Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người đàn ông kì lạ

Tử Yên trở về căn hộ ở chung cư. Cô mệt mỏi ngả lưng ra ghế, mắt dán lên trần nhà, não bộ không ngừng suy nghĩ.

Cha cô là Tiến sĩ Nghiên cứu số 1 của Trung Hoa, ông đã từng làm việc cho hắc đạo, bạch đạo, thậm chí là ngoại đạo. Người nhắm tới ông không ít, nhưng người bảo vệ ông cũng không phải một hai người.

Tử Yên không quan tâm cái gì mà hắc đạo, bạch đạo. Thứ cô quan tâm là người đã ra tay với ông một tháng trước, và tại sao sự việc đã qua hơn 30 ngày nhưng những người bảo vệ ông vẫn chưa có hành động gì.

Nghĩ tới đây, Tử Yên nghiến răng ken két. Nhiệm vụ bảo vệ người của họ còn không bằng cô thuê một vệ sĩ.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, Tử Yên một mình ở trong nhà. Làm việc cá nhân xong, cô leo lên chiếc giường nhỏ của mình lấy laptop ra. Trên Baidu có rất nhiều tin "hot", tin mới, hay tập tin rác của bạch đạo, nhưng lại không có một chút liên quan tới hắc đạo gì đó.

Lạc Tử Yên còn nhớ vài tháng trước, cha cô từng có hành động rất khả nghi. Nhưng khi cô hỏi, ông chỉ đáp: "Mối làm ăn lớn." Tử Yên không hiểu ông nói gì, chỉ biết ông cặm cụi ở xưởng ngoại ô một thời gian dài. Trong thời gian đó, lúc cô đang dọn dẹp phòng của ông, phát hiện ra một tờ giấy trắng với những hàng chữ khó hiểu. Phía bên trái còn có kí hiệu một con rồng xanh lúc ẩn lúc hiện, toàn bộ thân rồng đính một cái gì đó lấp lánh màu xanh. Tử Yên đoán đó là kim cương.

Mấy tháng sau đó thì cha cô quay lại, ông cười lớn và ôm cô: "Sau này chúng ta phát tài rồi. Cha sẽ đưa con sang nước ngoài học tập và làm việc. Không cần phải ở lại nơi nguy hiểm này làm gì." Tử Yên không ngốc, chỉ nghe thôi đã cảm thấy người mà cha cô lần này làm việc cho là người có thế lực lớn. Hình kí hiệu những sinh vật kia là tượng trưng của hắc đạo, bạch đạo nghiêm cấm nhưng kí hiệu xăm hình đó. Vì thế, cô đưa ra nhận xét: Người đó là người có thế lực lớn, ai ai cũng khiếp sợ ở hắc đạo.

Baidu là ứng dụng trực thuộc của bạch đạo, bọn họ lại cực kì đối địch với hắc đạo, khả năng 0,1% là có thông tin cô cần. Vì thế, Tử Yên chỉ lấy ra nghiên cứu kí hiệu của thánh linh kì lạ kia.

"Reng...." Điện thoại bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh, Tử Yên nhìn liếc qua dòng chữ số, nhíu mày bắt máy: "Lại chuyện gì?"

Bối Tiểu Sam bên kia nói với giọng ấm ức: "Tử Yên, tới bar chơi không?"

"Tới làm gì? Tôi không có rảnh như các cậu" Tử Yên nhìn lướt qua dòng tin tức trên Baidu, không để tâm tới cuộc nói chuyện. Bối Tiểu Sam ngập ngừng mãi mới nói: "Họp hội Cao Triết."

Tử Yên nghe thấy lời nói của Bối Tiểu Sam, trầm mặc hồi lâu rồi dồn sự chú ý sang đầu giây kia, cô nhíu mày: "Hôm nay vừa mới tốt nghiệp?" Bối Tiểu Sam nhẹ giọng: "Thì..thì có chuyện quan trọng đó."

Nghe giọng điệu của Bối Tiểu Sam, cô cũng đủ biết cô ấy đang có ý nghĩ gì. Không chần chừ lâu, Tử Yên lên tiếng: "Thời gian, địa điểm cụ thể?"

"Tối nay, 22 giờ 10 phút ở bar Hùng Dư, phòng Vip số 101. Chỉ cách chung cư cậu ở nửa cây số thôi" Tử Yên cúp máy, nhìn đồng hồ trên tay, đã gần 22 giờ rồi. Cô không vội thay đồ rồi tới Hùng Dư.

Đến nơi đã 10 giờ đêm tròn, Tử Yên huýt sáo tán thưởng. Nơi xa hoa, lộng lậy như Hùng Dư nhưng bàn truyện trọng đại. Bọn họ tìm chỗ thích hợp đấy.

Mất không lâu để Tử Yên tìm ra căn phòng mà mấy người Bội Tiểu Sam đang ở trong. Cô mở cửa bước vào, lạnh lùng liếc những người trong phòng. Ngoài hai người là Bội Tiểu Sam và Hâm Viễn, còn có....

"Tử Yên, cậu tới rồi" Bội Tiểu Sam nhanh nhẹn tới bên cạnh cô, khoác tay ngọt ngào. "Bội Tiểu Sam!!" Tiếng của một người đàn ông không hơn tuổi Tử Yên là mấy, mặc vest ngồi thẳng lưng, ánh mắt chứa tia tức giận. Là Trạch Hào.

Bội Tiểu Sam bĩu môi buông cánh tay Tử Yên đang ôm ra, rất nhanh chóng dẫn cô tới ngồi bên cạnh mình: "Tử Yên, mình nhớ cậu lắm đó"

Ánh mắt Tử Yên lướt nhanh qua người đối diện với mình. Tu Triết thoải mái ngả lưng ra ghế, tay để trên đùi, mặc vest lịch lãm, mắt hắn dường như không rời khỏi cô. Bộ dạng nho nhã, cười: "Xem ra hôm nay tôi không được chào đón nữa"

Hâm Viễn đứng dậy, cười khanh khách: "Cậu nói xem rốt cuộc là tôi có nên mời cậu về không"

Xem ra Lạc Tử Yên đã đoán đúng rồi, cô không nói chuyện, cầm lấy điện thoại mở nhạc nghe. Tu Triết không quan tâm tới hành động của cô, lãnh đạm liếc Hâm Viễn: "Tốt nhất cậu nên ngồi xuống trước khi tôi đá cậu ra khỏi phòng"

Hâm Viễn bĩu môi. Hắn dám ngồi sao? Ở đây ai cũng có đôi có cặp, tại sao hắn lại phải ngồi một mình?

Cửa phòng được Hâm Viễn mở ra, ba bốn phục vụ đưa rượu và đồ ăn vào, bày trên bàn uống. Bội Tiểu Sam tiện tay lấy dĩa hoa quả ăn. Mấy người Trạch Hào cũng tự nhiên dùng bữa.

"Chuyện trọng đại của mấy người là mời tôi tới đây uống rượu?" Tử Yên ngẩng đầu liếc 4 người trong phòng. Hâm Viễn bất đắc dĩ bị đẩy lên trả lời: "Thì ăn mừng một chút. Không phải hôm nay là chuyện vui sao?"

Tử Yên đứng dậy, phủi đồ: "Xin lỗi tôi không biết uống rượu." Bối Tiểu Sam đặt dĩa hoa quả lên bàn, chạy tới nắm tay cô: "Cậu không biết uống rượu thì cũng phải bảo vệ mình chứ? Ba người này không hẳn có ý tốt với mình...nha?"

Hâm Viễn trực tiếp sặc nước. Cái gì mà ý tốt? Hắn thèm lắm sao? Tu Triết đỡ trán, không quan tâm tới Hâm Viễn. Chỉ có Trạch Dương là đen hết mặt.

Nể tình Bối Tiểu Sam, Tử Yên ngồi xuống bên cạnh cô ấy, lấy nước lọc uống.

Trạch Dương đột nhiên quay sang Tu Triết hỏi: "Không phải cậu phải đi gặp lão đại gì đó sao?" Tu Triết nhướng mày: "Bọn họ quan trọng thời gian. Chưa đến giờ, hắn sẽ không xuất hiện. Hắn đến rồi, tôi còn rảnh hơi ngồi đây nói chuyện với cậu sao?"

Hâm Viễn rùng mình: "Nghe nói hắn có thể dùng một tay hạ gục cả một con cá voi. Ôi thật đáng sợ" Trạch Dương nhìn Hâm Viễn bằng ánh mắt khinh thường: "Đó có là gì? Người của hắn, là huấn luyện cực khổ ở rừng Amazon, sống chết ở Thái Bình Dương còn chưa là gì. Cậu là người ở bạch đạo, không hiểu mức độ độc ác của hắn đâu"

Tử Yên không có hứng thú nghe chuyện bạch đạo, hắc đạo. Cô cảm thấy mình đến đây làm búp bê cho bọn họ nhìn thì đúng hơn.

Bối Tiểu Sam đột nhiên đưa một chén rượu tới trước mặt Tử Yên, cô ấy cười: "Uống một chén không say được đâu." Tử Yên hoài nghi nhìn chén rượu, cô chưa từng nếm thử cái vị của đồ uống này, chính xác là cha cô chưa từng để nó gần cô.

"Chậc, mình nói cậu biết Tử Yên. Tôi biết uống rượu cũng từ một chén mà ra. Rượu này không say đâu, ngọt lắm." Bối Tiểu Sam thuyết phục, Tử Yên cũng cầm lấy, hơi do dự uống hết. Đầu lưỡi cô hơi co lại, cảm giác như mình vừa nếm thử nước ngọt chứ không phải rượu. Hai mắt cô hơi sáng lên, nhìn Bối Tiểu Sam ở đối diện: "Cũng được."

Đầu óc Tử Yên hơi quay cuồng, cô đứng lên: "Tôi ra ngoài đi vệ sinh chút" Đám người Tu Triết không chú ý tới cô, chỉ có Bối Tiểu Sam gật đầu.

Ra khỏi phòng, Tử Yên loạng choạng, đầu cô như muốn vỡ "ong" ra vậy. Chân tay mềm nhũn ra, gương mặt cô hơi ửng hồng. Cái gì mà không say? Đây là bộ dạng say khướt rồi đấy. Tử Yên uống rượu xong, thân thể đã mất đi vẻ cảnh giác, tự vệ vốn có. Thay vào đó, cô lại giống như một cô gái trêu hoa ghẹo nguyệt.

Cô thấy một phục vụ đi tới, tranh thủ lúc người đó không để ý, cướp lấy một chai rượu. Cô giống như con chuột nhắt, chui lủi ra dưới hầm cầu thang đi lên. Tay dùng sức mở nắp rượu ra.

"Không ra, không ra. Ngươi dám chống ta sao?" Tử Yên nói ra những câu nói không vui, thái độ có chút bực tức. Sau một hồi, cái nắp cũng biến dạng, rồi rơi ra. Tử Yên cười khểnh, cầm lấy chai rượu, tu một hơi.

Cô đứng lên, đầu đụng phải tường. Chân mày nhăn lại, dùng sức chân đá vào nó: "Sao ngươi lại ở đây? Dám mọc ở đây hả?"

Người ta có câu: Uống rượu vào là trông như người khác. Câu nói này chính là áp dụng lên cho Tử Yên.

Cô đi lòng vòng, gặp rất nhiều mĩ nhân. Cô đều dùng rượu trêu họ, khiến họ đỏ mặt chạy xa khỏi cô. Đang đi, đột nhiên cô va phải cái gì đó rất lớn. Thân thể không chủ động được, trực tiếp ngã xuống sàn.

Tử Yên xoa xoa mông, đứng dậy đối diện với người trước mắt. Cô hơi ngây người. Đó là một người đàn ông cao hơn cô hẳn một cái đầu. Ngũ quan xuất sắc, đôi mắt sắc bén chứa đựng tia hung ác nhìn cô. Môi mỏng không chút động đậy, lại làm cho Tử Yên giống như gặp tiên.

Cô cười lớn: "A, người đẹp..." Cô chưa chạm vào người đàn ông đó, hắn đã giơ tay bóp chặt cổ cô giơ lên cao. Tử Yên khó thở, gương mặt say khướt thêm đỏ: "Người đẹp, bỏ ta ra... khụ khụ."

Đằng sau người đàn ông đó còn có ba bốn người đi cùng, ai cũng tỏa ra sát khí hừng hực. Nhưng cô chỉ để ý tới người đàn ông đi đầu này. Hắn đẹp tới nỗi Tử Yên không biết mình đã chết chưa.

Tử Yên bị hắn bóp cổ không nói lên câu, cô cúi đầu không được, sức hắn dùng quá lớn. Tử Yên đưa bàn tay lên tay hắn, nhấp vào xương tay với sức lớn nhất của cô. Người đàn ông kia nhíu mày, hơi buông lỏng tay, Tử Yên chớp lấy thời cơ, cắn mạnh răng vào tay hắn.

Hắn buông ra, hai người đằng sau định tiến lên ra tay với cô thì bị ngăn lại. Họ ném lại cho cô ánh mắt khinh thường, Tử Yên ngồi dưới đất, hét lớn về phía bọn họ: "Đồ mĩ nhân dở tệ"Tử Yên đứng dậy, nhặt lấy chai rượu trống không của mình, khóc không ra nước mắt: "Hết rồi? Á, tên khốn."

Đám người của người đàn ông kia dừng lại đôi lúc, một người với con mắt màu lục đi tới trước mặt cô vỗ mạnh vào đầu, Tử Yên không kịp phòng bị ngất đi.

Sáng hôm sau, trong phòng nghỉ của bar, Tử Yên ôm gối ngủ như không có gì liên quan gì tới cô. Đôi chân mày hơi nhíu lại, cô bắt đầu tỉnh ngủ. Cô vươn vai cử động, phát hiện cổ đau nhức vô cùng.

Tử Yên không kịp hiểu gì cả, cô vội nhớ lại những gì diễn ra ở tối qua. Lúc đó cô ra ngoài đi vệ sinh... sau đó, không có sau đó nữa. Cô uống rượu vào không biết đã gây ra họa gì mà lại khó thở như vậy.

Còn nữa, cô sao lại ở trong phòng nghỉ thế này? Tử Yên lao vụt vào phòng tắm soi gương, hai mắt trợn lên nhìn. Cổ cô sao lại có mấy vết bầm tím thế này? Đến gần hơn, cô nhìn thấy những vết bầm này nối lại giống với một bàn tay??

Cô bị bóng đè sao? Không ổn rồi. Nơi này không ở được, có ma.

Tử Yên định rời khỏi phòng nghỉ, mở cửa ra mới biết có người canh giữ. Hai người đàn ông lực lưỡng mặc vest, nghiêm túc đứng ở cửa. Nhìn bọn họ hung tợn như vậy, cô đột nhiên cảm thấy họa này lớn hơn cô nghĩ.

Hai người giữ cửa thấy cô thò đầu ra, bọn họ lập tức đẩy đầu cô vào, đóng chặt cửa. Kết quả là Lạc Tử Yên bị đẩy tới mức ngã bệt xuống sàn. Trong lòng thầm rủa mấy tên đàn ông ăn hiếp phụ nữ.

Cô nhìn quanh, phòng không có người, chỉ có mình cô. Đồ đạc được sắp xếp đúng vị trí, trừ chiếc giường cô vừa nằm. Cửa sổ đóng kín. Chờ đã, cửa sổ? Tử Yến lóe lên tia vui mừng, cô chạy tới mở cửa sổ.

Ôi không, cô đang ở tầng mấy đây? Cao thật đấy. Tử Yên nhìn chằm xuống mặt đất. Đây chắc chắn là tầng 5-6 gì đó. Không còn cách nào khác, phải nhảy xuống thôi.

Tử Yên đi vào phòng tắm, lấy vỏ chăn dự phòng, khăn tắm buộc chặt lại với nhau tạo thành một sợi dây rất dài. Cô buộc một đầu vào chân giường, đầu còn lại thả xuống dưới.

Cô tháo đôi giày thể thao ra, lấy giây giày buộc vào thắt lưng. Sau đó cô bước qua cửa sổ, may mắn là họ xây thừa ra hằng gạch dưới cửa sổ để giúp cô can đảm đi xuống. Tay nắm chặt vào vỏ chăn, Tử Yên từ từ trèo xuống.

Lơ lửng giữa những tầng nhà là thân hình nào đó đang trượt xuống. Người đi đường ngoài trợn mắt nhìn, hình như còn gây ra tắc nghẽn giao thông. Tử Yên xuống đất an toàn, cô tháo dây giày ra đi lại. Mấy cái này làm sao làm khó cô được.

Quan sát khắp nơi, không phát hiện ra người nào theo dõi, Tử Yên mới yên tâm ra ngoài bắt taxi.

Tử Yến rất thông minh, cô biết người cô mang họa chắc chắn là người có thế lực. Vì thế, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thanh lý căn hộ đó rồi bí mật tới một khách sạn ngủ qua một đêm.

Tới phòng ngủ, Tử Yên đã lăn tới giường, ôm một cái gối. Thanh lý căn hộ cô ở không dễ chút nào, may mắn có cặp vợ chồng mới cưới lên thành phố tới chỗ chủ chung cư mua nhà. Tử Yên gặp họ liền đem nhà đi bán. Tưởng bọn họ mới cưới nên kinh tế còn khó khăn, ai ngờ họ còn vui mừng như muốn khóc, lấy nhà với giá cao hơn giá lúc đầu cô mua lên tới 50%.

Đồ dùng trong nhà cũng bị cô đem bán ở ngoại ô, Tử Yên chỉ giữ lại bức ảnh của cha và cô. Đó là thứ duy nhất cha cô để ở căn hộ, ngoài ra đồ của ông đều ở căn nhà ở ngoại ô kia.

Mi mắt cô hơi cụp xuống, không biết cô đã ngủ bao nhiêu tiếng ngày hôm nay rồi... nhưng bây giờ, thực sự vẫn buồn ngủ.

Chiều tối, Tử Yên bất giác tỉnh ngủ. Cô ôm mặt dựa vào thành giường. Dường như có quá nhiều việc xảy ra khiến cô mệt mỏi hẳn. Không biết dây thần kinh của cô có bị chập mạch hay không mà lại gọi điện cho Hâm Viễn lúc nào không hay.

"Hú, Lạc tiểu thư sao lại gọi điện cho tôi vào giờ này?" Hâm Viễn huýt sáo cao giọng, chứng tỏ bên cạnh anh ta không có người. Tử Yên trầm mặc suy nghĩ, lát lâu mới hỏi: "Nơi nào cung cấp tin tức ở hắc đạo?"

Hâm Viễn cười khanh khách: "Cô khen tôi "Anh Viễn đẹp trai" thì tôi sẽ nói cho cô." Tử Yên đen mặt, hạ giọng: "Có tin ngày mai cậu không nhìn thấy mặt trời không?"

"...Được rồi, nể tình cô là bạn, tôi cũng nói luôn. Trạch Dương nói, ở hắc đạo, có một nơi gọi là Chợ đêm, chuyên mua bán tin tức xã hội đen bằng tiền"

Tử Yên nhíu mày: "Chợ Đêm? Sao tôi chưa từng nghe?"

"Haha, cô biết địa điểm đó sao? Chỉ có những người có quyền lực, người mua thông tin rồi mới biết thôi. Nó nằm cuối một con hẻm ở thành phố S.... nghe nói nguy hiểm lắm..cậu định tới đó à?"

"Không. Một người bạn của tôi hỏi. Chuyện này cấm cậu nói cho đám Tu Triết biết. Hắn biết, tôi sẽ khiến gương mặt cậu coi là số một thành một đống vỡ vụn."Không để Hâm Viễn trả lời, Tử Yên đã cúp máy.

Tốt lắm, Chợ Đêm. Thông tin này rất có giá trị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top