Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Huỳnh An? Huỳnh An?! Huỳnh An!

Kẻ đó là ai?

Rốt cuộc là ai, mà có thể khiến papa gọi tên?

Có phải là người đàn bà lúc trước cùng papa vui vẻ trò chuyện?

Hay là cô gái thường theo sau papa?

Người nói cho con biết đi, được không?

Xin người đó, papa....

________________________________

Làn mi mỏng, mí mắt đóng chặt, hơi thở ấm áp quen thuộc phả vào người 559, chính là niềm sung sướng khi được ở gần papa, hoàn toàn tiêu biến.

Tư vị trong lòng thật khó chịu, như vừa được đút một viên kẹo ngọt ngào, giờ đây phải ngậm lát chanh chua đến cùng cực, thêm chút vị đắng của cafe, làm cho trái tim tràn đầy sinh cơ nhanh chóng héo rũ, sau đó bị thiêu đốt đến tàn trò cũng chẳng còn.

" Ưm... "

Ngôn Tư khó chịu thay đổi tư thế ngủ, có lẽ trong lúc đánh cờ với chu công hắn cảm thấy cánh tay vướng phải thứ gì đó, sợ sẽ làm ảnh đến ván cờ hay nên xoay mình, rút tay ra khỏi người 559, nằm quay lưng với nó.

"Papa", nó kêu khẽ, dùng móng vuốt nhòn nhọn chọt vào người Ngôn Tư vài cái, hòng muốn hắn quay lại ôm nó, chính là nhìn papa ngủ say như vậy nó lại không đành lòng đánh thức hắn, vì thế kêu khẽ vào tiếng rồi im bặt.

559 cố gắng nhích sát lại gần Ngôn Tư, đến khi lồng ngực của nó dán chặt vào tấm lưng vững chãi tưởng chừng có thể chống đỡ mọi điều trước mặt, nó không muốn phần móng làm Ngôn Tư khó chịu, cho nên không dám gác tay lên người hắn, đành phải gắt  gao nắm lấy vạt áo choàng trắng, cố sức không để móng chạm vào người hắn.

Hít một ngụm thật sâu, thỏa mái thưởng thức hương thơm xuất phát từ mái tóc đen mướt trước mắt, không thể không nói, mùi hương ngọt ngào xen lẫn thơm mát từ papa luôn làm nó có cảm giác bình tâm lại, dù cho đêm nay nghe phải thứ không vui mấy.

Thật xinh đẹp.

Những sợi tóc đen óng đan vào nhau, tạo nên cảm giác bồng bềnh như đám mây nhỏ, mềm mại đến mức khó tin, thi thoảng lại phát ra hương thơm khó cưỡng, khiến người ta lưu luyến không dứt. Đôi mắt nâu sậm màu đất, chỉ khi nhìn nó, lại ánh lên tia nhìn ôn nhu tựa nước, dịu dàng và ấm áp quá đỗi làm nó lo được lo mất, chỉ sợ nếu như một ngày ánh mắt này không còn dành cho nó nữa, chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Sợ hãi. Ghen tị. Tự ti.

559 để bản thân rơi vào guồng quay hỗn loạn bởi cảm xúc tiêu cực, tâm hồn nhỏ bé dần bị bóng tối bao chùm, như nạn nhân đạp phải vũng lầy hôi thối, càng vùng vẫy càng lún sâu vào nó.

Nó khác biệt, hay nói khó nghe, nó vốn dĩ không được coi là người. Ha, nhân loại nào lại sở hữu diện mạo kỳ dị như vậy, tóc xám bạc, móng tay đen đúa ghê tởm, thậm chí ngay cả cặp mắt cũng giống quái vật như đúc.

Không phải nó không thấy ánh nhìn kinh tởm lẫn bài xích của người khác.

Chỉ là nó không nói ra thôi.

Nó không để tâm, bởi vì những kẻ đó, không đủ tư cách.

Nhưng papa, người duy nhất hiện hữu trong mắt nó, đóng chiếm tâm hồn nó, chỉ cần một câu của người, cũng đủ để đưa nó lên thiên đàng, hoặc rơi vào địa ngục vô tận.

Nếu như có ngày papa cảm thấy nó xấu xí, thấy nó kinh tởm, chán ghét nó thì sao?

Nếu như có ngày papa cùng một ai đó, hay cùng kẻ đáng chết được papa gọi tên, ở bên nhau thì sao?

Hoặc có khi...có khi papa không chỉ dành riêng cho nó nữa, thì phải làm sao đây?

Sẽ có kẻ khác được thấy papa cười, được papa ôm ấp, được papa xoa đầu, được papa thương yêu...

Ngày đó mà xảy ra....móng vuốt nhọn hoắc không còn nắm lấy vạt áo, mà lại đang dạo chơi trên cần cỗ thanh mảnh, khẽ vuốt ve yết hầu yếu ớt, động tác nhẹ tựa lông hồng, tuy nhiên chỉ cần một chút lực, 559 có thể dễ dàng đâm xuyên qua cổ họng, kết thúc mạng sống của người nó trân trọng.

Papa chỉ nên là của nó, không phải sao?

***

"A!", Ngôn Tư vươn vai, cơ bắp đã không còn đau nhức, tinh thần cũng không mỏi mệt như trước, thay vào đó là sự sảng khoái khi được ngủ đủ giấc và cảm giác tỉnh táo hơn hẳn.

"Ư...", lúc này hắn mới để ý bản thân bị vật thể nhỏ bám dính vào bên hông, hai tay nó nắm chặt lấy áo blouse nhàu nhĩ, tỏ vẻ có chết cũng không buông, hại Ngôn Tư phải cẩn thận lắm mới tháo được bàn tay ra mà không đánh thức nó.

Đồng hồ bạc được treo trên tường, điểm đúng 5 giờ sáng.

Chậc, có lẽ bản thân quá mệt mỏi liền làm bậy, ngủ một đêm ở đây, mà không thử thì không biết, công nhận cái giường treo này của 559 đã thiệt, vừa êm vừa mềm, còn nằm đã hơn cái ổ chó nhà hắn nữa, hay là hắn dứt khoát chuyển đến đây ngủ ké luôn, chắc chắn 559 cũng không ngại chứa thêm papa nó đâu ha.

Ngôn Tư muốn nằm thêm chút nữa, dù sao giờ vẫn còn sớm, vả lại đã lâu rồi hắn không ngủ nướng một chút, cần gì phải tốn công đày đọa thân xác đi làm việc tiếp. Ý tưởng hay là thế, nhưng đồng hồ sinh học đã quy định 5 giờ dậy, cái quy luật này ngấm sẵn vào máu hắn cả chục năm, giờ muốn làm biếng trên giường một chút bản thân liền ngứa ngáy không chịu nổi.

- Thôi, đành phải dậy làm lao động khổ sai tiếp vậy, còn phải tìm Hằng cảm ơn nữa...

Ngôn Tư thở dài, định bước xuống giường, chỗ hắn nằm ở ngoài, 559 nằm sát vào tường, lúc đi ra không cần phải bước qua người nó, như vậy cũng không sợ nó giật mình tỉnh giấc.

Chính là hắn quá đánh giá thấp 559, một vật thí nghiệm được mặc định là quý hiếm như nó, ngay cả máu cũng có thể trị thương, thì cái lỗ tai nhìn nhọn trông giống yêu tinh chắc chắn không phải để trưng.

Ngay khi Ngôn Tư tính xỏ dép vào thì áo choàng đã nhăn nheo đến không thể nhăn nheo hơn bị túm lấy, hắn bị lực kéo làm cho giật mình, quay đầu lại thì thấy 559 đã tỉnh dậy, vừa xoa mắt vừa lơ mơ hỏi:

- Papa...đi đâu?

Ngôn Tư khuyên nhủ nó ngủ thêm chút nữa, chính là nó cứ ậm ừ, còn bàn tay nho nhỏ vẫn nắm chặt áo hắn không buông, làm hắn dở khóc dở cười. Cuối cùng Ngôn Tư phải
xuất ra tuyệt chiêu, dụ dỗ nó chỉ cần buông tay thì sẽ cho mười hộp kẹo vị dâu, ai dè thường ngày oắt con luôn bị chiêu trò này dỗ ngoan, lại không có động thái cắn câu, thậm chí còn lực nắm còn siết chặt hơn, sau đó còn hỏi:

- Đừng đi, đi...không, con...không gặp được!

Trước ánh mắt ngập nước như lộ vẻ nài nỉ của 599, trái tim cứng rắn của Ngôn Tư tưởng chừng như bị chocolate tan chảy đổ đầy, vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

Cuộc chiến đấu mắt giữa "một cha một con" kết thúc, rốt cuộc Ngôn Tư thua trắng tay, phải lĩnh án nằm với 559 thêm chốc lát, thậm chí còn bị chịu hình phạt, cho nó tựa vào ngực.

Hơi thở mỏng manh phà vào cổ, gây ra cảm giác ngưa ngứa, hắn bỗng chốc phát hiện cái bọc nhỏ xíu mà mình vô tình vớt được đã lớn như thế này, trong lòng cảm khái, lúc đầu hắn còn tưởng nó sẽ không sống được bao lâu, ai dè chớp mắt lại biến thành quỷ con thích bám người, đúng là trên đời không ai biết được chứ ngờ.

Sự chen chúc giữa hai thân thể làm Ngôn Tư cảm giác vừa lạ vừa quen, cả cuộc đời hắn chỉ nằm chung với lão cha quá cố và người đó, còn lại thì hiếm khi tiếp xúc thân thể với ai khác, cho dù là cùng phái cũng chỉ bá vai, hoặc quá lắm cũng là vô tình đụng vào "cậu bé" của nhau, ngoài ra thì không còn gì khác.

559 ngủ ngon lành, hai mí nó đóng chặt, nhưng Ngôn Tư lại thấy có gì là lạ ở nó...

Hình như dưới mắt 559 có quầng thâm thì phải?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top