Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Tác phẩm: Vãn Triều - chương 3

Tác giả: Thất Tiểu Hoàng Thúc

Tổ gõ: AlexGreen95, Phyhills, Miaisgorgeous
_______

Buổi thu âm đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ, có điều Triều Tân không thu ban đêm, chiều nào cũng kết thúc đúng năm giờ, phải đi đón con gái tan học.

Vấn đề này đã được nói rõ trước khi ký hợp đồng, đương nhiên là Tô Xướng không có ý kiến. Vừa hay Vu Chu cũng đang muốn cô điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, vậy nên mọi người không hẹn ăn tối, cứ thế đúng giờ là tan làm.

Tô Xướng lái xe đưa Hướng Vãn về Tân Tân Gia Viên. Hướng Vãn chào tạm biệt hai người, khoác chiếc ba lô nhỏ lên, ghé qua sạp đồ ăn ngay cửa ra mua hai bó rau.

Bụng nghĩ không biết nhà có còn đủ mì cho một bữa?

Đến đây đã hơn một năm, cũng lâu rồi cô chưa nhớ lại tháng ngày có người hầu kẻ hạ, cơm bưng nước rót khi trước, cứ như đang sống một cuộc đời khác vậy.

Về đến nhà, việc trước nhất phải mở TV lên đã. Đó là thói quen được hình thành lúc còn ở nhà Vu Chu. Tiếp đến, cô lấy hạt mèo đặt ngay cửa, xuống lầu cho mấy chú mèo hoang trong khu ăn.

TV vẫn để mở, thế thì khi trở lại sẽ cảm giác như có người đang chờ cô ở nhà.

Trong tiểu khu không nhiều màu xanh cây lá, chỉ đơn sơ một vườn hoa nho nhỏ thưa thớt vài lá cành ngọn cỏ, chẳng đủ phủ thân hình mấy chú mèo hoang. Hướng Vãn vẫn luôn tự hỏi không biết vào đông thì chúng phải làm sao, biết trốn đi đâu?

Có hai chiếc bát inox được đặt khuất bên mép bồn hoa, Hướng Vãn đổ thức ăn vào một cái, sau đó mở ba lô, lấy chai nước khoáng chưa uống hết ra đổ vào bát còn lại.

Chú mèo cam dạn nhất lập tức chạy đến, lê cái thân hình béo ú vùi đầu vào bát thức ăn. Bên cạnh còn có Tiểu Bạch, anh em tốt của nó, hai đứa hay rúc vào nhau sưởi ấm. Có điều Tiểu Bạch nhát gan, thường thì Hướng Vãn phải lui ra vài mét, nó mới dựng tai lên, dáo dác nhìn đông ngó tây bước tới.

Chân sau nó khập khiễng, như từng bị con người làm hại.

Hướng Vãn vặn chai nước khoáng, ngửa đầu nhấp một ngụm, tự cứu bản thân cũng bằng nguồn nước vừa cho mèo hoang uống.

Đến khi lên lầu trở về nhà, đèn cảm biến hành lang lại không nhạy, cứ lạch cạch chớp tắt hệt trong phim ma. Dựa theo trí nhớ, Hướng Vãn nhanh chóng tiến lên mấy bước, lấy chìa khoá ra mở cửa.

Cửa đóng "cạch" một tiếng. Cô treo túi và áo khoác lên giá áo ở lối vào rồi đi rửa tay.

Xong xuôi, thấy không đói lắm nên Hướng Vãn quyết định sẽ ăn một quả táo, thế là tiện tay rửa luôn quả táo.

Vu Chu từng nói, dinh dưỡng của táo nằm ở vỏ. Ăn táo mà bỏ vỏ thì ăn cũng bằng không.

Hai chữ cuối, Vu Chu nói với giọng điệu dí dỏm, ánh mắt nhìn Hướng Vãn như thể đang ẩn ý điều gì.

Lại nhớ đến Vu Chu nữa rồi, vừa xuống khỏi xe Tô Xướng được nửa tiếng thôi.

Rộp! Táo giòn quá thể, cắn mà cảm giác như sụn tai vang lên sần sật. Hướng Vãn liếc qua TV, sau đó lật quyển sách trên bàn trà.

Nếu không có gì bất trắc xảy ra thì tháng Chín năm sau là cô có thể nhập học.

Trước lúc đó, cô cần tích góp thêm một ít nữa.

Thu nhập hiện tại ổn nhưng không dành dụm được nhiều, nhất là sau Tết, cô còn định mua cho bà Triệu một chiếc ghế massage. Bà Triệu là mẹ của Vu Chu. Vì trước đây cô ở nhà Vu Chu nên bà quan tâm chăm sóc, xem cô như con đẻ.

Hơn nữa, khi vừa mới đến, cô toàn dùng tiền của Vu Chu. Giờ mà trả lại chắc chắn chị sẽ không nhận, nhưng nếu tặng quà cho bà Triệu thì sẽ danh chính ngôn thuận hơn.

Lâu rồi chưa tan làm sớm như vậy, Hướng Vãn thấy không được quen. Trời vẫn chưa tối, vài tia nắng hoàng hôn còn quyến luyến, nấn ná ở lại. Hướng Vãn tựa trên bậu cửa sổ, trông ra ngoài qua ô kính không to lắm. Cảnh rất đẹp, thứ duy nhất không được hoàn hảo chính là tấm rèm lưới do chủ nhà lắp trên cửa sổ. Rèm kiểu cũ, cũng không đẩy kéo được nên làm cô ngắm cảnh không được trọn vẹn.

Điện thoại chợt reo vang, tin nhắn từ Tô Xướng trong nhóm bốn người "Cung Hỷ Phát Tài".

"@Hướng Vãn, em chấp nhận lời mời kết bạn đi."

Hướng Vãn nhìn kỹ lại, quả nhiên ở mục bạn mới có biểu tượng màu đỏ. Cô nhấn vào, một tấm hình đại diện màu xám đen với những đường kẻ trắng đan xen kèm theo ghi chú: "Chị là Triều Tân."

Hướng Vãn vội chấp nhận. Còn chưa kịp chào hỏi thì bên kia đã gửi tin nhắn thoại qua.

"Chào em."

Triều Tân là diễn viên lồng tiếng hệ biến thanh*. Từ bé trai năm, sáu tuổi đến bà lão bảy, tám chục, vai nào cô cũng có thể cân dễ dàng. Cô nổi tiếng bởi năng lực xuất chúng chứ không phải do chất giọng hay độc đáo. Có lẽ đối với những diễn viên lồng tiếng phim ảnh chuyên nghiệp như họ mà nói thì chất giọng không nên quá xuất sắc, có thế mới đảm bảo giọng khớp được với đa dạng kiểu mặt diễn viên mà vẫn dễ nghe.

*Biến thanh: Là một thuật ngữ trong lồng tiếng, nghĩa là chất giọng một người vừa có thể rất mạnh mẽ, vừa có thể rất dịu dàng, có thể chuyển đổi linh hoạt.

Triều Tân từng lồng tiếng cho một số vai diễn mà có thể nói là người người đều biết. Năm 2015, khi mới chỉ hai mươi bốn tuổi, cô đã cùng lúc lồng tiếng cho hai phim truyền hình đình đám, một bộ về thời kỳ dân quốc, một bộ là tiên hiệp. Bên thì nhân vật nữ sinh mười tám yếu đuối, mỏng manh; bên còn lại là nữ chiến thần khiến quỷ thần khiếp sợ nơi Cửu Trùng Thiên.

Hai bộ phim bùng nổ đưa tên tuổi Triều Tân vụt sáng, khả năng biểu đạt cảm xúc dạt dào của cô điểm sắc tô hoa nâng diễn xuất của diễn viên lên một tầm cao mới. Khi đó, công ty đã chớp lấy thời cơ lăng xê Triều Tân. Nhiều video hậu trường so sánh bản gốc và bản lồng tiếng được các tài khoản marketing đăng tải, phô bày trọn vẹn tài năng của cô.

Trùng hợp đó cũng là thời điểm cải cách gameshow, "triều đình" yêu cầu các chương trình nên mang chủ đề tích cực và lồng ghép thông điệp có ý nghĩa, không được nâng tầm các nghệ sĩ quá lố.

Mà những "người hùng hậu trường" như diễn viên lồng tiếng là chủ đề xuất sắc trong hoàn cảnh kiểm duyệt gắt gao khi ấy.

Nhờ dựa hơi các bộ phim nổi tiếng, những cái tít như "diễn viên lồng tiếng chọn riêng cho xxx" vừa thu hút được sự chú ý nhất định mà không quá lăng xê cho ca sĩ, diễn viên, lại vừa có thể khuyến khích khán giả quan tâm đến những "con người vô danh" vất vả đằng sau màn ảnh.

Thế nên, trong năm đó, Triều Tân với tư cách là đại biểu cho tầng lớp diễn viên lồng tiếng thế hệ mới, đã xuất hiện liên tục trên năm chương trình tạp kỹ quy mô lớn.

Cũng chính trong năm đó, danh tiếng Triều Tân vang xa, trở thành một nhân vật mang tính biểu tượng "nhắc đến lồng tiếng là biết ngay Triều Tân".

Ba năm sau, cô chấm dứt hợp đồng với công ty cũ, chuyển sang hoạt động tự do.

Hầu như người trong ngành nào cũng biết đại khái kinh nghiệm làm việc của Triều Tân, mà cũng đơn giản lắm vì chẳng có gì gây tranh cãi hay đáng để đào bới, nói trắng ra là cô nổi tiếng theo cách rất hiển nhiên và rõ ràng.

Phần lớn khán giả đã khá quen với chất giọng của Triều Tân trong phim ảnh, nhưng lúc này nghe giọng thật của chị, Hướng Vãn lại không thể liên kết với những vai diễn đã từng xem.

Giọng thật của Triều Tân không trong lắm, khá trầm so với những diễn viên lồng tiếng trẻ khác. Âm trầm khàn ấy khiến giọng chị có thêm đôi phần cuốn hút.

"Chị Triều, sao thế ạ?" Hướng Vãn gõ phím trả lời.

"Em gửi cho chị bản ghi âm của em được không?" Giọng Triều Tân rất nhẹ, đầu bên kia có tiếng gì như tiếng kéo ghế.

Hướng Vãn vào nghề chưa lâu, vẫn còn trong giai đoạn học hỏi nhưng đã góp giọng ở nhiều dự án. Để không trở thành gánh nặng, cô xin tổ kịch được dùng iPad ghi lại mỗi khi thu âm, khi về sẽ nghiên cứu, phân tích những khía cạnh cần cải thiện.

Vì có thu cả giọng Triều Tân nên đương nhiên là cô cũng trưng cầu ý kiến của chị từ trước.

Do đó, Triều Tân vừa nhắc đến bản ghi âm là Hướng Vãn nghĩ tới ngay.

"Được ạ. Nhưng nó nằm trong iPad, mà iPad của em đang hết pin. Em cũng không chắc đã ghi đến đoạn nào. Để em sạc một lúc đã, sau đó xuất ra gửi chị nhé." Nhỏ nhẹ, Hướng Vãn đáp bằng tin nhắn thoại.

"Không vội." Triều Tân nói.

"Ăn gì trước đi, lát gửi chị sau. Chị đợi em."

Có tiếng "vù" lướt qua, một tin nhắn khác được gửi đến, vẫn là giọng điệu lạnh lùng nhưng lại kết thúc bằng "chị đợi em".

Hướng Vãn trả lời "Vâng", rồi chạy đi lục ba lô lấy iPad, ngồi xổm xuống sạc pin. Đợi hai ba giây khi đèn báo sạc sáng lên, cô mới đứng dậy, suy nghĩ một lúc, thấy vẫn không đói nhưng người cứ nhớp nháp, thế là quyết định đi tắm trước.

Trong tiếng nước chảy róc rách và hơi ẩm bốc lên, cô đối diện với tấm gương mịt mờ, phác họa hình bóng môi hồng răng trắng nơi ấy.

Như chạm vào nàng tiên cá sắp nổi lên mặt nước.

Lau khô người và thay quần áo xong xuôi rồi lại cởi chiếc mũ tắm ra. Phần đuôi tóc hơi ẩm, cô vén sang một bên, tựa vào đầu giường đọc sách.

Đó là cuốn sách tiếng Anh mà cô đang gắng nhồi nhét vào đầu, những con chữ nhìn không ra hình ra dạng là thử thách lớn nhất đối với cô tại đây.

Kim giờ cứ quay, cuốn sách trượt khỏi tay, rơi lên giường, bị cơn gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào hai trang lật phần phật.

Tiếng chó sủa chợt vang lên trong phố, Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc, cau mày bấm điện thoại, không ngờ đã một giờ hơn.

Cô hoảng hốt, vội vàng xoã tóc, xỏ dép chạy ra phòng khách, xuất file ghi âm từ iPad ra, do dự gửi cho Triều Tân.

"Ngại quá, để chị đợi lâu, nãy em vô tình ngủ quên mất." Cô nói.

"Không sao, nhận được rồi, cảm ơn em." Triều Tân trả lời rất nhanh, là tin nhắn văn bản, có lẽ sợ đánh thức Bài Bài.

Hướng Vãn không biết nên nói gì nữa.

Ba giây sau, Triều Tân nhắn: "Ngủ ngon."

Vậy là Hướng Vãn cũng trả lời: "Ngủ ngon."

Đó là ngày đầu tiên cô và Triều Tân gặp nhau, trừ việc ngủ quên ra thì không có gì khác lạ cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top