Tộc. Lăng Tộc là đối thủ cạnh tranh 1-1 với Vũ Gia trên chiến trường. Cả hai gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm nhưng vẫn chưa thể giải quyết đối phương cũng thấy sự việc rắc rối tới mức nào. 

Lăng Tộc rất kiêng kị Vũ Gia, Vũ Gia thì không. Vì thế nếu xuất hiện Vũ Gia ở đằng sau, tự động Lăng Tộc sẽ tự động dần dần rút lui vì bọn họ đang trong thời gian điều dưỡng nhân lực. Tới lúc đó, Vũ Gia có thể lấy đi một nhánh, hai gia tộc của Tu Triết, Trạch Hào cũng sẽ an toàn. 

Đối với Trạch Hào, Tử Yên hoàn toàn không có ấn tượng. Nhưng Bối Tiểu Sam thì có, cô ấy là người bạn đầu tiên của cô. Nếu Trạch Hào bị gì đó, chắc chắn Bối Tiểu Sam và gia tộc của cô ấy cũng sẽ bị liên lụy. Tử Yên cắn môi, tỏ ra như đang suy nghĩ rồi đập lên đầu gối: "Có, tôi có quen một người." 

Bối Tiểu Sam nghe thấy, lập tức lấy tay lau nước mắt.

Lạc Tử Yên đứng trước mặt người đàn ông tên Thiên Long, hàng chân mi không khỏi chếch lên. Trái ngược với Tử Yên, Thiên Long vẫn một mực lãnh đạm đánh giá, lát sau mới hỏi: "Cô thực sự muốn thi?" 

"Đúng." Tử Yên gật đầu, ánh mắt Thiên Long xẹt qua tia thận trọng: "Đã từng có kinh nghiệm?" 

"Năm 4 tuổi đã luyện qua." Tử Yên nói qua loa vài chữ, cô bây giờ không có thời gian đứng kể chuyện với người của Vũ Gia. Chậm một khắc, e rằng sẽ không kịp thi đấu. 

Thấy cô có vẻ khá tự tin, Thiên Long nhíu mày: "Cuộc thi này không quan trọng, cô chỉ cần thể hiện hết năng lực là được." 

"Không quan trọng? Vậy thì sao một thế lực đứng trên hàng vạn người như Vũ Gia các anh và những thế lực hắc-bạch đạo khác lại quan tâm tới như vậy? Quan trọng tới mức để tổng chỉ huy của Trạch Tu thi đấu, dùng tới thiết bị đo của Đại Nghiên Hồng Đức, thuê sát thủ đổi vật dụng thi? Tôi nói đúng chứ?" Qua những việc xảy ra, Tử Yên không tin đây là một cuộc thi tranh đấu bình thường. Chuyện này chắc chắn chỉ có người trong gia tộc biết, càng không được để người ngoài biết. 

Nghe vậy, chân mày đang nhíu của Thiên Long lại càng sâu, hắn chạm tay hai lần vào thiết bị kết nối màu đen trên tai, không biết hắn nghe được cái gì nhưng sắc mặt tựa hồ có chút không tin tưởng cô, hạ thấp giọng nói: "Cô có điều kiện?" 

"Hi vọng Vũ Gia các anh không tiết lộ thông tin của tôi." 

Lại là lần thứ hai Thiên Long liên lạc với người đầu bên kia, gật đầu: "Thành toàn"

Sân đấu súng. 

Hàng thi đấu đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe báo danh của người bình luận thì tiến lên vị trí của mình. Bạch đạo đều đã vào quy củ cả, phía hắc đạo hình như đang thiếu người, đếm đi đếm lại cũng chỉ có 9 người, thiếu người của Vũ Gia.Người xem không bàn luận lung tung, chỉ quan tâm hú hét cổ vũ tinh thần người phía mình. 

Phía Bối Tiểu Sam lại có chút hỗn loạn. Tử Yên biến mất! Tu Triết đã tập hợp người của mình tìm khắp ngóc ngách hậu đài nhưng không có người. Trạch Dương ôm cánh tay bị thương của mình trấn an Bối Tiểu Sam: "Cô ấy trước khi đi có nói gì với em?" Bối Tiểu Sam ngó tứ phía, chân tay luống cuống: "Cô ấy tìm được người thay thế rồi."

Hâm Viễn cầm điện thoại, sắc mặt khó coi: "Chị hai ơi, nghe máy đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top