Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

•Nhận anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Sa livestream rất thành công, hoàn toàn xây dựng hình tượng triệt để, hơn nữa còn có Lâm Thẩm với Thái Anh trợ trận làm cho nhân khí của cô lên một tầm mới.

Việc tuyên truyền phim liên quan tới cô cũng lên top 3 và top 5 hot search luôn.

Thi Lâm cũng nhìn thấy, tối đó anh cũng xem livestream, đôi mắt chứa đầy ôn nhu, cứ ngắm rồi lại ngắm, làm cho sống mũi lên men nhiều lần liền.

Anh từ xưa tới giờ đều là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, vô cùng trọng tình cảm.

Buổi tối sau khi livestream xong, mọi người cũng hết cảnh, tất cả cùng đi ăn cơm chúng mừng Lệ Sa đóng máy.

Thái Anh với cô đi chung xe.

Kể từ đêm hôm đó trở đi, mặc dù hai người không nói thẳng ra nhưng trên thực tế là quay lại yêu đương tiếp rồi, chị túm lấy tay của cô.

"Chờ Weibo của em đạt 30 triệu fan, chúng ta công khai nhé."
Thái Anh khí thế kiểu cấm cãi lại.

"Không nên đâu.."

Lệ Sa không muốn lắm, cô không thích bị người khác bình phẩm từ đầu tới chân, váo showbiz cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.

Nếu có thể, sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện thì lui về ở ẩn, trốn vào một góc không ai biết rồi sống cuộc đời bình yên mà thôi.

Thái Anh nhìn chằm chằm cô một hồi, nhìn đến mức cô thấy chột dạ luôn.

"Em nghiêm túc chứ?"

Thái Anh hỏi.

Lệ Sa cẩn thận nhìn chị, chớp chớp mắt, hình như chị lại giận rồi, cô đảo mắt một cái, liếc trợ lí với tài xế bên trên, thấy không ai để ý mới ngẩng đầu lên hôn Thái Anh một phát.

"Đừng giận được không?"

Lệ Sa biết không công khai là bất công với chị, từ lúc hai người bên nhau tới giờ luôn là chị chịu thiệt thòi hơn, dường như cô chẳng cho lại anh được bất kì thứ gì cả.
Thái Anh bị cô dỗ cho làm gì giận nổi nữa, chỉ duỗi tay vò đầu cô một hồi mà thôi.

"Đúng thật là, coi như em lanh lợi."

Chị lại léo tay cô lại đặt vào lòng bàn tay mình ngắm nghía, nhẹ giọng nói.

"Chị chỉ muốn dùng cách này để tạo cảm giác an toàn cho bản thân mà thôi, không ép gì em cả, nếu em không muốn thì không cần làm đâu."

"Chị chỉ muốn chúng mình được mọi người chúc phúc mà thôi, chị biết em nghĩ gì mà."

Chị nhìn cô, đôi mắt ôn nhu tới chảy ra nước, nhưng lại có chút vờ như đáng thương trong đấy.

Lệ Sa không đành lòng nhìn chị như thế, lấy tay che mắt chị lại.

"Thôi được rồi được rồi, được 30 triệu fan thì công khai, chị đừng nhìn em như thế nữa!"

Thái Anh hài lòng cười, hơi hơi chu môi, gõ gõ ngón tay vào môi mình.

"Muốn hôn hôn cơ."

Lệ Sa nhéo môi chị.
"Mơ đẹp đấy!"

Thái Anh lại ôm lấy mặt cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, liếm liếm ý bảo cô hé miệng ra.

Lệ Sa lắc đầu, vẫn đang còn trên xe mà, trợ lí với tài xế còn đang ngồi phía trước đấy, họ thế này...

Thái Anh buông cô ra, nắm cằm cô lắc lắm.

"Mở miệng nào."

"Chị làm gì thế, đang còn trên xe đấy!"

Lệ Sa đánh tay chị.

Thái Anh cười.

"Toàn thế giới chỉ có mình em là cảm thấy chuyện giữa chị và em không có ai biết cả thôi!"

Nói cách khác, mọi người đều biết hết cả rồi, không những thế, là rất nhiều người đều biết cơ, thế nên tránh làm cái gì?

Lệ Sa. "..."

Thái Anh cúi đầu tiến đến bên môi cô, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi.

"Đừng thẹn thùng nữa nha."

"Á! Chị tránh ra cho em!"

Lệ Sa bực mình đẩy đầu anh ra.

Mệt ghê, cô còn tưởng là chuyện của họ chẳng ai biết, tạm thời giấu cơ đấy, hằng ngày ở chung với chị cũng cố tỏ ra bình thường, thế nhưng như vậy thì sau này hai người ở phim trường cũng sẽ chẳng được tự nhiên nữa.
Đương nhiên là chỉ mình cô cảm thấy không tự nhiên thôi.

"Được rồi, đừng giận nữa nha, xuống xe thôi tới nơi rồi này."

Thái Anh bóp mặt cô.

"Chị tránh xa em ra một chút."

Nói xong xoay người xuống xe.

Thái Anh hớn hở cầm túi xách của cô theo sau.

Thi Lâm cũng tới, đêm nay chị muốn nói chuyện tử tế với cô, cũng là do chị gọi anh qua.

Lần này Thi Lâm tới tham gia tiệc tối thật, tuy công ty của Thi Lâm không dính dáng nhiều đến mảng điện ảnh và truyền hình lắm, thế nhưng dù sao Thi Lâm cũng là trùm danh tiếng của giới thương nghiệp, hơn nữa không lâu trước anh đã dùng danh nghĩa cá nhân để tài trợ tiền cho đoàn, giải quyết vấn đề khẩn cấp của họ.

Đợt trước vì thêm một vài tình tiết vào kịch bản, phải đi nước ngoài quay, tài chính thiếu thốn thế nên phải tìm thêm nhà đầu tư, vừa lúc đấy Thi Lâm dùng danh nghĩa cá nhân đầu tư cho đoàn 80 triệu.
Thế nên Thi Lâm cũng được coi như một trong những sếp lớn của bộ phim này.

Sau khi mọi người đến, Thi Lâm ngồi bên tay trái của cô còn chị ngồi bên phải, vì nguyên nhân ở chị nên cô rất có hảo cảm với Thi Lâm, coi như là trò chuyện vui vẻ.

Giữa buổi tiệc, cô uống hơi nhiều nên đứng dậy đi WC một chuyến.

Thi Lâm nhìn Thái Anh, chị gật đầu, Thi Lâm liền đứng dậy đi ra theo.

Anh định tối nay sẽ nói hết cho cô nghe, cho dù kết quả có như thế nào, cô có đồng ý về nhà cùng anh hay không thì đều là quyền của cô cả.

Bất luận như nào anh cũng sẽ đối xử tốt với cô cả đời.

Thi Lâm đứng chờ ở ngoài nhà vệ sinh, cô đi ra nhìn thấy còn giật cả mình.

"Sao lại đứng ở đây vậy?"

Lệ Sa thắc mắc.

"Anh đang chờ em."

Thi Lâm hít một hơi thật sâu, cười cười nói.

"Chờ tôi? Chờ tôi làm gì?"
Lệ Sa càng thắc mắc hơn.

"Anh muốn tâm sự với em."

Thi Lâm nói.

Cô bắt đầu cảm thấy có gì sai sai, tối nay Thi Lâm cứ là lạ thế nào, ánh mắt nhìn cô cứ bị ôn nhu thế nào vậy...thậm chí có cảm giác hơi si tình?

"Không có gì để nói mà, giữa chúng ta...có thể tâm sự gì?"

Cô buông tay.

"Anh muốn nói với em, về chuyện lừa bán." Thi Lâm nói xong, nhìn thấy khóe miệng đang mỉm cười của cô đột nhiên cứng đờ cả lại.

Cô không nói thêm câu nào, xoay người vào phòng.

"Có gì cũng đừng nói riêng."

Cô sợ Thái Anh hiểu lầm.

Sau khi vào phòng, cô nói chuyện này với chị đầu tiên.

Thái Anh buồn cười, liếc Thi Lâm một cái, chị bất đắc dĩ khoát khoát tay với Thi Lâm.

Thôi được rồi, có tính cảnh giác là tốt.

"Đi thôi, Thi Lâm thực sự có chuyện muốn nói với em, chị ngồi cạnh nhìn."

Thái Anh vừa cười vừa nói.
Lệ Sa hoài nghi nhìn chị, bị chị kéo tới chỗ Thi Lâm, ba người cùng đi ra ngoài ban công.

Thi Lâm tựa lên lan can, nhìn cô đang đi tới gần anh, hình bóng cô trong mắt anh dường như biến thành dáng vẻ của bé gái ngày xưa.

Cô đi tới, phất tay với anh một cái.

"Này!"

Thi Lâm hồi hồn, nhìn cô.

"Anh có thể cũng gọi em là Lạp Lạp được không?"

Lệ Sa nghi hoặc nhìn anh, gật đầu.

"Anh muốn nói với tôi chuyện gì?"

Cô hỏi.

"Hồi nãy anh nói muốn tâm sự với em, chuyện lừa bán."

Thi Lâm nhìn cảnh đêm phía trước, từ từ nói.

"Em gái anh từng bị bọn buôn người bắt cóc, đến bây giờ bọn anh vẫn chưa tìm được con bé."

Thái Anh nhìn cô.

"Người kia là nhận lầm."

"Không phải có vết bớt à? Sao lại biết là nhận nhầm?"

Cô hỏi.

"Vì vết bớt thì có thể giả được, còn khoa học, giám định ADN thì không."
"Em gái anh có một vết bớt hình trái tim màu đỏ nhạt ngay trên xương bướm."

Anh nhìn cô, nói rành rọt từng chữ.

Cô ngây ngẩn, vì lần trước anh không nói vết bớt của em gái anh có hình dáng thế nào nên cô cũng không biết được, hóa ra cô lại có vết bớt giống với em gái của Thi Lâm.

"Trên lòng bàn tay trái của con bé, còn có một vết đen nhỏ nữa."

Anh tiếp tục nói.

"Con bé cao 1m65, nặng khoảng 45kg, rất xinh xắn."

Cô hoàn toàn đờ ra, mũi đột nhiên chua cả đi, hoàn toàn không dám tin, cô nhìn môi của Thi Lâm đang chuyển động, nhưng không thể nghe nổi anh đang nói gì.

Bởi vì đáp án trong lòng đã làm cô kinh ngạc hết rồi, vừa khϊếp sợ lại mừng như điên, lại có đôi chút phẫn nộ nữa.

"Em gái anh đang ở trong showbiz, kĩ năng của con bé rất tốt, đối xử với fans cũng thế, vừa lương thiện vừa đáng yêu."
"Mà không may là, em lại cùng tên cùng họ với con bé."

"Cùng là Lạp Lệ Sa."

Thi Lâm nói xong từ cuối cùng, nước mắt của cô cũng đột nhiên rơi xuống.

Anh nhanh chóng đặt li rượu trong tay xuống, cẩn thận từng chút một vươn tay ra, thử lau nước mắt cho cô.

"Có bằng chứng gì không?"

Cô rõ ràng đang khóc, thế nhưng giọng nói lại bình tĩnh là kì.

Thi Lâm rút báo có giám định ADN ra, đưa cho cô xem.

"Nếu em cảm thấy không thật, chúng ta có thể tới viện giám định lại lần nữa."

"Xin lỗi, anh lén em đi xét nghiệm."

"Điều đáng xin lỗi nhất là..."

Đàn ông thân cao mét 8, nói tới đây lại nghẹn ngào.

"Điều đáng xin lỗi nhất là em."

Anh nói.

"Đều là lỗi của anh trai cả."

Thi Lâm nói, kéo cô lại, nói bên tai cô.

"Đều là lỗi của anh trai, làm em phải khổ nhiều năm như thế, xin lỗi em Nhu Nhu."

"Anh có biết, tôi làm sao sống qua nhiều năm thế không?"
Lệ Sa khóc nói.

Trong giấc mơ của cô luôn xuất hiện người nhà, họ sống cùng nhau, để cô được lớn lên với họ.

Rõ ràng giấc mơ đẹp đến thế, nhưng vừa mở mắt ra thì lại là việc đồng áng vô tận, là những trận đòn roi mắng chửi không ngớt, là nơm nớp lo sợ mỗi ngày, không dám cãi, chỉ biết vùi đầu mà làm.

Lệ Sa kéo lấy tay anh, đặt bàn tay mình lên, Thi Lâm cảm giác rõ được những vết chai trong lòng bàn tay cô.

"Là anh làm lạc mất tôi ư?"

Lệ Sa khóc hỏi.

Vành mắt của Thi Lâm ướt nhòe đi lần nữa, bởi vì đối với Thi Nhu lúc bé, đôi tay nhiều vết chai thế này là chuyện không thể xảy ra được.

Thế nhưng những thứ đấy đều xuất hiện trên tay Lệ Sa cả rồi, có thể tưởng tượng ra nhiều năm như thế, cô phải chịu bao nhiêu tủi khổ đây?

Thi Lâm đau lòng sờ lên vết chai trên lòng bàn tay cô, ôm cô vào lòng, tay không ngừng vuốt gáy cô, giọng nói nghẹn ngào.
"Đều là lỗi của anh cả."

"Là anh có lỗi với em, anh không ngờ đưa em ra ngoài chơi lại làm em lạc mất."

"Em thực sự..."

Cô khóc.

"Nhiều năm như thế, em mệt lắm..."

Cô trừ trước mặt Thái Anh ra, đây là lần đầu tiên cô mềm yếu như thế.

Cô trước giờ đều quen với việc nuốt hết tất cả đắng cay mệt mỏi vào trong, có uất ức cũng sẽ không nói, khổ tâm hay gì cũng vậy, cứ im lặng chịu đựng một mình thôi.

Một câu của cô tựa như con dao cừa vào trái tim của Thi Lâm vậy, năm đấy anh tùy hứng, anh sơ sẩy, khiến cho Lệ Sa bị người ta ắt đi mất, công chúa Nhu Nhu của anh, đáng lẽ cả đời này phải sống trong vui vẻ, bố mẹ yêu thương, anh trai sướng không khép được miệng, gặp ai cũng phải khoe nhà mình có cô em gái xinh xắn thế nào.

Gia đình có điều kiện, cả đời cô sẽ được ngâm trong hũ mật mà lớn, đến khi trưởng thành sẽ gả cho một người đàn ông có phẩm hạnh tốt, gia thế tốt, đối xử tốt với cô.
Nhưng cô hơn 20 năm luôn chìm trong đau khổ, chịu đòn roi, rồi cả những công việc làm không xuể nữa. Nếu như không phải số cô tốt, cả đời này có lẽ sẽ chết ở trong thôn, gả cho mấy lão già chỗ đấy, trở thành công cụ đẻ con cho chúng, không nghe lời thì bị chặt tay chặt chân, rồi chết đi trong khốn khổ.

"Trở về cùng anh, được không?"

Thi Lâm cúi đầu, nói bên tai cô.

"Mẹ của mình vì chuyện của em, sức khỏe không được tốt nữa, còn có bố, bố cũng vô cùng nhớ em."

Thi Lâm nói.

"Còn có anh nữa, anh sẽ bù đắp lại tất cả những gì mấy chục năm qua thiếu em, bù lại cho Nhu Nhu của anh hết."

"Cùng anh về nhà được không?"

Thi Lâm hỏi lại lần nữa.

Cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô đang cân nhắc.

Bên phía Lương tiên sinh hãy còn đè nặng, thậm chí bây giờ có khi vẫn có người đang giám sát cô, chứng cứ bên Lạp Lâm thì chưa có tin tức gì cả, cô còn chưa cứu Lạp Lâm ra nữa.
Thế nên, không phải cô không muốn về nhà với anh trai cô, cô muốn lắm chứ, nhiều năm nay, cô nằm mơ cũng muốn được về nhà.

Nhưng bây giờ không phải là vấn đề có thể hay không nữa, mà là có dám hay không.

Lệ Sa suy nghĩ một chút, đẩy Thi Lâm ra, chuyện này cứ tạm thời gác đấy đã, cô muốn nói với Thái Anh trước, nghe kiến nghị của chị.

Cô lắc đầu.

"Không được."

Thi Lâm sốt ruột, kéo tay cô.

"Nhu Nhu có phải đang giận anh không? Không sao cả, em cứ về nhà trước, em muốn anh làm gì anh làm cái đấy cho em, được không?"

"Hay em lo bố mẹ? Em yên tâm, họ rất yêu thương em, nếu không thì cũng không vì em mà hao tổn hết tâm trí như thế, mẹ cũng vì thế mà bệnh."

"Hay là vì thứ gì khác? Em nói cho anh nghe, anh sẽ giải quyết hộ em, bố mẹ nhớ em, anh cũng thế."

Anh nói.

Cô lắc đầu, đột nhiên vươn người ôm lấy Thi Lâm, loại cảm giác này không giống với lúc ôm Thái Anh, chị đem lại cho cô cảm giác an toàn, còn Thi Lâm, lại là sự an tâm.
Là kiểu an tâm khi lá rụng về đúng cội.

"Đều không phải." Cô lắc đầu.

"Em không trách anh." Cô nói.

Thi Lâm cũng không phải cố ý làm lạc mất cô, hơn nữa chuyện xảy ra rõ ràng là do số mệnh cô an bài thế rồi, không phải ai cũng có thể thay đổi được.

Hơn nữa chí ít nhiều năm như thế, anh chưa từng buông bỏ việc tìm lại cô, không có một giây phút nào là không tự trách cả, thế cũng đủ rồi.

Cô chịu nỗi đau về thể xác, nhưng anh là sự dằn vặt về tinh thần.

Chẳng ai sống thoải mái cả.

"Thế là tốt rồi."

Thi Lâm nghe cô nói xong, cũng yên lòng, anh ôm cô thật chặt, đây chính là em gái bảo bối mà anh tìm lại được.

Có lẽ là do quan hệ huyết thông, lúc anh tìm Thi Lưu, đương nhiên cũng có vui vẻ, nhưng lại không có cảm giác an tâm, nhưng Lệ Sa lại đem lại cho anh cảm giác đấy, không còn cảm thấy trống vắng trong lòng nữa.
"Em không muốn về nhà với anh sao?"

Anh cẩn thận hỏi.

"Tạm thời thì không."

Cô lắc đầu.

Thứ nhất, cô chưa chuẩn bị việc phải đối mặt với bố mẹ Thi, cô cảm thấy nhanh quá, mặc dù cô cũng rất muốn gặp họ.

Thứ 2, chuyện của cô vẫn chưa giải quyết xong, thế nên, phải đợi cô nghĩ thêm đã, hỏi Thái Anh xem chị có kiến nghị gì rồi mới quyết định sau.

"Được, em muốn gì cũng được cả, chỉ là nếu có chuyện gì thì phải tới tìm anh trai, anh sẽ cố hết sức giải quyết cho em, em hiểu chứ?"

Thi Lâm bẹo mặt cô, lau sạch nước mắt cho cô.

Anh thở dài một cái, kéo cô vào lòng ôm thêm lần nữa, đây là lần đầu tiên anh có thể chân chính thở phào.

"Cuối cùng anh trai cũng tìm được em rồi."

Cô chớp mắt, nước mắt lại chảy xuống rồi, vòng tay ôm lấy lưng anh, nhỏ giọng.

"Anh ơi..."
Người Thi Lâm cứng cả lại, tới khi tỉnh người mới cười ôm cô càng chặt hơn.

"Ừ."

Từ bé đến giờ, anh chưa bao giờ cười vui vẻ thế cả.

Thái Anh đứng bên kia chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, thấy cuối cùng hai người cũng cười, hết ôm rồi đẩy ra, đẩy ra rồi ôm lại, không thể nhịn được nữa rồi, có là anh trai thì cũng đừng thế chứ?

Ôm gì ôm hoài vậy?

Chị đi qua, một tay kéo tay đang ôm Thi Lâm của cô ra, một tay khác thì thúc lên bản vai của Thi Lâm, tách hai người ra.

"Đủ chưa thế hả? Sao nhây hoài vậy."

Chị bừa nói vừa cúi đầu ôm lấy mặt cô.

"Ái chà, khóc sưng hết rồi đây này."

"Được rồi, chúng mình về nhà thôi."

Nói xong, không thèm liếc Thi Lâm lấy một cái, kéo cô ra ngoài.

Thi Lâm mãi mới phản ứng lại kịp, túm tay cô kéo lại.

"Ớ."

Ủa kì? Em gái anh cơ mà?

"Sao? Giờ trờ cũng muộn rồi, bọn tôi phải về nữa, mai còn có việc."
Thái Anh đứng chắn lại, nhìn anh nói.

"Hai người sống chung?" Thi Lâm cau mày.

"À..." Lệ Sa ngậm ngừ, có chút chột dạ.

Thi Lâm hiểu ngay, anh gật đầu.

"Anh có một căn bên Hoa Viên Hải Sùng, bình thường cũng hay ở đấy, có người dọn dẹp, cách chỗ làm của em cũng gần, anh biết em chuẩn bị đi quay đại ngôn bên công ty anh, qua đấy ở cho tiện."

Ý là, không cho ở chung với cậu ta.

Giờ thì hay rồi, hồi trước vì chuyện cô vứt chị lại mà đi Mỹ nhiều năm như thế nên trách cứ cô các kiểu, còn lúc này thì phòng chị không khác gì phòng sói.

"Ấy này cậu chơi bài gì đấy?" Thái Anh bất mãn.

"Phòng sói đấy à?"

"Cậu là sói đầu đàn ấy!"

Thi Lâm không cam lòng kèo dưới, quay đầu nói với cô.

"Ngoan nào, đi với anh qua bên Hải Sùng."

"À..."

Cô ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng cảm thấy Thi Lâm nói hợp lí, chỗ cô ở bây giờ không gần bên công ti của Thi Lâm lắm, cô cũng vì thế mà phải...dậy sớm hơn một tiếng.
Nếu ở bên Hải Sùng, thế là cô được ngủ thêm một tiếng nữa rồi.

"À cái gì mà à?"

Thái Anh chỉ hận không rèn sắt thành thép mà gõ nhẹ lên trán cô một cái.

Không nặng tí nào, thế nhưng Thi Lâm lại thấy đau lòng, kéo cô ôm vào ngực.

"Cậu đánh con bé làm gì? Tôi càng không thể cho con bé đi với cậu được!"

Nói xong ôm cô đi ra ngoài.

Thái Anh. "..."

Ủa rồi chị thành người thứ 3 hả?

"Lạp Lạp." Chị gọi.

Lệ Sa đang đi ba bước thì quay đầu lại nhìn một lần, cuối cùng bị Thi Lâm túm cổ quay đầu lại.

"Anh nói em nghe, tuy là nhân phẩm của Phác Thái Anh không tệ, trông cũng có vẻ đẹp gái, có năng lực, là một người rất tốt, anh cũng không phản đối em yêu đương với cậu ta, thế nhưng vẫn phải đề phòng!"

Lệ Sa bật cười, nhìn anh trai cao lớn bên cạnh cô, cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cô nằm mơ cũng muốn được anh trai ôm ấp các kiểu.
Nhiệt độ giống y như trong giấc mơ, khiến người ta an tâm kinh khủng.

Thái Anh chạy theo, bám họ cùng tới Hải Sùng.

Ba người vào nhà, Thái Anh nhất quyết phải ngủ lại đây.

"Bây giờ chị về lại bên kia cũng hơn 12h rồi, hơn nữa chị không ngủ được."

Thái Anh nói.

Thi Lâm nhìn thoáng qua biểu cảm của cô, biết ngay là đồng ý mà, không tiện phản bác lại để tránh làm Nhu Nhu nhà anh không vui, anh suy nghĩ một lát rồi nói.

"Anh cũng ngủ lại đây."

Nhà bên này không phải lớn lắm, khoảng 100m2, hai phòng ngủ, chỉ là chỗ này vị trí đẹp, hơn nữa không có ai ở, chỉ có Thi Lâm thỉnh thoảng ghé vài hôm, thế nên không cần nhiều phòng.

"Chỉ có hai cái phòng ngủ thôi đấy!"

Thái Anh nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi.

Đúng là ăn cháo đá bát, qua sông đoạn cầu, cậu quên là ai giúp cậu tìm được em gái rồi phỏng?
"Ờ, tôi ngủ với cậu."

Thi Lâm mặt không đổi sắc.

"Các anh tự bàn đi, vào phòng ngủ mà bàn, em muốn đi tắm."

Lệ Sa bất đắc dĩ, hai người này chí chóe nhau nguyên buổi tối rồi đấy.

Thi Lâm với Thái Anh liếc nhau, ăn ý đi vào phòng ngủ.

Bên này chỉ có một phòng tắm thôi, cô muốn tắm thì cả hai người đều nên tránh đi.

Nếu như chỉ có cô và Thái Anh thôi, chị lại chẳng hận không thể đứng canh ở cửa phòng tắm, nhăm nhe vọt vào bất cứ lúc nào.

Đối với chuyện em gái Lệ Sa của anh, anh vô cùng biết ơn chị, nói không ít câu cảm tạ.

Thái Anh không thèm nói.

"Chừng nào cậu thả Lạp Lệ Sa về với tôi thì mới gọi là cảm ơn tôi được."

Thi Lâm nghẹn lời, quay lưng về phía chị.

"Mơ!"

Thái Anh giận điên lên được, bà xã nhà chị...

Trước đây ngày nào cũng ôm cô vào lòng, cô ôm lại chị, hai người ôm ôm hôn hôn các kiểu rồi cùng nhau ngủ thật ngon.
Không được thịt nhưng mà sống vui vẻ, chị cũng thỏa mãn.

Mà bây giờ!!!!!

Thái Anh cũng xoay người, đối lưng với Thi Lâm.

Ai mà thèm ngủ với cái tên già khú nhà cậu hả?!!!!!

Mà Lạp Lệ Sa em thấy không kì à?

Chị đây cũng là con gái. Sao em lại có thể an tâm để chị ngủ lại với tên này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top