Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Diệu Văn vừa nói vừa nhìn về phía người trung niên hắn muốn thỉnh cầu, kết quả vừa thấy liền phát hiện hóa ra là Trầm Phong, cái tên trưởng bối từng nhìn chằm chằm Chu Chí Hâm của hắn.

"Là cháu sao, Lưu chất nhi!" Trầm Phong cùng Tiểu Viễn đến bên hồ tản bộ, chợt nghe một tiếng lễ phép chào hỏi, nghe được đối phương kêu chính mình là thúc thúc còn có chút không kịp phản ứng lại, một lát sau mới nhớ tới là đứa nhỏ Lưu gia.

"Vị này là?" Một bên Chu Quân Viễn nhìn phản ứng của Trầm Phong, cảm giác thiếu niên này có chút quen mặt.

Trầm Phong thấy Tiểu Viễn khó có được hứng thú hỏi, lập tức liền giới thiệu cho y, "Tiểu Viễn, tiểu tử này họ Lưu tên Diệu Văn, là đứa nhỏ Lưu gia, mẫu thân tôi là hảo tỷ muội với bà ngoại nhóc này."

Chu Quân Viễn nghe xong, đối với Lưu Diệu Văn thản nhiên gật gật đầu, có chút ấn tượng lại nhớ không ra, uống thuốc nhiều làm cho trí nhớ của y giảm đi không ít.

Lưu Diệu Văn có chút tò mò nhìn Trầm Phong cùng người bên cạnh hắn, Trầm Phong không e dè nắm cả tay người bên cạnh, cho nên người ngoài nhìn lập tức liền hiểu được quan hệ hai người.

Lưu Diệu Văn tâm tình lại nổi lên cảnh giác mãnh liệt, khó trách Trầm Phong lại nhìn chằm chằm Chu Chí Hâm như thế, thì ra Trầm Phong cũng là..., hơn nữa lại còn thuộc kiểu trâu già gặm cỏ non, người ông ta ôm so với ông ta thì trẻ tuổi hơn rất nhiều, nhưng lại thực kiêu ngạo, lãnh đạm.

Trầm Phong thấy Lưu Diệu Văn nhìn Tiểu Viễn, trưng cầu ý kiến Tiểu Viễn cũng cho giới thiệu cho hắn, "Đây là người yêu của chú, Chu Quân Viễn, cháu có thể kêu y là Chu thúc thúc!"

Lưu Diệu Văn có chút kinh ngạc nhìn Chu Quân Viễn, không phải bởi vì thân phận Chu Quân Viễn, mà là vì y nhìn so với Trầm Phong thì trẻ tuổi hơn rất nhiều, như thế nào cùng với ông chú kia là người đồng lứa vậy chứ, cũng hướng y chào hỏi, "Chu thúc thúc, chào chú! Người xem ra vẫn còn rất trẻ!"

Trầm Phong nghe xong lời này, như thế nào có điểm không thoải mái, cảm giác đối phương đang châm chọc hắn già, Lưu chất nhi này thật sự là lòng dạ hẹp hòi, chỉ là nhìn thoáng qua bạn trai nhỏ của cậu nhóc mà vẫn còn mang thù đến bây giờ, cũng không biết bạn học nhỏ kia thấy thế nào mà đi thích người như thế này.

(Editor: nói thật tui rất mong cái ngày Chu Chí Hâm nhận lại hai baba của mình, haha, lúc đấy Lưu Diệu Văn chết chắc!!!)

Lưu Diệu Văn hiện tại thực không muốn nhờ Trầm Phong giúp bọn hắn chụp ảnh, không muốn để cho Trầm Phong tiếp xúc với Chu Chí Hâm, nhưng không muốn để cho Chu Chí Hâm chờ lâu, vì thế tiếp tục lời mới nói vừa rồi, "Trầm thúc thúc, cháu muốn nhờ chú một việc, giúp cháu cùng người yêu cháu chụp bức ảnh."

Tuy rằng tiểu tử này thực đáng giận, nhưng việc nhỏ này Trầm Phong vẫn là nguyện ý giúp, chính là Tiểu Viễn không thích tiếp xúc người xa lạ, hắn nhìn nhìn hỏi ý Tiểu Viễn.

Chu Quân Viễn nhìn đến cách đó không xa có một tiểu nam sinh đứng, nhìn về phía bọn họ bên này, hẳn chính là bạn trai của cậu nhóc cao lớn này, y hướng Trầm Phong gật đầu, "Đi thôi!"

Trầm Phong cùng Chu Quân Viễn đi theo Lưu Diệu Văn đến chỗ Chu Chí Hâm , Chu Chí Hâm thấy rõ ràng người tới , nhớ ra người này chính là vài năm trước từng gặp qua, lão tổng tập đoàn Quân Viễn, Trầm Phong bộ dáng cũng thập phần tuấn lãng, hơn nữa thành thục ổn trọng, còn mang theo u buồn làm cho người ta ấn tượng rất sâu khắc, cậu lập tức nhớ đến.

Chu Chí Hâm kinh hỉ nói: "Thật sự là rất có duyên, chào chú, Trầm thúc thúc!"

Trầm Phong nhìn đến tiểu bằng hữu trước mắt liền thư thái hơn, có thể ngẫu nhiên gặp được tiểu bằng hữu này hắn cũng cao hứng, "Chào cháu, thật sự thực rất khéo."

Nhìn đến bên cạnh Trầm Phong còn có một người, Chu Chí Hâm có chút tò mò nhìn.

Trầm Phong cười giới thiệu Chu Quân Viễn cho cậu, hắn tin tưởng Tiểu Viễn cũng sẽ thích tiểu bằng hữu này, "Đây là của người yêu của chú, Chu Quân Viễn."

Cư nhiên cùng họ với mình, thật sự là khéo càng thêm khéo, Chu Chí Hâm ngọt ngào cười cùng y chào hỏi, "Chào chú, Chu thúc thúc!"

Chu Quân Viễn nhìn về phía Chu Chí Hâm, hai ánh mắt vừa lúc chạm nhau, trong nháy mắt có một loại cảm giác kỳ diệu ở trái tim hai người nổi lên, chỉ là có chút mờ mịt, lập tức nói không rõ.

Y cảm thấy rất thích tiểu bằng hữu này, Chu Quân Viễn cũng khẽ mỉm cười gật đầu, khóe miệng có má lúm đồng tiền hiện lên, "Xin chào!"

Trầm Phong vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Viễn tươi cười, hắn đã lâu thật lâu không thấy được Tiểu Viễn vui vẻ nở nụ cười như vậy.

Lưu Diệu Văn lo lắng cho thân thể Chu Chí Hâm, vội vàng nhắc nhở Trầm Phong, "Trầm thúc thúc, phiền toái chú giúp chúng cháu chụp cái ảnh."

Trầm Phong ngăn chặn khiếp sợ kinh ngạc của mình, lấy máy ảnh Lưu Diệu Văn đưa cho, chụp ảnh cho hai người đang đứng chung một chỗ, Lưu Diệu Văn nắm tay Chu Chí Hâm, hai người vai kề vai, cười đến thực vui vẻ.

Chụp xong, Lưu Diệu Văn liền nhanh chóng lôi kéo Chu Chí Hâm cùng Trầm Phong nói lời từ biệt, hơn nữa xe nhà hắn phái tới đón đã đến, và chủ yếu là hắn không muốn ở lâu với Trầm Phong kia, cứ luôn cười tủm tỉm nhìn Chu Chí Hâm, ngay cả người yêu ông ta cũng luôn cười nhìn về phía Chu Chí Hâm, tuy rằng người yêu Trầm Phong hắn không chán ghét, nhưng mà hắn luôn luôn có loại cảm giác Chu Chí Hâm bị bọn họ cướp đi, trong lòng thực bất an, thầm nghĩ lôi kéo Chu Chí Hâm nhanh chóng rời khỏi đó.

Chu Chí Hâm kỳ thật còn muốn cùng Trầm thúc thúc, Chu thúc thúc tán gẫu thêm một lúc, nhưng lại không muốn để Lưu Diệu Văn lo lắng, đành phải theo chân bọn họ cáo biệt.

Chu Quân Viễn tầm mắt đi theo từng bước chân Chu Chí Hâm, nhìn thật lâu mới quay đầu, nhìn thấy tiểu bằng hữu này làm tâm tình y tốt lắm, giống như đã từng quen biết từ trước vậy.

Y vốn là ở trong phòng mãi đến phát buồn, muốn đến bên hồ tản bộ giải sầu, Trầm Phong lo lắng muốn đi theo, ba năm này Trầm Phong chỉ còn kém đem chính mình buộc trên người mà đi.

Mấy năm nay cũng thật sự là khổ Trầm Phong, y quay đầu nhìn Trầm Phong, gợi lên khóe miệng, khẽ mỉm cười, "Không đi nữa, chúng ta về nhà thôi!"

Trầm Phong nhìn người yêu tươi cười, có chút không thể tin được, Tiểu Viễn thế nhưng đối với chính mình nở nụ cười, hắn kích động nắm lấy bàn tay mềm mại của y, lại khống chế để chính mình không được dùng sức, thật sự ánh mắt đều có chút đỏ.

Hắn cố gắng khống chế hai mắt của mình, không thể ở trước mặt Tiểu Viễn mà rơi lệ, rất không nam nhân, có chút nức nở nói: "Được, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà!"

Lúc Chu Chí Hâm theo Lưu Diệu Văn đi rồi, vẫn là nhịn không được quay đầu lại, lúc này Chu Quân Viễn cùng Trầm Phong đã đưa lưng về phía bọn họ đi khỏi theo hướng ngược lại, cậu nhìn bóng dáng bọn họ, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, hy vọng còn có thể gặp lại.

Bởi vì chụp ảnh chung chậm trễ một ít thời gian, xe Lưu gia đã sớm đến đợi bọn họ một lúc, lúc Chu Chí Hâm ngồi ở trên xe còn luôn nhớ tới người đối với cậu cười, Chu Quân Viễn, tuy rằng cậu cùng Chu thúc thúc kia mới lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là một chút đều không có cảm giác xa lạ, giống như bọn họ kiếp trước là người một nhà, chẳng lẽ là nguyên nhân này sao?

Lưu Diệu Văn nhìn Chu Chí Hâm lại ngẩn người, sợ cậu lại suy nghĩ sự tình này nọ, vội vàng kêu cậu, "Chu Chu , Chu Chu......."

Chu Chí Hâm lấy lại tinh thần, nhìn đến Lưu Diệu Văn lo lắng, nhanh chóng nói: "Tớ không sao, liền phát ngốc một chút, cậu đừng quá lo lắng, tớ thật sự không có việc gì."

"Cậu nếu không thoải mái, nhất định phải trước tiên nói với tôi, bằng không tôi liền đánh mông nhỏ của cậu." Lưu Diệu Văn nói.

Chu Chí Hâm bất đắc dĩ nhìn Lưu Diệu Văn, ngoan ngoãn gật đầu, Lưu Diệu Văn thật sự nói là làm, cũng đã không phải lần đầu tiên đánh mông cậu rồi, lúc trước bởi vì bụng đau không sớm nói cho hắn, chờ khỏe lại đã bị hắn đặt trên đùi mà đánh, cậu khóc cầu buông tha cũng vô dụng.

Thật sự là ký ức vẫn còn mới mẻ, thập phần khắc sâu giáo huấn, Lưu Diệu Văn không những không dừng tay còn rõ ràng nói, "Nhất định phải cho cậu khắc sâu giáo huấn, vĩnh viễn đều quên không được."

Kỳ thật cậu vì cảm thấy rất mất mặt mới khóc, chứ không phải bởi vì sợ đau, Lưu Diệu Văn căn bản không nỡ dùng sức đánh cậu.

Ngồi xe đi được nửa đường, Chu Chí Hâm đột nhiên vỗ cái trán, ảo não nhìn về phía Lưu Diệu Văn, "Diệu Văn, tớ lại ngu ngốc mất rồi, tớ vừa rồi lại quên nói tên mình cho Trầm thúc thúc, bọn họ có thể hay không cảm thấy tớ thực không lễ phép a!"

Nhìn Chu Chí Hâm khẩn trương, Lưu Diệu Văn thở dài, không biết như thế nào an ủi Chu Chí Hâm, Trầm Phong kia quả nhiên vẫn là có uy hiếp rất lớn, Chu Chí Hâm như thế nào lại nhớ thương lão già đó.

Hắn để cả người Chu Chí Hâm dựa vào chính mình, vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Yên tâm đi, lần sau có cơ hội lại nói với bọn họ nói thì tốt rồi, bọn họ không giống như là người keo kiệt nhỏ mọn đâu."

Lời này làm cho Chu Chí Hâm cảm thấy dễ chịu hơn.

Bất quá Lưu Diệu Văn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, hắn muốn tốt nhất vẫn là ít cùng Trầm Phong tiếp xúc, bằng không Chu Chí Hâm bị bọn họ mê hoặc đi rồi, hắn lúc đấy làm thế nào mà khóc a!

Về nhà, thừa dịp Chu Chí Hâm tắm rửa, Lưu Diệu Văn lấy canh dưỡng thần mà hắn sớm bảo mẫu thân làm giúp, múc ra một chén, đợi một hồi cho nguội bớt, rồi bưng lên phòng.

Chu Chí Hâm tắm rửa xong đi ra liền nhìn đến trên bàn có một chén canh, cậu chỉ chỉ, "Nơi này như thế nào có bát canh."

Lưu Diệu Văn lập tức giải thích, "Đây là mẹ tôi làm riêng cho cậu, có công hiệu an thần dưỡng khí."

Chu Chí Hâm cau mày hỏi, "Dì đã biết chuyện vừa rồi tớ đau đầu sao?"

Lưu Diệu Văn lắc đầu, hắn nói: "Không có, tôi không nói với mẹ, tôi chỉ nói cậu vừa tới, buổi tối có chút ngủ không được."

Chuyện đã xảy ra ở bên hồ xác thực làm cho cậu có chút mệt, ăn canh xong liền muốn đi ngủ.

Lưu Diệu Văn xoa đầu Chu Chí Hâm, nhìn cậu hô hấp vững vàng, biết cậu đã ngủ say.

Lấy tay vén tóc rơi trên trán Chu Chí Hâm, hắn hồi tưởng lời Chu Chí Hâm nói với hắn ở bên hồ.

Đem lời Chu Chí Hâm nói ngẫm lại một chút, ánh mắt hẹp dài của Lưu Diệu Văn khẽ cau lại, liên tưởng đến một chuyện khác.

Hắn nhớ rõ ràng lúc đi Giang Nam hải đảo, Chu Chí Hâm nói với hắn đó là lần đầu tiên cậu rời khỏi Lâm thành.

Vậy đây hẳn là lần đầu Chu Chí Hâm đến Bắc Đại, vì cái gì lại đột nhiên nói rất quen thuộc, từng đi qua nơi đó.

Chu Chí Hâm cũng từng nói qua với hắn, Chu Đức Toàn là từ trong tay bọn buôn người đem cậu mua về nhà, lúc đố cậu khoảng hơn ba tuổi.

Nếu Chu Đức Toàn nói thật, thì có nghĩa là Diệp Phồn trước ba tuổi từng sống ở Bắc Kinh!

Như vậy là có thể tìm được gia đình Chu Chí Hâm rồi.

Nếu có thể tìm được gia đình Chu Chí Hâm vậy có thể biết được cha mẹ Chu Chí Hâm được chôn cất ở nơi nào, cũng để cho Chu Chí Hâm đến bái tế, có thể lưu lại niệm tưởng.

Bất quá vẫn là tạm thời không cần nói với Chu Chí Hâm, miễn cho cậu mừng rỡ kích động, thương tổn sức khỏe.

Tình huống của Chu Chí Hâm lần này cũng thực đột nhiên, chính hắn cùng cậu sinh hoạt vài năm, hắn nhìn ra được Chu Chí Hâm đối hắn không có gì giấu diếm, phỏng chừng là hồi nãy về lại chốn cũ liền khơi lại một chút trí nhớ, hơn nữa là rất đột nhiên nhớ lại.

Dựa theo lời Chu Chí Hâm nói, hẳn là trong đầu cậu chỉ lướt qua một đoạn ký ức mơ hồ, hơn nữa Chu Chí Hâm lúc nghĩ lại sẽ rất đau đầu, hắn có thể đoán Chu Chí Hâm năm đó gặp chuyện gì nên sau đó tạo thành mất trí nhớ.

Bất quá cái này phải đợi bác sĩ kiểm tra cho Chu Chí Hâm xong mới biết được.

Hắn liền cùng mẫu thân thương lượng, nói cho mẹ biết Chu Chí Hâm thân thể không tốt lắm, thừa dịp lần này đến Bắc Kinh, mang Chu Chí Hâm đi bệnh viện tốt nhất kiểm tra một chút, mẫu thân hắn thích Chu Chí Hâm như vậy, khẳng định sẽ lập tức giúp bọn hắn liên hệ trước với bệnh viện.

Trầm Phong một đường kích động về nhà, hắn thật sự chờ nụ cười này của Tiểu Viễn rất nhiều năm, tuy rằng hắn biết tươi cười này chủ yếu không phải là bởi vì hắn, trong lòng thập phần cảm kích tiểu bằng hữu kia, hy vọng về sau có thể gặp tiểu bằng hữu đó nhiều một chút, nói không chừng đối với bệnh tình của Tiểu Viễn biến chuyển tốt hơn.

Sau đó khi hắn nghĩ nên như thế nào liên hệ tiểu bằng hữu mới phát hiện chính mình dường như lại quên hỏi tên tiểu bằng hữu.

Chu Quân Viễn nhìn bộ dáng Trầm Phong có chút rung động, y biết mấy năm nay hắn cũng không dễ dàng, vừa phải chăm sóc cho phế nhân như y rồi vừa phải đi tìm con.

Y đối Trầm Phong nói: "Em mệt mỏi, muốn trở về phòng ngủ một chút."

Trầm Phong nghe thấy y nói mệt, lập tức đem người chặn ngang ôm lấy đi đến phòng.

Đem người thả ở trên giường, Trầm Phong đắp chăn cẩn thận cho người yêu, điều chỉnh tốt độ ấm trong phòng, ngồi ở bên giường nhìn y ngủ say.
Chu Quân Viễn  mắt mấy cái nhìn Trầm Phong, vươn tay lôi kéo quần áo hắn, có chút mệt mỏi nói: "Anh cũng đi lên nghỉ ngơi một lúc đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top