Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Người mù kỳ dị và con khỉ giấy.

*Bối cảnh của câu chuyện là Hong Kong năm 1963 hoặc 1964, nhân vật chính khoảng 27-30 tuổi* 



————


Khí trời cực kỳ oi bức, mặt trời nóng tới bỏng người. Tôi ngồi trước bàn làm việc ở trong văn phòng, nhìn xuống những người đi đường ở phía dưới, chỉ thấy họ rất vội vã. Thành phố lớn chính là như thế, dường như mỗi người đều không thể ngồi yên, thời gian cũng không đủ cho mỗi người sử dụng.

Nhưng trong mấy tháng qua tôi lại là một kẻ ngoại lệ.

Sau khi trở về từ Bath – Appalachian, tôi vẫn luôn muốn quên câu chuyện kia đi.

Nhưng tôi lại không thể làm được. Trước mắt tôi vẫn luôn hiện ra bóng dáng của Lê Minh Mân, nàng và hoa kim cương giờ đã an nghỉ dưới mặt đất, đã kết thúc một đời truyền kỳ.

Cho đến tận tháng này, tôi mới lấy lại được một chút tinh thần. Mỗi buổi sáng, tôi đều tới văn phòng ngồi một lúc. Ở trong công ty xuất nhập khẩu của mình, tôi có một văn phòng riêng. Tôi chỉ tới ngồi một lúc, vì đối với nghiệp vụ xuất nhập khẩu thì tôi dốt đặc cán mai, tất cả mọi việc đều do quản lý của tôi phụ trách.

Ngày hôm nay, đang lúc tôi đang ngồi nhìn xuống phố phường, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên giọng nói của thư ký Thái tiểu thư:

"Vệ tiên sinh, có khách muốn gặp ngài".

"Khách ư?". Tôi hỏi lại: "Tôi đâu có hẹn với ai?".

Tôi chỉ muốn lẳng lặng làm một chiếc đèn cầy đứng ở một xó. Cho nên tôi gần như giũ sạch tất cả mối giao thiệp, đương nhiên càng không hẹn ai tới công ty gặp mình.

"Vệ tiên sinh, ngài không hẹn bất cứ ai, nhưng người khách đó lại nói rằng không thể không gặp ngài".

"Được rồi!". Tôi nghĩ một chút: "Là người như thế nào vậy?".

"Là một người. . . chắc là hai người. . .". Giọng nói của Thái tiểu thư vô cùng do dự.

"Thái tiểu thư, hôm nay cô nhận được mấy bức thư tình thế". Tôi hỏi trêu nàng. Thái tiểu thư là một mỹ nữ nổi danh trong tòa cao ốc này, toàn bộ nhân viên nam trong văn phòng cao ốc, kể cả đã kết hôn hay chưa lập gia đình đều lấy chuyện có thể mời nàng đi ăn cơm là một chuyện rất vinh dự.

Nàng nói rất hàm hồ, thậm chí là cả khách có một người hay hai người nàng cũng không biết rõ. Đại khái là vì hôm nay có quá nhiều cuộc hẹn khiến cho nàng không biết làm thế nào, dường như tôi có thể nhìn thấy gương mặt nàng đang đỏ ửng lên. Vì không thể để nàng khó xử thêm nữa cho nên tôi lập tức nói:

"Mời khách vào đi!".

"Cho tất cả vào ư". Nàng do dự hỏi.

"Rốt cuộc là có mấy người". Tôi cũng có phần không kiên nhẫn được nữa.

"Vệ tiên sinh, chỉ có một người muốn gặp ngài, nhưng tôi sợ là hai người bọn họ đều muốn cùng vào với nhau". Thái tiểu thư trả lời như thế, quả thực nàng nói năng có phần lộn xộn.

Trong sát na đó, tôi xoay người nghĩ lại, nàng nói như vậy có phải vì những người đó đang đe dọa nàng không? Tính cảnh giác của tôi lập tức được đề cao, tôi trầm giọng nói:

"Mời bọn họ cùng vào đi!".

Sau khi tôi ra quyết định đối với tình huống này, tôi tắt điện thoại đi, rồi lập tức kéo ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo có đặt một khẩu súng ngắn chuôi bằng ngà voi, đồng thời, tôi nhấn một công tắc trên bàn làm việc. Một tấm thủy tinh vốn được đặt ở trên mặt bàn bị dựng lên, ngăn ở trước mặt tôi.

Đây là một tấm thủy tinh không vỡ, có thể chặn được sự tấn công của súng ngắn ở cự ly gần có đường kính khoảng 4, 5 inch. Nó đã từng cứu tôi một lần.

Từ trong giọng nói của Thái tiểu thư, tôi đã thấy chuyện có điểm không bình thường, bởi vậy tôi mới lập tức chuẩn bị cho tốt. Tôi dựng tấm kính tránh đạn ở trước mặt mình, bởi vì ánh đèn trong phòng được bố trí rất tài tình nên nếu như không nhìn kỹ sẽ rất khó mà phát hiện ra. Nếu như người tới đây để làm loạn, vừa vào cửa thì sẽ rút súng tấn công tôi luôn. Như vậy, súng của hắn sẽ bắn không trúng vào tôi, mà chỉ va chạm vào lớp kính tránh đạn của tôi, tôi có thể thong thả đánh trả. Lần trước đó, tấm thủy tinh tránh đạn đã cứu tính mạng tôi, chính là trong tình hình phát sinh như thế này. Tôi chuẩn bị xong chưa được bao lâu, ngoài cửa đã vang lên những tiếng "Cốc! Cốc!", tôi đè hơi thở, nói:

"Vào đi!".

Tôi nhìn nắm đấm cửa chuyển động, cửa bị đẩy ra. Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của tôi không khỏi cực kỳ căng thẳng. Thế nhưng trong khoảnh khắc, đó tôi lại cảm thấy phát mặt nhìn nóng tới phát sốt! Cuộc sống của tôi làm cho tinh thần của chính mình giống như kéo căng ra. Người đi vào cũng chẳng phải "Kẻ cướp" trong suy nghĩ, đồng thời, tôi cũng đã hoàn toàn hiểu rõ lời của Thái tiểu thư.

Đi vào là hai người, nhưng chỉ có một người muốn gặp tôi, nhưng hai người lại phải đi vào cùng nhau.

Tất cả chuyện này đều vô cùng đơn giản, bởi vì một trong hai người là một người mù, không có người khác dẫn thì ông ấy làm sao có khả năng đi lại trong một hoàn cảnh xa lạ! Người mù đó là một ông già, khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, mặc một bộ trang phục thời Đường toàn sắc trắng, trong tay nắm một cây trượng đầu khảm ngà voi được điêu khắc cực kỳ tinh xảo.

Bên trong túi áo của ông ấy còn lộ ra một chiếc đồng hồ bằng vàng, còn cài một miếng ngọc phỉ thúy nặng trĩu, tất cả những điều này đều tỏ rõ ông ấy là một người vô cùng giàu có. Ông ấy vừa vào cửa liền tháo kính đen xuống cho nên tôi lập tức biết được ông ấy là một người mù.

Người dẫn ông ấy vào là một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi mặc đồng phục.

Như vậy, hai người này tất nhiên sẽ không dùng bạo lực để đối phó với tôi, nên tôi lập tức để tấm thủy tinh chống đạn trải lại trên bàn, và đóng ngăn kéo lại.

Khi đó, tôi không khỏi kỳ quái: lão nhân này tới tìm tôi có việc gì?

Sau khi ông ấy đi vào, cây trượng hơi hướng về phía trước, trước khi tiến thêm một bước, tôi đã hạ thấp người xuống nói:

"Mời ngồi, mời ngồi".

Ông ấy ngồi xuống, lấy trong áo ra một tấm danh thiếp đưa cho cô bé kia, cô bé lại giao cho tôi. Tôi cầm lấy xem xét, chỉ thấy trên đó viết ba chữ: Vu Đình Văn.

Ba chữ đó, không hề có một chút ý nghĩa nào với tôi, bởi vì cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe thấy cái tên như vậy.

Tôi cẩn thận quan sát thoáng qua ông ấy, vừa khách sáo, vừa đoán chừng ý đồ ông ấy tới đây.

Tôi vừa rồi căng thẳng cũng hoàn toàn không phải là không có lý do, là bởi vì sau khi tôi trở về từ Corsica, ngoại trừ cõi lòng tràn ngập buồn đau thì chẳng thu hoạch được thứ gì nữa, nhưng mà có một vài người lại cho rằng tôi đã lấy được kho báu, họ đang muốn chia món lợi đó với tôi! Mà những người muốn chia chén canh với tôi đều là những kẻ cướp chạy trốn, một khi gặp lại, lúc nào cũng có khả năng đánh nhau to.

Sau một hồi khách sáo, tôi hỏi thẳng:

"Vu tiên sinh, ông tới gặp tôi là vì chuyện gì?".

Theo hướng tiếng nói của tôi phát ra, Vu Đình Văn dùng đôi mắt không nhìn thấy gì trông về phía tôi từ tốn nói:

"Có một vụ mua bán lớn muốn bàn bạc với anh".

Tôi lập tức nói:

"Vu tiên sinh, ông tìm nhầm người rồi, ông không nên tìm tôi mà phải tìm quản lý của tôi".

Vu Đình Văn đột nhiên cười ha hả. Tiếng cười của ông ấy cực kỳ vang dội, khiến cho thần kinh đang thả lỏng của tôi lại căng lên. Ông ấy cười một lúc rồi mới nói:

"Vệ lão đệ, vụ mua bán lớn này chỉ có tôi và đệ mới có thể thực hiện thành công được!".

Cách xưng hô của ông ấy đối với tôi khiến cho tôi cả kinh, dĩ nhiên tôi biết ông ấy cũng không phải là hạng nhân vật bình thường. Tay của tôi nhẹ nhàng kéo ra một cái khác ở trên bàn làm việc, ấn xuống một cái. Lập tức một chiếc máy ghi âm cực kỳ tốt đã bắt đầu hoạt động.

Tôi cười hiểu ý, đồng thời tôi cũng tin rằng Vu Đình Văn nhất định không phải cái tên thật sự của ông ấy, tôi nói:

"Vu tiên sinh, ông đã tới tìm tôi thì đương nhiên nên biết tuy rằng đôi khi tôi không tuân thủ pháp luật cho lắm, nhưng đều chỉ giới hạn trong việc trừng trị một vài tên khốn nạn mà pháp luật không có cách nào ngăn chặn được thôi, còn về những chuyện quá phận, tôi tuyệt đối sẽ không làm!".

Vu Đình Văn cũng không trả lời ngay, ông ấy nói với cô bé ở bên cạnh:

"Cho tôi một điếu thuốc".

Cô bé kia lấy ra một điếu thuốc ở trong bao thuốc lá ở trên bàn trà, ông ấy cầm lấy, châm lửa, hít một hơi thật sâu, nói:

"Vệ lão đệ, hoàn toàn không phạm pháp!".

"Ồ, thật sao?". Ngữ điệu của tôi cực kỳ lười biếng.

Ông ấy đột nhiên khom người về phía trước, nói:

"Đó là một khối lượng lớn vàng thỏi, tiền giấy của các quốc gia". Giọng nói của ông ấy trở nên gấp gáp: "Còn có rất nhiều, thực sự còn nhiều lắm, hơn nữa những thứ này hoàn toàn là vật vô chủ, chúng ta có thể...".

Tôi không chờ ông ấy nói xong thì đã lớn tiếng hô lên:

"Không!".

Ông ấy chợt ngẩn người. Tôi lập tức lại nói:

"Kho báu gì chứ? Vu tiên sinh, rất xin lỗi, tôi muốn xin lỗi vì không thể đón tiếp được nữa".

Vu Đình Văn lập tức đứng lên, lại ngẩn người một lúc lâu, giống như đang lẩm bẩm nói:

"Chẳng lẽ là tôi tìm nhầm người rồi sao?".

Sau khi tôi trải qua những chuyện liên tiếp khi tìm kiếm kho báu Rommel, tôi tin sau này nếu lại có những người nhắc tới chuyện kho báu gì đó với tôi nữa thì tôi đều sẽ hạ lệnh đuổi khách không chút khách khí!

Trong giọng nói của Vu Đình Văn có chút run rẩy, điều đó khiến cho khẩu âm Giao Đông của ông ấy càng đậm thêm, ông ấy nói:

"Lão đệ, anh thậm chí còn không muốn nghe tôi nói một câu sao?".

Tôi nói:

"Thật xin lỗi, tôi không muốn nghe".

Ông ấy thở dài một hơi, đáp: "Thôi được rồi!".

Ông ấy không trì hoãn thêm nữa, quay người liền đi ra cửa.

Sau khi ông ấy đi khỏi thì tôi tua cuộn băng ghi âm một lần, rồi lại thêm lần nữa. Trong lúc đó đột nhiên tôi đã xuất hiện một suy nghĩ trong đầu, bởi vì từ giọng nói của Vu Đình Văn, tôi chẳng những phát hiện sự thất vọng vô cùng mà còn phát hiện được nỗi sợ hãi tương đương!

Tôi vội vàng bấm một dãy số, người nghe điện thoại là một người trẻ tuổi trong lòng có khát vọng làm thám tử, cậu ta đang làm việc ngay trong công ty của tôi. Cậu ta có đầu óc cực kỳ linh hoạt tên là Quách Tắc Thanh.

Tôi chờ cuộc điện thoại được kết nối, lập tức nói:

"Tiểu Quách, là tôi đây. Một già một trẻ vừa đi khỏi phòng làm việc của tôi, cậu có để ý thấy không?".

"Tất nhiên rồi, ông già kia có thể là một nhà tài phiệt về hưu, nhưng xuất thân của ông ấy không tốt lắm bởi vì tay của ông ấy rất thô, hơn nữa...". Cậu ta nói thao thao bất tuyệt.

Tôi không chờ cậu ta phân tích kỹ ra, liền nói:

"Tốt, cậu lập tức theo dõi ông ta, đừng để ông ta phát hiện ra".

Quách Tắc Thanh đồng ý một cách hưng phấn. Tôi kết thúc cuộc gọi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Vu Đình Văn và cô bé kia đã tới phía đường cái trước mặt, bọn họ đứng ở đường cái trước mặt một lúc giống như không biết làm thế nào. Sau đó, tôi thấy Quách Tắc Thanh cũng băng qua đường cái.

Vu Đình Văn từ từ đi về phía trước, Quách Tắc Thanh bám sát phía sau, chỉ trong chốc lát, ba người họ đã chui vào trong dòng người ồn ã, nhìn không thấy nữa. Tôi ngáp một cái, rồi lại ngồi xuống ghế.

Một lát sau, tôi đi khỏi văn phòng, nói với Thái tiểu thư:

"Nếu Tiểu Quách tới tìm tôi thì bảo cậu ấy gọi điện thoại tới nhà tôi".

Thái tiểu thư tất nhiên còn nhớ rõ lời nói vừa rồi, thế nên đỏ mặt, khẽ gật đầu. Nàng ấy vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn rất đoan trang, khó trách sao nam nhân trong cả tòa cao ốc đều mê muội.

Chẳng mất bao lâu tôi đã về tới nhà, hẹn với ba người bạn tới chơi bài brit. Tôi căn bản đã quên hết chuyện về Vu Đình Văn. Đợi tới lúc ba người bạn của tôi nói lời tạm biệt ra về, nhìn thời gian đã gần năm giờ chiều, thế mà Quách Tắc Thanh vẫn không gọi điện thoại tới. Tôi lập tức gọi điện thoại về công ty, người trong công ty trả lời tôi là cậu ấy vẫn chưa về.

Tôi suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này có hai khả năng: một là Vu Đình Văn là một tên điên trí óc hám tiền, những lời ông ta nói với tôi là hoàn toàn vô nghĩa. Hai là, lời ông ta nói thật sự có chuyện lạ. Lúc tôi phái Tiểu Quách đi theo dõi ông ta tất nhiên trong lòng tôi đã nhận định Vu Đình Văn chính là dạng người thứ nhất.

Thế nhưng bây giờ xem ra suy đoán của tôi không đúng rồi, tôi đã khiến Quách Tắc Thanh dấn thân vào trong nguy hiểm cực lớn.

Tôi bắt đầu lo lắng cho Tiểu Quách. Mà lo lắng này, càng ngày càng đậm. Mãi cho tới nửa đêm, chuông điện thoại mới bắt đầu rung lên dữ dội. Tôi nhảy bật dậy từ trên giường, nhấc ống nghe lên, nói:

"Tiểu Quách đó hả?".

"Không phải Tiểu Quách, Tiểu Quách xảy ra chuyện rồi!". Đó chính là giọng nói quản lý của tôi, tôi cả kinh, hỏi: "Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì? Cậu ấy đang ở đâu?"

"Đang ở trong bệnh viện, bị trọng thương, anh mau tới đi!".

"Trời ạ!". Tôi không nén được kêu lên, nhìn ra phía ngoài thấy trời đang mưa, tôi cũng không kịp thay quần áo, mặc một chiếc áo mưa bên ngoài áo ngủ, lái xe chạy như bay trên đường đêm yên tĩnh. Hai mươi phút sau, tôi đã tới bệnh viện.

Có hai nhân viên cảnh sát đang chờ tôi, một người là Lý cảnh quan, bọn tôi rất rõ về nhau. Tôi lập tức hỏi:

"Tiểu Quách ở đâu, cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Tôi có thể gặp cậu ta không?". Bởi vì tôi lúc ấy rất căng thẳng cho nên bất chấp lễ nghĩa vội vàng truy hỏi.

Anh ta chưa kịp trả lời thì một bác sĩ đã đi ra, nói:

"Chỉ sợ là anh không thể".

Tôi lắp bắp kinh hãi, nói:

"Cái gì? Cậu ấy... cậu ấy...". Tôi thậm chí không có dũng khí nói ra hai từ "đã chết", bởi vì nếu như nói Quách tắc Thanh đã chết thì chuyện này có nghĩa là chẳng khác gì là do tôi kêu cậu ấy đi vào chỗ chết!

Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cậu ta vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, thương thế cực kỳ quái lạ, giống như bị người ta đặt ở trên máy đóng cọc đóng rất mạnh vào vậy. Nội tạng, khớp xương, đều bị thương tổn có hiện tượng xuất huyết trong...".

Tôi không chờ bác sĩ nói xong thì đã biết Tiểu Quách bị thương tổn gì, cậu ta đương nhiên không phải bị người khác thả ở trên máy đóng cọc đóng vào gây ra thương tổn mà là bị người có võ công Trung Quốc cao cường đả thương!

Tuy Tiểu Quách đã theo tôi luyện quyền thuật được vài ngày, nhưng nếu như cậu ấy gặp phải cao thủ thân mang tuyệt kỹ thì việc cậu ấy có thể không lập tức tử vong cũng đã là một chuyện cực kỳ may mắn rồi. Tôi lập tức hỏi:

"Theo ý của anh thì cậu ấy không đáng ngại chứ?".

Bác sĩ lắc đầu chần chừ:

"Rất khó nói. Nếu như đến buổi sáng ngày mai mà tình hình của cậu ta vẫn không có thay đổi gì lớn, vậy mới xem là đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm".

Lý cảnh quan ngay lập tức nói:

"Cảnh sát muốn hỏi chuyện cậu ấy bởi vì còn có một vụ án mạng muốn nghe ý kiến của cậu ấy".

"Còn có một vụ án mạng nữa sao?".

Tôi cảm thấy càng ngày càng không bình thường. Bác sĩ nói:

"Tôi thấy ít nhất trong vòng một tháng mục tiêu này của anh là không thể được rồi. Hơn nữa trong tháng tiếp theo anh có thể đạt được mục đích này không thì vẫn còn là câu hỏi".

Tôi và Lý cảnh quan cùng hô lên, hỏi:

"Tại sao lại thế?".

Bác sĩ đáp:

"Thương thế của cậu ta vô cùng nghiêm trọng, có thể sống sót dường như đã là một kỳ tích rồi. Dù đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm nhưng trong một tháng đó cậu ta tuyệt đối sẽ không thể mở miệng nổi. Mà trong một tháng tiếp theo cậu ta có vì bị chấn thương não mà mất đi tất cả trí nhớ hay không thì không có cách đoán trước được. Căn cứ vào tỷ lệ của ngành y, người bị trọng thương nặng như cậu ta sau khi được cứu sống thì khả năng trở nên ngu ngốc chiếm 40%, mất trí nhớ chiếm tới 56%. . .".

Bác sĩ nói tới đây thì giang tay ra không nói thêm gì nữa. Lý cảnh quan vỗ trên vai của tôi, nói:

"Chúng ta ra ngoài rồi nói!".

Trong lòng của tôi tràn ngập nghi vấn. Căn cứ vào cách nói của bác sĩ dù có qua khỏi một tháng trị liệu thì hy vọng Tiểu Quách có thể hoàn toàn phục hồi như cũ cũng chỉ có 4% ít ỏi!

Tôi và Lý cảnh quan cùng vào trong xe cảnh sát, mỗi người tự châm cho mình một điếu thuốc. Im lặng một lúc lâu Lý cảnh quan mới hỏi:

"Quách Tắc Thanh là nhân viên trong công ty của anh à?".

Tôi khẽ gật đầu, nói:

"Không sai!".

Anh ta lại hỏi:

"Bình thường cậu ta là người thế nào?".

Tôi nói:

"Rất tốt, thông minh, có suy nghĩ, có động lực, đôi khi không tránh khỏi có phần trẻ con nhưng vẫn có thể xem là một thanh niên tốt có tiền đồ".

Lý cảnh quan cười gượng, nói:

"Trẻ con? Đúng là có chút không sai. Anh xem đi, đây là thứ lúc bọn tôi phát hiện ra cậu ấy thì cậu ấy đang nắm chặt ở trong tay!". Anh ta vừa nói vừa mở cặp da hồ sơ ra, đưa cho tôi một vật.

Tôi nhìn một cái, không khỏi ngẩn người, nói:

"Đây. . . Đây là ý nghĩa gì?".

Lý cảnh quan nhún vai, nói:

"Ngoại trừ cậu ta ra thì ai mà biết thứ đó có ý nghĩa gì chứ?".

Tôi lại cẩn thận xem kỹ vật kia, đó là một con khỉ dùng giấy bìa trắng gấp thành, mười phần là đồ chơi của học sinh tiểu học lớp ba, lớp bốn, ước chừng dài mười cm, rộng bốn cm. Mặc dù Quách Tắc Thanh có tính trẻ con nhưng cũng không đến mức này, tôi lật qua lật lại nhìn xem thì cũng chỉ là một con khỉ giấy. Tất nhiên, tôi biết trong đó tất có nguyên do, nhưng tôi lại không nghĩ ra nó là cái gì.

Tôi không muốn trả con khỉ giấy lại ngay, chỉ hỏi:

"Các anh phát hiện cậu ấy ở đâu?".

Lý cảnh quan nói:

"Ở vùng ngoại ô, cạnh một con đường mòn vô cùng hẻo lánh. Khoảng chín giờ, người hàng xóm ở gần đó gọi điện báo là nghe được tiếng kêu cứu. Trời mưa nên rất khó tiến hành tìm kiếm. Cho tới tận gần 11h, bọn tôi mới phát hiện ra cậu ấy và một thi thể khác".

"Một thi thể khác?". Tôi vừa chuyên tâm quan sát con khỉ được gấp thành từ bìa trắng vừa hỏi: "Là ai?".

"Bọn tôi không có cách nào biết rõ thân phận của ông ấy. Quần áo của ông ấy đều bị lột sạch hết, ông ấy còn là một người mù".

"Một người mù?". Tôi suýt nữa đã hô to lên.

"Đúng vậy, ước chừng khoảng 60 tuổi, không có bất kỳ manh mối nào có thể chứng minh thân phận của ông ấy. Nhưng mà trong túi áo của Quách Tắc Thanh lại có danh thiếp của ông ấy nên bọn tôi mới biết ông ấy là ai".

"Con khỉ giấy này là lấy từ trong tay cậu ấy sao?".

"Đúng vậy, cậu ấy nắm chặt ở trong tay, bọn tôi phải dùng sức mở ngón tay của cậu ấy mới có thể lấy ra. . .". Anh ta nhìn thấy tôi không ngừng lật qua lật lại con khỉ giấy để xem xét, đột nhiên ngừng kể, hỏi: "Thế nào, con khỉ giấy này có ẩn giấu bí mật gì sao?".

Tôi trả con khỉ giấy kia lại cho Lý cảnh quan, nói:

"Rất xin lỗi, tôi không phát hiện được cái gì cả, có lẽ phải mở nó ra mới có thể có chút manh mối". Lúc tôi trả con khỉ giấy cho Lý cảnh quan, ngón tay cái đặt ở một bên dùng sức miết một cái.

Đây cũng là một trong những "động tác phi pháp" của tôi, tất nhiên là tôi đã phát hiện ra manh mối, động tác kia của tôi chính là để xóa sạch manh mối này đi, bởi vì tôi muốn dựa vào thực lực của mình đi trừng phạt hung thủ làm hại Tiểu Quách.

Manh mối tôi phát hiện ra là ở trên con khỉ giấy có dấu móng tay xẹt qua.

Dấu vết đó tuy rất mờ nhưng cũng đủ cho tôi nhận ra trên đó là một từ tiếng Anh cùng với hai con số Ả Rập. Đương nhiên, dưới sức miết từ ngón tay cái của tôi thì những dấu vết kia đều biến mất. Từ tiếng Anh kia là một tên người, "Tomson", còn hai số Ả Rập kia là số 2 và số 5, tôi nhớ hai số kia nằm rất xa nhau. Đây tất nhiên là do Quách Tắc Thanh đã lưu lại lúc còn minh mẫn.

Tôi không biết trong quá trình cậu ta theo dõi Vu Đình Văn đã gặp phải chuyện gì, nhưng mà qua việc này khả năng ít nhất là trong một tháng sau mới có thể biết rõ. Nhưng mà càng có khả năng sẽ vĩnh viễn vẫn là một bí ẩn. Hôm nay tôi biết được Vu Đình Văn đã chết, mà Quách Tắc Thanh thì lưu lại mấy chữ "Tomson 25" nên tôi định dựa vào số ít manh mối này để lần ra cho bằng được chuyện có khả năng vĩnh viễn là một câu đố này, làm cho ra ngô ra khoai!

Đây tất nhiên là một việc cực kỳ khó khăn, tôi ôm lấy đầu mãi tới tận bình minh vẫn không biết hai chữ kia có ý nghĩa gì, đối với tất cả chuyện đã xảy ra vẫn thấy hỗn loạn.

Tôi mở một lon bia lạnh coi như bữa sáng rồi gọi điện thoại tới bệnh viện. Cám ơn trời đất, thương thế của Tiểu Quách không có gì biến hóa ác liệt, nói cách khác cậu ta đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm. "Tomson 25" khiến cho tôi rối loạn cả đêm, đến cuối cùng tôi vẫn không phát hiện ra nó có ý nghĩa gì.

Tất nhiên tôi còn có một manh mối khác để lần theo, cũng là manh mối mà cảnh sát không biết, đó chính là cô bé dẫn Vu Đình Văn tới gặp tôi. Tôi nhớ rõ cô bé đó mặc đồng phục, hơn nữa tôi càng nhớ rõ huy hiệu thêu trên đồng phục của nàng là của trường nào.

Tôi tắm trong một bồn tắm nước lạnh tĩnh tọa hai mươi phút, lập tức liền xua tan cảm giác mệt mỏi của một đêm không ngủ (đây không phải là chuyện "thần thoại" gì, hai mươi phút tĩnh tọa và điều hòa nội tức cũng chính là tu luyện "nội công", người đã có căn bản trong nội công sẽ có thể đủ để đạt tới giấc ngủ tám tiếng).

Sau đó, tôi ngồi xuống bàn làm việc vạch ra chuyện cần phải làm hôm nay, suy nghĩ được hồi lâu thì đã đi ra ngoài, đầu tiên là phải tới bệnh viện xem Tiểu Quách. Tiểu Quách vẫn nằm ngủ giống như người bình thường, toàn thân quấn trong băng gạc không thể cung cấp được bất cứ manh mối gì. Sau đó, tôi gọi một cú điện thoại cho cảnh sát, đi cùng với một trinh sát mặc thường phục tới một trường học có tiếng, mất hết khoảng thời gian nửa tiếng thì tôi đã tra ra cô bé đã từng đến văn phòng của tôi.

Bọn tôi nói với nhau mấy lời như sau:

"Người hôm qua em dẫn tới văn phòng của anh là người thế nào với em?".

"Người nào cơ?". Nàng mở to hai mắt: "Em vốn không quen biết ông ấy!".

"Vậy tại sao em lại đi cùng với ông ấy?".

"À! Bởi vì ông ấy là một người mù, đi sang đường trong thành phố sầm uất rất dễ gặp nguy hiểm, thế nên em đã dắt ông ấy qua đường. Nhưng ông ấy còn nhờ em dẫn lên trên, dù sao em cũng đã thi xong, rất rảnh rỗi nên bèn đồng ý".

Tôi không có lý do gì không tin vào lời cô bé, đành phải rời khỏi ngôi trường này rồi lại đi tới nơi phát hiện ra Tiểu Quách quanh quẩn khoảng gần một tiếng vẫn không thu được kết quả gì.

Giữa trưa, tôi chán nản về nhà.

Tôi vốn không phải là một thám tử giỏi, một thám tử có trách nhiệm. Một thám tử chắc chắn phải trải qua huấn luyện có hệ thống, mà những hiểu biết của tôi chẳng qua chỉ là chút ít bề ngoài! Trên đường về nhà, tôi cân nhắc có nên mời một vài người bạn thám tử tư qua giúp tôi điều tra việc này hay không, mới về tới nhà chưa được bao lâu thì lão Thái làm công trong nhà từ thời ông nội đã cầm một bức điện tín đưa cho tôi, nói:

"Đưa tới từ lúc mười một giờ!".

Tôi nhận bức điện tín để đọc, được gửi tới từ New York.

Tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Bạn của tôi rất nhiều, thậm chí cả những nơi gần Alaska, trong thôn làng Eskimo cũng có những người bạn sinh tử của tôi, nhưng tôi nghĩ không ra ai ở New York lại có chuyện quan trọng tới mức này phải đánh điện tín cho tôi!

Tôi không suy nghĩ lâu bèn mở phong thư ra, nội dung bức điện rất dài, chỉ nhìn vào cách xưng hô đã khiến tôi phải ngẩn người. Cách xưng hô đó là: 「Trứng chim ngói thân yêu!」.

Tôi gần như không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng, đó là ngày tôi cảm thấy cáu kỉnh nhất, thế mà lại có người đánh cho tôi một bức điện tín còn gọi tôi là 「Trứng chim ngói thân yêu!」. Tôi vung tay lên định ném bức điện kia đi, không thèm nhìn nó nữa, thế nhưng ngay trong giây phút bức điện tín sắp sửa rời khỏi tay thì tôi đột nhiên nhớ ra ba chữ "trứng chim ngói".

Đó là chuyện đã từ rất lâu, lâu tới nỗi tôi suýt nữa đã quên mất, nhưng vẫn còn người nhớ rõ.

Chuyện đó đại khái là năm tôi mười bốn tuổi, lúc đó chúng tôi vẫn đang sống ở một làng quê yên bình, có một lần tôi tìm được trứng chim ngói trên đồng thì bị một con rết cực lớn bò qua mặt, phải vác cái mặt bị sưng vù về nhà bôi thuốc mỡ màu đen lên, từ lúc đó tới tận khi tôi trải qua thời niên thiếu thì mọi người đều chỉ gọi tôi là "trứng chim ngói" mà không hề gọi tên. Tôi không ghét cái tên này, trái lại còn cảm thấy rất thân thuộc.

Tôi giở điện tín ra xem tiếp, bức điện này giống như một bức thư, có thể thấy người đánh bức điện tín này là người giàu có tới mức nào, lại không hề coi trọng tiền tài. Nội dung bức điện là:

「Anh không nghĩ ra việc em sẽ đánh điện tín cho anh đúng không, em là ai, anh thử đoán xem. Đoán không ra thì hãy xem chữ ký ở phía cuối.」

Tôi lập tức nhận ra đây nhất định là con gái, bởi vì bọn con gái thích nhất là viết như thế này! Anh đoán xem em là ai à? Ai mà bình tĩnh để đoán lung tung cơ chứ? Tôi lập tức xem chữ ký ở phần cuối bức điện tín, đó là một một dòng chữ dài tới mức không thể dài hơn: mèo hoa nhỏ không hiểu chuyện, kẻ phá hoại đồng hồ bát âm, kẻ tiêu diệt "vảy trân châu", kẻ giải phẫu chim sáo.

Tôi gần như ré lên ngay lập tức:

"Lão Thái!".

Lão Thái khom lưng đi tới, tôi giơ bức điện trong tay lên, cười nói:

"Lão Thái, ông đoán thử coi ai đánh bức điện này tới đây?".

Lão Thái chớp chớp mắt. Tôi nói:

"Lão Thái, ông còn nhớ ai tháo tung chiếc đồng hồ bát âm của ông nội ra thành một đống bánh xe không? Ai rút đầu lưỡi của chim sáo ra? Ai giết cá vàng vảy trân châu quý báu?".

"Hồng Hồng!". Lão Thái vỗ tay và kêu lên: "Cô ấy đánh điện tới làm gì? Không phải muốn đến đây đấy chứ. Ôi! Ông trời của tôi!".

Hồng Hồng là em họ của tôi, nhỏ hơn tôi 8 tuổi, cha mẹ đều là du học sinh nước Mỹ. Dưới "phương pháp giáo dục tân tiến" của bọn họ, Hồng Hồng cho tới hôm nay chính là nhân vật ngay cả lão Thái khi nhắc tới cũng sẽ cảm thấy sợ hãi. Nàng ấy tất nhiên không phải là thứ ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng gì. Trong trí nhớ của tôi, nàng thực sự vô cùng đáng yêu, nhưng thứ đáng sợ chính là đầu và hai tay của nàng. Anh vĩnh viễn sẽ không thể biết được khi từng tế bào não của nàng ấy bắt đầu hoạt động thì sẽ có kết quả thế nào, cũng vĩnh viễn không biết hai tay của nàng sau khi sử dụng dao gọt trái cây mổ xẻ con cá vàng hiếm thấy trên đời thì sẽ tiếp tục làm ra việc gì nữa. Mùa hè năm đó (chính là năm tôi trở thành "trứng chim ngói" ), nàng ấy từng trải qua mùa hè năm đó cùng với tôi ở dưới quê, những bạn gái trong làng đều chỉ dám nhìn nàng ấy từ xa, các bạn nam còn tránh ra xa hơn nữa!

Tôi cười nói:

"Để tôi xem xem!".

Tôi lại tiếp tục đọc thêm rồi nói:

"Lão Thái, ông nhanh chóng chuẩn bị đi, em ấy sẽ tới vào bốn giờ chiều hôm nay, đòi tôi đi đón. Ông nói cho em ấy biết tôi không đi được, ông đi đi!".

Lão Thái ôm lấy đầu, kêu lên:

"Ông trời, Hồng Hồng sắp tới đây rồi! Ông trời ơi!".

Lão Thái vừa kêu vừa nhìn về phòng của tôi giống như là Alibaba và bốn mươi tên cướp sắp xông vào đây tới nơi, tôi không nén được cười, nói:

"Lão Thái, Hồng Hồng bây giờ đã trưởng thành rồi, ông còn sợ em ấy sẽ làm gì sao?".

"A Lý!". Lão Thái gượng cười: "Con người đều sẽ thay đổi, nhưng Hồng Hồng cho tới tám mươi tuổi cũng vẫn như thế thôi!".

Tôi đáp:

"Không có cách nào khác, em ấy đã đến rồi thì chúng ta không thể không đón tiếp. Tới lúc đó ông đi đón nhé, tôi phải đi ra ngoài, có thể sẽ về muộn một chút".

Lão Thái không biết làm gì khác đành phải gật đầu.

Tôi vội vàng ăn cơm rồi lái xe tới văn phòng. Tôi lại bật máy ghi âm một lần nữa, cuộc đối thoại của Vu Đình Văn và tôi lại vang bên tai, tôi thực sự đã nghe ra trong câu nói cuối cùng của Vu Đình Văn chẳng những có sự thất vọng, hơn nữa còn ẩn chứa sự sợ hãi cực kỳ lớn. Bây giờ ông ấy đã chết rồi, bất luận là như thế nào thì cái chết của ông ấy đều là do tôi đã cự tuyệt ngay lời đề nghị của ông ấy, thậm chí còn chẳng thèm hỏi câu nào. Tôi ôm lấy đầu, cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng mà thôi. Tôi ngồi trong phòng làm việc một lát thì đã tới thời điểm hôm qua Vu Đình Văn tới tìm tôi. Trong lòng của tôi đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: lúc này thay vì ngồi yên thì tại sao không thử suy nghĩ tôi cũng nên men theo con đường ngày hôm qua Quách Tắc Thanh theo dõi Vu Đình Văn thử xem sao?

Quách Tắc Thanh xuất phát từ chỗ này, mà tôi cũng đã biết được địa điểm cậu ta bị thương, tôi đi thử một lần có thể sẽ phát hiện ra điều gì đó!

Tôi quyết định xong chủ kiến bèn lập tức đi khỏi văn phòng, bỏ xe lại không cần đụng đến, cuốc bộ thẳng một mạch tới nội thành mới bắt một chiếc xe điện (vì trong suy nghĩ của tôi, có lẽ Vu Đình Văn vẫn luôn đi bộ). Trước khi đi tới điểm đích tôi lại xuống xe, nhưng mà đến nơi rồi tôi vẫn hoàn toàn không phát hiện ra điều gì, nơi này tôi đã tới một lần, lúc này tôi kiểm tra lại kỹ càng hơn thì thấy nơi này rất hoang vu, đích thực là một địa điểm hành hung rất tốt. Có một đám cỏ dại đã bị nát, tất nhiên đây là chỗ bọn họ động võ. Nhưng tôi nhìn kỹ hơn lại phát hiện chỉ có một dấu chân tương đối sâu, đó là vết giầy mềm Vu Đình Văn đã đi hôm qua, còn những dấu chân khác đều rất nông không giống như người có võ công để lại. Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ, Vu Đình Văn chết vì nội thương là do thứ gì đã đánh chết ông ấy đây?

Người đánh chết ông ấy sao lại có thể lưu lại những dấu chân cạn như thế này?

Tôi chắp hai tay ra sau lưng không ngừng đi lang thang, đột nhiên tôi dừng lại ở trước một gốc cây. Ở trên thân cây có một thứ đồ vật cỡ bằng nắm tay bị đinh hạt táo đóng vào, vật đó ở trong tán lá cây rậm rạp, nếu không tìm kỹ sẽ khó mà phát hiện ra. Tôi lập tức chạy về phía trước, vật đó chính là một con khỉ bằng giấy bìa trắng dài khoảng 10 cm, giống hệt với thứ tôi nhìn thấy hôm qua, mà chiếc đinh hạt táo kia đóng ngay vào đầu con khỉ giấy ánh đen lập lòe, cực kỳ sắc nét. Tôi chưa nhìn được bao lâu, đang định thò tay lấy nó xuống thì đột nhiên tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường, đó là một cảm giác đột nhiên xuất hiện, gần như là tiềm thức.

Loại cảm giác này là một thứ cảm giác rất khó diễn tả được bằng lời.

Những người đã từng tiếp nhận hệ thống huấn luyện võ thuật của Trung Quốc đối với loại cảm giác này đã được rèn luyện cực kỳ nhạy cảm, nó chính là "tai nghe tám hướng" được viết ở trong tiểu thuyết võ hiệp. Ngay lập tức tôi cảm nhận được có một thứ ập vào người tôi. Có thể chỉ là một chiếc lá rụng, cũng có thể là một chiếc thiết chùy, tóm lại là có thứ gì đó lặng lẽ đánh về phía sau lưng tôi. Tôi vội vàng xoay người giơ tay ra trước ngực chuẩn bị phản kích, nhưng sau khi tôi xoay người lại thì ngẩn ra.

Hoàng hôn bao phủ, cỏ dại tiêu điều, ở trước mắt không có thứ gì cả!

Nhưng tôi tuyệt đối không cho rằng cảm giác khó nói nên lời kia chỉ là ảo giác. Ngẩn người ra một lúc, đang định lên tiếng dụ người vừa chủ tâm đánh lén mình phải ra mặt thì đột nhiên tôi cảm thấy sau lưng mình có một luồng gió cực nhẹ lướt qua. Luồng gió ấy đến rất đột ngột và nhanh tới mức tôi chưa kịp xoay người lại thì trên lưng đã cảm thấy đau đớn.

Tôi đã bị thứ gì đó đánh một cú rất mạnh vào lưng!

Cú đánh đó khiến cho áo của tôi rách toạc, cơ bắp nóng phát sốt, cơ thể hơi lảo đảo về phía trước. Tôi chẳng những không thể đứng vững lại ngay mà trái lại còn bổ nhào về phía đó, tất nhiên tôi lập tức quay đầu lại nhìn. Hoàng hôn càng thêm đậm màu, trước mắt tôi vẫn không thấy bất kỳ kẻ thù nào. Nơi này thật sự rất hoang vu, mặc dù là trong ngày hè nóng nực nhưng tôi lại cảm thấy ớn lạnh. Cú đánh vừa rồi rất mạnh, nếu tôi là hạng tầm thường e rằng đã ngất đi từ lâu rồi, thế nhưng người ra tay đánh tôi một cú lại không thấy tăm hơi đâu cả. Tôi đã rõ vì sao Tiểu Quách lại bị trọng thương tới mức đó, bởi vì cú đánh vừa rồi nếu như đánh vào trên người cậu ta thì đương nhiên là có thể sẽ khiến cho cậu ta hôn mê bất tỉnh giống như hôm nay vậy! Tôi vẫn đang nằm ngửa trên mặt đất, chỉ có như vậy tôi mới có thể tránh được chuyện bị người ta đánh lén sau lưng.

Xung quanh yên tĩnh tới cực điểm, tôi hít một hơi, vận khí nén đau rồi lạnh lùng lên tiếng:

"Thảo nào người ta thường nói ngọa hổ tàng long, cú tập kích vừa rồi của các hạ quả thật xuất sắc!".

Tôi vừa nói vừa sử dụng ánh mắt sắc bén tìm kiếm xung quanh, tuy nhiên vẫn không phát hiện được gì.

Lời của tôi cũng không nhận được chút hồi âm nào, xém nữa cho rằng cú tấn công vừa rồi là đến từ ma quỷ gì đấy. Tôi lại nói liên tiếp mấy câu định khích cho đối phương phải ra mặt nhưng cũng chẳng có chút tác dụng nào. Sắc trời ngày càng tối đen, tôi cẩn thận đứng lên. Trong bóng đêm chỉ thấy một cái bóng giống như con rắn vụt ra từ một cái cây không có một chút tiếng động nào lại tập kích về phía tôi. Tôi vội vàng xoải chân đánh ra, thế nhưng thế tiến công của bóng đen kia thật sự nhanh vô cùng. Tôi vừa mới cử động thì cái bóng đen đã đập một cú thật mạnh lên thắt lưng của tôi. Tôi vội vàng thò tay ra tóm lấy thì cái bóng đen đó đã rụt trở về trên cây. Tôi đang định đánh về phía cái cây đó thì sau lưng lại vụt tới một luồng gió nhẹ, trước khi tôi kịp quay người lại sau lưng đã dính một cú đánh khá mạnh.

Cú đánh kia đã tóe lên đầy sao trước mắt tôi, ngực đau đớn, tôi không tự chủ được mà ngã nhào xuống đất.

Thời điểm này, tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa mà đã có thể khẳng định có cường địch bản lĩnh cao cường ẩn nấp ở xung quanh. Hơn nữa không chỉ có một người!

Bọn chúng đương nhiên đang ẩn nấp ở trên cây, mà thứ chúng dùng để tấn công tôi có thể là loại roi rất dài, tôi thấy với sức mạnh của ba đoạn trường tiên (roi dài) thì trình độ võ thuật của mỗi một người trong số bọn chúng có thể đều tương đương với tôi. Tôi cực kỳ có khả năng sẽ theo gót Vu Đình Văn và Quách Tắc Thanh.

Sau khi tôi ngã nhào trên đất, trong lòng nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, bấm tay xuống đất một cái rồi lại đứng dậy. Lần này, loạt tấn công của đối phương tới còn nhanh hơn!

Tôi vừa mới đứng lên thì sau gáy lại dính một cú rất mạnh, cú đánh đó suýt nữa đã đập vỡ xương sọ của tôi. Tôi lại ngã nhào xuống đất một lần nữa, trong sát na đó tôi đã nghĩ ra biện pháp ứng phó. Sau khi ngã xuống đất, tôi rên rỉ vài tiếng bèn nín thở, không nhúc nhích nữa, giả bộ ngất đi. Kỳ thực, lúc đó tôi cũng đã gần hôn mê rồi. Xung quanh vẫn yên tĩnh tới lạ thường, tôi hơi hé mắt ra chú ý quan sát. Ít nhất phải qua nửa tiếng sau mới nghe thấy ba âm thanh rất nhỏ, có ba người nhảy xuống từ ba hướng khác nhau. Cả ba người đó đều cực kỳ thấp bé, nhìn trong bóng đêm quả thực giống như ba đứa trẻ, sau khi bọn chúng nhảy xuống đất liền lướt tới bên cạnh tôi. Một người trong số họ duỗi tay ra,"xoẹt" một tiếng vang lên, một cây roi dài vung ra quấn lấy hai chân tôi. Cây roi lại vung thêm lần nữa dốc ngược cả cơ thể của tôi lên và ném đi. Thời điểm này, trong lòng tôi rất là mâu thuẫn, tất nhiên tôi có thể nương theo thế ném ra mà nhảy bật lên, nhưng nếu làm như vậy không tránh khỏi sẽ phải giao thủ trực diện với bọn chúng, mà tôi tuyệt đối không phải đối thủ của chúng. Bởi vậy tôi quyết định vẫn không nhúc nhích, chỉ có như thế tôi mới có thể biết rõ lai lịch của ba người này cùng với con khỉ giấy rốt cuộc có ẩn chứa bí mật gì, trong lòng cầu khẩn lúc chạm xuống đất đầu không đụng phải đá hay gì đó.

Tôi bị ném xa hơn một trượng nhưng may mà chỉ ngã ở trên bãi cỏ, nằm bó tay bó chân. Ba người bọn chúng lại lướt tới giống như những bóng ma, một người trong số họ lại vung trường tiên ra ném tôi lên không trung. Rơi xuống đất lần thứ hai thì sau gáy của tôi đập vào gốc cây, đầu "uỳnh" một tiếng suýt nữa đã ngất đi.

Tôi cố sức chống đỡ, cố giữ cho đầu óc tỉnh táo.

Lần thứ ba tôi lại bị ném lên. Lần này tôi bị ném ra rất cao, rất xa, lúc rơi xuống một nhánh cây đập mạnh vào thắt lưng. Tôi suýt nữa không nén nổi mà kêu ra tiếng, từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán. Tôi hy vọng chúng sẽ không phát hiện ra tôi đang đổ mồ hôi, bởi vì chỉ cần phát hiện thấy điều này thì chắc chắn sẽ biết tôi không hề bất tỉnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top